MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Minh Vũ cũng chẳng thích HelloKitty.

Trong đám bọn tôi người duy nhất từng thích HelloKitty là Diệc Phi, đó cũng là hồi bé tí.

Chẳng qua, chiếc phích này hồi tốt nghiệp cấp 3 tôi còn nhìn thấy, Minh Vũ vẫn giữ. Nhưng lúc Khâu Hàng đưa tặng, Minh Vũ chẳng cho cậu ấy đẹp mặt chút nào. Minh Vũ giậm chân, buông một câu nhận xét: "Xấu chết đi được!"

Khâu Hàng ngoẹo đầu: "Các bạn nữ không phải đều thích màu hồng à?"

"Tớ không thích đấy!" Cái tính nóng nảy của Minh Vũ trước mặt Khâu Hàng cứ thế bùng ra, thậm chí cậu ấy quên mất tiêu Trang Viễn đang đứng bên cạnh, quên luôn mình phải giữ gìn hình tượng thục nữ nhã nhặn hiền hoà: "Ai nói với cậu con gái đều thích màu hồng? Tớ không thích đấy!"

Nhưng Khâu Hàng vẫn cười hì hì như thường: "Xấu thì cậu cũng dùng tạm nhé, sạp tạp hoá của trường không còn cái nào đâu, tớ phải đi hai trạm xe tới trung tâm mới mua được đấy."

"Ai quan tâm cậu đi..."

"Cảm ơn nha." Tôi vui vẻ nhận lấy. "Hoàng Doanh Tử cậu quay lại đây cho tớ!"

Tôi không đấy, tôi còn buôn chuyện: "Trễ thế này hết bus rồi, cậu về nhà làm sao?" "Tớ đi bệnh viện ba tớ ngủ ké."

"... Tạm biệt." Tôi thầm tưởng tượng trong đầu cảnh Khâu Hàng băng trắng đầy mình như cương thi ôm cái phích HelloKitty nghiêng ngả đuổi theo Minh Vũ, trong lòng cũng hơi hơi không nỡ.

Khâu Hàng thấy Minh Vũ tuy giậm chân nhưng cũng không thật ngăn không cho tôi lấy cái phích, híp mắt cười: "Vậy các cậu nghỉ sớm nhé, tớ đi đây." Tôi vẫy tay: "Cậu cũng ngủ sớm, mai gặp."

Nếu cậu không biến thành cương thi thôi nha.

Chúc ngủ ngon rồi tạm biệt với các bạn trai xong, tôi đi theo Minh Vũ vào phòng, bởi vì đều là nữ sàng sàng tuổi, lại mặc đồng phục, thế nên cũng chẳng khiến cô giám thị để ý.

Trong phòng túc xá tám người, đa số đều đã về, chỉ còn giường của Lý Giai Di là trống. Tôi liền cất tiếng chào hỏi, nhét kẹo cao su cho các bạn trong phòng quành lại, mới nghe Minh Vũ dặn: "Doanh Tử cậu nằm trong đi, giường tớ ở trên, cậu ngủ không nằm im được, đừng để lại lăn xuống."

"Tớ không có áo ngủ." "Lấy của tớ đi."

"Cũng được, tụi mình đi lấy nước nóng đã ha? Tí nữa đánh răng phải dùng ấy."

"Tớ phải đi gội đầu." Minh Vũ thấy cực kì khó khăn, "Mấy ngày rồi chưa tắm, tớ hết chịu nổi rồi." Lý Giai Di đúng lúc đó trở về phòng, bỏ sách lên bàn, nói: "Có phòng tắm không dùng thì trách ai?" Tôi vừa nghe đã bốc hoả, "rầm" một phát đứng dậy: "Bọn tớ thích dùng phòng tắm hay không liên quan gì đến cậu?!"

"Không muốn dùng thì đừng ở lại trường, thi hạng nhất thì có đặc quyền à?"

