MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Mùa hạ ấy, khu nhà mới vừa hoàn thành, ba mẹ còn phải trang hoàng, dọn nhà, thế là tôi bị gửi đến nhà bà ở vùng quê non xanh nước biếc để tha hồ đùa nghịch quậy phá hết một tháng rưỡi hơn.

Cuối tháng tám, lúc mây ráng tan dần thành những dây tơ mảnh trên nền trời, tôi bấy giờ đã rám nâu như con ong mật, được chú hai đưa từ nhà bà về lại nhà mới của chúng tôi.

Lúc đi tôi đã biết là nhà mình sẽ dọn tới chỗ căn hộ nào, nên chẳng cần đợi ai xuống rước. Tôi vác trên vai nguyên một túi đầy căng các món đồ ăn uống vui chơi, nhảy chân sáo lên thẳng tầng 4.

Chú hai đi hai bước bằng tôi đi cả ba bước, bám sát bên cạnh tôi: "Hoàng Doanh Tử, con chậm chút. Ba mẹ con chưa tan làm, mình về cũng không có chìa khoá vô."

"Con hú Tưởng Dực trước." Tôi bở hơi tai leo tới tầng 4, xong lại xoay người chạy ngược xuống, nhún nhảy túm lấy cái ba lô trong tay chú hai: "Kính viễn vọng của con đâu kính của con đâu?"

"Con đừng có kéo, để chú lấy ra cho."

"Đây rồi!" Tôi giơ cao kính viễn vọng, đầy hứng chí leo lại lên tầng 4, lấy tay đập cửa căn hộ số 3. "Tưởng Dực Tưởng Dực, tớ về rồi nè, cậu mau ra đây! Tớ đem kính viễn vọng cho cậu nè! Nhanh nhanh lên!"

Cửa vừa đó đã mở ra. Trước giây phút ấy, tôi vẫn chưa hay là kế hoạch mà học sinh lớp hai Hoàng Doanh Tử vạch ra cho cả đời sau của mình sắp rối tung hết cả lên.

Rất nhiều chuyện, dù trước đó bạn có kỳ vọng đến đâu đi nữa, vẫn có thể sẽ xảy ra ngoài ý muốn của bạn. Đạo lý này tôi đã bắt đầu học được từ lúc đó.

Cánh cửa đã được mở ra như thế, cách mở đầy lễ độ, không khiến người ta thấy chậm chạp suốt ruột, cũng không quá nhanh có thể đụng thương người đang gấp gáp ngoài cửa.

Tóc mái trước của Trang Viễn hơi sụp xuống, phần nào che đi đôi mắt, căn phòng khách kéo rèm, cũng không bật đèn. Giữa gian nhà tối, cậu con trai mặc chiếc áo sơ mi nhạt màu, càng khiến màu da cậu ấy trắng hơn.

Cậu ấy thấy tôi, mới hỏi: "Hoàng Doanh Tử, cậu vừa từ chỗ nhà bà về à?"

"Cậu, cậu..." Tôi líu lưỡi, "Sao cậu lại ở đây?"

"Đây là nhà tớ, tháng trước nhà tớ cùng nhà cậu chuyển vào đây." Trang Viễn nhẹ nhàng đáp. Cậu ấy ngoái đầu nhìn vào bên trong phòng ngủ, chừng như coi thử có làm ồn người đang nghỉ ngơi trong đó không, sau đó lấy chìa khoá bên bệ cửa, tròng vào đôi giày thể thao: "Tớ nghe chú Hoàng nói là cậu tới nhà bà chơi, gần đây sẽ quay về."

"Cậu, cậu... đây là nhà cậu á? Vậy, Tưởng Dực đâu rồi?"

"Tưởng Dực?" Trang Viễn có vẻ cũng hơi không hiểu, "Tưởng Dực, chắc là ở nhà của cậu ấy."

"Hoàng Doanh Tử, cậu về rồi à?" Từ dưới lầu có tiếng chân chạy rần rần trên cầu thang vọng lên. Cậu bạn trai cắt tóc ngắn cũn cỡn, phơi nắng rám cả da xông lên lầu, "Chú Hoàng nói hôm nay cậu về. Trang Viễn, đi đá banh không?"

Tôi đứng ngay trên đầu cầu thang, Tưởng Dực cùng Trang Viễn bá tay bá chân, người trên kẻ dưới.

"Trang Viễn! Trang Viễn nói đây là nhà cậu ấy." Tôi vội vàng nói với Tưởng Dực, giống như kể tội vậy.

"Thì là nhà cậu ấy mà." Tưởng Dực chường vẻ mặt "tự nhiên nói nhảm gì đó".

"Vậy nhà cậu ở đâu?" Tôi có hơi ngơ ra, chưa tiêu hoá kịp.

"Tớ ở khu đối diện á."

"Không phải nói cùng ở khu này à?"

"Thì sau đó đổi rồi."

Sấm giữa trời quang.

