MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Ngày hai mươi tháng ba là lễ cập kê của Tô Thù, Tô Mị dậy thật sớm để chuẩn bị xong xuôi rồi lên xe ngựa vội vàng chạy về nhà mẹ đẻ.

Lúc này vẫn còn sớm, sương sớm còn chưa tan hết, bình thường trên đường rất vắng vẻ nhưng hôm nay lại rất kỳ lạ, đôi khi lại có nhóm người tụ ba tụ năm đi đến.

Bọn họ dìu dắt nhau hoặc che mặt khóc nỉ non liên tục kêu oan, hoặc đang cực kỳ giận dữ mắng mỏ, thậm chí có người còn cầm mấy món như cuốc và gậy gộc nữa.

Trong lòng Tô Mị bực bội, phái Lâm Hổ đi sang hỏi thử.

Lâm Hổ quay về rất nhanh, trong ánh mắt chứa đầy vẻ không tin nổi và tức giận: “Đây đều là những người đến phủ Thuận Thiên kêu oan cả, người nhà của bọn họ bị xử chém đầu bởi vì lén lút nói về vụ án Thái tử bị phế bỏ!”

Tô Mị ngạc nhiên: “Mức hình phạt đưa ra quá nặng, nhìn những người này thì có lẽ người bị xử không chỉ có một hai người thôi đâu, triều đình nghĩ thế nào vậy? Càng làm thế thì càng chứng minh vị kia đang chột dạ mà thôi.”

Lâm Hổ nhìn xung quanh rồi nói nhỏ: “Vương phi, đường lớn ở phía đông này chắc sẽ không yên bình đâu, chúng ta đi đường vòng đi.”

Tô Mị than một tiếng bớt giận rồi buông rèm xe xuống.

Mấy ngày nay mưa gió ở kinh thành hay thay đổi, Tô gia lại thường xuyên lên xuống, hôm nay đại cô gia lại đang ở trên đầu sóng ngọn gió, sau khi hai người Tô Thượng Thanh bàn bạc xong thì quyết định không tổ chức lễ cập kê của tiểu nữ nhi quá lớn, chỉ mời một vài người bạn thâm giao đến nhà tham dự.

Tô Thù cũng không buồn chỉ vì kiểu tổ chức nhỏ này, nụ cười vẫn luôn treo trên khoé môi, nhất là đến lúc cài trâm, vào ngay lúc cài trâm lên tóc kia, trong đôi mắt hạnh của nàng ấy lấp lánh ánh sáng, Tô Mị nhìn được rằng loại vui vẻ này chắc chắn không thể nào là giả vờ được.

Sau khi xong lễ, Tô Mị trêu muội muội: “Có thể lấy chồng mà vui như thế à?”

Tô Thù đỏ mặt: “Muội không suy nghĩ vậy đâu, vả lại chuyện cưới hỏi của muội vẫn chưa quyết định mà, muốn cưới thì cưới ai đây?”

Tô Mị cười cười, nhìn sang cây trâm cài trên đầu nàng ấy, ngay sau đó ánh mắt khựng lại một lúc: “Tỷ nhớ mẫu thân chuẩn bị cho muội cây trâm kim phượng cơ mà.”

Thế nhưng muội muội lại mang cây trăm hoa nạm một con bướm đỏ bằng ngọc.

Tô Thù nhẹ nhàng lau trâm cài tóc, khoé miệng cười tủm tỉm: “Muội cảm thấy cây trâm này trông đẹp hơn, mẫu thân cũng nói không tệ, tỷ cảm thấy nó thế nà?”

Nụ cười của Tô Mị vẫn chưa giảm, nhưng trong mắt nàng có chút lo âu: “Hoa văn phức tạp nhưng không lộn xộn, hoa lá linh động, con bướm trông như sắp bay lên vậy, vừa nhìn đã biết bên trong có đặt đồ, không mua được ở cửa hàng bình thường đâu.”

Tô Thù càng cười đậm hơn, có chút hả hê nho nhỏ.

Tô Mị hỏi thử: “Món này của muội từ đâu ra vậy?”

Khuôn mặt Tô Thù càng đỏ hơn, cúi đầu ngại ngùng không chịu trả lời. Tô Mị vừa nhìn dáng vẻ này của nàng ấy thì sao mà còn không hiểu cho được?

“Hạng Lương tặng à?”

“Cũng không phải là tặng, coi như là muội mua.” Tô Thù nhỏ giọng nói.

Tô Mị hỏi tiếp: “Hắn nói gì với muội?”

“Không phải cố ý đưa cho muội đâu, chỉ trùng hợp mà thôi. Mấy hôm trước muội mang bạc đi cửa hàng bạc mạ vàng vòng cổ, đúng lúc gặp phải Hạng Lương đang cầm cây trâm hỏi nó bán được bao nhiêu.” Tô Thù vô ý thức vuốt ve trâm: “Đây là di vật mẫu thân hắn để lại, muội không đành lòng để hắn bán tống bán tháo nên đã mua luôn.”

Tô Mị mím môi thật chặt, sắc mặt dần trở nên nặng nề.

Tô Thù thấy vậy, không khỏi lo lắng không yên nói: “Tỷ tỷ, có phải muội đã làm sai rồi không?”

Tô Mị ngẩn ra, không tiện nói chi tiết chuyện liên quan đến Tiêu Dịch cho muội muội, suy nghĩ một lúc rồi an ủi: “Mặc dù Hạng Lương trông không phải là người xấu nhưng không thể tin hoàn toàn lời nói của hắn ta được, chuyện gì cũng nên để ý một chút, cảm thấy không hợp lý thì phải nói ngay cho tỷ.”

