MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Vẻ ngoài của Tưởng Dực dường như chẳng đổi mấy, dường như chỉ bị ánh mặt trời của bờ Tây nước Mỹ hun cho rám nắng hơn một chút, dường như người cao hơn một chút, tóc cắt ngắn, trông rất có tinh thần.

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, không đáp, tay đưa thẻ công tác cho bạn gái lễ tân: "Cô ấy là khách của tôi, phiền chị giúp cô ấy đăng ký." "Ồ, ồ, được." Bạn gái lẹ làng gõ mấy chữ trên bàn phím: "Xin hỏi tên và số thẻ công dân của chị ấy?"

Tưởng Dực đọc thuộc lòng một dãy số. "Họ tên?"

Tưởng Dực: "Hoàng Doanh Tử, Doanh trong Hải khách đàm Doanh Châu, Tử là chữ trong chữ hài tử." Bạn gái nhìn tôi một cái vẻ thăm dò, không thấy tôi phản đối gì, cười cười cúi đầu nhập vào máy tính.

Trong chốc lát, đầu óc tôi vẫn chưa theo kịp, miệng lặp lại y nguyên câu hỏi: "Cậu về từ bao giờ?"

"Tháng trước." Cậu ấy nói ngắn gọn, rút thẻ ra vào của khách ra, bước lên trước vài bước, ngoảnh lại hỏi: "Sao còn chưa đi?" Tôi vẫn đờ ra như khúc gỗ.

Cậu ấy giục: "Phỏng vấn bắt đầu ngay đấy, đồng nghiệp của cậu lên cả rồi."

Tôi nhìn cậu ấy: "Không phải đã bắt đầu từ nãy sao?"

"Tớ kêu dừng, nói họ đợi cậu." Tưởng Dực chau mày: "Hôm nay cả hoạ sĩ và nhà sản xuất đều đủ mặt, đừng để họ đợi lâu." Tôi không tài nào tiêu hoá nổi chuyện đang diễn ra, bước cứng ngắc vào thang máy theo cậu ấy, bị đám đông các anh chị em công sở giờ cao điểm buổi sáng chèn cho đứng dạt sang hai bên.

Cậu ấy đã về nước, về từ cả tháng trời, ở ngay tại Bắc Kinh, thế mà tôi chẳng hề hay biết... Lúc sắp lên tới tầng 27, cả thang máy chỉ còn mỗi mình hai bọn tôi.

"Cậu về nước một tháng rồi." Tôi đưa mắt nhìn thẳng tới trước, trần thuật lại giọng bình bình.

"... Ừ." Tưởng Dực đáp, quay sang nhìn tôi toan nói gì đó, thì điện thoại reng lên. Cậu ấy ấn tắt, bảo tôi: "Họ đang hối, phỏng vấn xong rồi nói."

Cửa thang máy xịch mở, một anh chàng vạm vỡ mặc áo polo, quần jeans vân nhăn ra đón, nói: "Sao giờ mới tới? Hai phóng viên bên kia cứ đòi bắt đầu trước..."

Tưởng Dực bước nhanh khỏi thang máy, chỉ vào tôi nói: "Hoàng Doanh Tử, phóng viên phỏng vấn lần này."

"Nhanh nhanh nào." Anh chàng Polo cười haha tự giới thiệu: "Mình tên Hầu Thịnh, bộ phim lần này là bên mình nhập, hồi sau còn phải nhờ bạn phóng viên tài ba giúp tuyên truyền nhiều nhiều nha."

"Đừng để nhỡ thời gian." Có vẻ Tưởng Dực bị mấy câu chuyện trò qua lại làm cho mất kiên nhẫn, cậu ấy nắm cổ tay tôi: "Mau lên, ở trong phòng kính trước mặt."

Trong chốc lát bị cái người này kéo tay, hai bọn tôi đều sững lại. Cũng không rõ là vì tay cậu ấy quá nóng ấm hay là vì cổ tay tôi quá lạnh. Tôi giằng tay khỏi cậu ấy, tự đi về phía phòng họp.

Lúc mở cửa, máy ảnh bên trong đã sẵn sàng, đập vào mắt tôi là Tư Kỳ mặt đầy căm tức và Dương Phong đương cúi gằm đầu không dám nhìn tôi. Anh chụp hình cũng làm bộ ngó cửa sổ, bầu không khí có hơi sượng sùng.

Nhưng tôi cũng chẳng có bụng nào để ý họ, bởi khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là, trong phòng họp còn có cả R.Mask râu xồm đang ngồi! Thân hình phốp pháp của ông ấy ngồi nhét trên chiếc ghế không nhúc nhích gì, ông nháy mắt với tôi.

Ngồi cạnh ông ấy là một ông lão bận áo len cổ chữ V đỏ sậm, là Micheal.C, nhà sản xuất phim hoạt hình tiếng tăm lừng lẫy toàn cầu. Ông đứng dậy, cười hỏi: "Dực, cậu đưa bạn tới à?"

R.Mask trả lời ngay: "Là bạn tôi, Dực không biết cô ấy đâu. Không thì bận trước ở triển lãm phim đã không bỏ tôi ngồi phỏng vấn lẻ loi một mình."

Tưởng Dực nói ngắn gọn: "Đừng mở miệng là lại sáng tác đủ chuyện, cháu đứng suốt ở quán cà phê đợi bác." "Thật sự là đợi bác à?" R.Mask tức cười.

