MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Sau một lát nghiêm túc suy nghĩ về điều mà Thạch Nhược Anh nói, Tiêu Dịch cảm thấy hình như cũng có lý, Tô Mị cũng thực sự là một nữ tử mỏng manh.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng là khi lễ cầu mưa sắp kết thúc, mọi người cùng nhau bước lên thần đàn để nhảy điệu Na* cầu xin phước lành.

*Điệu Na hay còn gọi là hát ma, là điệu múa xua đuổi tai vạ và dịch bệnh.

Bỗng nhiên, nhánh cỏ trong tay hắn vô tình sượt qua làm tay nàng bị thương, khiến nàng khóc sướt mướt không ngừng dù vết thương đó nhỏ đến nỗi chỉ chảy đúng một giọt máu.

Hắn cũng không ngờ một nữ tử khi khóc lại có thể chảy nhiều nước mắt và xinh đẹp đến thế.

Cứ như hạt mưa đọng trên hoa lê vào mùa xuân vậy.

Trong cái nháy mắt đó, hắn dường như đã hiểu vì sao hoàng đế tiền triều lại không thể lên triều sớm rồi.

Song dù khóc, nàng vẫn không quên nhắc nhở hắn: “Ngài cẩn thận đó, bị nó cắt vào tay sẽ rất đau.”

Hắn quanh năm tập võ, bắn tên, luyện đao nên bàn tay sớm đã chằng chịt những vết chai sần, đừng nói là nhánh cỏ, dù có là gai nhọn cũng không thể làm hắn bị thương.

Sự khắc nghiệt trong doanh trại và nguy hiểm trên chiến trường cũng đã làm hắn quên đi đau đớn là gì.

Kể từ sau khi mẫu phi chết, không còn ai quan tâm đến việc hắn có đau hay không.

Cho nên câu nói đó đã làm trong lòng hắn dấy lên những gợn sóng nhỏ.

Hắn hẳn nên nói một câu xin lỗi, hoặc ít nhất cũng phải dỗ dành nàng, nhưng hắn cứ ngây ngốc đứng nhìn nàng như thế. Mãi cho đến khi Từ Bang Ngạn chạy tới, hắn ta nắm tay nàng thổi thổi, thậm chí còn chọc cười cho nàng nín khóc.

Nực cười chính là hắn lại quên tháo mặt nạ trên mặt xuống khiến nàng từ đầu đến cuối vẫn không biết hắn là ai.

Nực cười hơn chính là hắn lại nhớ kỹ tên nàng, không ngày nào ngừng nhớ đến nàng.

Rồi mỗi khi nghĩ đến cảnh Từ Bang Ngạn dỗ dành nàng, hắn lại buồn bực không thôi, buồn đến nỗi cổ họng cũng “lên men”.

Về sau hắn mới biết đó là ghen.

Hắn lặng lẽ, một mình ghen tuông suốt hai năm trời.

Bây giờ Tô Mị cũng nổi máu ghen sao? Tiêu Dịch không ngờ trong lòng lại có chút ngọt ngào, vì vậy bèn nở một nụ cười.

Thạch Nhược Anh thấy vậy thì quở trách: “Ngươi đừng cười nữa, tuy rằng ghen tuông là tội lớn, nhưng nữ tử ấy mà, luôn có một chút nóng nảy khó lòng giải thích được, vậy nên ngươi phải biết cách dỗ dành. Nhân lúc nàng ấy còn chưa đi xa, nhanh chóng đuổi theo dỗ dành đi.”

Tiêu Dịch gật đầu, xoay xe lăn đi tới cửa phòng.

Thạch Nhược Anh vội đặt con trai xuống sập, vừa đẩy hắn đi, vừa dặn dò: “Ngươi phải nhớ rằng dù ngươi có là Vương gia đứng trên vạn người thì bây giờ cũng phải hạ mình xuống và nói năng nhẹ nhàng, cũng đừng có lấy “cái giá” của Vương gia ra. Còn nữa, nếu nàng ấy có nhắc đến ta thì dù nàng nói gì, ngươi cũng đừng phản bác lại, cứ nghe theo lời nàng ấy nói là được.”

Dừng lại trước ngưỡng cửa, Thạch Nhược Anh dường như thở dài một hơi: “Không ngờ các ngươi lại vì ta mà khó xử, đáng ra ta nên giải thích cho nàng ấy hiểu, nhưng ta với nàng ấy lại không thân…Thôi quên đi, sau này ta ít đến đây hơn là được.”

Tiêu Dịch cau mày nói: “Nàng ấy không phải là người nhỏ nhen, nàng ấy rất tốt.”

