Biên dịch: Yên Hy
Nhìn nước mắt Thiệu Tinh Lan không ngừng lăn xuống, Thẩm Ngôn hoảng hốt, theo bản năng đặt tay lên mu bàn tay đang khống chế người của Hạ Lăng, lại đột nhiên cảm thấy xúc cảm không đúng, thì ra là mang găng tay trắng.
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cậu đụng vào đối phương cách găng tay trắng, như thế này bỗng nhiên có cảm giác xa cách không thể bỏ qua.
Dường như mỗi lần tiếp xúc với Hạ Lăng, Alpha có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng này đều sẽ gỡ bao tay xuống trước, dùng đầu ngón tay trắng lành lạnh chủ động nắm lấy tay cậu, hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Cho nên cậu thường xuyên quên mất đối phương có bệnh sạch sẽ.
Suy nghĩ này chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt, Thẩm Ngôn lập tức hoàn hồn,: "Anh buông cậu ấy ra trước đã."
Có lẽ thật sự rất đau.
Cậu hình hốc mắt ửng đỏ lẫn biểu cảm ủy khuất của đối phương mà nghĩ.
Đối bản thân Thẩm Ngôn, nước mắt không có bất cứ ý nghĩa gì, cho dù trải qua huấn luyện tàn khốc thậm chí bị thương nặng, cậu đều không khóc.
Trong tiềm thức cảm thấy đây là hành vi dành cho thế yếu.
Cậu tin rằng Hạ Lăng cũng nghĩ giống vậy, sẽ không vì đau xót mà xuất hiện cảm xúc này.
Cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn đến nam sinh khóc thê thảm đến như vậy.
Nước mắt giống như không thể ngăn nổi, giọt lớn giọt nhỏ lăn từ má xuống, hốc mắt lẫn đuôi mắt cũng hồng hồng, lông mi mảnh dài treo nước mắt, thoạt nhìn thập phần đáng thương.
Thẩm Ngôn nhìn khuôn mặt còn có chút non nớt của đối phương, nhớ tới dáng vẻ cậu ấy gọi mình là anh trai, lại cảm thấy không thoải mái.
Thiệu Tinh Lan chỉ là thiếu niên được chiều chuộng còn chưa trưởng thành, lại có căn bệnh bạo động tinh thần lực, không nên quá nghiêm khắc với cậu.
Nghe được Thẩm Ngôn nói, môi mỏng Hạ Lăng mím thành một đường thẳng tắp, rũ mắt nhìn bàn tay thon dài của Omega đáp lên trên tay mình, vẫn như cậu mong muốn buông tay ra.
Trên cổ tay trắng nõn của chàng trai hiện ra dấu tay rõ ràng, giống như vài máu, có thể thấy được dùng sức nhiều thế nào.
Thiếu niên chưa nói gì, chỉ là nhìn phần tay sưng tấy của đối phương, nhẹ giọng hỏi, "Rất đau sao?"
"Hiện tại không đau nữa." Thiệu Tinh Lan tạm thời dừng nước mắt, hốc mắt ửng đỏ nhìn về phía Hạ Lăng, thanh âm mang theo giọng mũi rõ ràng: "Em tin chắc đàn anh Hạ Lăng cũng không phải cố ý đâu."
Hai tròng mắt chàng trai bị nước mắt tẩm ướt mịt mờ xuất hiện ý cười, không màng tay mình sưng đau, mà nắm gắt gao tay Thẩm Ngôn không bỏ, thậm chí càng chặt hơn.
Khóe môi y nhẹ nhàng nhếch một cái, ánh mắt nhìn về phía Hạ Lăng giống đang khiêu khích, lại giống đang biểu thị chủ quyền công khai.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy một cơn tức giận xông thẳng vào đáy lòng, cơn đau tại Khu não càng thêm mãnh liệt.
Hắn nhắm mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng tại bên người nắm chặt, Pheromone Hương gỗ mùa đông vừa phóng ra đã bị hắn thu trở về, dùng hết sức khắc chế suy nghĩ của bản thân muốn dùng Pheromone công kích đối phương.
Giữa cổ truyền đến cơn ngứa bị mạnh mẽ ngăn lại, Alpha lạnh nhạt nhìn Thiệu Tinh Lan, mặt mày thanh lãnh hiện ra chán ghét không chút che dấu.
Xem ra lần cảnh cáo này còn chưa đủ.
