MỸ NHÂN BỊ THƯƠNG CHINH PHỤC TINH TẾ

Biên dịch: Yên Hy

Đối mặt với khiêu khích của Trường Quân Đội Đế Quốc, Tông Diễm tức giận đến mức thái dương nổi gân xanh, hàm răng nghiến thành tiếng kèn kẹt, đôi tay nắm lại đột nhiên đập lên bàn, phát ra một tiếng đùng lớn.

Quân giáo sinh xung quanh lập tức nhìn sang.

Bạch Thiệu nhíu mày nhìn cảnh cáo một cái, Tông Diễm cắn răng, chỉ phải miễn cưỡng thu lại cơn tức giận, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Giang Nặc vẫn hằn học như cũ.

Học viện Quân sự Đế quốc thật sự quá kiêu ngạo!

Từ khi biết Thẩm Ngôn là đội trưởng mới, trong lòng anh ta đã nghẹn một hơi, khó xử lẫn buồn bực như bị trêu một vố lớn, đội chủ lực trước mặt mọi người cởi xuống phụ trọng không thể nghi ngờ đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn đốt cháy ngọn lửa trong lòng anh ta.

Mà hiện tại, cứ ở trong không khí nôn nóng như thế, lại còn bị đối phương khiêu khích, anh ta thật sự nhịn không nổi nữa.

Giang Nặc lại không hề sợ chút nào, một đôi chân dài đáp trên ghế dưa khác, cánh tay nâng lên hoạt động một chút, nghiêng mắt cười nhạo: "Mày kích động thế làm gì, muốn đánh nhau à?"

"Mày!"

"Tôi cái gì, dám không?"

"Sao lại không dám ——" Tông Diễm đã nổi giận, làm lơ ánh mắt rét lạnh của Bạch Thiệu hùng hổ đứng lên, nếu không phải bị Phụng Hoa bên cạnh giữ chặt đã lập tức xông lên, "Đi, chúng ta hiện tại tới sân huấn luyện ngay!"

"Báo cáo, có người muốn đánh nhau." Lời còn chưa dứt, Giang Nặc lập tức buông chân dài gác lên ghế ngồi, giơ tay báo cáo với nhân viên ban tổ chức.

!!!

Động tác Tông Diễm bỗng chốc dừng lại, biểu tình trên mặt đều trở nên vặn vẹo, Trường Quân Đội Đế quốc sao lại không biết xấu hổ thế?!

"Ai muốn đánh nhau?" Phòng đối diện có mấy huấn luyện viên tổng vừa vặn mới dùng cơm với Trung Tướng Đổng Thành phía ban tổ chức xong, nghe được động tĩnh, dùng giọng vững vàng hỏi.

Ánh mắt, động tác mọi người nhất trí quay về hướng Tông Diễm.

Dù sao cũng là anh ta đập bàn, vị trí lõm vào còn là bằng chứng phạm tội sáng chói, cũng là anh ta đưa ra đề nghị muốn đến sân huấn luyện.

Huấn luyện viên tổng của Tinh Hà - Bùi Tín tức khắc nhíu chặt mày.

Lập tức phải thi đấu, Tông Diễm rốt cuộc sao lại bị cái gì?

Bạch Thiệu đứng dậy che đội viên ở phía sau, bình tĩnh giải thích: "Đây chỉ là một hiểu lầm. Mọi người lo lắng tình huống của đội trinh sát, cho nên tâm tình có chút kích động."

Giang Nặc ôm lấy cánh tay: "Không sai, đội mấy người xác thật [có chút kích động], kích động đến mức đập luôn cả bàn kìa."

Xung quanh đồng thời bộc phát một trận cười, lại trong ánh mắt Tinh Hà mà cúi đầu, nhịn cười thật sự vất vả.

Mặt Tông Diễm đỏ lên, nhìn chằm chằm Giang Nặc, hận không thể dùng ánh mắt đem giết chết cô.

Băng ghi hình bị điều ra.

Huấn luyện viên tổng Tinh Hà - Bùi Tín lạnh nhạt nói: "Rõ ràng là Trường Quân Đội Đế Quốc khiêu khích trước."