Thạch Nhược Anh hơi giật mình, lập tức bật cười: “Đương nhiên ta biết nàng ấy tốt, nếu không sao có thể xứng với người như ngươi được?”

Đám nha hoàn đứng bên hành lang thấy vậy thì nhanh nhẹn nâng xe lăn của Tiêu Dịch lên, sau khi ra lệnh cho bọn họ chăm sóc hai mẫu tử Thạch thị, Tiêu Dịch vội vàng ngồi kiệu rời đi.

Gió mùa thu se lạnh, mưa thu than thở, mưa đập vào mưa, sương bay tung toé.

Trong cơn mưa, một mình Tô Mị cầm ô, hơi run rẩy đi trên con đường lát sỏi.

Nàng không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Khi bước ra khỏi cửa viện, Ngải ma ma đã nói với nàng một câu: “Dù thế nào thì Vương gia đối xử với Thạch Nhược Anh vẫn rất khác biệt, cho nên thay vì hờn dỗi, tốt hơn hết là hãy nghĩ cách chiếm lấy một vị trí nhỏ trong lòng Vương gia. Đừng quên mục đích mà người vào phủ, cũng đừng quên tại sao Vương gia lại cho người vào phủ.”

Nàng biết, Tấn Vương cho nàng vào phủ là để ngăn việc trong cung ban hôn xuống, thay vì cưới một kẻ hai lòng một dạ, thà rằng cưới một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn còn hơn. Cho nên ngay từ khi mới tiếp cận hắn, nàng không mong hắn có thể chiều chuộng mỗi mình mình, mà nàng chỉ mong có thể làm hắn hài lòng để bảo vệ được Tô gia là tốt rồi.

Không một nam nhân nào thích một nữ tử hay ghen cả, nàng hẳn nên điềm đạm và bình tĩnh để Tấn Vương không phải phiền lòng về hậu viện mới đúng.

Nhưng tại sao nàng lại không thể nhịn được mà “tát” vào mặt mình một cái vậy? Tấn Vương là ai, mấy ai có thể sống tốt sau khi tỏ thái độ với hắn chứ?

Đúng là thất sách mà! Chỉ cần Tấn Vương hơi tốt với nàng một chút thôi là nàng lại bắt đầu lâng lâng không vững rồi.

Sau khi cụp ô vào, Tô Mị ngẩng đầu lên để những hạt mưa rơi xuống khuôn mặt và cơ thể, cái lạnh của mưa thu như khiến trái tim nóng bỏng của nàng “nguội” đi, cũng làm nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Ngươi đang làm cái gì đó?” Phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói xen lẫn tức giận của Tiêu Dịch.

Tô Mị quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang ngồi trong kiệu lườm nàng.

Không hiểu sao đôi mắt nàng bỗng cay xè rồi nhoè đi, chắc là bị mưa rơi vào, Tô Mị khó chịu đưa tay lên dụi mắt.

Nhưng cảnh này lại khiến Tiêu Dịch nghĩ rằng do khóc đã lâu nên vành mắt nàng hiện giờ mới đỏ bừng như vậy.

Một cơn gió lạnh chợt thổi qua khiến nàng run bần bật như bông hoa lê rung rinh trước gió, nếu mưa gió dữ dội hơn thì nhất định sẽ bị quật cho rụng tan tác.

Hắn nhẹ nhàng nói: “Qua đây.”

Tô Mị cụp mắt xuống rồi ngoan ngoãn đến gần, hoàn toàn không còn hùng hổ như vừa nãy nữa.

Cả người nàng hiện giờ ướt đẫm, những hạt mưa còn vương trên đuôi tóc thỉnh thoảng lại xẹt qua gò má trắng nhợt, khiến cho bông hoa lê nhỏ bé này ngày càng tươi tắn và độc đáo, ai nhìn cũng thương.

Tô Mị chắc hẳn không thể ngờ rằng, mình trong mắt Tiêu Dịch lại trở nên yếu đuối và đáng thương như vậy.

Vừa rồi nàng đi trong mưa cũng không cảm thấy gì, bây giờ y phục dính chặt vào người, chỉ cần gió hơi thổi qua là lạnh đến thấu tim!

Nàng không nhịn được mà hắt xì một hơi.

Tiêu Dịch lại nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên đây!”

Tô Mị vội vàng lên kiệu, vừa mới đặt mông ngồi xuống thì chiếc áo choàng có mùi đắng quen thuộc bỗng trùm lên đầu nàng.

Mang theo cả nhiệt độ cơ thể của hắn.

Tô Mị quấn chặt lên người, trộm liếc hắn một cái rồi hỏi: “Vương gia đặc biệt đuổi theo ta sao?”

Tiêu Dịch nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tô Mị lén nở một nụ cười, có vẻ như hắn không hề tức giận.

