MỸ NHÂN BỊ THƯƠNG CHINH PHỤC TINH TẾ

Biên dịch: Yên Hy

Hiện tại vị trí ba người Thẩm Ngôn ở mảnh đất giáp ranh rừng mưa Lạc Nhật, cách điểm đích hơn 800KM, gần như tương đương với khoảng cách lúc chiến đội vừa được thả xuống với đích.

Mặc cho ai đều rõ ràng, bọn họ không có khả năng lại trở về hợp với đám người Giang Nặc.

Màn ảnh phát sóng trực tiếp dưới ảnh hưởng của hạt lưu đứt quãng, hình ảnh màn hình cũng có chút mơ hồ, những cũng không ảnh hưởng đến sự quan tâm của công chúng.

【 đệch mợ, đoán đúng rồi, bọn họ thật sự muốn đi khu nguy hiểm S+! 】

【 đã bắt đầu dựng lều trại, phỏng chừng sáng mai hành động. 】

【... Trời ơi, vậy cũng quá điên cuồng rồi!! 】

【 tuy rằng thực lực nhóm Thẩm Ngôn rất mạnh, nhưng kia chính là khu nguy hiểm S+! đó, lỡ như... Làm sao bây giờ ——】

【 hu hu, lo lắng quá. 】

【 mà dù có ra chuyện gì, đó cũng là bọn họ tự tìm. 】

【 tôi đã sớm muốn nói, vùng cấm không thể tùy ý tiến vào? Trường Quân Đội Đế Quốc trái với quy định, có phải nên hủy bỏ tư cách thi đấu hay không

? 】

【 tán đồng. Đám người Thẩm Ngôn sắp rời khỏi phạm vi thi đấu, hẳn nên lập tức đào thải! 】

【?? Không có việc thì câm mẹ miệng lại? Có quy định này hồi nào? 】

【 ban tổ chức còn chưa tiếng đâu, mày là thứ gì, cút! 】

【 Giang Nặc và Bạch Nhạn dự tính một ngày sau sẽ tới chung điểm, fans nhà nào đó ngồi không yên rồi? Ngại ghê cơ, quán quân nhất định thuộc về Trường Quân Đội Đế Quốc! Cho dù thế nào cũng không tới phiên mấy người. 】

Các fans lớn vì một đề tài này ở phòng phát sóng trực tiếp xé đến hôn thiên địa ám(*).

(*)Nguyên văn là "hôn thiên đích ám" (tiếng Trung: 昏天地暗): trời đất mịt mù, mơ màng.

Hiện giờ đúng là thời khắc thi đấu mấu chốt, trường quân đội khác đương nhiên không hy vọng Trường Quân Đội Đế Quốc đoạt giải quán quân, hành động mấy người Thẩm Ngôn liền thành lý do công kích nhất.

Huống chi, bọn họ cũng không nói sai.

Xung quanh mảnh đất nguy hiểm cấp bậc S+ có thiết lập vành đai phòng hộ, cấm nhân viên đi vào, nếu Trường Quân Đội Đế Quốc mạnh mẽ tiến vào, này không phải trái với quy định là cái gì?

Bọn họ tuyệt không đồng ý cứ làm qua loa như vậy, ban tổ chức cần phải cho đưa một câu trả lời thích đáng!

Trong phi thuyền sân bay, huấn luyện viên tổng ba trường quân đội lớn cũng ngồi không yên.


Thành viên toàn đội của bọn họ điều bị loại trên đường, vô duyên cuộc đua lúc sau, thậm chí rất có thể xếp hạng đều giữ không nổi, có thể nói quá sỉ nhục.

Biểu hiện như vậy khiến cho thanh danh Tinh Hà, Cửu Châu, Lạc Hải xuống dốc không phanh, chỉ sợ còn sẽ ảnh hưởng chiêu sinh sang năm.

Mà đứng đối lập, đối thủ một mất một còn Trường Quân Đội Đế Quốc lại giữ vòng vây lấy được toàn thắng, tạo sự nổi bật, cái này làm cho bọn họ cam tâm thế nào?

Trước mắt đúng là thời cơ tốt nhất.