Huấn luyện viên tổng Trường Quân Đội Đế Quốc - Tuyên Trác sắc mặt nhàn nhạt: "Mang lên phụ trọng là khiêu khích? Đây chỉ là phương thức huấn luyện của chúng tôi mà thôi, không biết vì sao quý trường lại kích động đến mức này.

Thái độ này hình như không phù hợp mới châm ngôn của Liên Minh đoàn kết, hài hòa."

Bùi Tín hít sâu một hơi, tức giận đến ngực phát đau.

Trước đây sao lại không không phát hiện Học viện Quân sự Đế quốc lại có tài ăn nói, có thể nói khiêu khích thành đường hoàng như vậy.

Trung Tướng Đổng Thành nhìn Thẩm Ngôn một cái.


Có lẽ những người khác không biết, nhưng ông rất rõ ràng phân lượng của Omega. Của quý có được thiên phú chữa trị của đế quốc, còn là thiên tài cấp SS được Nguyên Soái Ứng Trạch khích lệ.

Mà Học viện Quân sự Đế quốc cùng Học viện Quân sự Tinh Hà đều đoạt giải quán quân, không thích hợp nghiêm trị, bọn họ cũng không thật sự đánh lên, không tính vi phạm quy định.

"Trường Quân Đội Tinh Hà trừ 200 điểm, đồng thời hủy bỏ quyền hạn sử dụng sân huấn luyện cơ giáp hai ngày." Trung Tướng Đổng Thành nhìn về bốn phía: "Tới gần thi đấu, tâm thái mọi người phải thả lỏng.

Thi đấu quan trọng, tình hữu nghĩ cũng quan trọng, có lẽ ở tương lai không lâu, mọi người sẽ trở thành chiến hữu kề vai chiến đấu."

"Đúng vậy."

200 điểm đối với trường quân đội Tinh Hà mà nói không đau không ngứa, nhưng hủy bỏ quyền hạn sử dụng sân huấn luyện, không thể nghi ngờ làm giảm thời gian huấn luyện trước thi đấu hơn phân nửa.

Quan trọng nhất chính là, trước thi đấu nhận được trừng phạt như vậy, cực kỳ ảnh hưởng đến trạng thái đội viên, cũng tổn thương danh dự nhất định với Tinh Hà.

Điều này, khoảng cách tựa núi sông của hai đội xem như hoàn toàn kết lại.

Từ lúc rời khỏi nhà ăn, ánh mắt Trường Quân Đội Đế Quốc và Tinh Hà mang theo ánh lửa, độ ấm xung quanh cũng giảm xuống không ít.

Hàn Duệ đi ở phía sau nhìn dáng người Omega cao dài đi ngang qua từ đội ngũ phía trước, bỗng nhiên nghe thấy được một tia hương bạc hà nhàn nhạt, rất nhẹ, những người khác căn bản không phát hiện.

Cậu ta bỗng chốc ngẩng đầu, bình thường mà nói, trừ bỏ tháng thứ nhất sẽ gặp tình huống Pheromone không ổn định, còn lại chính là ——

"Xin lỗi đội trưởng, tôi đột nhiên có việc gấp phải xử lý, đợi chút lại họp với anh."

"Đêm nay mọi người trước nghỉ ngơi." Bạch Thiệu thở dài trong lòng, biết tạm thời cũng không có tâm tình huấn luyện.

Học viện Quân sự Đế quốc.

Trong mắt tuôn ra ánh hàn, Liên Minh lần này bọn họ nhất định phải cướp đi quán quân từ trong tay đối phương.

*

Thẩm Ngôn trở lại phòng, lập tức tháo vòng cổ xuống.

Giây tiếp theo, Pheromone vị bạc hà vị tràn ngập toàn bộ không gian nhỏ hẹp.

Tuyến thể sau cổ nóng lên, nơi đó trở nên càng ngày càng mẫn cảm, ngay cả vòng cổ đụng vào cũng có chút khó chịu đựng.

Khuôn mặt trắng nõn của Omega xuất hiện một mạt màu đỏ, hô hấp thêm vài phần dồn dập, nhiệt độ cơ thể bắt đầu không ngừng bò lên.

Nóng quá.

Cậu chỉnh nhiệt độ xuống thấp, giơ tay mở hai cúc áo, biết kỳ độ.ng dục chỉ sợ cũng rơi vào hai ngày này.