Tiêu Dịch không giải thích về quan hệ giữa hắn và Thạch Nhược Anh như lời nàng ta dặn, mà lại nói: “Đêm nay ngươi cứ ở lại Vương phủ đi, ta sẽ cho người đi nói với Tô gia.”

Tô Mị kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không sợ cha mẹ sẽ lo lắng khi nhìn thấy ngươi ướt sũng như vậy sao? Hơn nữa trời cũng đã tối rồi, đừng đi lung tung kẻo bị ốm.” Tiêu Dịch nhìn sang: “Hay là ngươi không muốn?”

Tô Mị nhanh chóng lắc đầu rồi lại gật đầu, đột nhiên không nhịn được mà bật cười.

Khoé miệng Tiêu Dịch cũng nhếch lên, mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên má nàng rồi lập tức thu lại.

Ngoài trời, những hạt mưa nhỏ lững lờ bay xuống, mang theo một chút dịu dàng đập vào lá cây.

Không biết do Tiêu Dịch bày mưu đặt kế hay do Ngải ma ma nhúng tay vào mà chỗ ngủ của Tô Mị lại ở trong tẩm điện của Tiêu Dịch.

Trong chiếc bồn tắm rộng rãi, làn nước ấm áp màu trắng sữa hơi hơi gợn sóng như đang ôm lấy nàng, Tô Mị thoải mái đến mức không muốn nhúc nhích.

Đúng lúc này, một nha hoàn môi hồng răng trắng cầm y phục đi vào nói: “Tô tiểu thư, từ trước đến nay trong phủ chưa từng có nữ chủ nhân, mà bây giờ đi may thì không thể kịp được, đây là bộ quần áo nô tỳ mới mua chưa mặc lần nào. Nếu người không chê thì chịu khó mặc tạm một đêm. Phòng may vá hiện đang gấp rút làm một bộ mới, đến sáng mai là xong rồi.”

Có thể đưa quần áo cho Vương phi tương lai mặc thì chắc chắn không phải là nha hoàn bình thường. Tô Mị cười hỏi nàng ta: “Tỷ tỷ tên là gì vậy? Sao từ trước đến nay ta chưa từng gặp ngươi?”

“Nô tỳ tên là Thiện Thuỷ. Vì phải làm việc ở tẩm điện cho nên không có cơ hội nhìn thấy tiểu thư.” Thiện Thuỷ khiêm tốn đáp: “Vương gia sai nô tỳ đến đây hầu hạ tiểu thư, cho nên nếu tiểu thư cần xin cứ việc nói.”

Tô Mị không mang Yến Nhi theo cho nên hiện giờ đúng là thiếu người hầu hạ.

Tuy nàng ta nói rất uyển chuyển, nhưng Tô Mị hiểu rằng Thiện Thủy là nha hoàn bên người Tiêu Dịch, vì vậy nàng nói: “Thiện Thủy… Cái tên này có phải lấy từ “Thượng Thiện Nhược Thủy*” hay không?”

*Đại ý là lương thiện như nước.

Thiện Thủy cười nói: “Tiểu thư thật thông minh, vừa nghe qua đã đoán đúng rồi, cái tên này là Thái phi đặt cho nô tỳ.”

“Vậy là ngươi đã hầu hạ Vương gia từ nhỏ sao?” Tô Mị chậm rãi mặc quần áo, cười nói: “Sau này phải nhờ tỷ tỷ giúp đỡ nhiều hơn rồi.”

Thiện Thủy cuống quýt cúi đầu nói: “Tiểu thư làm vậy nô tỳ giảm thọ chết mất, người là chủ tử, tận tâm chăm sóc ngài là việc nô tỳ nên làm.”

Có vẻ là một cô nàng trung thực, Tô Mị mỉm cười đi theo nàng ta ra ngoài phòng khách.

Đã đến lúc lên đèn, Tiêu Dịch ngồi bên cạnh bàn vuông, chờ nàng ngồi xuống thì cho người bưng thức ăn lên.

Bọn nha hoàn đi tới đi lui trong phòng, không lâu sau đã bày đầy một bàn, ở giữa là nồi dưa muối và nồi thịt luộc nóng hầm hập, xung quanh là thịt nai hun khói, cá vược hấp, nấm măng Long Tỉnh, đậu phụ hầm củ sen, còn có đồ ăn kèm bốn màu, cháo bốn màu, món tráng miệng thì có các loại bánh trái bánh ngọt…

Đối với Tô Mị mà nói thì bữa ăn này rất thịnh soạn.

Tiêu Dịch cầm đũa lên và ra hiệu cho Tô Mị dùng cơm.

