MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Đương nhiên Tô Mị cũng nghe thấy, bởi vì kiếp trước không có chút ấn tượng gì về việc bị kết tội nên lúc này nàng rất lo lắng, lập tức đến tìm phụ thân hỏi: “Người định làm thế nào bây giờ?”

Tô Thượng Thanh cười khổ, buông bút ngồi xuống rồi nói: “Việc mình không làm thì đương nhiên không thể nhận.”

“Đều tại nhị thúc liên lụy đến phụ thân.” Tô Mị tức giận mắng: “Bình thường lúc nào thúc ấy cũng mơ hồ, mặc kệ thúc ấy có phải thật sự tham lam hay là bị người khác hãm hại hay không, con nghĩ tất cả đều vì nhắm vào phụ thân đó.”

“Đừng nói nhị thúc của con như vậy.” Tô Thượng Thanh thở dài: “Tuy hắn rất hay lợi dụng ta, nhưng vẫn chưa đến nỗi muốn hại ta. Hơn nữa, hắn cũng đã làm ở chùa Hồng Lư được bảy tám năm mà không mắc phải sai lầm nào lớn, có lẽ lần này hắn thật sự bị lôi ra làm vật thế thân.”

“Phụ thân, hay là người thử đi hỏi Tấn Vương đi, lần trước ngài ấy đã nhắc người nên chắc chắn hắn biết điều gì đó, tốt hơn hết là hỏi xem ngài ấy nghĩ thế nào.”

“Tấn Vương cần phải tập trung dưỡng bệnh nên không thể đến làm phiền. Hơn nữa, trên quan trường có rất nhiều vụ án, việc triều thần lảm nhảm cãi nhau cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Mà dù có muốn kết tội ta thì cũng phải qua sự điều tra của sát viện mới được.”

Tô Mị cau mày nói: “Chẳng lẽ phụ thân muốn nhờ Từ gia giúp đỡ sao? Con thấy người nên sớm từ bỏ cái ý định này đi, bởi vì Vương Duẫn – người buộc tội phụ thân chính là em trai của Từ phu nhân, không cần nói chắc phụ thân cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.”

Tô Thượng Thanh nhẹ nhàng xoa đầu nàng, nói: “Bởi vì việc này có liên quan đến Vương gia nên đương nhiên ta sẽ không đến Từ gia, tóm lại là phải tránh các mối hiềm nghi. Còn Từ phu nhân thì chỉ là một người phụ nữ, không thể nhúng tay vào mấy việc lớn được, con đừng suy đoán lung tung.”

Tô Mị cúi đầu không đáp, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm sẽ đến phủ Tấn Vương một chuyến để hỏi thăm.

Hiện giờ, mọi người đều đang đứng ngồi không yên, Mạnh thị cũng không còn rảnh để quan tâm đến nàng. Vì thế, chiều hôm đó Tô Mị đã tùy tiện lấy một cái cớ để lẻn đến phủ Tấn Vương.

Nhưng không may là Tấn Vương đã đến sơn trang nước nóng ở ngoại ô để dưỡng bệnh, một tháng sau mới hồi kinh.

Tô Mị không còn cách nào, dù sao cũng không thể dai dẳng bám theo đến đó được.

Ngày hôm sau, sớ biện bạch của Tô Thượng Thanh được chuyển vào trong cung, Thừa Thuận đế sau khi xem xong không nói năng gì, cũng chẳng cho người đi điều tra, chỉ cho bãi quan của Tô Thượng Hòa mà thôi.

Sau đó, nhị phòng của Tô gia lập tức náo loạn.

Chưa nói đến Tôn thị, Tô Thượng Hòa cũng uất ức đến mức quỳ xuống trước mặt lão phu nhân khóc lóc kể lể: “Không biết đại ca nghĩ cái quái gì mà lại đổ hết mọi tội lên đầu con? Hơn nữa con thật sự không lấy một đồng nào cả! Con bị oan, oan quá đi thôi, mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho con.”

Tuy Tô lão phu nhân thiên vị cậu con trai út hơn, nhưng bà cũng không muốn cản trở con đường làm quan của cậu con trai cả, càng không muốn tình cảm hai huynh đệ lục đục, bèn lớn tiếng quát: “Những gì huynh trưởng con viết đều là muốn tốt cho con, cho nên đừng có nghi ngờ nó nữa! Mà con, do con làm việc không cẩn thận, còn suýt gây họa cho huynh trưởng, con còn mặt mũi nào mà khóc với ta đây hả?”

Tô Thượng Hòa vẫn ủ rũ khóc lóc: “Thế tại sao hoàng thượng lại bãi chức quan của con? Thậm chí còn chưa điều tra đã kết tội con rồi.”