Như vậy cũng tốt, vừa lúc kịp phía trước lúc tiến vào sân thi đấu.

Thời điểm cửa phòng bị gõ vang, Thẩm Ngôn tưởng Hạ Lăng, không nghĩ tới là Hàn Duệ.

Alpha bị Pheromone đập vào gây khó thở, tròng mắt màu trà nổi màu đỏ, cứ ngơ ngác nhìn đối phương, hầu kết khó nhịn khẽ nuốt.

Dưới ánh đèn, ngũ quan Thẩm Ngôn tinh xảo đến khó tin, lông mi mảnh dài nhẹ nhàng rung động, như con bướm sắp vỗ cánh bay.

Cậu không mang vòng cổ, để lộ ra một đoạn xương quai xanh oánh nhuận, càng tăng thêm vài phần gợi cảm cho khí chất tuyệt mỹ.

Hương bạc hà lành cứ quanh quẩn, khiến ngực Hàn Duệ nóng bỏng, đáy lòng trồi lên xúc động xa lạ, máu toàn thân nháy mắt vọt lên não, sắc mặt nóng lên.

"Có chuyện gì sao?" Thẩm Ngôn nhíu mày, cậu hình như không có giao thoa với tân sinh Học viện Quân sự Tinh Hà này.


"Tôi... Có thể giúp cậu."

Hầu kết Hàn Duệ không ngừng lăn lộn, tầm mắt nóng rực dừng trên sườn cổ thon dài của Omega, bên tai đỏ ửng vẫn luôn lan đến khuôn mặt, giọng rất thấp: "Độ xứng đôi của chúng ta cao nhất, 46%, tôi, tôi có thể giúp cậu vượt qua kỳ động dụ.c."

"Chỉ là đánh dấu tạm thời."

"Tôi sẽ rất cẩn thận, sẽ không có động tác dư thừa gì đâu, cũng sẽ không nói cho người khác."

Đoạn giọng sau thấp đến mức khó nghe rõ, khuôn mặt Alpha đầy ngượng ngùng và khẩn trương.

Bị cặp mắt tím xinh đẹp kia nhìn vào, trái tim Hàn Duệ điên cuồng nhảy lên, lòng bàn tay nắm chặt đến toát ra mồ hôi, cả người căng chặt, giống như tù nhân chờ đợi thẩm phán.

Liệu đối phương sẽ đồng ý không?

Độ xứng đôi càng cao có nghĩa Pheromone có tác dụng trấn an càng mạnh, đã sắp thi đấu, dùng thuốc ức chế khẳng định không được.

Nếu đối phương không có Alpha, cậu ta sẽ là lựa chọn tốt nhất.

"Không cần." Thẩm Ngôn nghe xong lời cậu ta nói, thần sắc không có một tia biến hóa, "Độ xứng đôi với tôi không có bất kỳ ý nghĩa gì."

Sau đó ở trước mặt cậu ta đóng cửa lại.

Máu đang sôi trào trong cơ thể nháy mắt lạnh xuống.

Hàn Duệ không nghĩ tới sẽ bị từ chối dứt khoát đến vậy, cậu ta ngơ ngác nhìn cửa phòng khép kín, biểu tình ảm đạm đứng ở cửa, rũ mắt, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Độ xứng đôi sao lại không có nghĩa chứ?

Mỗi cặp AO đều sẽ đi kiểm tra độ xứng đôi, độ xứng đôi quá thấp có nghĩa không thể trở thành bạn đời.

Khi cậu ta biết bản thân có độ xứng đôi cao nhất với Thẩm Ngôn, vui vẻ cả đêm không ngủ.

Hiện tại lại bị phủ định hoàn toàn.

Đang khó chịu, cậu ta ngửi được mùi gỗ tùng lạnh nhàn nhạt, hỗn hợp gió tuyết dữ dằn gào thét đến, mang đến cảm giác áp bách tê dại da đầu.

Hô hấp Hàn Duệ cứng lại, theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt thanh lãnh của Alpha còn đạm mạc hơn cả ánh trăng, hai tròng mắt xanh thẳm như mặt hồ đóng băng, ánh mắt mang theo sương giá lạnh, làm người ta lạnh từ đầu đến chân.