Chỉ cần Trường Quân Đội Đế Quốc cũng bị đào thải, như vậy giống bọn họ, áp lực của dư luận đè trên người các Trường Quân Đội lớn cũng nhỏ đi rất nhiều.

Trường Quân Đội Đế Quốc đừng nghĩ đứng ngoài cuộc.

Càng đừng nghĩ đoạt được quán quân thi đấu!

Huấn luyện viên tổng Tinh Hà - Bùi Tín cùng mấy Trường Quân Đội lớn khác thương nghị xong, cùng nhau đi vào phòng nghỉ trung tướng Đổng Thành.

Bùi Tín mặt đầy nghiêm nghị: "Trung tướng, ba đội viên Trường Quân Đội Đế Quốc Thẩm Ngôn, Hạ Lăng, Thiệu Tinh Lan, trong lúc thi đấu tự tiện đến khu vực không tên, rõ ràng trái với quy định thi đấu.

Xin ngài tiến hành xử phạt Trường Quân Đội Đế Quốc, tước đoạt tư cách dự thi!"

Phàn Oánh - Lạc Hải: "Tôi có cùng quan điểm với huấn luyện viên Bùi

Trường Quân Đội Đế Quốc làm lơ quy tắc sân của ban tổ chức tự tiện hành động, đích đến là khu nguy hiểm S+ đã đóng cửa, tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đến dư luận, cần phải nghiêm trị ——"

"Nói đúng."

"Không quy củ không quy tắc, Trường Quân Đội Đế Quốc cần trả giá đắt!"

"Tán đồng."

Huấn luyện viên tổng Tuyên Trác – Đế Quốc cũng vội vàng chạy tới.

Tuy rằng ông cũng mang khiếp sợ cùng lo lắng tương tự với hành động của Thẩm Ngôn, nhưng ông sẽ từ bỏ đội viên của mình, càng không để vinh dự thuộc về Trường Quân Đội Đế Quốc hủy trong một sớm một chiều.

Sắc mặt Tuyên Trác lạnh băng: "Không biết mấy người đang nói tới nội quy định nào? Sao tôi lại không rõ lắm."

Bùi Tín trầm mặt: "Nếu Liên Minh xác định rừng mưa Lạc Nhật là phạm vi thi đấu, như vậy rời khỏi phạm vi tự nhiên coi là trái với quy định.Nếu bọn họ xảy chuyện gì ở ngoài, ai gánh vác trách nhiệm? Đây là cho phiền toái ban tổ chức!"

Huấn luyện viên tổng Caroll - Cửu Châu: "Không sai, bọn họ đang coi rẻ quy định của Liên Minh, không có phải phép! Nếu các chiến đội khác học theo, vậy vẫn là thi đấu à? Ý nghĩa thi đấu ở đâu?"

Tuyên Trác cười lạnh: "Không cần gân lên. Mội đội của Giang Nặc mai kia sẽ tới đích, không làm chậm trễ thi đấu; biểu hiện nhóm Thẩm Ngôn ở vòng đào thải càng rõ như ban ngày, bằng không điểm sao có thể vượt qua mấy người nhiều như vậy?"

"Ông ——"

"Được rồi." Trung tướng Đổng Thành nhíu mày, quanh thân phát ra uy áp dày đặc làm mọi người dừng khắc khẩu.


Ông nhìn về phía vài huấn luyện viên tổng, ngữ khí rất thấp: "Hiện tại ba người Thẩm Ngôn còn ở trong phạm vi rừng mưa Lạc Nhật, chờ ngày mai thảo luận thêm."

Bùi Tín cùng những người khác liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng hiểu bản thân quá nóng vội.

Chỉ là bọn họ sao có thể không nóng nảy?

Buổi sáng ngày mai, không, có lẽ chạng vạng ngài mai, Giang Nặc cùng Bạch Nhạn chỉ sợ cũng sẽ tới đích, đến lúc đó mọi thứ đã chậm!

Vài huấn luyện viên lòng nóng như lửa đốt, lại không có biện pháp.

Thậm chí ở trong lòng thầm hận: Sao không có chiến đội đào thải hai người kia?!

Ba đội viên cấp S+ mạnh nhất Trường Quân Đội Đế Quốc đều không có, thực lực Giang Nặc cùng Bạch Nhạn không yếu, nhưng đối với bảng xếp hạng chiến đội mà nói, 5V2 nhất định có thể loại bọn họ, đây là cơ hội rất tốt!