Chờ đến tiếp theo ——
Nhưng Thiệu Tinh Lan cũng không đắc ý được lâu.
Sau khi Hạ Lăng buông tay ra, Thẩm Ngôn rất nhanh cũng rút tay về.
Cậu luôn cảm giác không khí có chút quái dị, lại không biết nguyên nhân.
Thiếu niên đem tầm mắt chuyển hướng về Hạ Lăng, đối phương thoạt nhìn có chút suy yếu, mồ hôi lạnh làm ướt tóc mai, tinh thần lực tiêu hao quá mức làm sắc mặt của hắn nhiều thêm vài phần tái nhợt.
"Anh cảm giác thế nào?"
"Không có việc gì." Hạ Lăng không hề áp chế chính mình, khó chịu thấp giọng khụ vài tiếng, giữa mày hiện ra chút thần sắc đau đớn, hàng mi dài tựa tuyết rơi: "Chỉ là tiêu hao quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi."
Tuy rằng nói như vậy, chẳng qua biểu cảm Alpha thoạt nhìn lại không giống.
Thẩm Ngôn nhìn biểu tình ẩn nhẫn của đối phương, Kim Vũ Vương Điệp bay ra từ Khu não chủ nhân, dừng ở đỉnh đầu Hạ Lăng, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh bướm.
Tia sáng vàng nhàn nhạt tràn ngập quanh người, Tinh thần lực tinh khiết trấn an lại dây Tinh thần lực không quá ổn định trong Khu não đối phương, không quá vài giây liền thu về, chứng tỏ vẫn chưa tạo thành tổn thương Tinh thần lực.
Không hổ là át chủ bài Học viện Quân sự Đế quốc.
Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thở ra, tâm tình cũng theo đó tốt hơn một ít.
Kim Vũ Vương Điệp dường như rất thích tóc của Hạ Lăng, nó thử thăm dò dùng đôi chân mảnh khảnh chạm vào, cảm nhận sợi tóc mềm mượt, đậu trên đỉnh đầu hắn chốc lát, rồi quay trở lại trong Khu não chủ nhân.
Nhìn một màn này, đôi mắt xinh đẹp Omega hơi cong.
Tóc bạc Hạ Lăng xác thật rất đẹp, chỉ là hiện tại rất lộn xộn, cũng không còn mượt mà giống phía trước, làm khó tinh thần thể không chê chút nào, cậu tin chính Alpha có bệnh sạch sẽ cũng rất ghét bỏ.
Ghen ghét tại nội tâm Thiệu Tinh Lan điên cuồng sinh trưởng như dây đằng, gần như không thể khống chế được tàn bạo đầy đáy lòng.
Trừ cái này ra, còn có một loại chua xót khôn kể lan tràn dưới đáy lòng.
Chàng trai giơ tay đè ngực lại, hốc mắt hồng hồng, vốn dĩ chỉ làm bộ, nhưng hiện tại thật sự cảm giác đôi mắt rất chua xót, đặc biệt lúc nhìn đến hai người kia ở chung.
Rõ ràng Hạ Lăng mới là cái người trong lúc thi đấu đâm thủng vai y, vừa rồi còn suýt nữa vặn gãy cố tay y. Anh trai Thẩm Ngôn vì sao lại phải đối xử với hắn tốt như vậy?
Một giọt nước mắt nện trên cổ tay, chàng trai nâng bàn tay sưng tấy của mình lên, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động, nước mắt một giọt một giọt rơi xuống, mặc cho ai nhìn thấy đều không thể thờ ơ.
Y rũ nửa đầu, khóe môi ép xuống, ngữ khí có chút hạ xuống nói: "Anh trai Thẩm Ngôn, anh có thể đi cùng em đến bệnh viện không, em không muốn đi một mình."
"Vết thương nhỏ xíu này chỉ cần dùng máy trị liệu một phút, còn phiền Thẩm Ngôn, có chuyện gì nữa."
Ứng Bác Thần không biết từ nơi nào xông ra, thời điểm đang nói đến tên Omega thì dừng một chút, lại không cho Thiệu Tinh Lan cũng là tân sinh một chút mặt mũi.
Sắc mặt chàng trai nháy mắt trầm xuống dưới, rõ ràng hốc mắt còn chứa nước, ánh mắt nhìn về phía Alpha lại âm lãnh vô cùng.
