MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Tô Mị không khỏi cười thầm, A Nhật Thiện vừa rời đi, Thạch Nhược Anh đã lập tức đi tới từ phía sau, nắm bắt thời cơ cũng chuẩn thật!

Tiêu Dịch suy tư một lát, sau đó phân phó nói: “Mời bọn họ đến phòng khách phía Tây chờ một lát.”

Tô Mị cầm lấy tấm thảm ở trên đùi Tiêu Dịch, nàng phủ thêm áo choàng cho hắn: “Còn mang theo hài tử tới, không phải lại muốn ngài dạy hắn ta bắn tên đấy chứ? Trời rét như vậy mà bọn họ không chê lạnh, ta không muốn để ngài chịu lạnh đâu!”

Tiêu Dịch cười rồi không nói gì.

Theo hành lang quanh co gấp khúc đến phòng khách phía Tây, trà của Thạch Nhược Anh đã đổi một lần, mà Thạch Nam trong ngực nàng ta vẫn vặn vẹo làm ầm ĩ.

Vừa thấy Tiêu Dịch tới, Thạch Nhược Anh vội vàng dỗ nhi tử: “Ngoan, không phải cữu cữu thấy được ý của con nên mới đến đây sao? Nhi tử ngoan không được làm loạn, cẩn thận Vương phi chê con ồn ào bây giờ.”

Nửa câu sau Thạch Nhược Anh cười nói, rõ ràng là giọng điệu đùa giỡn nhưng sao Tô Mị thấy rất khó chịu.

Nếu là trước đây thì nàng sẽ nhịn cho qua nhưng hiện tại nàng không muốn, nàng không định để bản thân chịu uất ức.

Tô Mị cười mỉm nói: “Thạch phu nhân xin chú ý lời nói một chút, nhi tử của tỷ gọi Vương gia là cữu cữu thì ta cũng thành Vương phi rồi, không biết là tỷ muốn ám chỉ điều gì.”

“Vương phi nhạy cảm quá.” Thạch Nhược Anh dịu dàng cười nói: “Nếu muội không chê thì cứ để Nam Nhi gọi muội là cữu mụ.”

“Gọi vậy là thuận thế trèo cao rồi, Thạch phu nhân nhìn đúng thời cơ mà bò lên nhỉ! Ta không biết hoàng thất tông thân cũng có thể nhận lung tung vậy đấy, tiếc là tỷ họ Thạch chứ không phải họ Tiêu.” Tô Mị cười vui vẻ, trong mắt nàng không giấu được ý châm chọc: “Thôi bỏ đi, hơn nữa ta cũng ghét hắn ta ồn ào.”

Sắc mặt Thạch Nhược Anh lập tức trở nên không tốt, ngực hơi phập phồng, sau đó dừng lại quyết định không để ý tới nàng nữa. Nnàng ta nói với Tiêu Dịch: “Thân thể Vương gia thế nào rồi? Thái hậu nhắc ngươi, hỏi sao mãi mà không thấy ngươi xuất hiện, làm ta không có việc gì nên mới tới đây nhìn xem.”

Theo lời Thái Hậu, Tiêu Dịch khom người nói: “Lần trước ta nhiễm phong hàn, sợ lây bệnh cho Thái hậu nên mới không tiến cung thỉnh an.”

Ánh mắt Thạch Nhược Anh đầy vẻ thân thiết, đứng dậy dịch chậu than hướng đến dưới chân hắn: “Lúc nhỏ ngươi hay sinh bệnh, mỗi lần đến nhà ta toàn thân đều là mùi thuốc. Theo phụ thân ta luyện năm năm, rõ ràng gân cốt cũng khá hơn nhiều, năm vừa rồi ngươi cũng không còn hắt xì nữa, hiện tại sao…Ôi, ngươi thật không để ý gì hết.”

Tiêu Dịch hờ hững nói: “Chân bị chặt đại thương đến nguyên khí nên cũng hết cách.”

Thạch Nhược Anh lập tức ngẩn ra, khóe mắt chậm rãi đỏ lên, nàng ta nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, ta không cố ý nhắc tới chuyện đau lòng, ta chỉ quan tâm thôi. Ta vẫn nhớ kỹ tư thế mạnh mẽ oai hùng của ngươi năm đó, quan trọng là không mang ngươi về vì tàn tật… Tỷ tỷ nhận lỗi với ngươi.”