Đáng tiếc, bọn họ đang ngoài cục có thể thấy rõ toàn bộ, chiến đội khác lại thân trong cục.

Không có người biết ba người Thẩm Ngôn đã rời đi suốt đêm, khoảng cách giữa hai đội ngũ cách xa vạn dặm, không kịp chi viện.

Càng không có người sẽ mạo hiểm nguy cơ toàn bộ bị diệt đi trêu chọc Trường Quân Đội Đế Quốc, trừ khi bọn họ điên rồi.

Khi chênh lệch không lớn, mọi người có lẽ nghĩ dùng cách nào để chiến thắng đối phương; nhưng nếu chênh lệch đủ lớn, lớn đến nổi phải ngửa mặt trông lên, mọi người sẽ không sinh ra nổi bất kỳ tâm tư khiêu chiến nào.

Ngay cả một chút ít suy nghĩ đều không có.

Trước mắt Trường Quân Đội Đế Quốc thuộc về vế sau.

*

8 giờ tối, Lục Vân Thiên rốt cuộc tìm được ba người Thẩm Ngôn, thành công tụ họp cùng bọn họ.

Lục Vân Thiên thu hồi cơ giáp vàng, đôi chân dài khi rơi xuống đất không rõ run một chút, miễn cưỡng chống đỡ thân hình nặng nề.

Anh dùng tay đè lại đầu đang kêu ầm ầm, có chút không thoải mái lắc lắc, cảm giác trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

Tiếng thở dốc dồn dập giống như đường ống bị bể đánh trống gieo hò bên màng tai, đôi mắt đào hoa câu nhân của Alpha lúc này che kín tơ máu, tầm mắt bị mồ hôi làm mơ hồ nhìn thấy Omega đi về phía anh, sợi dây căng chặt thả lỏng, nhắm lại ngã về phía trước.

Thẩm Ngôn lập tức tiến lên một bước đỡ lấy anh, cảm nhận được cơ thể dưới tay đang sốt cao, biểu tình hơi giật mình, Lục Vân Thiên giống như... Phát sốt.

Đối phương dùng thời gian ngắn đuổi lại, hẳn là do tiêu hai cả Tinh thần lực và thể lực tạo thành.

Thiệu Tinh Lan thấy thế lập tức lạnh mặt tới đi, đem đè Lục Vân Thiên trên vai Omega có chút thô bạo kéo ra, đặt bên trên đất trống.


May mắn tố chất cơ thể Alpha đỉnh cấp vượt qua thử thách, có thể so với thử thách, nếu không lần này nhất định xanh tím phần lưng.

Ở ánh sáng tối tăm, thân hình cao lớn Lục Vân Thiên nằm ở trên thảm thô ráp không thấm nước, chân mày nhíu chặt, tóc vàng mướt mồ hôi hỗn độn dán ở bên mặt, khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, hơi thở dồn dập nóng bỏng, thỉnh thoảng tràn ra vài tiếng ho trầm thấp, hiển nhiên rất không dễ chịu.

Thẩm Ngôn nhìn dáng vẻ anh khó chịu, xoay người đi lấy hộp cấp cứu, lại bị Alpha tựa ánh trăng thanh lãnh nhẹ nhàng cầm tay, "Để tôi tới."

Khuôn mặt Hạ Lăng lạnh lùng, dùng tay mang bao tay trắng từ hộp cấp cứu lấy ra hai kim tiêm thuốc, mặt không biểu cảm kéo cổ tay áo Alpha lên, dùng lực đâm xuống cánh tay.

Lục Vân Thiên từ cổ họng phát ra một tiếng kêu rên, cơ bắp cánh tay gồng lên rõ ràng, chung quanh mạch máu màu xanh lá tràn ra vài giọt máu đỏ bừng, dừng ở dưới thảm không thấm dưới thân.

Thẩm Ngôn muốn hỗ trợ, lại bị hai người đồng thời ngăn lại.

Thiệu Tinh Lan hướng cậu cười ngọt ngào: "Anh trai Thẩm Ngôn, có em và... Đàn anh Hạ Lăng ở đây đủ rồi, anh không cần lo lắng."

