Biên dịch: Yên Hy
Khi cuộc đấu đã tiến hành đến năm phút mười bảy giây, sân đấu hai kết thúc thi đấu, cũng là nơi hoàn thành chiến đấu nhanh nhất trong cả ba.
"Rốt cuộc ai thắng?"
"Ứng Bác Thần hay là Giang Nặc ——"
"Xem sức bật của tân sinh rất lợi hại đó, chẳng lẽ cậu nhóc ấy thắng chứ."
"Tao càng thiên về Giang Nặc hơn."
Nhóm quân giáo sinh trên khán đài nháo nhào nhìn về phương hướng kia, màn hình thực tế ảo trên không trung cũng chiếu ra cảnh tượng trên sân đấu hai.
Trên sân chỉ có thể dùng từ hỗn độn để hình dung.
Mặt đất bằng hợp kim Titan bị đập ra chi chít hố sâu, phần bảo hộ xung quanh sân đều có vết va chạm năng lượng từ lớn đến bé, có chỗ thậm chí còn bị vỡ.
Toàn bộ bốn phía đều là hậu quả khi pháo quang tử, vũ khí lượng tử rậm rạp quét qua.
Có thể làm hệ thống phòng ngự cấp S thành như vậy, đủ để chứng minh hai người chiến đấu kịch liệt cỡ nào.
Hai cơ giáp cấp R đều chật vật ngã trên đất, trong đó một khoang cơ giáp thiếu chút nữa bị đâm thủng, nằm nghiêng bị cắm qua ngực.
Một bên khác cũng không thua kém nào, cánh tay cơ giáp cũng bị vặn xuống, bị ném một bên như sắt vụn đồng nát, vỏ ngoài cũng bị lõm vào.
Vừa rồi quân giáo sinh không để ý bên này, đã bị tình huống trên sân làm sợ ngây người.
Đậu, này cũng quá đáng sợ rồi.
Một trận đấu giao lưu mà thôi, đây là...?
Giang Nặc dùng cánh tay còn sót lại chống đỡ cơ giáp, từ trên mặt đất lung lay đứng lên.
Mà cơ giáp màu xám bạc của Ứng Bác Thần giãy giụa động vài cái, cuối cùng thể lực vẫn không chống đỡ nổi ngã xuống đất.
Là Giang Nặc thắng!
Từ biểu hiện hệ thống thương tổn tới xem, cũng là Giang Nặc cao hơn.
Nhóm học sinh lớp trên nháy mắt bộc phát tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, còn các tân sinh lại để lộ vẻ mặt thất vọng, những cũng biết Ứng Bác Thần đã có gắng hết sức.
Qua mười mấy giây, thân hình hai người chật vật từ khoang cơ giáp ra tới.
Alpha nữ đỡ cánh tay đi ra cơ giáp, trên trán đều là mồ hôi lạnh, nửa dựa vào vỏ ngoài cơ giáp mà thờ hổn hển.
Cô khó chịu nhắm hai mắt, mồ hôi vẫn luôn chảy từ trán xuống cổ, thoạt nhìn cực kỳ suy yếu.
Khi tinh thần lực nối liền với cơ gíap, người thao tác cũng sẽ gặp thương tổn tương đương với cơ giáp, tui rằng không phải theo tính vật lý (thực tế cánh tay không bị đứt), nhưng bản chất cũng không có gì khác biệt.
Huống chi, cô vừa rồi để chiến thắng đã dùng Tinh thần lực đến mức giới hạn, hiện tại có cảm giác buồn nôn và choán váng khi tiêu hao quá mức.
Mà Ứng Bác Thần đối diện, cũng từ khoang cơ giáp thất tha thất thểu đi ra.
Cậu chàng thoạt nhìn càng thảm hơn, hỗn hợp mồ hôi và máu tươi chảy xuống từ trán, nhiễm đỏ đồ tác chiến trên người cậu.
Đôi mắt Alpha cũng biến thành màu đỏ xung huyết sậm, cậu lắc đầu choáng váng, dường như không thấy rõ xung quanh, nhưng vẫn nhìn về một hướng, đó là —— phương hướng đài chủ tịch.
Ông nội không biết có xem cậu đối chiến hay không?
Có thể thất vọng với biểu hiện của cậu không.