Tất cả ủy khuất vừa rồi biến thành phẫn nộ, ngực kịch liệt phập phồng, quả thực sắp tức giận đến nổ tung.
Người mơ ước đến anh trai Thẩm Ngôn lại nhiều thêm một tên!
Radar tình địch vào lúc này điên cuồng rung lên, khiến y thiếu chút nữa đánh mất bình tĩnh.
Nhân viên chữa trị đã tới rồi, có chút xấu hổ mà đứng ở một bên.
Không phải nói có hai Alpha thương thế rất nặng cần trị liệu gấp sao?
Ờm, nơi này thế nào lại có bốn này hơn nữa, đây là tình huống khủng bố gì đây?
Ba vị Alpha cao cấp thân hình cao lớn, khí thế bức người vây quanh một Omega xinh đẹp, không khí giương cung bạt kiếm, không ai nhường ai, trong không khí tràn ngập Pheromone cấp độ cao, tuy rằng không nồng nhưng cảm giác áp bách cực mạnh.
Không chỉ có như thế, tầm mắt mọi người đều tụ tập ở trên người thiếu niên chính giữa, không ai để ý bọn họ.
Nhân viên chữa trị: "..."
Bằng không, chúng tôi về nhá?
Vẫn là Thẩm Ngôn thấy được bọn họ trước, chủ động đáp lại, không khí rốt cuộc mới hòa hoãn xuống.
"Em muốn đi cùng tới không?" Hai tròng mắt xanh thẳm của Hạ Lăng yên lặng nhìn chăm chú vào Omega, trong mắt cất giấu một tia chờ mong.
Thiệu Tinh Lan cũng dùng đôi mắt màu hổ phách được nước mắt rửa qua tràn ngập chờ mong mà nhìn cậu.
Mặc kệ thế nào, có thể ở cùng anh trai Thẩm Ngôn nhiều hơn một chút cũng được, cho dù phải chia sẽ với cái tên đáng ghét kia.
"Được." Thiếu niên đồng ý
Dù sao hôm nay là buổi lễ khai giảng, không có việc gì khác.
"Cái đó, tôi cũng cần làm kiểm tra." Bên tai Ứng Bác Thần ửng đỏ, tận lực bình tĩnh giải thích, "Hôm nay tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, cần bổ sung một ít dịch khôi phục tinh thần lực."
Vì thế, nhân viên chữa trị vốn dĩ cần tiếp từ hai người, biến thành bốn người. Chẳng qua bọn họ may mắn có Thẩm Ngôn bên cạnh, bằng bầu không khí này quả thực chẳng thế pháp tưởng tượng.
Nguyên soái Hạ Tuyên nhìn Hạ Lăng được nhân viên chữa trị mang đi, hơn nữa bộ dáng không có gì trở ngại, rốt cuộc yên tâm.
Ông chỉ có một đứa con trai này, từ nhỏ đã ký thác kỳ vọng cao vào nó.
Hạ Lăng cũng rất tranh đua, liên tục hai năm xếp vị trí hạng nhất thực lực Học viện Quân sự Đế quốc, về sau rất có khả năng kế thừa địa vị cùng quân hàm chính mình, trăm triệu làn không thể có bất kỳ thương tổn này.
Nguyên soái Hạ Tuyên nhớ đến bọn họ vừa mới tuyên bố dừng chiến đấu, hai tân sinh Thẩm Ngôn cùng Ứng Bác Thần đã chủ động xin mở tường phòng hộ khống chế hai người, banwfg tốc độ nhanh chóng ngăn sự cố phát sinh.
Năng lực quyết định sách lược như thế đã vượt xa các quân giáo sinh khác, cũng đem tổn thất giảm xuống mức thấp nhất.
Từ phương diện này tới xem, hai người họ đã mơ hồ có tư cách làm một vị tướng.
Thật sự không thể khinh thường.
Nguyên soái Hạ Tuyên đúng lúc khen vị nguyên soái đức cao vọng trọng này: "Cháu trai ngài rất có năng lực quyết đoán, kịp thời hóa giải một nguy cơ. Thân là ba của Hạ Lăng, thật ra tôi phải cảm ơn cậu ấy một tiếng."
Nguyên soái Ứng Trạch cười: "Câu cảm ơn này thì không cần. Muốn cảm ơn cũng nên nói với Thẩm Ngôn, tên nhóc kia không nghĩ ra cách này được đâu."