Minh Vũ cũng sùng lên: "Không tắm là đặc quyền cái gì? Tối qua bể phích nước tớ còn chưa nói gì, cậu vẫn chưa thôi à." "Cậu còn muốn nói gì? Làm cái mặt sưng sỉa lên còn muốn nói gì nữa?" Lý Giai Di mặt đỏ lên bừng bừng.

Tôi càng giận thêm: "Cậu đánh bể đồ của người khác không xin lỗi còn muốn người ta vui vẻ với cậu à?" "Tớ có cố ý đâu!" Lý Giai Di bỗng la to.

... Tôi và Minh Vũ sựng lại, không ai cất tiếng.

Mười mấy giây yên tĩnh trôi qua, Lý Giai Di nén giận nói: "Vốn tớ định mượn phích dùng. Cũng chẳng tính mượn cậu, lúc lấy phích của Lưu Nhạn Nam không cẩn thận làm rơi của cậu. Biết cậu chê đám học sinh ở lại trường chúng tớ dơ dáy..."

”Cậu nói bậy cái gì!?" Minh Vũ vừa tức vừa sững sờ.

"Có gì mà không chịu nhận, hôm đó tớ nghe rồi! Cậu chê nhà tắm tập thể dơ..." "Ai nói nhà tắm tập thể dơ? Tớ là xấu hổ không muốn tắm chỗ đông người mà!"

Hai bạn nữ nghẹn lại, mặt đều đỏ au lên.

Hồi còn bé, chúng ta cứ nghĩ là có thể thoải mái thể hiện suy nghĩ của bản thân. Chúng ta muốn nói là nói, muốn cười là cười, muốn khóc là khóc. Đã nói thích thì chẳng chịu ai cản ngăn, đã nói ghét thì một ánh mắt cũng không nhìn. Thế nhưng chúng ta đâu biết, "từ ngữ" và "hiểu lầm" là một đôi chị em, sự đẹp đẽ và mong manh của cả hai đều thật giống nhau. Chúng lớn lên cùng nhau, lại cũng hay làm hại nhau.

Chỗ giống nhau càng nhiều, thì chỗ sai khác càng rõ. Vì sai khác, nên mới có đụng độ, mà đụng độ, có thể cũng chỉ phát sinh từ những hiểu lầm chẳng đáng vào đâu.

Ở một mức độ nào đó, Lý Giai Di là một bạn nhỏ khá giống Phương Minh Vũ, thông minh, nhạy cảm, hay suy nghĩ, hay chú ý, chỉ là ít bạn hơn.

Trung học số 9 có cho nội trú, học sinh nội trú giống như Lý Giai Di thường là từ ngoài tỉnh hoặc từ những huyện ngoại ô chuyển đến, điều kiện gia đình bình thường, đồng thời thành tích học tập lại rất tốt.

Các bạn nhỏ như vậy trời sinh đều có lòng tự tôn tương đối cao, lại nhạy cảm. Phương Minh Vũ được giáo dục tốt, không có tính kiêu căng, chỉ là không quen cách sinh hoạt ở trường, lại khó kết bạn, ít giao lưu, thêm cái danh thi hạng 1, mở miệng nói một câu, liền dễ bị hiểu lầm là kiêu căng. Mà Lý Giai Di làm bể phích nước của Phương Minh Vũ, lại bị lòng tự trách và tự tôn ngăn không cho nói ra lời xin lỗi. Chuyện vốn bé đến không thể bé hơn, nhưng vào lúc đó, đứng trước một mâu thuẫn như vậy, chưa nói đến Minh Vũ và tôi hãy còn chưa non nớt, kể cả người sớm hiểu được nhân tình thế thái như Niệm Từ vào cái tuổi ấy cũng không tìm được cách giải quyết.

Mà hiểu lầm không được giải quyết kịp lúc, thường sẽ mang lại những tình huống càng không biết làm sao để đối phó hơn.

Có lẽ vì tiếng tranh cãi trong phòng quá to, đột ngột có người gõ cửa phòng túc xá. Giọng cô giám thị vang lên: "Chuyện gì thế, đêm rồi sao còn cãi nhau?"

=======

Bình luận

Truyện đang đọc