Nhìn đến miệng vết thương của cậu, nhân viên y tế lập tức tiến lên chuẩn bị nâng cậu xuống, Ứng Bác Thần lại nắm chặt cửa khoang cơ giáp, vẻ mặt quật cường nói không cần.
Đây chỉ là di chứng sử dụng thiên phú quá độ, bổ sung thêm một chút thuốc khôi phục Tinh thần lực và dịch dinh dưỡng là được rồi.
Nhân viên y tế không còn cách nào, đành phải ở tại chỗ giúp cậu rửa sạch miệng vết thương.
Ứng Bác Thần nhắm hai mắt, cảm thụ được cơn đau vết thương rửa sách trên trán.
Khu não trướng đau vốn nên nghỉ ngơi, lại không ngừng hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi.
Cậu thua.
Sự thật này làm trong lòng cậu chàng cực kỳ khó chịu. Cậu không nên từ ban đầu đã lấy con át chủ bài ra, hẳn nên chờ trong lúc thi đấu khi hai bên đã quen cách thi đấu đối phương rồi, mới tạo thành bộc phát bùng nổ khác --
Không có cách nào để giành chiến thắng.
Ứng Bác Thần có thể cảm nhận được chênh lệch của mình với Giang Nặc, nhưng chênh lệch này không phải không thể bù vào.
Nếu đổi một cách chiến đấu khác, có lẽ cậu sẽ thắng.
Đều do chính mình quá xúc động.
Ảo não cùng không cam lòng đồng thời vọt tới, Ứng Bác Thần không tự giác cắn răng, sau đó kêu một tiếng, cảm giác miệng vết thương trên trán càng đau.
"Đừng nhúc nhích."
"... À." Thanh âm rầu rĩ, còn mang theo một chút ủy khuất.
Nhân viên y tế bất đắc dĩ cười, thả nhẹ động tác trên tay.
Alpha trước mắt nhìn thân hình cao lớn, khí thế bức người, nhưng thật ra chỉ mời 17-18 tuổi, vẫn là đứa nhỏ.
Miệng vết thương mới vừa xử lý xong, Ứng Bác Thần nhanh chóng đứng lên, vội vàng uống hai bình thuốc khôi phục, che lại đầu vẫn hơi choáng váng đi vào khu quan sát.
Cậu muốn xem Thẩm Ngôn chiến đấu.
Cậu muốn nhìn xem người được ông nội khen rốt cuộc lợi hại cỡ nào!
Khi tiến vào khu quan sát, thiếu niên đấu thua khó tránh khỏi hơi áy náy, cau mày đến mức khuôn mặt tuấn tú nhăn chặt, rũ nửa đầu tính tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.
Nhưng các tân sinh xung quanh lại không hề có ý trách cứ, trái lại hết sức nhiệt tình.
"Đệch, cơ giáp của cậu ngầu quá, tôi cũng muốn có một cơ giáp ngầu như vậy."
"Sức lực bạo phát của cậu siêu mạnh!"
"Rất lợi hại."
"Nếu là tôi, khẳng định vừa lên đã thua."
......
Hốc mắt Ứng Bác Thần hơi ửng đỏ, nương theo động tác rũ đầu mà lau đi đôi mắt, cảm giác phiền muộn tại ngực giảm đi rất nhiều, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười.
Cậu chàng được các tân sinh khác lôi kéo ngồi ở vị trí quan sát tốt nhất, thêm vào màn hình thực tế ảo, có thể thấy rõ ràng trận chiến trên sân đấu ba.
Tầm mắt thiếu niên dừng trên cơ giáp màu đỏ bay nhanh trên không tựa ngọn lửa, không thể dời mắt đi nổi.
Lúc này, trận đấu giữa Thẩm Ngôn cùng Đỗ Nguyên Châu đã gần tới hồi kết.
Sau khi giáp phòng hộ dày nặng bị tháo xuống, Đỗ Nguyên Châu liền biết nhược điểm bản thân hoàn toàn bại lộ trong mắt đối phương.
Đây là cơ giáp cải tạo đặc biệt nhắm vào Thẩm Ngôn, cũng không dùng hình thức chiến đấu thông thường, để thuận tiện tháo dỡ, anh ta cố ý nhờ cơ giáp sư chế tạo các khớp có thể di chuyển được.
Toàn bộ khớp được giấu bên trong cơ giáp, từ bề ngoài hoàn toàn không nhìn ra.