"Anh ta không có việc gì." Hạ Lăng rút ống chích ra, làm lơ cánh tay đối phương lại lần nữa chảy máu, ngón tay thon dài lôi cổ tay áo xuống, nhàn nhạt liếc nhìn cậu, "Chỉ cần nghỉ ngơi."

"Được." Nhìn chân mày Lục Vân Thiên giãn ra, thanh niên cũng yên tâm.

Trong hộp cấp cứu là dược phẩm cao cấp, thấy hiệu quả thực mau, sẽ không có vấn đề gì.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, mà Lục Vân Thiên một chốc còn chưa tỉnh.

Khí độc được phát tán theo hướng sương mù đầm lầy, cách mỗi hai ba tiếng sẽ theo sương mù lan tràn đến chung quanh, tuy rằng không đậm, nhưng hít nhiều có hại cho cơ thể, bọn họ sẽ tận lực tránh ra ngoài.

Thiệu Tinh Lan không tình nguyện giúp Alpha dựng lều trại, kéo anh đi vào.

Nhìn ánh mắt quan tâm của Omega thỉnh thoảng hướng về bên này, thiếu niên mím môi, tóm lại, y sẽ không để Lục Vân Thiên tiếp xúc với anh trai Thẩm Ngôn!

Đóng kín lều rồi rời đi, ánh mắt Thiệu Tinh Lan có chút phức tạp, không nghĩ tới cũng có ngày y giúp tình địch.

Chỉ có điều, nghĩ đến quan hệ ba người bọn họ, kỳ thật... Cũng không thể xem như giúp tình địch.

Thôi, không nghĩ nữa.

Khi người giải thích xuống sân, người xem tan đi, Thẩm Ngôn cũng đang ở trong lều chuẩn bị nghỉ ngơi, máy liên lạc của cậu trong bóng đêm yên tĩnh đột ngột vang lên.

Mấy người Hạ Lăng còn chưa đi vào giấc ngủ, sau khi nghe được động tác dừng lại, sôi nổi tập trung lực chú ý, chặt chẽ chú ý động tĩnh bên phía thanh niên.

Thẩm Ngôn nhìn về phía máy liên lạc, là do trung tướng Đổng Thành gọi tới.

Chuyển nhận, có tiếng như dòng điện trượt qua, ngay sau đó là giọng đàn ông trầm thấp nói: "Mọi người thật sự muốn đi đầm lầy sương mù và cốc vực sâu?"

Thẩm Ngôn không chút do dự: "Đúng vậy."

Đối phương im lặng trong chớp mắt: "... Chẳng sợ điều này làm Trường Quân Đội Đế Quốc mất đi tư cách thi đấu? Nghiêm khắc tới nói, trong lúc thi đấu rời khỏi phạm vi sân, tự mình đi vùng cấm, này đã xem trái với quy định thi đấu."

Ngữ khí Thẩm Ngôn vẫn thong dong như cũ: "Chúng tôi vẫn chưa trái với quy định, Trường Quân Đội Đế Quốc cũng sẽ không bởi vậy mất đi tư cách thi đấu."

"Cậu thế nào đoán được tôi sẽ không ——" Giọng nói trung tướng Đổng Thành bỗng chốc dừng lại, trầm giọng: "... Tôi đã hiểu, cậu đã làm tốt kế hoạch."

Thẩm Ngôn ừm một tiếng nhỏ đến không thể phát hiện.


"Chẳng qua cốc vực sâu còn nguy hiểm hơn gấp trăm lần tưởng tượng của cậu!" Người đàn ông cau mày, ngữ khí có chút kích động, "Đừng đi, các cậu không biết bên trong có cái gì ——"

"Là thứ tạo thành ô nhiễm tinh thần của thượng tướng Phó Tắc Tuyên đúng không? Hoặc nên nói,..." Mắt Omega xẹt qua một tia lạnh băng, "Là VuaThú Tinh."

Một trận tiếng điện chạy đứt quãng truyền đến máy liên lạc, trung tướng Đổng Thành ước chừng đã nửa phút không mở miệng.

"... Xem ra cậu đều đã biết." Trong thanh âm đối diện hỗn loạn thở dài một tiếng, "Kỳ thật, tôi cũng không thể xác định trong cốc vực sâu có tồn tại vua hay không."