Tưởng Dực chuyển ánh mắt sang chỗ khác, giới thiệu bằng tiếng Anh: "Bác Micheal, cháu giới thiệu một chút, đây là Hoàng Doanh Tử, phóng viên của buổi phỏng vấn hôm nay. Cô ấy là một cây bút tài năng, nắm cực rõ phim hoạt hình của hãng mình, tin là các bác đã xem qua đề cương phỏng vấn của cô ấy. Cháu rất mong đợi buổi phỏng vấn hôm nay sẽ diễn ra suôn sẻ."

Tôi bước lên trước bắt tay: "Chào ngài, rất xin lỗi đã tới muộn, tôi là Hoàng Doanh Tử, tôi vô cùng mong đợi buổi phỏng vấn hôm nay."

Tuy mở đầu hết sức gam go, nhưng lần phỏng vấn này gần như là lần tôi trải qua nhẹ nhàng nhất trong khoảng thời gian đó.

Trừ chuyện đây là lĩnh vực tôi cực quen thuộc ra, người được phỏng vấn là Micheal.C cũng mở lòng trao đổi tất cả suy nghĩ với phóng viên, chẳng giữ lại gì. Chưa nói đến còn có R.Mask giờ đã là người quen thi thoảng lại chen vào mấy câu, khiến cuộc trò chuyện thêm phần hào hứng.

Ngược lại, người quen ơi là quen với tôi là Tưởng Dực thì lại chẳng có lấy một câu. Mãi đến khi phỏng vấn kết thúc, đôi bên đều vô cùng hài lòng, bắt tay cảm ơn lẫn nhau, Tưởng Dực đi theo đưa bọn tôi đến tận cửa thang máy nhưng vẫn im lìm không mở miệng.

Tôi muốn hỏi lần này cậu ấy ở bao lâu, đang trú ở đâu, có số điện thoại trong nước không... nhưng đang lúc như thế, cậu ấy lại tuyền làm thinh, tôi làm phỏng vấn xong mệt rã người cũng chẳng thốt nổi câu nào ra lời.

Cánh cửa thang máy chầm chậm khép lại, tôi đứng tựa mình vào vách thang thở một hơi dài. Bấy giờ mới phát hiện mấy người Dương Phong không biết đã đi mất từ hồi nào.

Anh chụp hình hơi có vẻ ngượng ngập, anh ta đi cùng tôi xuống lầu, ra tới sảnh sắp chia tay mới nói: "Sáng Tư Kỳ hỏi anh xin tin nhắn mời, anh cũng đưa cậu ấy chứ không nghĩ nhiều, anh tưởng họ lo phỏng vấn có trục trặc gì, không ngờ hai người họ lại không đợi em... xin lỗi nhé."

Câu này không có lỗ hổng nào cả, nghe xong tôi cũng muốn tin tức thì, nhưng lại không thốt ra nổi mấy câu như "Không sao đâu ạ." Đối thoại tưởng phải chìm vào im lặng, thì đằng sau đột ngột có tiếng người gọi tôi: "Hoàng Doanh Tử."

Tôi ngoái đầu, nhìn người thanh niên cao nghều mặc áo sơ mi đen. Tưởng Dực đương hối hả từ thang máy đi ra. Cậu ấy rốt cuộc vẫn theo xuống đây.

Chắc là vì đã tới giờ nghỉ trưa, cà vạt bị cậu ấy để đâu không biết, nút cài cổ sơ mi mở ra, không còn vẻ nghiêm nghị xa cách khi nãy.

"Cùng đi ăn trưa." Cậu ấy dùng câu trần thuật, vẫn y đúc như kiểu cậu ấy vẫn quen nói với tôi, chỉ là nhịp thở chưa trở lại bình thường, chạy ra đây có vẻ gấp gáp, áo khoác cầm trên tay còn chưa kịp bận lên người.

Người khi nãy trên lầu chẳng ừ hử câu nào, giờ mở miệng giúp giải vây cho tôi.

Tôi chẳng việc gì phải nói lời trái lòng với anh chụp hình, nhưng trong phút chốc vẫn thấy mũi xon xót, không rõ tại sao tự dưng hơi hơi tủi thân.

"Vậy cậu đợi chút."

Tôi sụt sịt mũi, quay lại nói với anh chụp hình: "Anh đem những gì hôm nay chụp gửi em hết đi, hoặc lưu vào thẻ nhớ cho em, em tự chỉnh được rồi."

Anh chụp hình rõ là ngượng ngùng, nói: "Để anh chỉnh vẫn hơn, trước khi hết tuần sẽ đưa em." Tôi phân vân một thoáng.

Anh chụp hình khẩn khoản: "Anh nhất định đưa thẳng đến tay em, phim gốc cũng gửi giao em luôn." Tôi nhìn anh ta, sau một chốc suy nghĩ bèn gật đầu nói: "Vậy cám ơn anh."

Đến lúc quay lại, Tưởng Dực đã xoay mình đi, quay lưng lại tôi, nói: "Đi thôi, ở kế bên có một quán ăn Nhật có kem rất ngon."

Đến kem ngon trong quán Nhật cũng biết, vậy chắc chắn là đã về từ lâu rồi.

=======

Bình luận

Truyện đang đọc