Anh ta trăm triệu lần không ngờ tới, thời điểm lồng phòng hộ bị phá nát đã bị người kia nhanạ ra!
Omega bắt đầu liên tục công kích nhiều điểm, động tác mau, chuẩn, tàn nhẫn, mỗi một lần công kích đều chính xác dừng ở vị trí khớp xương, dẫn tới giáp phòng ngự chỉ suy trì được một phút đã bị tróc ra từ cơ giáp, hoàn toàn không phát huy tác dụng của nó.
Đây đến tột cùng là năng lực quan sát gì?
Thật đáng sợ.
Đáy lòng Đỗ Nguyên Châu toát ra một cổ khí lạnh.
Anh ta tự xưng mình là bậc thầy phân tích, giỏi phát hiện nhược điểm đối thủ, nhưng nó đều dựa trên kinh nghiệm cũng các loại số liệu.
Nhưng người trước mắt này, lại có thể dễ dàng nhìn thấu nhược điểm người khác, cũng nhanh chóng đánh bại.
Sau khi mất đi lồng phòng hộ lẫn áo giáp, cơ giáp cấp R này không còn chỗ đặc thù nữa.
Quanh thân cơ giáp đỏ có ánh vàng lưu chuyển, tốc độ nhanh đến mức biến thành một ngọn lửa màu vảng nhảy nhót trên không trung, tia sáng dịch chuyển, uyển chuyển nhẹ nhàng loá mắt.
Một cú nhào lộn trên không khéo léo tránh được tia laze rồi phóng ra vô số đạn quang tử, những viên đạn hung bạo xẹt qua tay, chân, eo và đầu của người máy, nhưng không chạm vào một góc nào của người máy màu đỏ.
Cùng lúc đó, Thẩm Ngôn thừa dịp đối phương bắn vũ khí không rảnh nhìn cậu, lấy tốc độ cực nhanh bỗng chốc tới gần, trường kiếm màu bạc trong tay hướng về vị trí sườn dùng sức ——
Được thêm vào tinh thần lực, mũi kiếm mang theo ánh sáng sắc lạnh, chỉ nghe một tiếng xẹt xẹt, bên hông cơ giáp cấp R tức khắc xuất hiện một lỗ hổng thật dài.
Tránh né đến mức giới hạn!
Đồng thời kéo khoảng cách, thuận thế phản kích!
"Đựu má, quá trâu bò!"
"Đây là thao tác trong sách gì vậy!"
"Quả thật mạnh đến bùng nổ——"
"Trận này phải thắng!"
Các tân sinh một đợt lại một đợt điên cuồng tiếng hoan hô, Ứng Bác Thần hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hết thảy ồn ào náo động quanh bên dường như cách cậu rất za, trong mắt nâu đậm thiếu niên chỉ còn lại cơ giáp màu đỏ ánh kim kia, cảm giác trái tim chợt bị đánh trúng, bịp bịp bịp nảy nhanh.
Thao tác xuất sắc như vậy, so với video phân tích chiến đấu cậu dùng còn mạnh hơn.
Nếu đổi thành cậu làm......
Trong đầu cậu nhanh chóng bắt chước thử, lấy thuộc tính cơ giáp cấp năm, cơ giáp cấp R đối diện liên tục bắn ra ba đạn quang tử chặn hết con đường, chỉ sợ cậu cũng mất đi năng lực chống cự.
Càng đừng nói phản kích.
Lần đầu tiên cậu cảm nhận được rõ ràng chênh lệch của mình và Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cậu ta... Thật sự lợi hại.
Trong sân chiến đấu còn đang tiếp tục.
Khoang điều khiển cơ giáp.
Mồ hôi lạnh trên trán Đỗ Nguyên Châu đổ xuống rào rạt, sắc mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc.
Tinh thần lực tại Khu não đã dùng tới mức giới hạn, ngón tay nhảy thoăn thoắt trên phím, nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, lợi dụng tốc độ nhanh tránh đi chùm tia phân tử do đối phương bắn ra từ mọi góc độ.
Đáng tiếc, anh ta đã bỏ đi một bộ phận tốc độ, vốn dĩ không thể ngăn cản công kích chính xác gian xảo của cơ giáp màu đỏ.
Lực sát thương của pháo hạt không tính là lớn, nhưng có không cần bắn ở khoảng cách xa như pháo quang tử, có thể bắn được liên tù tì, so sánh tương tự một khẩu pháo cơ khí.
