MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

"Sao giờ cậu mới tới!" Bấy giờ tôi đã quên béng là mình quăng người ta lại trường, tức xì khói đưa quyển sách bài tập cho cậu ấy xem: "Có một tên siêu cấp bực mình, tớ đang ăn kem lại huých lưng tớ, cậu xem, sách bị dính dơ rồi, tớ đành phải mua, ban đầu tớ định mua hộp bút cơ."

"Ai cho cậu ăn kem trong nhà sách?"

"Cậu về phe ai ấy?" Tôi xoay người đùng đùng bỏ đi.

"Tớ mua kem cho cậu."

Hoàng Doanh Tử ngay lập tức thấy mình đúng lý trở lại, yên tâm đưa chiếc túi đeo chéo trong tay cho Tưởng Dực: "Cậu có tiền không?" "Có?"

"Tớ còn định mua một cái hộp bút."

"Cũng vẫn đủ tiền."

"Đúng rồi sao cậu lại tới đây?" Tôi cuối cùng cũng nhớ ra hỏi việc chính.

Tưởng Dực ghé mắt liếc tôi: "Hết buổi lễ xong ai cho cậu tự đi?"

"Không phải cậu bảo "Tuỳ tớ" mà?"

"Bình thường sao không thấy cậu nghe lời thế?"

Tưởng đại gia bắt chuyến bus kế tiếp tới theo cùng mua sách, Hoàng Doanh Tử vui như nở hoa, đem từng chuyện một tuôn tuốt báo cáo: "Tớ đi tới đây không có bị sai hướng đâu nhé, đổi sang xe bus nội đô năm phút là tới nơi, lúc mua kem ông chủ lấy tiền lẻ thối đưa dư cho tớ 10 tệ, tớ đem trả lại ông ấy còn không tin, cậu nói có tức cười không, hoá ra có người còn sơ suất hơn tớ cơ chứ có tức cười không?"

"Ừ." Tưởng đại gia cho tay vào túi jeans, thi thoảng đáp một tiếng.

Trong tiệm kem, tôi do dự khó quyết: "Cậu ăn mùi nào ấy? Nãy tớ ăn sô cô la, giờ muốn ăn dâu, nhưng mà sô cô la tớ chưa ăn hết... Tưởng Dực cậu ăn sô cô la đi nha, vậy tớ ăn được cả hai mùi luôn... Ai, tên xấu xa, đứng lại cho tớ!"

Tưởng Dực bị tôi làm giật mình, chạy theo ra khỏi tiệm giải khát.

Tôi chỉ về phía trước tố: "Chính là cái tên ấy huých rơi cây kem của tớ!"

Lời vừa dứt Tưởng Dực đã sải cặp giò dài chạy vụt lên, tên đồng phục bóng chày không kịp đỡ bị túm lấy cổ áo từ sau giật lại, nhảy tưng tưng la: "Ai ai ai ai ai, ai kéo tớ vậy?"

Đó là lần đầu tiên tôi thấy rõ mặt của Liêu Tinh.

Cái tên mắt to mày rậm này ngay lần đầu gặp đã để lòi ra cái tính nhanh nhẩu đoảng.

"Huých văng cây kem của tớ còn chẳng nói được một câu xin lỗi à?" Hoàng Doanh Tử có Tưởng Dực chống lưng, oai phong hét ra lửa.

"Kem? Ai? Aaaaaa là lúc nãy va phải cậu trong nhà sách à, xin lỗi xin lỗi xin lỗi!" Liêu Tinh xin lỗi liên hồi, "Khi nãy tớ vội quá, không huých đau cậu chứ?"

"Cậu huých văng cây kem của tớ!"

"A... a? Xin, xin lỗi nha."

Liêu Tinh gãi gãi sau đầu: "Hay là, tớ mua bù cho cậu một cây."

"Cũng được, ai, không được!" Xém nữa bị kem mua chuộc, tôi kịp thời lấy lại được lí trí: "Tớ còn phải mua sách bài tập không dùng tới này!" "Vậy phải làm sao?" Liêu Tinh mặt khổ sở.