Tô lão phu nhân nghe vậy thì vô cùng kinh hãi, vội vàng quát: “Lôi đình hay vũ lộ thì đều là ân mà vua ban cho, ta cấm con phàn nàn dù chỉ nửa câu.”

Thân hình Tô Thượng Hòa dường như lùn đi ba phần, ông ta rụt cổ, lí nhí nói: “Nhưng từ nay sẽ không còn khoản thu nào, chẳng lẽ con phải uống gió Tây Bắc để sống sao?”

Tô lão phu nhân nói: “Để ta xem con chết đói thế nào! Về sau tiền tiêu hàng tháng của nhị phòng sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng không lấy từ ngân khố, mà ta sẽ tự bỏ tiền riêng ra, con có ý kiến gì không?”

Tô Thượng Hòa khịt mũi, cúi đầu chào lão phu nhân rồi yên lặng rời đi.

Bảy ngày kế tiếp bỗng yên bình đến lạ thường, trên triều cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, Tô gia thấy vậy thì cứ tưởng rằng việc này đã kết thúc rồi.

Ngoại trừ Tô Mị.

Nàng sợ đến mức cả đêm không thể ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại, cảnh tượng máu me chảy lai láng khắp sàn lại hiện ra. Buổi tối, nàng thậm chí còn không dám tắt đèn, cảm giác ngột ngạt vì bị bao trùm bởi bóng tối khiến nàng hoảng sợ đến nỗi muốn hét toáng lên.

Và dù biết Tấn Vương không ở trong phủ, nhưng nàng vẫn không thể nhịn được mà đứng đợi trước cửa. Tuy rất kỳ quặc, nhưng chỉ có như vậy, nàng mới có thể yên tâm chợp mắt một lát.

Hôm nay là mùng mười tháng bảy, còn ba ngày nữa là đến ngày Tô gia bị tịch thu tài sản.

Thời gian gấp gáp như vậy khiến Tô Mị không thể nào chờ thêm được nữa, nàng bèn xin mẫu thân cho nàng rời kinh với lý do – đưa hương cho Vương gia.

Nhưng rời kinh nào giống với đi chơi bình thường, vì vậy mà Mạnh thị kiên quyết lắc đầu: “Con chỉ cần mang hương đưa cho Vương phủ là được, bọn họ sau đó nhất định sẽ cho người mang cho Vương gia.”

Tô Mị nhõng nhẽo lắc tay bà, mong bà sẽ đồng ý.

Đúng lúc này, cánh cửa “Rầm” một tiếng rồi mở ra, Tô Thượng Thanh hốt hoảng bước vào, suýt chút thì vấp phải ngưỡng cửa.

Mạnh thị vội đỡ ông ngồi xuống, sau đó vừa đưa cho ông một chén trà vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Thượng Thanh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hiện giờ, tôi và Từ Đồng Hoà không còn giận nhau nữa, cho nên lát nữa bà phải đến tìm Từ lão phu nhân ngay, à phải rồi, mấy cái lặt vặt như lễ hỏi gì đó cũng lược bỏ hết, tóm lại là mau mau gả nó ra ngoài đi.”

Mạnh thị giật mình, đẩy ông một cái rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Niếp Niếp đang ở đây.”

Tô Thượng Thanh ngẩn ra, lúc này mới phát hiện Tô Mị cũng có trong phòng, ngượng ngùng nói: “Chuyện của người lớn trẻ con không được nghe, về phòng của con đi.”

Trái tim Tô Mị bỗng đập nhanh như trống, nàng run rẩy hỏi: “Phụ thân, chuyện gì đã xảy ra vậy? Chẳng phải người đã nói sẽ không gả con đi hay sao?”

“Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Tô Thượng Thanh cố gắng nở một nụ cười để an ủi vợ và con gái, nhưng nụ cười đó quá cứng ngắc, ngược lại khiến người khác càng căng thẳng hơn.

“Hàn Lâm Viện của ta có một học sinh… thật ra cũng không phải là học sinh, chẳng qua hắn đã vài lần chỉ ra một vài thiếu sót trong bài văn của ta mà thôi.” Tô Thượng Thanh cố gắng bình tĩnh nói tiếp: “Đột nhiên, hôm nay hắn lén đến gặp ta, nói rằng có ai đó đã tham gia vào đảng cũ của phế Thái tử, hiện tại sớ cũng đã vào đến nội các rồi, hắn còn nhắc ta nhất định phải cẩn thận.”