Đưa mắt nhìn quanh không thấy mẫu tử Thạch thị đâu, Tô Mị cân nhắc một hồi rồi hỏi: “Không đợi Thạch phu nhân sao?”

Tiêu Dịch sửng sốt đáp: “Bọn họ ở cách đây khá xa nên ta đã cho bọn họ tự ăn rồi.”

Tô Mị hơi ngạc nhiên, bỗng có chút nghi ngờ về lời Ngải ma ma nói, trong lòng lập tức ngứa ngáy như bị mèo cào. Nhưng nàng không dám trực tiếp hỏi Tiêu Dịch, sợ rằng nói sai sẽ làm “lão Phật gia” này tức giận.

Lòng mang tâm sự thì dù bữa ăn có thịnh soạn đến đâu cũng có cảm giác nhạt nhẽo chán phèo, Tô Mị uể oải húp một chén cháo rồi đặt đũa xuống.

Tiêu Dịch ăn cũng rất nhanh nên hai người chỉ ăn trong vòng ba mươi phút là xong.

Chiếc hầu bao Tịnh Đế Liên vừa nãy đã bị mưa làm ướt, Tô Mị do dự một lát cuối cùng vẫn không lấy ra, nàng muốn về nhà làm cho hắn một cái mới.

Rèm cửa bỗng nhiên lắc lư, Phúc ma ma lách mình tiến vào: “Lư thái y đến rồi, Vương gia mau vào phòng trong để chẩn bệnh đi thôi.”

Nói xong thì hơi liếc sang nhìn Tô Mị.

Tô Mị biết hiện giờ mình nên lui xuống, nhưng nàng vừa mới đứng lên, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy một giọng nói như chiêng vỡ vọng qua tấm rèm: “Tấn Vương phi cũng ở đây sao? Tốt quá! Vừa lúc thần có một bộ kỹ thuật xoa bóp muốn dạy cho ngài.”

Căn phòng im lặng trong giây lát.

Tiêu Dịch gọi hắn ta vào: “Người của Thái Y Viện chết hết rồi hay sao? Hay là ngươi sợ bổn vương quỵt tiền của ngươi?”

Phúc ma ma cũng không đồng ý: “Tô tiểu thư không phải người trong nghề cho nên không hiểu gì về y thuật, hơn nữa, thân thể Vương gia quý giá như vậy, nếu có sai sót thì phải làm sao bây giờ? Tốt nhất là ông nên thu hồi cái ý tưởng này đi, thật liều lĩnh mà!”

Lô Hữu Đạt vừa vuốt râu vừa nở một nụ cười bí ẩn: “Vương gia, ngài còn nhớ chuyện mà ngài đã nói với hạ thần cách đây vài ngày không? Cái đó…”

Đồng thời hai tay ông ta cũng làm ra động tác “bốc cháy”.

Tiêu Dịch gãi đầu một cách mất tự nhiên rồi khẽ ậm ừ.

Lô Hữu Đạt vỗ tay hưng phấn nói: “Mấy ngày nay hạ thần suy nghĩ mãi về bản đồ huyệt vị, rốt cuộc nghĩ ra phương pháp này. Vương gia, nhân tiện vương phi cũng ở đây, hay là chúng ta thử xem?”

Phúc ma ma thắc mắc hỏi: “Tô tiểu thư nhất định phải ở đây sao?”

“Đúng vậy!” Lô Hữu Đạt nói như đinh đóng cột: “Ngươi hãy nhớ rằng, nếu muốn chữa khỏi bệnh thì phải nghe lời lang trung.”

Phúc ma ma nửa tin nửa ngờ gật đầu: “Chỉ cần Vương gia có thể khỏi bệnh là được rồi.”

Tiêu Dịch thì thào: “Có vẻ không được tiện lắm, hơn nữa bây giờ có sớm quá không?”

“Sớm? Ta còn sợ muộn đây này!” Lô Hữu Đạt trợn trừng mắt: “Bệnh tình của ngài không thể chậm trễ thêm được nữa, hơn nữa chỉ là xoa bóp mà thôi, có gì mà tiện hay không tiện.”

Sau đó, ông ta quay sang nhìn Tô Mị, cười nói: “Làm phiền rồi.”

Tuy Tô Mị còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng biết rất rõ một điều… nàng không thể từ chối bất cứ điều gì tốt cho bệnh tình của Tấn Vương cả.

Hơn nữa vị Lô thái y này hễ cứ mở miệng ra là “Vương phi, vương phi” khiến nàng nghe xong vui vẻ không thôi, trực tiếp đồng ý.

Nhưng nàng không để ý tới, lỗ tai của Tiêu Dịch ở đằng kia đã đỏ như máu từ bao giờ.

Bình luận

Truyện đang đọc