Ngữ khí ông trở nên nghiêm túc, "Bởi vì, chúng ta căn bản không có tới chỗ sâu nhất Cốc vực sâu."

Chuyện tới hiện giờ, trung tướng Đổng Thành quyết định kể lại toàn bộ truyện.

"Nếu cậu đã biết ô nhiễm tinh thần, nói vậy cũng biết sự việc thượng tướng Phó Tắc Tuyên dẫn dắt quân đoàn số tám gặp đàn thú tinh trăm vạn con.

Sau khi sự cố phát sinh, quân bộ phá lệ coi trọng việc này, phái ra hơn hai mươi mấy đội trưởng điều tra và tìm hiểu hành tinh hoang A1083 và A1084, cuối cùng mục tiêu ấn định ở hành tinh hoang A1084.

Cũng với nửa năm thứ hai, tổ chức Liên Minh Học viện Quân sự ở rừng mưa tinh sâm.

Mục đích tổ chức Liên Minh ở đây, ngoài việc rèn luyện quân giáo sinh, cũng vì ẩn nấp, thâm nhập tra xét hoàn cảnh hành tinh hoang A1084, tránh mang đến khủng hoảng cho công chúng."

"Ngay lúc đó nhân số đội cứu viện đông đảo, trong đó có không ít đều là tinh anh quân đoàn trung tâm, ngoài việc cứu trợ người bệnh, nhiệm vụ quan trọng nhất đó là càng tỉ mỉ tra xét môi trường rừng mưa.

Hơn nữa một trăm chiến đội tạo thành động tĩnh thật lớn, chúng ta tin Vua cùng với đàn Thú Tinh còn sót lại nhất định sẽ có động tĩnh.

Nhưng mà, chúng nó cũng không có xuất hiện."

Trung tướng Đổng Thành tiếp tục nói: "Lúc ấy, chúng ta thậm chí hoài nghi tin tức có sai hay không. Thẳng đến có đội trinh sát phát hiện bên Nam Bắc kia, cốc sâu không thấy đáy."

Thẩm Ngôn không tự chủ hỏi: "Cho nên... Mọi người đã đi vào?"

"Không có hoàn toàn tiến vào, chỉ ở trước đánh chết mấy vạn Thú Tinh. Liên tục đánh chết sức lực mọi người, mà ở lúc này ——"

Thanh âm điện chạy lại phát ra từ máy liên lạc, giọng trung tướng Đổng Thành như truyền đến một thời không khác, mang theo chấn đồng: "Chúng ta cảm nhận được giao động Tinh thần lực cực kỳ mãnh liệt, không phải một con, mà là rất nhiều con, nhiều không đếm xuể."

"Kết luận cuối cùng của quân bộ: Bộ phận còn sót lại của đàn Thú Tinh hơn trăm vạn con mà quân đoàn số tám còn sót lại, hiện giờ đang ẩn trong cốc vực sâu. Có thể là mấy trăm nghìn, cũng có khả năng càng nhiều."

Ông im lặng một lát, cho Omega thời gian sung túc để tiêu hóa sự thật làm người chấn động này: "Cho nên, đang nghe những lời này, cậu còn tính đi sao?"

Ông sở dĩ nói cho đối phương toàn bộ, chính là để thanh niên đánh mất suy nghĩ.

Thẩm Ngôn, Hạ Lăng, Lục Vân Thiên, Thiệu Tinh Lan, của quý độc nhất vô nhị của Đế Quốc, một thế hệ tương lai mới của Đế Quốc, ngàn vạn không thể ngã xuống ở chỗ này.

Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt.

Hàng mi Thẩm Ngôn dài run rẩy, còn chưa đưa ra đáp án, ba người Hạ Lăng lại xuất hiện ở ngoài lều.

"Ngôn Ngôn, em muốn đi, anh đi cùng em."

"Anh trai Thẩm Ngôn, không sau đâu, em đi cùng anh mà!"

"Làm việc em muốn làm." Giọng nói của Alpha lạnh lẽo như băng tuyền mang theo nhu hòa đến khó tin, "Tôi vẫn luôn ở cạnh em."


Bình luận

Truyện đang đọc