"Mua hai cây." Tưởng Dực mặt lạnh te đưa ra đáp án siêu chuẩn, "Một cây sô cô la một cây dâu."

"A?" Liêu Tinh ngó qua ngó lại hai người bọn tôi, có vẻ muốn xác định cho rõ từ đâu đắc tội một cặp hắc bạch cường đạo, nhưng nghĩ nát đầu không ra, thế là quyết định khỏi tốn nơ ron nữa: "Vậy mua hai cây? Có được không?"

"Được đi." Hoàng Doanh Tử hạ cố gật đầu. "Cậu tài thật ấy." Liêu Tinh gãi đầu cười ngố.

"Vậy mà đã tài rồi á?" Tôi làm mặt quỷ với cậu ấy, "Cậu còn chưa biết tớ, cậu mà biết tớ thì cậu cứ chờ mà được mở mắt!"

Năm phút sau, tôi và Tưởng Dực đứng trước cổng tiệm giải khát, mỗi đứa một cây kem trên tay, người áo trắng người áo đen nhìn nhau cười haha. "Cậu còn bao nhiêu tiền?" Tôi lục hết mớ đồng xu từ túi đeo chéo ra.

"Đủ mua cho cậu hai cái hộp bút." Trong túi quần jeans của Tưởng Dực vẫn còn mấy tờ tiền, "Không mua hộp bút cũng được, tụi mình đi công viên trò chơi đi."

"Cũng được."

Tôi và Tưởng Dực gộp tiền lại, lại thêm ít tiền khi nãy bắt bạn học Liêu Tinh nộp ra mua kem còn dư, hai đứa đi công viên trò chơi chơi tít mù. Đến chiều tối, Tưởng Dực lấy năm tệ cuối mua cho tôi một cái kính đủ màu có gắn cánh, tôi cứ thế khoe khoang đeo nó suốt đường đi, lên tới tuyến bus số 22 cũng không chịu gỡ xuống. "Cậu nói xem tớ đeo cái này có phải không ai nhận ra tớ nữa không?"

"Hoàng Doanh Tử cậu cũng vào thành phố à?"

Á? Là ai có một đôi hoả nhãn kim tinh vậy?

Tôi mở to mắt, bèn thấy Phương Minh Vũ và mẹ đang bước lên xe.

"Bọn mình đi nhà sách rồi đi công viên chơi, ngồi đây nè ngồi đây nè." Tôi và Tưởng Dực đứng dậy chào hỏi, "Cháu chào cô Tân." Mẹ Minh Vũ cười: "Mình đều lên trước ngồi đi, ngồi sau xe lắc, không an toàn."

Lời cô giáo đương nhiên phải nghe, hai đứa tôi ngoan ngoãn đi lên trước ngồi. Xe vừa chạy, tôi lại không kềm được nhổm dậy dò hỏi: "Cô Tân ơi, vào Trung học số 9 có thể phân bọn cháu vào một lớp không ạ?"

Cô Tân mẹ Minh Vũ là giáo viên chủ nhiệm tại Trung học số 9, thái độ hiền hoà nhưng đáp án không để chỗ cho nài nỉ: "Phân lớp là trường thống nhất đưa ra nhé."

"Vậy có thể xếp bọn cháu vào một lớp không?"

"Có vào một lớp không phải xem duyên phận của bọn cháu."

Minh Vũ bẻ bẻ ngón tay: "Tớ đã nỉ non với mẹ tớ cả mùa hè rồi, mẹ tớ không chịu đồng ý!"

Tôi thở dài, ngồi xuống nói: "Cũng may mỗi ngày bọn mình cùng đi xe đưa đón, cũng đều thấy mặt nhau." Minh Vũ đột ngột đứng dậy, nhỏ giọng hỏi: "Tưởng Dực, cậu biết bao giờ Trang Viễn về Bắc Kinh không?" "Ngày kia." Thế mà cậu ấy biết thật.

"Nhanh vậy á..." Tôi vừa không nỡ vừa giận, "Sao cậu ấy không nói với tớ?"

"Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải nói với cậu?" Tưởng Dực ngẩng đầu nhìn Minh Vũ, "Lần này cậu ấy về cũng không phải..." Xe bus thắng cái két lại, tôi bị giật ra trước, lấy tay ôm trán: "Ai da đau."

"Có đâm vào mắt không?" Tưởng Dực không cho tôi cãi lại, lấy tay gỡ cái kính có gắn cánh ra, "Xuống xe đưa lại cho cậu." "Để tớ tự cầm."

Tôi lấy lại mắt kính bỏ vào trong túi đeo chéo.

Cô Tân nói: "Về sau mỗi ngày đều phải ngồi xe đưa đón, Hoàng Doanh Tử cháu phải ngồi cho đàng hoàng đấy."

"Dạ dạ." Tôi ngồi lại xuống ghế, lại không cam tâm nhổm dậy, "Cô Tân, thật không thể cho bọn cháu học cùng lớp hả cô?"

Mẹ Minh Vũ bỗng bật cười: "Chuyện phân lớp hôm nay đã thông báo về trường, cô Tiền chắc đã gọi điện cho nhà các cháu rồi, đợi các cháu về tới sẽ biết."

A ha?

Có là đứa ngốc cũng nghe ra trong lời cô có hàm ý.

Ba bạn nhỏ bị một câu nói bóng gió làm cho cả người không yên. Tôi và Tưởng Dực xuống xe xong là lao vù về nhà, vừa mở cửa ra hỏi ngay: "Mẹ bọn con học lớp nào?"

"Lớp số 5." Ba tôi đang bưng đĩa trái cây đi ra, cười haha nói, "Tưởng Dực cũng thế." "A a!" Tôi nhảy cẫng lên, "Tụi mình cùng lớp." "Nghe rồi." Tưởng Dực vẻ ghét bỏ, "Bé bé cái họng." "Vậy các bạn khác thì sao?"

Mẹ tôi nhận đĩa táo đã gọt sẵn, nói: "Cái này mẹ không hỏi, chỉ biết Niệm Từ lớp số 6, hai đứa học kế nhau." Tôi ném túi đeo chéo cho Tưởng Dực, hấp tấp chạy đi gọi điện thoại cho Niệm Từ.

"Niệm Từ cậu học lớp 6 à."

"À phải." Niệm Từ ở đầu dây kia bình thản đáp, "Bọn mình đều được xếp vào hai lớp 5 và 6, cậu với Tưởng Dực, Minh Vũ, Quách Tĩnh một lớp, tớ với Diệc Phi, San San, Quan Siêu một lớp."

"Vậy lớp 5 với 6 có sát nhau không?"

"Có, tớ có hỏi đàn chị lớp trên rồi ấy Doanh Tử, hai lớp của bọn mình nằm kế nhau, sau này cậu quên mang sách có thể lấy của tớ." "Hahahahaha tốt quá!"

Cô Tân mẹ Minh Vũ nói: "Có vào một lớp không phải xem duyên phận của bọn cháu." Trừ duyên phận ra, bọn nhỏ may mắn chúng tôi còn nhận được một xíu bảo bọc đặc biệt.

Bởi vì chỉ có mấy đứa cùng nhau vào trường, thế nên nhóm con em cán bộ chúng tôi được đề nghị xếp chung vào hai lớp năm và sáu. Chúng tôi đều biết đề nghị ấy đến từ ai.

Vừa cúp điện thoại với Niệm Từ xong, thì một cú điện thoại khác lại tới, Phương Minh Vũ cũng hào hứng ít có: "Doanh Tử hai đứa mình cùng lớp cậu biết chưa? Hahahaha tụi mình ba năm tới không phải tách ra rồi! Mẹ tớ thật là, đến giờ mới nói với tớ!"

Mẹ Minh Vũ cười bảo qua đường điện thoại: "Đừng có tụ họp nhau lại quấy phá không lo học hành nhé." Tôi không đợi Minh Vũ thưa, vỗ ngực khẳng định: "Nhất định sẽ chăm chỉ học tốt, mỗi ngày đều tiến tới ạ!" "Được, cô nhớ lời này của bọn con."

=======

Bình luận

Truyện đang đọc