"Cho dù xứng đôi độ có cao, em ấy cũng không thích cậu." Giọng lạnh lẽo của Hạ Lăng truyền tới, nhưng lắng nghe dưới lại có thể nghe ra sung sướng che giấu trong đó, môi mỏng khẽ nhếch: "Em ấy chọn tôi."

Nói xong, Alpha không hề để ý tới đối phương, giơ tay gõ gõ cửa phòng, ba tiếng không nhẹ không nặng.

"Hạ Lăng?"

"Ừ, là tôi."

Cửa phòng mở ra, Hàn Duệ trơ mắt nhìn thân hình cao lớn Alpha tiến vào phòng, rất nhanh, hương gỗ tùng lạnh dây dưa chặt chẽ với vị bạc hà trong không gian nhỏ hẹp, càng ngày càng nồng đậm, cũng dọc theo khe cửa truyền ra một ít.

Tuy rằng chỉ có hơi thở đạm nhạt, lại đủ làm Hàn Duệ hiểu: Cậu ta không có cơ hội.

Vào ban đêm, đội chủ lực Tinh Hà nghỉ ngơi sớm, lại đều khó ngủ.

Có đầy lo lắng, như Bạch Thiệu; có tức giận ảo não, như Tông Diễm; có mất mát tan nát cõi lòng, như Hàn Duệ.


Còn có rất nhiều chiến đội cũng đều nôn nóng khó có thể đi vào giấc ngủ, sôi nổi cầu nguyện đội trinh sát có thể bình an hoàn thành nhiệm vụ.

*

Cùng thời gian, rừng mưa Lạc Nhật cũng đầy nguy cơ.

Hành tinh hoang A1084 hơn hai tháng trước mới vừa trải qua một cơn bão hạt cấp A, hoàn cảnh này đối với Thú Tinh cũng ác liệt không kém, mối lần bão hạt đi ngang qua đều là thời điểm Thú Tinh sinh động hơn, cho dù có Dịch Thú Tinh Đông Lạnh hỗ trợ, cũng không đảm bảo sẽ không có nguy hiểm.

Bảy giờ sáng ngày hôm sau, Trần Đào cùng Thời Hiên đúng giờ vào chỗ, bắt đầu giảng giải.

Buổi tối phòng phát sóng trực tiếp cũng mở, chỉ là không có ánh sáng, một mảnh đen như mực, hơn nữa còn tiếng trùng độc bò qua, hoặc tiếng Thú Tinh rống lên một tiếng, tiếng kiếm ăn nhấm nuốt, làm người sởn tóc gáy.

Hơn nữa đại đa số người xem cũng muốn nghỉ ngơi, người quan sát không nhiều.

Trần Đào: "Buổi tối đầu tiên của rừng mưa Lạc Nhật đã đi qua, chúng ta đến xem tình huống."

Nhận được số liệu từ hậu trường, thần sắc anh ta nên ngưng trọng: "Tình huống tối hôm qua không quá lạc quan, cùng hai đội ngũ bị loại trừ hoàn toàn, có sáu đội viên bị đào thải, trong đó hai đội viên tử vong tại chỗ, năm người bị thương nặng."

Vòng đào thải từ trước đến nay đều có nguy cơ rất lớn, mỗi lần chỉ lựa chọn trường quân đội nằm trong top một trăm bảng xếp hạng tổng hợp cũng vì tận lực giảm bớt thương vong.

Chất lượng quần áo bảo hộ tốt, hộp sơ cứu đầy đủ, đội cứu hộ luôn sẵn sàng nhưng tai nạn vẫn không thể tránh khỏi.

Trên màn hình biểu hiện số người bị loại tối hôm qua.

【 Trường Quân Đội Hà Dã, toàn đội bị loại. 】

【 Trường Quân Đội Tùng Thạch, toàn đội bị loại. 】

【 Trường Quân Đội Đức Nguyên, ba đội viên bị loại. 】

【 Trường Quân Đội Sương Xuyên, ba đội viên bị loại. 】

......

Thời Hiên ở chiến trường thấy nhiều thương vong, chỉ là tuyển thủ dự thi này còn quá trẻ, phần lớn còn chưa đến hai mươi tuổi, thật sự quá đáng tiếc.

