MƯỜI BẢY TUỔI, BẠN THÍCH AI?

Kết thúc cuộc họp với Viễn Hải, chúng tôi đạt được thắng lợi lớn. Hải Uy đồng ý phân 20% suất chiếu cho ngày đầu tiên, sau lễ nhìn tình hình bán vé có thể tăng thêm.

Tôi theo Thẩm Thế Quần xuống lầu, còn chưa kịp ra khỏi thang máy thì đã nhận được cuộc gọi từ Trang Viễn: "Mai là sinh nhật cậu rồi đúng không? Tối tớ bay Thượng Hải công tác, trưa qua mời cậu ăn cơm."

Bấy giờ tôi mới nhớ, ngày mai là 28/11, là sinh nhật tôi.

Hồi nhỏ chẳng cách gì tin nổi là người lớn thật sự sẽ quên béng sinh nhật mình.

"Cũng được, tớ vừa thấy ở gần đây có một quán ăn Thái, vừa lúc tớ thèm súp tomyum." Tôi chợt nhớ ra, hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nữa sinh nhật Vân Đoá, cậu có đến không?"

Trang Viễn nói: "Lúc đó chắc tớ ở Thượng Hải còn chưa về, tớ có nói trước với Minh Vũ. Quà tớ để trong xe, tới hôm đó cậu giúp tớ mang qua vậy."

"Cũng được."

Tôi cúp máy hỏi Thẩm Thế Quần: "Thẩm tổng, mình đi ăn trưa chung không ạ?"

Vị ấy cười: "Chiều tôi còn có việc, hai cô cậu ăn đi, tiện để Trang Viễn đưa cô về luôn."

Trang Viễn ngồi xuống xong bèn lấy đưa tôi quà sinh nhật "Để trên xe tớ suốt, vừa hay hôm nay gửi cậu." Tôi bóc ra xem, vẫn là một quyển sách cổ như mọi lần, hôm nay là bản in đầu của "Little Woman".

"Trời ơi thế này thì ngại lắm." Tôi giả vờ khách khí. Trang Viễn phì cười: "Cậu thích là được."

Nói xong câu ấy hai đứa tôi đều bật cười, mấy câu xã giao công việc này bọn tôi nói nhịn cười được mới lạ.

"Bạn đâm giúp mình trái dừa với nha." Tôi nói bạn phục vụ, xong cúi đầu nhìn bìa sách: "Đây là quyển sách gốc thứ mười bảy cậu tặng tớ."

"Nhớ rõ thế à?" Trang Viễn không ngờ tới.

"Đương nhiên, hồi cấp 3 nhận được quà sinh nhật từ cậu cực kì có thể diện nhé, có thể diện y như Diệc Phi ấy." "Tại sao lại y như Diệc Phi?" Trang Viễn thắc mắc.

Bởi vì ở trường cấp 3 mọi người đều tò mò đoán xem cậu thích ai, xong tất cả đều cảm thấy là Diệc Phi ấy, nhưng mà quả dưa cũ xì này chả dại mà nói với người trong cuộc là cậu.

Tôi cười hehe, cúi đầu hút một hơi sạch trái dừa, cảm thấy như sống trở lại, cả buổi sáng huyên tha huyên thuyên muốn khô cái cổ. Lúc này tôi mới nhớ ra, hỏi: "Hồi nãy nghe ý Thẩm tổng là cậu vừa lên chức à?"

"Coi như thế." Trang Viễn gật đầu, "Trước đây tớ chỉ phụ trách dự án trọng điểm, bây giờ phải nắm tất cả các kênh phát hành phim." "Hơi bị xịn nhé." Trang Viễn cười cười, "Không phải cậu cũng thăng chức à?"

"Ai, đừng nói nữa, cái đó là Thẩm tổng muốn qua mặt Hải Uy thôi, nếu mà bảo dẫn một cô nhân viên mới toanh tới thương lượng với ông ta, Hải đại thiếu lại chẳng lật cái bàn."

"Cậu làm ông ta bực còn muốn lật cái bàn hơn ấy chứ?"

"Hehe, dự án chất lượng tớ mới mạnh miệng, nếu không phải phim của Giang Hà quay hay thì tớ đã cụp đuôi lại rồi." "Phim có hay cỡ nào thì tuyên truyền cũng phải đúng hướng, chiêu mượn hoa kính Phật này của cậu xem chừng cả Thẩm Thế Quần cũng bất ngờ nhỉ?"

Tôi thở dài: "Tớ cũng bị ép thôi, ăn cơm của người ta thì phải cày." "Có muốn qua Đầu tư Bắc Kinh làm việc không?"

À rế? Tôi ngẩng đầu, mặt Trang Viễn điềm nhiên chẳng chút gợn sóng: "Sau khi 273 ra rạp, người trong ngành sẽ hiểu ra tại sao Thẩm Thế Quần chịu ra tay hào phóng để đào cậu về, tới lúc đó tớ sợ không hét nổi giá."

"Cậu đừng giỡn." Tôi lúng túng cúi đầu, "Thế Hà tớ còn chưa chắc ở lâu." "Cho nên cậu đã tính sẵn phim của Tưởng Dực ra rạp xong sẽ xin nghỉ?"

Tôi đờ ra.

Con người này có lúc quá là đáng sợ, ở trước cậu ấy, trái tim của bạn hoàn toàn tr.ần trụi, không giấu che gì được.

Trước đây cậu ấy là người bạn cùng lớn lên từ nhỏ với tôi, tôi chưa từng cảm thấy sợ hãi thế này, nhưng giờ đây, nếu cậu ấy có ý đối đầu...