Hơn nữa tốc độ cực nhanh của Thẩm Ngôn khiến đòn tấn công này trở nên dữ dội, chùm hạt hoàn toàn biến thành một loại vũ khí có lực sát thương cực lớn.
đùng đùng đùng đùng tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng truyền đến, tựa vô số đóa hoa nổ tung, cơ giáp cấp R dù thế nào cũng chẳng thể tránh được vận mệnh bị bắn trúng, miệng vết thương bên hông không ngừng mở rộng.
【 cảnh báo, vị trí quan trọng bị đáh trúng, phòng hộ giảm xuống 50%...】
【 cảnh báo, cơ giáp bị hao tổn, các thao tác không nhạy...】
【 cảnh báo.....】
Cuối cùng, cơ giáp cấp R bị cơ giáp màu đỏ trên trời dùng trường kiếm xỏ xuyên qua phần eo, từ không trung rơi nặng nề ngã trên mặt đất, hoàn toàn đánh mất năng lực chiến đấu.
Mà Thẩm Ngôn thao túng cơ giáp vững vàng đứng ở một bên, ai thắng ai thua vừa xem đã hiểu ngay.
"Thắng rồi ——!!"
"Thẩm — Ngôn —! Thẩm — Ngôn —!"
Các tân sinh bộc phát tiếng hoan hô càng vang dội hơn lúc Giang Nặc thắng.
Bọn họ điên cuồng kêu tên Thẩm Ngôn, toàn bộ khu quan sát bị lấp đầy bởi thanh âm đinh tai nhức óc kích động của các thiếu niên nhiệt huyết này.
Rất nhiều người thậm chí kích động ôm lấy nhau, bọn họ thắng!
Bọn họ rốt cuộc cũng chiến thắng một ván đối đầu với đàn anh!
Trận thi đấu này dùng chín phút bốn ba giây, dưới tình huống thuộc tính cơ giáp Thẩm Ngôn hoàn toàn bị khắc chế, liên tục phá hỏng lồng phòng hộ và giáp bảo vệ đặc biệt cuả cơ giáp cấp R, đồng thời khiến đối thủ bị thương nặng.
Ngoài trừ cậu, không ai có thể làm được.
Cậu dùng hành động thực tế chiến thắng điều khó tồn tại!
Mà trận chiến này đủ để được h muôn vàn quân giáo sinh coi là kinh điển, thao tác có thể so sánh với sách giáo khoa đáng để mỗi người trong số họ học tập.
Không chỉ tân sinh, ngay cả các đàn anh đàn chị lớp trên cũng kiếp sợ với biểu hiện của Thẩm Ngôn, bậc thầy phân tích Đỗ Nguyên Châu ở trước mặt cậu cũng bị mất danh hiệu.
Sau khi xác định thắng bại, khoang cơ giáp mở ra, Thẩm Ngôn trượt xuống dọc theo cánh tay cơ giáp, vững vàng nhảy xuống đất.
Bởi vì thao tác tập trung cao độ không ngừng, đầu ngón tay trắng thiếu niên run rẩy nhè nhẹ, mồ hôi trên trán làm ướt tóc mai, đột nhiên để lộ ngũ quan sáng sủa, da thịt có chút mướt mồ hôi dưới ánh nắng có vẻ càng thêm trắng nõn.
Vài giọt mồ hôi mỏng dọc theo cổ thon dài chảy xuống, thoáng tụ tập trên xương quai xanh duyên dáng, rồi thấm vào bộ quân phục màu trắng khiến người ta không khỏi nghĩ ngợi.
Lông mi thật dài rậm rạp của Omega cũng trở nên ướt át, con mắt màu tím trong sáng như được rửa sạch bằng nước, phản chiếu một chút ánh sao, khiến chúng trở nên lộng lẫy vô song.
Hơi thở cậu có chút dồn dập, trước khi rời đi cậu mỉm cười với các tân sinh trên khán đài, màn hình án ba chiều phóng đại khuôn mặt hoàn mỹ đẹp đến kinh người của cậu, mang theo một sự cám dỗ vô thức.
Nháy mắt, các tân sinh tại khán đài đều ngây ngẩn cả người, tiếng hoan hô nhỏ đi nhiều.
Sau đó đỏ mặt hàng loạt.