Ngữ khí Thời Hiên hơi trầm xuống: "Trường Quân Đội Hà Dã lần đầu tiên tham gia Liên Minh Quân Đội, bị thiếu kinh nghiệm.

Đội ngũ khi lựa chọn địa điểm nghỉ ngơi không cẩn thận kiểm tra, tình cờ ở gần sào huyệt Thú Tinh cấp A+, bạn đêm rơi vào vòng vây công của mười mấy Thú Tinh, toàn đội bị loại trừ, được đội cứu viện hỗ trợ kịp thời, ba người bị thương nặng.

Trường Quân Đội Tùng Thạch để tiết kiệm điểm, đổi tài nguyên không đủ.

Khoảng cách dùng Dịch Đông Lạnh không kịp, không có tác dụng ngăn chặn Thú Tinh, đồng thời để hoàn thiện bản đồ tốt hơn, thường xuyên sử dụng đèn cầm tay, thu hút một lượng lớn Thú Tinh tấn công, khiến hai thành viên trong đội kịp chạy trốn, tử vong tại chỗ...... "

Thời Hiên nhíu chặt mi, chuyện ngoài ý muốn này không nên xảy ra, chẳng qua việc đã đến nước này, ông cũng không trách móc nặng nề thêm.

Đây chỉ là cuộc thi Liên Minh, nhưng trường học cùng đội viên nào lại quá xem trọng nó.

Sau đau buồn cùng bi ai, thi đấu vẫn phải tiếp tục.

Trần Đào nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Cả đêm trôi qua, chúng ta trước tới xem bảng xếp hạng điểm của các đội."

Tuy rằng nhiệm vụ chủ yếu của đội trinh sát cũng không phải chém giết Thú Tinh, nhưng trên đường khó tránh khỏi sẽ tao ngộ một ít Thú Tinh tập kích.

Chém giết Thú Tinh cấp B trở lên có thể lấy được điểm, nhưng đồng thời cũng sẽ bại lộ tọa độ, là một con dao hai lưỡi.

Hạng nhất: Trường Quân Đội Đế Quốc, 1070 điểm.

Hạng hai: Trường Quân Đội Tinh Hà, 480 điểm.

Hạng ba: Trường Quân Đội Liệt Diễm, 450 điểm.

Hạng bốn: Trường Quân Đội Lạc Hải, 390 điểm.

Hạng năm: Trường Quân Đội Cửu Châu, 360 điểm.

......


Ngữ khí Trần Đào thêm vài phần kích động: "Không hổ là đệ Trường Quân Đội Đế Quốc, điểm trong ngày đầu tiên đã trực tiếp phá một nghìn, kéo điểm chênh lệch với Tinh Hà gần 600 điểm!

Mà tất cả đều là chiến tích của một mình Ứng Bác Thần, mà hai đội khác vì không để lộ tọa độ, nên không có bất cứ động tĩnh gì, chẳng lẽ không gặp được Thú Tinh sao?"

Thời Hiên: "Chắc chắn sẽ gặp."

Màn ảnh chuyển đến tổ của Mục Thư Văn và Quản Diệu, bọn họ giấu mình bên trong thân cây to che trời và sương mù, xuyên qua rừng mưa.

Tuy rằng bọn họ dùng Dịch Thú Tinh Đông Lạnh cấp S bên ngoài cơ giáp, nhưng chuyện này không có khả năng uy hiếp toàn bộ Thú Tinh.

Trái lại có vài nhóm quần cư Thú Tinh cấp A+, hoặc là Thú Tinh cấp S sẽ bị nó hấp dẫn lực chú ý, môi trường cá lớn nuốt cá bé làm chúng nó muốn cắn nuốt Thú Tinh cùng cấp để tăng thực lực.

Trên đường cơ giáp Hải Dạ của Quản Diệu tiến vào phạm vi của một Thú Tinh cấp S, triền đấu một hồi lâu mới có thể thoát thân, cũng làm nó bị thương nặng.

Nhưng hai người đối mặt điểm dễ như trở bàn tay không hề có chút lưu luyến, nhanh chóng biến mất trong sương mù.

Không bao lâu, con Thú Tinh cấp S đã bị vô số Thú Tinh A+ cắn chết, tranh đoạt ăn no nê một hồi, máu tươi đỏ thắm nhiễm đỏ cả đất.