"Cậu! Cậu gạt tớ!" Tôi chỉ tay vào Tưởng Dực, chỉ trong một thoáng, bao nhiêu giận dữ khó chịu thất vọng nhất loạt xông hết lên đầu. Trong số cảm xúc ấy, Hoàng Doanh Tử từ nhỏ vốn được bao bọc cưng chiều nào đã từng biết qua một hai. Tôi bỗng chốc cực kì bối rối hoảng loạn.

"Tớ gạt cậu cái gì?"

"Cậu! Cậu! Cậu nhận lời sẽ ở đối diện nhà tớ!"

"Tớ nhận lời cậu lúc nào!"

"Cậu nhận lời rồi, nhận lời rồi, cậu nhận lời rồi!"

Đứa nhỏ ngốc nghếch Hoàng Doanh Tử tự cho là người ta cũng như mình, đem một lời nói vu vơ coi thành sự thật như đinh đóng cột, còn không cho phép người ta cãi lại. Đứa nhỏ thông minh là Tưởng Dực chỉ thấy cực kì oan lại chẳng hiểu tại sao.

"Cậu! Cậu nói rồi tớ để quên bài tập cậu sẽ về lấy cho tớ

Tưởng Dực đúng kiểu "cậu vô lý vừa thôi": "Chuyện đó liên quan gì việc nhà tớ ở đâu?"

"Liên quan!"

"Có gì liên quan?"

"Tớ! Nói chung chính là cậu gạt tớ!" Tôi cãi không lại, nổi xung lên ném kính viễn vọng về phía Tưởng Dực, tức xì khói chạy xuống lầu.

"Doanh Tử!"

Tiếng chú hai la cũng bị tôi quăng ra sau đầu. Tôi giống như trái bóng bay xẹp khí, chạy cái vèo một mạch xuống đất, cứ thế xông vào vườn hoa đá chỗ này đụng chỗ kia. Tôi cũng không biết mình giận ơi là giận là vì sao, chỉ rất là rất là giận nghĩ cái tên nói lời nuốt lời này từ nay khỏi gặp luôn cả đời khỏi gặp luôn!

"Xấu xa! Đồ thối! Đồ con rùa! Đồ nuốt lời!"

"Ai Hoàng Doanh Tử, cậu làm sao thế?" Viên đá bị tôi đá lăn lông lốc, nhìn theo về phía đá lăn, là Chung Niệm Từ mặc chiếc váy bông ca rô đang đứng đối diện hỏi tôi.

Hai mươi mấy năm sau đó, số lần Chung Niệm Từ hỏi tôi câu này đã không cách nào đếm nổi. Mỗi một lần hỏi, bạn ấy lại có một giọng điệu khác, có lúc lo lắng, có lúc khó hiểu, có lúc hết cách, có lúc lại tức cười... So với Phương Minh Vũ là kiểu bạn cùng cười đùa trêu nhau, thì Niệm Từ lại khác, cậu ấy là người bạn khi bạn có chuyện gì không xong sẽ lập tức nhớ tới. Là người dù tôi có đi xa đến đâu nữa cũng sẽ trở về tìm.

Người bạn ấy chẳng có gì là không thể giải quyết.

"Niệm Từ? Sao cậu lại ở đây á?" Tôi hít hít mũi hỏi.

"Nhà tớ ở ngay tầng trên nhà cậu ấy." Niệm Từ nói, "Ai sao trông cậu giận dữ thế? Cặp của cậu nặng ghê vậy? Cậu khoác không nặng à?"

"Là nhà cậu ở tầng trên nhà tớ hả? Tớ mới từ nhà bà về, tớ đang giận Tưởng Dực đó, tớ có bỏng rang nè cậu ăn không, bà rang cho tớ đó, siêu ngon!"

Niệm Từ nhận bỏng gạo từ tay tôi, ăn một viên lại đút cho tôi một viên: "Bà của tớ cũng tới đây ấy, bà đang ngồi hứng nắng bên chỗ quảng trường nè, bà tớ biết thêu khăn tay đó cậu đi coi không?"

"Thêu khăn tay à?" Tôi lập tức quên béng cơn giận, "Vậy tụi mình đi coi đi."

"Ai có gì gấp đâu, cậu chậm tí."

Tôi co giò chạy trước, xốc lại giây cặp, bỗng cảm thấy trên vai nhẹ hẳn đi. Ngoái lại nhìn thì thấy bàn tay nho nhỏ của Niệm Từ đang đỡ giúp cặp của tôi, cậu ấy cười híp mắt: "Như vậy có phải cậu thấy nhẹ hơn không?"

"Ừ ừ!" Tôi gật đầu liền liền, "Hai đứa mình cứ như tàu hoả nối đuôi ấy."

"Hú hú..." Niệm Từ giả tiếng còi tàu hoả hơi nước.

"Hahahahaha! Hú hú..." Đứa nhỏ thích nhiều chuyện giờ có bạn nói chuyện, lại có bỏng ăn, cũng chẳng còn nhớ chuyện tức bực cũ. Tôi cùng thổi ra hú hú với Niệm Từ, hai toa tàu cứ thế nối đuôi nhau lăn bánh.

========

Bình luận

Truyện đang đọc