Lúc nói chuyện, nàng ta “Lơ đãng” nhéo Thạch Nam.

Thạch Nam thấy vẻ mặt bi thương của mẫu thân, lại nhìn gương mặt vô cảm của Tiêu Dịch, hắn giẫm chân chạy vài bước đến trước mặt Tiêu Dịch, ôm chân rồi dùng sức thổi vài hơi, hắn ta vung tay lên: “Không đau không đau, bệnh bay đi!”

Từ trước đến nay Tiêu Dịch luôn khoan dung với tiểu hài tử, thấy thế hắn bèn cười mỉm, sờ sờ đầu hắn ta nói: “Không đau, cảm ơn ngươi.”

Thạch Nhược Anh ngồi ngay ngắn ở một bên nhìn bọn họ cười.

Một bức tranh ấm áp hài hòa! Trong lòng Tô Mị cười lạnh vài tiếng nói: “Hôm nay Thạch phu nhân tới là mời Vương gia chỉ dạy tiểu công tử, nhưng không may tuyết trên võ trường vẫn không có thay đổi gì. Xem ra hôm nay không được rồi, chờ Vương gia rảnh, ta lại cho người mời tiểu công tử đến.”

Thạch Nhược Anh chậm rãi nhỏ nhẹ, hoàn toàn ôn hòa nói: “Vương phi không cần lo, tuy nói là ý chỉ của Thái hậu nhưng Vương gia lại bị phong hàn, ta có ích kỷ cũng tuyệt đối không thể bắt Vương gia chịu lạnh được. Nhi tử muốn cữu cữu nên hắn ta mới khóc nháo không thôi, ta cũng hết cách, da mặt dày tới cửa rồi.”

“Mẹ hiền chiều hư con, thương con hiển nhiên sẽ mềm lòng, nhưng dù vậy cũng không thể chiều hư nó được.” Tô Mị cầm chung trà chậm rãi nói: “Vương gia, ta nói đúng không?”

Tiêu Dịch đồng ý gật gật đầu: “Thạch phu nhân không nên cái gì cũng đồng ý, đặc biệt là chuyện nam tử lập gia đình, ngọc không mài thì không sáng, nhi tử này của ngươi, nuôi phế đi cũng coi như xong.”

Hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ làm Thạch Nhược Anh xấu hổ đến mức không thể duy trì nụ cười trên mặt, sau một lúc nàng ta nói: “Cho nên ta mới đưa nó đến chỗ ngươi để nghiêm túc dạy bảo, nam tử không thể lớn lên trong tay nữ nhân, đạo lý này ta hiểu mà.”

Không đợi Tiêu Dịch trả lời, Tô Mị đã giành trước nói: “Lời này của Thạch phu nhân đúng là không có đạo lý! Vương gia nhà ta là ai? Hậu duệ của thiên hoàng, đường đường là siêu phẩm hoàng thân mà tỷ lại biến ngài thành sư phụ dạy võ à? Hừ, không phải ta cố tình nhằm vào tỷ nhưng thể diện của tỷ hình như không lớn vậy đâu.”

Mặt Thạch Nhược Anh “Phốc” một cái đỏ đến mang tai, môi ngập ngừng, gian nan nói: “Nếu phụ thân ta vẫn còn thì ta cũng không biết xấu hổ mà làm phiền Vương gia làm gì, toàn kinh thành cũng chỉ có mình Vương gia, không tìm hắn thì có thể tìm ai đây?”

Mắt Tô Mị sáng ngời, nhiệt tình dào dạt nói: “Cái này đơn giản thôi, phụ thân ta biết rất nhiều cử tử, dạy cho tiểu công tử vỡ lòng không thành vấn đề. Về trình độ võ thuật thì thị vệ của Vương phủ nhiều như vậy, tùy tiện chọn một người cũng được mà!”

Lúc này Thạch Nhược Anh đã thoáng bình tĩnh lại, nàng ta cắn môi, không mềm không cứng đáp lại: “Không cần, Thái hậu lão nhân gia thương tiếc mẫu tử bọn ta cực khổ không có chỗ dựa, lại niệm tình phụ thân ta vì nước quên thân nên mới đặc biệt cho Vương gia dốc lòng dạy dỗ con ta. Lúc Thái hậu nói Vương phi cũng ở đó, nhưng mới hơn tháng mà ngươi đã quên rồi sao?”