Rất nhiều yết hầu Alpha khó nhịn chuyển động, sắc mặt phiếm hồng mà dời tầm mắt, nhưng hình ảnh vừa thấy ban nãy lại thật lâu không tiêu tan.
Cứu, cứu mạng, Thẩm Ngôn như vậy cũng quá đẹp đi mất, hơn nữa quá quyến rũ.
Ngũ quan lây dính một chút mồ hôi, lông mi nồng đậm nhỏ dài ướt nhẹp, mồ hôi chảy xuống cổ, xương quai xanh trắng như ngọc tinh xảo, còn có đôi mắt tím lộng lãy còn đẹp hơn đá quý kia.
Quá đẹp.
Rất muốn đem trên mồ hôi trên người cậu từng chút liếm sạch.
!!!
Khi suy nghĩ này nhảy lên trong đầu, chính bọn họ cũng khiếp sợ.
Tiện đà điên cuồng phỉ nhổ chính mình dưới đáy lòng.
Kia chính là thiên tài cấp SS, nam thần bọn họ phải ngước nhìn, tuyệt đối không được khinh nhờn.
Ứng Bác Thần ngơ ngác nhìn thiếu niên trên sân, bên tai đột nhiên đỏ rức, sau đó mặt đỏ bừng vùi mình vào giữa đầu gối.
*
Thương thế Đỗ Nguyên Châu khá nặng, Tinh thần lực tiêu hao quá mức, cùng với vết thương nặng trên cơ giáp tạo thành nỗi đau lên cơ thể, dường như không thể đứng thẳng, là nhóm trị liệu nâng ra khoang cơ giáp.
Anh ta dùng mơ hồ tầm mắt nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn trên đài không một vết thương, thực mau ngất đi.
Tóm lại, anh ta đã tận lực.
Nhưng đối thủ giống như đỉnh núi cao không thể với tới, dừng như vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua.
Hai vị nguyên soái cũng đang thảo luận trận chiến vừa rồi.
Nguyên soái Hạ Tuyên cảm thán: "... Không nghĩ tới một tân sinh lại có thực lực như vậy."
Cho dù so sánh với đứa con trai ông luôn tự hào từ trước đến nay cũng không hề thua kém, hơn nữa đối phương vẫn là Omega.
Thật là hậu sinh khả uý.
Nguyên soái Ứng Trạch tươi cười: "Trận đấu viền rồi, tôi cho nghĩ rằng nó có thể được đưa vào phân tích chiến thuật. Rất tuyệt, đáng giá để các quân giáo sinh học tập."
Chiến thuật Đỗ Nguyên Châu xác thật không tồi, chỉ có điều phương pháp phá giải của Thẩm Ngôn càng thần kỳ hơn, trong đó ý tưởng đối chiến đưa ra, đến các thao tác v.v..., đều cực kỳ thích hợp để nghiên cứu.
Nghe được lời này, thần sắc nguyên soái Hạ Tuyên dừng một chút, không nghĩ tới nguyên soái đức cao vọng trọng này coi trọng Thẩm Ngôn như thế.
Chẳng qua ông cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trận chiến vừa rồi xác thật thích hợp để đưa vào phân tích chiến thuật, phương pháp chiến đấu điển hình.
Hiệu trưởng Hạ tất nhiên không có ý kiến.
Chuyện này dưới dăm ba câu của hai nguyên soái và hiệu trưởng Học viện Quân sự Đế quốc được định xuống, trở thành trường hợp đầu tiên của quân giáo sinh.
Trong sân số một vẫn còn tiếp tục thi đấu.
Cơ giáp màu đen của Thiệu Tinh Lan ở không trung chạm với cơ giáp của Hạ Lăng, tiếng vũ khí chạm nhau chói tai, pháo quang tử, hạt pháo không chút gián đoạn được bắn ra, tường bảo hộ sân khấu bị oanh động không ngừng, tiếng nổ mạnh vang dội cho thấy tình hình chiến đấu có bao nhiêu kịch liệt.
"Đùng đùng đùng ——"
Lại là vô số pháo nguyên tử được bắn ra, ánh sáng nổ tung làm mọi người xem nhanh chóng che kín mắt, sóng nhiệt theo đó thổi đến. Đồng thời đáy lòng run lên, sợ tường bảo hộ bị bọn họ phá vỡ.
cũng không phải không có khả năng này.
Các tân sinh lẫn lớp trên tại đài quan sát đồng thời nghĩ, hơn nữa ríu rít dời lại sau.
