MÙI HƯƠNG MÊ HOẶC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tuấn Anh khẽ nhấc khoé mép cười trừ, trong lòng có chút nhói, có vẻ Thảo đã thực sự vạch rõ giới hạn với mình.

- Để bọn em bắt xe tới đó được rồi, phiền anh quá - Nga ngại ngùng nói.

- Không sao đâu, bọn em là khách quý của anh mà.

Cả đoạn đường đi Nga nói chuyện với anh khá vui vẻ, chỉ có Thảo cứ hướng mắt ra ngoài cửa kính, không mấy quan tâm đến chuyện của hai người, tâm trí vẫn không ngừng nhớ về người đàn ông ấy.

Tiệc mừng sinh nhật của Tuấn Anh được tổ chức tại nhà của anh, nằm khá xa trung tâm, đây là nhà anh mua để sống một mình tại Việt Nam, căn nhà không lớn lắm nhưng lại có khuôn viên rất rộng, bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, tính cách Tuấn Anh khá thân thiện và hướng ngoại nên anh có rất nhiều bạn bè quý mến, khuôn viên nhà đã được trang trí rất đẹp, có một khoảng sân khấu với hoa và đèn lung linh, khi Tuấn Anh, Thảo và Nga xuống xe, mọi người ùa ra bắn pháo chúc mừng, Tuấn Anh luôn có sức hút như vậy, dù là đứng một mình hay giữa đám đông, nụ cười của anh luôn làm người khác phải chú ý, cảm thấy rung động, một nụ cười tỏa nắng.

- Hôm nay rước được hai cô em xinh tươi thế, giới thiệu chút đi - Một anh bạn trong nhóm huých vào vai Tuấn Anh đưa ánh mắt về phía Nga và Thảo.


Tuấn Anh chỉ cười trừ đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh ta một cái - Tiếp đón đàng hoàng nhé, khách quý của tôi đấy!
Mọi người bắt đầu ăn uống và hát hò, tính Nga
rất hòa đồng nên làm quen mọi người rất nhanh, cô hăng say tham gia trò chơi cùng mọi người, Thảo vì trong lòng vẫn còn buồn nên cố biện lý do là hơi mệt ngồi một chỗ uống nước, nước ở đây được mọi người pha từ rượu với hoa quả rất ngon, lần đầu tiên cô được nếm thử nên khá thích thú, nhìn mọi người chơi rất vui vẻ nhưng thi thoảng cơn buồn bã lại dấy lên trong cô, Thảo thực sự cảm thấy rất nhớ Mẫn, để quên được anh chắc cần một khoảng thời gian khá dài.

- Em có chuyện gì không vui sao?
Tuấn Anh đã để ý từ lâu, anh có thể phát hiện ra tâm trạng không tốt của Thảo.Anh ngồi bên cạnh rót một ly rượu và uống cạn.

- Dạ không có gì, em chỉ cảm thấy hơi mệt một chút.

À...!Em xin lỗi vì vội quá nên em chưa chuẩn bị quà cho anh được, em sẽ bù cho anh sau nhé.

- Haizz...!Buồn thật đấy, nhớ năm xưa em còn mất cả tuần để chuẩn bị quà cho anh.


- Sao anh biết? - Thảo ngạc nhiên tròn mắt nhìn Tuấn Anh.

.

- Mọi việc em làm anh đều biết, chỉ là anh muốn em vui thôi - Tuấn Anh mỉm cười, dùng đôi mắt ấm áp nhìn Thảo.

Tuấn Anh luôn mạnh dạn thể hiện cảm xúc như vậy, lúc nào cũng khiến
Thảo cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh anh, nhưng trái tim ngu ngốc này sao lại bị sự độc chiếm bá đạo của La Thái Mẫn mê hoặc chứ, cô nhếch mép cười khổ.

Nga đảo mắt để tìm bóng dáng của Tuấn Anh, thấy anh đang nói chuyện với Thảo, nụ cười và ánh mắt anh dành cho Thảo làm Nga khá nghi hoặc, thật sự rất khác với mình, rất dịu dàng ấm áp không giống như nhìn một người bạn, chị bạn của Tuấn Anh ngồi cạnh Nga nhìn theo ánh mắt của cô, khẽ mỉm cười rồi nói.

- Hai người đó đẹp đôi đúng không, nghe bảo Tuấn Anh quay về đây vì cô ấy, không biết đã quay lại với nhau chưa, nhìn có vẻ tiến triển tốt đấy.

- Ý chị là hai người
.


Bình luận

Truyện đang đọc