Đôi môi Tô Mị dần tái đi, hai đầu gối nhũn ra khiến nàng không thể đứng vững rồi ngã xuống ghế. Dường như nàng đã hiểu ra vì sao kiếp trước Tô gia đột nhiên lại bị tịch thu tài sản rồi chém cả nhà.

Mạnh thị cũng trắng bệch cả mặt, vừa tức vừa sợ mắng: “Không biết ai bụng dạ độc ác đi tung tin đồn nhảm, quăng tám sào cũng không tới, đảng cũ ở đâu ra?”

Tô Thượng Thanh chỉ biết lắc đầu cười khổ: “Chả trách Tấn Vương đã nhắc nhở ta phải chú ý hơn, có lẽ Hoàng Thượng thực sự có ý định lên triều giải quyết hết mọi chuyện! Nhưng ta nghĩ đến vỡ đầu mà vẫn chưa hiểu, ta luôn giữ vững truyền thống gia đình là không bao giờ kết bè kết đảng, dù có nghe chuyện cũng phải có lý do.”

Mạnh thị vuốt ngực nói: “Nhưng mà cây ngay không sợ chết đứng, ông nhất định sẽ không sao cả.”

“Ai nói sẽ không sao? Chẳng phải phụ thân thường xuyên giúp đỡ bằng hữu sao?” Tô Mị đột nhiên nói: “La gia kia có liên quan đến vụ án của phế Thái Tử, nếu người không sợ thì tại sao phải vội vội vàng vàng gả con đi?”

Tuy nàng nói không lớn, nhưng Mạnh thị sau khi nghe xong không khỏi rùng mình một cái, nhìn chằm chằm vào Tô Thượng Thanh như chờ ông phủ nhận.

Nhưng Tô Thượng Thanh lại không trả lời câu hỏi của con gái, quay sang dặn dò Mạnh thị: “Bà đừng ngồi ngây ra đấy nữa, mau đến Từ gia bàn bạc đi.”

Mạnh thị cười khổ, đang định đứng dậy rời đi thì bị Tô Mị ngăn lại: “Mẫu thân đi làm gì cho tốn công, Từ gia sẽ không đồng ý đâu, chi bằng chúng ta đi cầu xin Tấn Vương.”

“Chúng ta và Tấn Vương về công hay về tư thì đều không có quen biết gì, hơn nữa sẽ chẳng có ai mạo hiểm đi chọc giận hoàng thượng để giúp chúng ta cả đâu.” Tô Thượng Thanh nói tiếp: “Với lại hai nhà Tô gia và Từ gia đã gắn bó từ ba đời trước rồi, cho nên không thể có chuyện bọn họ sẽ khoanh tay đứng nhìn, đã vậy thì sao chúng ta còn phải bỏ gần tìm xa? Hơn nữa, Từ bá bá của con cũng không nói không thể.”

Tô Mị hỏi: “Vậy mẫu thân đến Từ gia, còn con đến cầu Tấn Vương được không?”

“Càng nói càng không ra cái thể thống gì cả!” Tô Thượng Thanh không vui mắng: “Con không được phép đi đâu, ngoan ngoãn ở nhà chuẩn bị thành thân đi.”

Sắc trời đang dần tối đi mà dưới mặt đất vẫn còn nóng đến bốc hơi, không khí ẩm ướt đến mức có thể vắt ra nước, oi bức đến khó chịu.

Mạnh thị chưa đi được bao lâu đã trở về với khuôn mặt xám xịt, Tô Mị thoạt nhìn là biết chuyến đi này nhất định không suôn sẻ.

Quả đúng như nàng dự đoán, bệnh cũ của Từ lão phu nhân đột nhiên tái phát, cho nên Từ gia phải mời thầy thuốc về bốc thuốc, từ trên xuống dưới loạn lên như rắn mất đầu, căn bản không phải là lúc đến để bàn bạc.

Tô Mị mở miệng khuyên Tô Thượng Thanh: “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra bọn họ đang cố ý làm cho qua chuyện, chứ nào có chuyện trùng hợp như vậy, chân trước người và Từ bá bá vừa mới thoả thuận, chân sau Từ lão phu nhân lập tức tái phát bệnh cũ. Chắc chắn là bọn họ đã nghe được tin đồn nào đó rồi, phụ thân đừng ôm hy vọng về bọn họ nữa, cứ dứt khoát từ hôn như con đã nói là xong!”

Lần này, Tô Thượng Thanh không mắng nàng nữa, ông chỉ thở dài một hơi rồi nói: “Để ta suy nghĩ đã.”

Nhưng ông vẫn không đồng ý nhờ Tấn Vương giúp đỡ.

Tô Mị nôn nóng đến mức lén ra lệnh cho Yến Nhi: “Mau tìm cho ta một chiếc xe ngựa, ta sẽ tự đi!”