Trần Đào tức khắc mở to hai mắt: "Đây chính là một đầu Thú Tinh cấp S! 300 điểm cứ vậy mà buông tha?"

Thời Hiên gật đầu: "Trường Quân Đội Đế Quốc nghiêm khắc thực hiện chiến thuật của Đỗ Nguyên Châu, cho dù đối mặt dụ hoặc cũng không dao động, chứng minh bọn họ cực kỳ rõ trách nhiệm của bản thân."

Trần Đào lại đưa ra một vấn đề: "Không đúng, Quản Diệu vì sao không giả mạo Ứng Bác Thần tới đánh chết chứ? Dù sao không ai biết là bọn họ giết."

Thời Hiên nhìn thoáng qua tọa độ: "Thời cơ không đúng. Ứng Bác Thần mới vừa đánh chết hai Thú Tinh cấp A+ hai mươi phút trước, lập tức ở địa điểm cách đó 80km chém chết một đầu Thú Tinh cấp S, cậu cảm thấy có đáng tin không?"

Trần Đào bừng tỉnh: "Thì ra là thế, như vậy tất nhiên sẽ khiến cho chiến đội khác hoài nghi."

Thời Hiên: "Không sai, cho dù một sai lầm nhỏ đều có khả năng dẫn đến thất bại trong gang tấc, mà bọn họ quyết không phép có sai sót.

Bao gồm tọa độ Ứng Bác Thần đánh chết Thú Tinh, hầu như đều từ khoảng cách tâm điểm đến ngược tuyến trái, như vậy xác suất gặp được chiến đội khác nhỏ lại."

【 chúc mừng Trường Quân Đội Đế Quốc chém chết một Thú Tinh cấp S, nhận được 300 điểm, tọa độ ( 343, 637) 】

Trần Đào kích động nói: "Lại bắt đầu!"

Chiến đội khác nghe được thông báo, quả thật đau đầu muốn mạng.

Muốn đuổi theo, rất khó tìm được thân ảnh đối phương, nhưng không đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn điểm Trường Quân Đội Đế Quốc tăng lên.

Đáng giận!!

Trần Đào: "Các chiến đội khác vì sao không dùng chiến lược này, vừa có thể điều tra vừa có điểm, rất hay."

Thời Hiên: "Đầu tiên, có thực lực này chỉ có mấy trường quân đội xếp hạng trước, bằng không gặp được Thú Tinh cấp S hoặc vài Thú Tinh cấp A+ sẽ bị loại từ lập tức.

Tiếp theo, tọa độ bại lộ cũng dễ dàng để rơi vào vòng vây, tính nguy hiểm quá cao.

Thứ bs, bọn họ không có lực bạo phát cùng tốc độ như Ứng Bác Thần, đổi tài nguyên không đủ để chống đỡ."

Thời Hiên nói không sai.

Chỉ dùng thời gian nửa ngày ngày hôm qua, Ứng Bác Thần đã tiêu hao một khối năng lượng cao cấp và ba bình dịch khôi phục Tinh thần lực, hơn nữa bởi vì lo lắng bị phát hiện, thần kinh thời khắc ở trạng thái căng chặt, nhiều lần sử dụng sức bật làm thể xác và tinh thần cậu chàng đều mệt.

Trạng thái này không duy trì liên tục được lâu, cậu còn có nhiệm vụ khác.

Khi Ứng Bác Thần lại lần nữa đánh chết hai Thú tinh cấp A+, toàn bộ chiến đội đồng thời rơi vào yên lặng.

Ngày hôm sau của vòng đào thải, chỉ dành thời gian để điều tra con đường.

Mà thẳng đến buổi tối ngày hôm sau, Trường Quân Đội Đế Quốc không một người bị loại, đây là chuyện chưa bao giờ có trong những khóa trước.

Buổi sáng ngày thứ ba, cùng với tiếng kêu của Đại bàng và Kền kền đêm, khoảng cách giữa hai người Tinh Hà và nhóm Đỗ Nguyên Châu càng ngày càng gần, lúc nào cũng có khả năng bị phát hiện.

*

Biên dịch có lời muốn nói: Mỗi lần dịch đánh nhau tim tui lại đập bịch bịch bịch


Bình luận

Truyện đang đọc