"Trang Viễn, Đầu tư Bắc Kinh có thể hợp tác phát hành phim cho Tưởng Dực được không?" Tôi thật sự không nhịn nổi, vọt miệng hỏi. Nếu cậu ấy đã bắt đầu phụ trách toàn bộ kênh phát hành của Đầu tư Bắc Kinh, bàn chuyện này là không tránh khỏi.

Chỉ không biết là bàn với Trang Viễn thì tình hình sẽ tốt hơn hay là tệ đi.

Tay Trang Viễn khựng lại, "Không phải Tưởng Dực sang Bắc Mỹ thương lượng việc phát hành rồi à?"

"Nhưng mà đâu thể nào bỏ luôn không trình chiếu trong nước." Tôi tròn xoe mắt nhìn cậu ấy, "Hai người các cậu rốt cuộc bao giờ làm hoà?" "Chưa nghĩ đến."

"Vậy làm sao được?" Tôi có hơi quýnh lên, "Không được à?" Vẻ mặt Trang Viễn nhàn nhạt. "Đương nhiên!"

"Tại sao?"

"Bởi vì..." Tôi thấy như gà mắc tóc.

Trang Viễn nở nụ cười: "Bởi vì cậu với cậu ấy đang thân nhau?" "Đúng." Tôi gật đầu. "Thân tới mức nào?"

"Ai?" Nói làm sao đây ta, nói là thân tới lên giường luôn rồi tôi vẫn hơi thẹn thùng ấy. "Như thể tay chân?"

"... Vậy, không phải thành anh em à?"

"Không phải sao?" Trang Viễn nhìn tôi đăm đăm.

Không đợi tôi đáp, Trang Viễn nói: "Phải hay không thì liên quan gì đến chuyện hai đứa mình đang nói?"

"Đương nhiên có liên quan!" Bị tôi túm được chủ đề rồi nhé, "Thì là chuyện cậu kêu tớ vào Đầu tư Bắc Kinh làm gì? Các cậu gây nhau tới mức này phiền ơi là phiền ấy biết không hả? Bây giờ biết tớ muốn giúp cậu ấy thương lượng chuyện ra rạp cậu còn bảo tớ vào Đầu tư Bắc Kinh làm, còn không phải cậu muốn..."

"Tớ muốn cậu ở gần bên tớ." Hả?

Đang trời quang mây tạnh mà sao tôi nghe như có tiếng sấm!

Cái thìa tôi cầm rớt xuống nồi súp tomyum, tôi nghệt mặt ra nhìn Trang Viễn.

Cái người này vừa nói gì xong?

Là tôi nghe nhầm rồi hay là nghĩ nhiều rồi? Cậu ấy là có ý gì mới được?

"Cậu muốn gì cơ?" Tôi e dè hỏi.

"Tớ muốn cậu ở gần bên tớ." Cậu ấy lặp lại, không sai một chữ. Tôi rơi vào trầm tư.

Muốn tớ ở gần bên cậu là sao? Cái người này, rốt cuộc tính làm gì?

Tôi không còn là Hoàng Doanh Tử ngố ngờ nghệch của cái hồi đi tỏ tình với Phương Minh Vũ nữa rồi. Tôi là người đã kéo Tưởng đại gia lên giường rồi cơ! Cậu nói kiểu ấy là muốn làm gì?

Quan trọng là, lời kiểu đó ai khác nói thì cũng thôi. Người ta thành tâm thì tôi từ chối, giỡn giỡn thì tôi binh cho một phát, nhưng người nói là Trang Viễn, là người ít có khả năng thành tâm hay là giỡn giỡn với tôi trong chuyện này nhất, cũng là người dù thế nào đi nữa tôi cũng không dám binh...

Trong một thoáng, tôi đâm nghi ngờ bản thân đã xuyên tới một chiều không gian song song, trừ mở miệng đớ lưỡi, làm gì thấy cũng như hồn với người tách làm hai. Trang Viễn thì trái lại, vẫn rất bình thường, nhìn tôi bảo: "Ch.ảy nước miếng kia kìa."

Tôi vô ý thức lấy tay chùi mới phát hiện bị chơi khăm, liền hiểu ra khi nãy hắn cũng là đùa, nổi xung lên: "Cậu chơi khăm tớ! Lời kiểu ấy ai lại đi nói lung tung thế hả?"

"Lời nào?" Trang Viễn bỏ thìa đũa xuống, "Ch.ảy nước miếng hay là muốn cậu đến bên tớ?"

...

Tôi chết đứng.

Hắn chưa chịu thôi! Hắn còn nhắc lại! Hắn còn nhắc lại?

Tôi túm lấy đôi đũa bên cạnh toan giải toả bức xúc, đôi mắt của Trang Viễn vừa lúc ấy ngước lên, đón ánh nhìn của tôi. Tôi sững người.

Có một năm hè tôi về nhà bà, tình cờ tìm thấy một miệng giếng cũ trong cánh rừng um tùm đằng sau núi.

Ấy là vừa sau mưa, trời còn sớm, nước giếng náu mình trong rặng núi sâu trong văn vắt, soi không thấy đáy, bên trong là đôi mắt của tôi cùng mây trên trời. Đôi mắt của Trang Viễn khiến tôi nhớ đến miệng giếng của ngày hôm đó.

Trong thoáng chốc, tôi thầm kêu: Không xong!

Cậu ấy hình như, không phải giỡn chơi, nhưng mà...

======

Bình luận

Truyện đang đọc