Không ngờ rằng, hai người này chiến đấu thật sự quá khủng bố.
Mặt đất bằng hợp kim Titan bị đập thành nhiều hố sâu, ngay cả một chốn đặt chân cũng không có, hệ thống phòng ngự cấp S đã cảnh báo cáo hai lần, mở ra biện pháp phòng thủ mạnh hơn.
Hai tàn ảnh trắng đen điên cuồng quấn lấy nhau, cơ giáp đều bị tổn hại mức độ khác nhau, tốc độ nhanh quá mức khiến người xem nhìn đến hoa mắt váng đầu, nước mắt cũng sắp chảy ra.
Mà hai người đã duy trì trạng thái này hơn mười lăm phút, quả thực là quái vật.
Nhưng mà thao tác nhanh chóng cao cấp này, cho dù Tinh thần lực cấp S cũng sẽ bị tiêu hao quá mức nguy hiểm.
Luôn cảm giác hai người này không phải đang chiến đấu đơn thuần, mà muốn đua xem mày chết tao sống.
Hẳn là... Ảo giác nhỉ.
"Kiếm của Hạ thần đâm trúng vai trái đối phương rồi, có phải sắp thắng không!"
"Trời má, đây là ——?!"
Chỉ thấy Thiệu Tinh Lan điều khiển cơ giáp Hắc Vụ chống lại cơn đau dữ dội của cú đánh, sau đó trở tay dùng dao hạng nặng chém xuống, lưỡi dao cắt sâu vào cánh tay phải đối thủ.
răng rắc —— hai người cánh tay đồng thời phế đi, thậm chí khớp xương bên trong cũng bị lộ ra.
"!!Trời ơi, điên rồi điên rồi."
"Đệch, quá tàn độc."
"Dưới cơn đau còn có thể phản kích hung ác như thế, đàn em này dọa người thật."
"Một người bị thương vai trái, một người bị thương cánh tay phải, nhìn thế cụ này, Hạ thần không quá lạc quan."
"Sẽ không thua chứ?!"
Tiếp theo đó, bọn họ nhìn đến Hạ Lăng điều khiển cơ giáp màu trắng đem kiếm ánh sáng từ tay phải đổi tới tay trái, thanh kiếm chợt lóe chiếm xuống cơ giáp màu đen!
Đây là tình huống thế nào? Tay trái cũng có thể công kích?
Tiếng vỏ ngoài vỡ tan khiến da đầu mọi người tê dại, sắc mặt Thiệu Tinh Lan tái nhợt, cả người như vớt từ trong nước, dùng đầu ngón tay run rẩy thao túng cơ giáp bay nhanh né đi, đáng tiếc phần lưng vẫn bị cắt một vết thật dài.
Tinh thần lực tương liên truyền đến cơn đau, làm y muốn ngất đi.
Nhưng y tuyệt đối sẽ không thua, tuyệt đối sẽ không thua Hạ Lăng!
Tinh thần lực cường hãn trong Khu não bắt đầu kết nối với các bộ phận cơ giáp, ảnh mờ Băng Lân Cự Mãng khổng lồ hiện ra phía sau cơ giáp, mắt vàng lạnh nhạt bễ nghễ khè răng về phía mọi người.
Tốc độ lẫn lực chiến cơ giáp màu đen lại lần nữa tăng lên một bậc, đao trọng không chút nhẹ tay công kích cơ giáp trắng, lưỡi dao cắt qua cơ giáp tạo thành tiếng hết sức chói tai.
Một tiếng hổ gầm đột nhiên truyền đến, phía sau cơ giáp màu trắng hiện ra ảnh mờ Bạch Hổ thật lớn, thấp giọng rít gào về phía Băng Lân Cự Mãng, cùng lúc đó, cơ giáp trắng cũng điên cuồng tăng tốc, kiếm quang hung hăng chém về phía đối phương!
Mọi người:!!!
Đựu, đây thật sự liều mạng à.
Trên đài chủ tịch, sắc mặt nguyên soái Hạ Tuyên cũng thay đổi.
Nếu cứ tiếp tục, tinh thần lực Hạ Lăng nhất định sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn.
"Dừng chiến đấu, làm hai đứa nó lập tức dừng lại!"
***
Like và bình luận ủng hộ tôi nha!!! / Hoan nghênh tới check lỗi chính tả ~~~