Nàng ta đưa ra đại kỳ của Thái hậu, Tô Mị không nhiều lời mà chỉ âm thầm liếc Tiêu Dịch một cái.

Tiêu Dịch cho thê tử mặt mũi nói: “Gần đây ta cần dưỡng bệnh, chỉ sợ không có thừa tinh lực dạy dỗ cho tiểu công tử. Thị vệ Vương phủ cũng được, cường tráng cứng rắn, dạy một chút võ cũng đủ rồi.”

Trong lòng Thạch Nhược Anh than nhẹ, giọng nói uất ức: “Lúc trước ngươi đâu có nói vậy, ngươi đã nói sẽ chăm sóc mẫu tử bọn ta, sau khi thành thân, hình như ngươi thay đổi rồi? Ngươi vẫn là Tiêu Dịch đệ đệ của ta chứ? Phụ thân ta coi ngươi như nhi tử ruột đó.”

Tô Mị ở một bên lạnh lùng nói: “Coi Hoàng tử như nhi tử ruột, phụ thân tỷ không phải dụng tâm kín đáo, cuồng vọng tự đại không biết trời cao đất dày à.”

Da mặt Thạch Nhược Anh lập tức đỏ đến có thể chảy máu, nàng ta mạnh mẽ nhìn chằm chằm Tiêu Dịch mong hắn có thể mở miệng giúp mình, dù chỉ là giảng hòa cũng được. Nhưng sau đó nàng ta nhanh chóng thất vọng, Tiêu Dịch lạnh lùng như người xa lạ, nhìn kỹ thì thấy trong mắt còn lộ ra vài phần tức giận.

Nàng ta không hiểu mình đã nói sai câu nào nên cố cười nói: “Ta không nghĩ nhiều như vậy, thật sự ta không mong Vương phi sẽ hiểu lầm, cũng không nghĩ sẽ phá hư tình cảm của các ngươi.”

“Dù muội nghĩ thế nào thì ta vẫn là ta của trước kia.” Thạch Nhược Anh đứng lên nhẹ nhàng cúi đầu với Tiêu Dịch, trên mặt còn hiện lên nụ cười nhu nhược bất lực: “Hiện tại đầu óc ta thật sự rất loạn, hôm nay cáo từ trước, ngươi phải chăm sóc tốt cho mình, đừng sinh bệnh nữa, đừng nói là Thái hậu, chúng ta nhìn cũng đau lòng đấy.”

Tiêu Dịch không giữ nàng ta lại, hắn bưng chén trà nói: “Trên đường có tuyết, ngươi đi đường cẩn thận.”

Thạch Nhược Anh bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt cực kỳ phức tạp, cuối cùng nàng ta rũ mi mắt, tiến lên dắt tay Thạch Nam: “Nhi tử, chúng ta phải đi rồi.”

“Không, con muốn cữu cữu!” Thạch Nam ôm chân Tiêu Dịch chết sống không buông tay khóc lớn: “Nam nhi nghe lời, Nam nhi ngoan, cữu cữu đừng đuổi Nam nhi đi.”

Thạch Nhược Anh khóc không thành tiếng, nghẹn ngào dùng sức túm lấy hắn ta.

Thạch Nam liều mạng vặn mình không ngừng giãy giụa, trong lúc khóc ầm ĩ, hắn ta nắm túi tiền như ý ở eo hắn, đúng lúc nó rơi vào chậu than bên chân Tiêu Dịch.

Than trong chậu than mạ vàng cháy hừng hực, túi tiền kia đã bốc cháy, chỉ thấy một làn khói trắng bay lên, đầu tiên là mùi lá cây cháy làm người ta hơi sặc nhưng trong giây lát lại là hương thơm nhàn nhạt, vị ngọt thấm vào ruột gan vô cùng dễ ngửi.

Tô Mị chưa bao giờ nghe loại mùi hương này, nàng không khỏi có chút giật mình.

Sương khói hướng tới Tiêu Dịch, hắn bị sặc nên liên tục ho khan.

Sắc mặt Thạch Nhược Anh ửng hồng như rất tức giận, nàng ta hung hăng túm lấy nhi tử, trừng mắt phẫn nộ quát: “Không được khóc, dừng lại tự kiểm điểm cho ta!”

Thạch Nam run run, giống như bị mẫu thân dọa sợ, hắn ta lau nước mắt ngoan ngoãn đứng ở hành lang hứng gió.

Khói trắng còn bốc lên bên ngoài, Tô Mị vội sai người đem chậu than xuống.