Cháu trai nhà mình như thế nào, người ông nội này đương nhiên hiểu.
Chỉ có điều, nhiệm vụ hôm nay xác thật hoàn thành rất tốt, có tiến bộ.
Về sau nếu có thể ở cùng Thẩm Ngôn thời gian dài, Tiểu Thần nhất định có thể học được rất nhiều.
Còn biết đâu lừa được vật quý của đế quốc về nhà mình được, trở thành cháu dâu mình, vậy càng tốt.
Đáng tiếc, xem cục diện mày chết tao sống trong sân hôm nay, không khả năng nhiều rồi.
Quan sát tỉ mỉ tinh tế của nguyên soái Ứng Trạch giúp ông đào được một phần chân tướng.
Có lẽ cũng có thể nương cái này để Tiểu Thần hiểu, có vài đồ vật không phải chỉ dựa vào nỗ lực là có thể có được, người khác sẽ càng ưu tú, càng nỗ lực hơn bạn.
Bệnh viện phụ cận Học viện Quân sự Đế quốc – Bệnh viện Phỉ Tư.
Hai thiên tài cấp S, Hạ Lăng và Thiệu Tinh Lan được sắp xếp vào phòng bệnh VIP tốt nhất.
Trải qua một phen kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng cũng dùng dược phẩm khôi phục tinh thần lực xong, hai tên nỏ mạnh hết đà rốt cuộc ngủ mât trong khoang trị liệu.
Thẩm Ngôn cũng hoàn toàn yên tâm.
Bệnh viện hạng A như thế này có đội ngũ y tá chuyên dụng và người máy thông minh tiên tiến, tạm thời cậu không cần phải ở lại đây.
Khi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, cậu ở đại sảnh gặp được Ứng Bác Thần.
Alpha đứng trong đại sảnh, dường như đang đợi người, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía.
Vóc người cậu chàng cao hơn Beta hoặc Alpha xung quanh một ít, tư thế đứng được theo bài bản quân đội, lông mày rậm, mũi cao thẳng, mặt góc cạnh trông cực kỳ tuấn tú, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Khi Thẩm Ngôn xuất hiện, càng nhiều ánh mắt tập trung ở trên người cậu.
dung mạo thiếu niên tựa như thần ban, dáng người mảnh khảnh, đồ tác chiến trắng phác họa ra thân hình hoàn mỹ, mắt tím lộng lẫy như tinh hà, làm ai cũng không thể dời mắt.
Nhân viên công tác ở chỗ này đều biết hôm nay là ngày thông tin thuộc về tân sinh, không ngờ ngay ngày đầu tiên đã gặp được thiên tài cấp SS vừa giỏi vừa đẹp này!
Thật quá vinh hạnh.
Ánh mắt Ứng Bác Thần cũng đi theo nhìn lại, tầm mắt hai người vừa chạm nhau, bên tai thiếu niên 18 tuổi đỏ ngay, tiếng tim đập cũng bắt đầu nhanh hơn.
Tất cả trong đầu đều là mắt tím xinh đẹp không thể nhìn thẳng của Omega, còn có dáng vẻ xinh đẹp của đối phương sau thi đấu. Mặt mày tinh xảo, hàng mi dài ướt dầm dề, vài giọt mồ hôi chảy xuống theo cần cổ thon dài trắng nõn.
Dừng, đừng nghĩ nữa——
Alpha cúi đầu, ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình.
Cậu sao có thể nghĩ về Thẩm Ngôn như vậy, đối phương rõ ràng là thiên tài có sức chiến đấu siêu mạnh, cậu không thể nghĩ như vậy, quá xấu xa!!
"Hôm nay còn phải cảm ơn cậu hỗ trợ." Giọng nói thanh thúy của thiếu niên vang lên người.
"Đừng khách khí." Ứng Bác Thần mất tự nhiên thấp giọng khụ một tiếng, tầm mắt hơi dao động, thanh âm mang theo một tia khẩn trương.
Nhưng cậu chàng rất nhanh hít sâu điều chỉnh lại, bởi vì cơ hội tương tự thật sự hiếm có —— cơ hội cùng một chỗ với Omega.
"Thẩm Ngôn." Thời điểm Ứng Bác Thần gọi cái tên này, tâm đột nhiên nhảy lên một chút, "Tôi có thể hỏi cậu vài vấn đề không?"