Yến Nhi nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Nô tỳ nghe nói sơn trang mà Tấn Vương đang ở cách kinh thành bảy mươi đến tám mươi dặm, gần giống với một chuyến đi xa nhà, nếu lão gia và phu nhân trách tội xuống, nô tỳ nào có gánh nổi, hay là tiểu thư thử xin phu nhân một lần nữa đi.”

Ngoài sân đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Tô Thù lớn tiếng gọi nàng: “Tỷ, nhị phòng nằng nặc muốn ra ở riêng, tổ mẫu giận quá nên ngất xỉu rồi!”

Tô Mị kinh ngạc, vội vã chạy ra hỏi: “Mẫu thân đâu? Bọn họ có làm khó mẫu thân không?”

Khuôn mặt Tô Thù đỏ bừng, thở hổn hển nói: “Mẫu thân đang ở đó chăm sóc tổ mẫu, muội sợ mẫu thân bị bọn họ làm hại nên đã gọi hết nha hoàn đến để bảo vệ mẫu thân rồi.”

Không sao là tốt rồi, Tô Mị lạnh giọng mỉa mai: “Đến giờ ta mới thấy rõ khuôn mặt của từng người một, đúng là chưa trải sự đời mà. Ra ở riêng thì ra ở riêng, để ta chống mắt lên xem bọn họ sẽ sống thế nào sau khi tách khỏi đại phòng, đi!”

Còn chưa cả bước đến cửa đã nghe thấy tiếng phụ nữ khóc inh ỏi vọng lại từ xa, một đám nha hoàn cúi đầu quỳ rạp xuống hai bên hành lang, không một ai dám ngẩng đầu lên nhìn.

Ngoài dự đoán của Tô Mị là Tôn thị và Tô Viện cũng quỳ bên hành lang, khuôn mặt bọn họ không chỉ đẫm nước mắt mà còn xem lẫn cả sự căm giận, chắc là bị phạt quỳ.

Vừa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng tổ mẫu giận dữ quát: “Lão nhị, con có lớn mà không có khôn, nó là anh trai của con, là anh trai ruột của con! Nó ở ngoài bị người khác vu oan, con nghe thấy không đứng lên bênh vực anh trai thì thôi, lại còn về nhà la lối om sòm, hắt thêm lên người anh trai con vài bát nước bẩn!”

Tô Thượng Hoà nhảy dựng lên: “Đứng lên bênh vực anh trai? Không thể nào, đó chính là phế Thái tử đó mẫu thân, ai dính vào hắn ta thì người đó xui xẻo. Mẫu thân, không phải con không biết điều, mà đây là kế hoạch vẹn toàn đôi bên, người đi theo con, nếu có hại, thì chỉ có hại cho đại phòng mà thôi, còn người và con vẫn sống tốt, không những thế, chúng ta còn có thể để lại một đường lui cho Tô gia. Nếu đại ca không sao, thì lại cho bọn họ về ở chung cũng được.”

Vậy mà lại muốn đuổi đại phòng ra ngoài?

Tuy Mạnh thị lạnh lùng không nói, nhưng Tô Mị lại không thể nhịn thêm được nữa: “Tách thì tách, nhưng người nên ra ngoài phải là nhị phòng mới đúng!”

“Cháu gái à, cháu nói vậy là không đúng rồi, phải là lão phu nhân đi theo ai thì người đó ở lại Tô gia mới đúng.” Tô Thượng Hoà xoa mũi, nhìn về phía sau Tô Mị nói: “Đại ca, dù sao ngươi cũng không thể để mẫu thân chịu chết theo ngươi được, đúng không?”

Tô Mị quay đầu nhìn lại, không biết phụ thân đã đứng ở cửa từ bao giờ.

Mặt Tô Thượng Thanh không chút biểu cảm, ông lạnh lùng nhìn Tô Thượng Hoà hồi lâu, hít một hơi thật sâu như để kìm nén lửa giận, hất áo choàng ra sau rồi quỳ xuống trước mặt Tô lão phu nhân: “Mẫu thân, con đồng ý tách ra ở riêng.”

“Cái gì?!” Tô lão phu nhân ngạc nhiên thốt lên: “Con điên rồi? Khi nào mà ta còn chưa chết thì không ai được tách ra ở riêng!”

Tô Thượng Hoà há hốc mồm nói: “Mẫu thân, chuyện này…”

“Lão phu nhân! Phu nhân!” Lý ma ma đột nhiên hốt hoảng chạy vào: “Người của Từ, Từ gia tới, nói là muốn từ hôn!”

Bình luận

Truyện đang đọc