Lúc này Tiêu Dịch không còn ho nữa nhưng tinh thần vẫn có chút hoảng hốt.

Thạch Nhược Anh thăm dò nhìn một góc túi tiền trong chậu than, tiếc hận nói: “Đây là thứ Nam nhi thích nhất, ôi, ta để cho hắn ta làm ầm ĩ rồi.”

Không ai để ý nàng ta.

Thạch Nhược Anh tự thấy gượng gạo nên ngượng ngùng kéo Thạch Nam rời đi.

Trong không khí từng đợt khói chuyển động nhè nhẹ, Tô Mị thấy không thoải mái, nàng mở cửa sổ, gió lạnh thổi qua nàng mới cảm giác buồn bực trong ngực tan đi một chút.

Nàng hỏi Tiêu Dịch: “Ngài không thấy khói này rất khó chịu sao?”

Tiêu Dịch sửng sốt đáp: “Không tồi, vào đông cũng không tránh được pháo hoa mà, có gió là tốt rồi.”

Tô Mị ghen tỵ nói: “Miệng nàng ta đầy tình ý thiếu niên, nếu không phải ngài nói rõ một cách vô tình thì ta lo ngài sẽ thu nhận nàng thật rồi.”

Tiêu Dịch dở khóc dở cười: “Ta không thấy có gì đặc biệt với nàng ta cả, rốt cuộc nàng hiểu lầm chỗ nào vậy?”

“Ta và nàng ta lớn lên rất giống nhau, ngài lại biết nàng ta trước, người trong phủ nói hai ngươi có tình cảm không bình thường…”

Tiêu Dịch kinh ngạc: “Ai nói?”

Tô Mị kể Ngải ma ma đã khuyên nàng thế nào lúc nhập phủ, chỉ nàng phải sinh tồn trong phủ ra sao, nàng nói một cách rành mạch, có gì nói đó, không hề thêm vào bất cứ thứ gì

Cuối cùng nàng nói: “Ngải ma ma và ngài tình nghĩa thâm sâu, mọi chuyện bà ấy đều chuẩn bị cho ngài, lòng trung thành thật đáng khen nhưng hẳn bà ấy cũng bị Thạch Nhược Anh lừa rồi.”

Tiêu Dịch chau mày, thở dài nói: “Bà ấy tuyệt đối sẽ không hại ta, có lẽ chỉ đề phòng nàng thôi, bà ấy theo mẫu phi trải qua bao gian khổ nên mới nghĩ nhiều hơn người khác một chút.”

Nhìn dáng vẻ hắn và Ngải ma ma tình cảm không tệ! Tô Mị vui mừng không kể hết mà chỉ cười nói: “Thì ra là thế, vậy ta an tâm rồi.”

Tuy nói như thế, nhưng sao nàng có thể yên tâm được? Nàng quay đầu phân phó Lâm Hổ âm thầm quan sát Ngải ma ma, đặc biệt là lúc qua lại cùng Mộc Lý Đường.

Trong lòng Lâm Hổ giật mình không thôi nhưng hắn ta không hỏi, đầu hắn ta có lẽ không tốt bằng Hạng Lương nhưng việc chấp hành mệnh lệnh thì không hơn không kém đâu.

Từ đó quả thật Thạch Nhược Anh không lui tới nữa, trận phong ba này xem như cũng qua.

Nhưng Tiêu Dịch lại dần khó vào giấc ngủ, nhiều lần hắn đều phải dùng hương an giấc thì mới ngủ được. Lô Hữu Đạt khám ba bốn lần cũng không thấy bệnh gì nên chỉ kê hai thang thuốc an thần tĩnh tâm.

Có lẽ thuốc có tác dụng nên buổi tối Tiêu Dịch an ổn hơn rất nhiều, thế nhưng Tô Mị nhìn thì thấy tinh thần hắn vẫn không được tốt.

Thời gian nhanh chóng trôi qua hai tháng, Tô Mị và Tiêu Dịch bàn bạc sẽ mời người Tô gia tới Vương phủ ăn tết, hiển nhiên Tiêu Dịch đồng ý. Đối với lễ nghĩa của Nhạc gia trước nay hắn đều chu toàn, sáng sớm đã tống cổ Hạng Lương đi đón người.

Tô Mị do dự mãi, cuối cùng nàng vẫn không ngăn cản.

Bình luận

Truyện đang đọc