Được đối phương đồng ý, Alpha cố nén nội tâm nhảy nhót: "Nơi này không thuận tiện, chúng ta đến phòng nghỉ đi."
Không gian trong phòng nghỉ tao nhã, ánh sáng cũng tốt.
Càng quan trọng là, nơi đó chỉ có hai người bọn họ.
Dáng ngồi Omega ưu nhã, một tay chống cằm, nhìn chậu cây xanh mướt bên bậu cửa sổ, làn da trắng như sứ tỏa sáng mờ nhạt dưới ánh đèn, khuôn mặt nghiêng đẹp như tranh vẽ.
Ứng Bác Thần nhìn ngây người, chờ đến Thẩm Ngôn mở miệng mới hoàn hồn, "Cậu muốn hỏi tôi, vì sao cậu đối chiến với Giang Nặc lại thua sao?"
"Đúng vậy." Alpha nhanh chóng vứt bỏ các chuyện vớ vẩn, tiến vào trạng thái nghiêm túc ham học hỏi.
Thật ra cậu chàng vốn còn chưa nghĩ ra muốn hỏi cái gì, nhưng vấn đề đối phương đưa ra xác thật cậu ta muốn biết.
Trong lúc không nhận ra, cậu chàng đã coi Thẩm Ngôn trở thành nhân vật cấp bậc cao hơn để xin giúp đỡ.
Thẩm Ngôn trầm ngâm: "Tôi vẫn chưa xem đoạn ghi hình chiến đấu cụ thể, chúng ta có thể vừa xem vừa phân tích."
Cậu biết được kết qua thi từ miệng người khác.
Nơi này không có thiết bị thực tế ảo chuyên nghiệp, may mắn quang não là loại mới nhất, màn hình cũng đủ cho hai người coi.
Ứng Bác Thần cùng Thẩm Ngôn ngồi cùng một bên trên ghế sofa, chỉ cách nhau nửa người, cậu chàng chỉ cần tùy tiện chạm nhẹ là có thể chạm vào cơ thể của nhau, khi quay đầu lại, có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ của Omega.
Alpha cứng đờ ngồi ngay ngắn, hô hấp có chút nặng, cậu chàng không dám nhìn cũng không dám động, liên tiếp uống lên hai ly nước đá lớn mới ép xuống cơn khô nóng.
Vẫn nóng quá.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Ứng Bác Thần đỏ ửng, đem độ ấm trong phòng lại hạ thấp một ít.
Thẩm Ngôn đăng nhập diễn đàn Học viện Quân sự Đế Quốc, tiến vào kênh tác chiến.
Video trận đấu giao lưu hôm nay đã được đăng lên, lượt xem coi nhất là của cậu cùng Đỗ Nguyên Châu, thậm chí vượt qua trận đấu giữa Hạ Lăng cùng Thiệu Tinh Lan.
Điều cậu không biết chính là, về sau này không chỉ một Học viện Quân sự Đế Quốc, video này đều nhấc lên nhiệt độ cực cao tại các trường quân sự khác, còn xem nó làm trường hợp để vô số quân giáo sinh học tập.
Thẩm Ngôn click mở đối chiến Giang Nặc cùng Ứng Bác Thần, mắt tím lộ ra nghiêm túc, đại não đồng thời phân tích nhanh, tìm kiếm ưu điểm lẫn nhược điểm hai bên.
Chẳng qua trận đấu chỉ có năm phút, rất nhanh đã xem xong rồi.
Ứng Bác Thần cúi đầu, mái tóc rũ xuống dưới, đôi tay bên người lỏng lại chặt, giống phạm nhân sắp bị xét xử.
Cậu chàng rất muốn biết Thẩm Ngôn đánh giá mình thế nào, nhưng vẫn hiểu biểu hiện mình không tốt.
Rất mất mặt.
Nhớ lại trận chiến xuất sắc của Thiệu Tinh Lan và Hạ Lăng, nội tâm cậu đột nhiên có cảm giác bất an mãnh liệt.
Cần phải càng trở nên mạnh hơn mới được.
Thẩm Ngôn nhìn biểu tình thấp thỏm của cậu chàng, đánh giá mặt tốt trước: "Thiên phú của cậu là sức bật, đây là thiên phú tương đối hiếm gặp, trong lúc thi đấu có ưu thế rất lớn. Thời gian dùng sức bật liên tục 3 phút 48 giây, có thể nói rất giỏi."
Ứng Bác Thần ngước mắt, kinh ngạc trong mắt chợt lóe qua.
Rõ ràng chỉ coi một lần, lại phảng phất bị đối phương nhìn thấu, số liệu tính toán ra không sai chút nào.
Cậu chàng lại một lần nữa cảm nhận được chênh lệch của mình với đối phương.
Thẩm Ngôn hướng cậu ấy hơi mỉm cười, không có chú ý tới biểu cảm mất tự nhiên của người nọ, tiếp tục nói: "Chỉ có điều, cũng có rất nhiều chỗ cần phải cải thiện.
Thứ nhất, thời cơ vận dụng sức bật không đúng; thứ hai, nhiều lần công kích không tạo được thương tổn hữu hiệu cho kẻ địch; thứ ba, vũ khí không phối hợp nhịp nhàng với công kích khác."
Điểm thứ nhất Ứng Bác Thần đã nhận ra, nhưng mà hai điểm sau lại chưa bao giờ nghĩ tới.
Không sai, Giang Nặc không chỉ chiến thắng chung cuộc, hơn nữa lượng thương tổn cũng cao gần như gấp đôi.
Thiếu niên cũng không tính nói dài dòng tiếp, cậu chỉ đưa ra một lời nhắc nhỡ, còn về mặt khác chỉ có thể do chính đối phương trong lúc chiến đấu chậm rãi lĩnh ngộ.
"Hai phương án giải quyết, đầu tiên, dung nhập sức bật vào trong công kích có khả năng thắng nhất; thứ hai, chặn lại con đường né của đối thủ, xây dựng hoàn cảnh cần thiết để sử dụng sức bật."
Tựa như một tia sét nổ tung ở trong đầu, Ứng Bác Thần hoàn toàn sững sờ tại chỗ, ngay cả Thẩm Ngôn rời đi khi nào cũng không biết.
Lần đầu tiên cậu chàng có cảm giác giác ngộ, cảm giác lúc trước vô cùng phiền muộn, mơ hồ nhận ra nhưng không tìm được lối suy nghĩ của mình giờ phút này đã hoàn toàn được giải tỏa.
Vừa xem video, cậu vừa tiến hành diễn lại chi tiết, đồng thời khâm phục khả năng phân tích chiến đấu của thiếu niên sát đất.
Thẩm Ngôn thật sự rất cường.
Cảm giác so sánh cùng với tân sinh mới, hoàn toàn không phải một cấp.
Ứng Bác Thần dừng một chút, nhưng cậu chàng sẽ không từ bỏ đuổi theo cậu.
Chẳng sợ biết cậu có rất nhiều Alpha ưu tú thích.
Cho nên cậu chàng phải càng thêm nỗ lực mới được.
Thẩm Ngôn sau khi trở về, tại quang não có thông tin nhắc nhở, cho thấy có thời khoá biểu yêu cầu xác nhận.
Cậu nhấn mở, bắt đầu xem chương trình học.
Huấn luyện Học viện Quân sự Đế Quốc cường độ rất cao, nhưng cũng không dùng thực chiến cho tất cả, còn có chương trình học như: phân tích tác chiến, suy đoán chiến thuật, quy tắc quân sĩ, lịch sử văn hóa tinh tế,...
Trong số đó, huấn luyện buổi sáng hàng ngày, kỹ năng cận đấu, chiến đấu cơ giáp, huấn luyện bắn súng và các khóa học khác là cần thiết, đối với lớp tinh anh, có một số khóa học cấp cao độc quyền, liên quan đến phân tích chiến đấu thực tế của các tướng lĩnh cấp cao, mô phỏng chiến đấu quy mô lớn đào tạo, v.v.
Ngoài ra, còn có một số khóa học tự chọn, chẳng hạn như bảo trì cơ giáp, kiến thức về vật liệu cơ giáp, kỹ năng sinh tồn trong tự nhiên, v.v.
Cảm giác cũng không tệ lắm.
Ở kiếp trước, Thẩm Ngôn phải mất hai năm mới có thể hoàn thành khóa học bốn năm, thời gian eo hẹp, rất nhiều khóa học không có trải nghiệm kỹ càng, hiện tại lại có thể.
Đột nhiên, tầm mắt Omega ngừng ở trên cột trợ giảng cận chiến của lớp tinh anh, mặt trên viết rõ ràng: trợ giảng Lục Vân Thiên.!