Tô Thù gật đầu trước, ngừng một lúc mới nói tựa như đang sốt ruột biện bạch: “Hắn cũng không nói gì khác với muội, cũng không dò hỏi một chữ nào về vương phủ hay gia đình muội, hắn rất ít nói, đa số đều là muội nói hắn nghe cả, muội nói mười câu hắn có thể trả lời một câu cũng đã không tệ rồi!”

Tô Mị than thầm trong lòng một tiếng, vỗ vỗ vai muội muội mà dặn dò: “Dạo này ở ngoài không ổn đâu, không bao lâu sau có lẽ sẽ có một trận sóng to gió lớn đấy, muội đừng đi ra ngoài trong khoảng thời gian này, tỷ tỷ không phải đang bắn tiếng đe doạ đâu!”

Trong đôi mắt to của Tô Thù chứa đầy vẻ mờ mịt, cái hiểu cái không mà đồng ý.

Mặt trời ngả hướng tây, Tô Mị trĩu đầy tâm sự rời khỏi nhà mẹ đẻ.

Nàng cố ý đi vòng qua đường lớn phía đông vì muốn xem thử tình huống ở trước cửa phủ Thuận Thiên như thế nào, kết quả là cả con đường là biển người với những tiếng hò hét ầm ĩ, nàng bị cản ở đầu phố không thể đi vào được!

Mọi người ồn ào thảo luận về chuyện chém đầu, nhón chân rướn cổ nhìn hướng phủ Thuận Thiên… Mặc dù trước mặt mình cũng chỉ là những cái ót đen thui.

Đừng nhìn trời đã xế chiều, bây giờ chẳng những trên đường phố mà còn những cái cây xung quanh cũng bò đầy người! Ở trên cao có người dựng lều che nắng cố gắng ngắm nhìn, đôi khi lại miêu tả những sự việc xảy ra ở đằng trước kia với người đứng ở dưới.

“Ối chà, lại có rất nhiều người trong nha môn đi ra ngoài này, lần này họ đang cầm đao chứ không phải roi nữa!”

“Cãi nhau rồi cãi nhau rồi, còn có người dám đánh nhau với quan phủ nữa… Bắt đầu bắt người rồi.”

Chỉ nghe những tiếng kêu vô cùng thảm thiết ở xa xa, người đứng trên cây hoảng sợ đến mức đổi giọng điệu: “Hây da, có người đụng trúng tượng sư tử! Đầu trổ bông rồi, máu tuôn như suối… Đằng trước đánh nhau!”

Ngay sau đó đám người ầm ĩ cả lên, không biết ai hét to: “Quan phủ giết người rồi! Mọi người chạy mau đi!”

Ngay sau đó tiếng quát tháo này bị rơi lại phá sau, kêu la chạy mau chạy mau, mọi người lập tức bị rối loạn, những người ở đằng trước xoay người lại chạy ra sau, những người phía sau chưa biết chuyện gì nên vẫn còn đẩy nhau ra phía trước, cả con phố kêu gào thảm thiết loạn thành một nồi cháo thập cẩm, chỉ có bốn chữ “Quan phủ giết người” là cực kỳ rõ ràng.

Lâm Hổ thấy tình hình không ổn, gọi xe chở Tô Mị đến tránh cạnh ngõ hẻm, đợi qua đợt hỗn loạn này rồi đi vòng về phủ.

Không ngờ rằng lại gặp lại người quen cũ ở đây.

Ở cây hòe lớn sau góc tường, Vương Lan Nhi khoanh tay đứng dưới bóng cây cẩn thận nhìn cô.

Từ trước đến nay Tô Mị luôn thích đánh vào những kẻ xấu sa cơ, cười híp mắt nói: “Muội không đi nịnh hót hoàng hậu hay đi xu nịnh Từ gia mà chạy đến đây xem náo nhiệt gì thế? Chẳng lẽ muội có người nhà bị bắt đến phủ Thuận Thiên à?”

“Phụ thân ta vào tù bởi vì ngươi, ngươi lại đến đây bắt nạt ta!” Vương Lan Nhi cắn môi, lông mi run rẩy, nước mắt rơi lã chã: “Được thôi, dù sao thì ngươi ỷ vào thế lực của Tấn vương, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải nhường ngươi ba phần, huống chi là một người không nơi nương tựa như ta…”

“Muội khóc cho ai xem? Xung quanh đây đều là người của ta, muội diễn quen vẻ giả vờ vô tội này rồi phải không?” Tô Mị bật cười: “Ôi ta quên mất, phụ thân muội vẫn còn bị nhốt ở Đại Lý Tự cũng ở trên con phố này mà, muội đến xem ông đúng không? Tiếc rằng không ai dám để ông ta đi ra nếu Vương gia nhà ta chưa lên tiếng cả.”

Vương Lan Nhi oán hận nhìn chòng chọc nàng: “Chớ có mà hả dạ sớm, Vương gia của ta còn chưa ngã đâu, sớm muộn gì cũng có ngày người bị thua thôi.”

Ánh mắt Tô Mị loé lên, một biện pháp nảy ra trong lòng: “Chỗ dựa duy nhất hiện giờ của Vương gia muội là Hoàng hậu, nhưng từ khi Từ đại nhân bệnh nặng không khỏi, Vương Hoàng hậu cũng chẳng ra oai được thế nào cả?”

Màu máu trên mặt Vương Lan Nhi đã rút cạn, nàng ta biết bây giờ Vương gia đã suy sụp, nếu như mất đi sự ủng hộ của Từ gia nữa thì chức hoàng hậu của Vương hoàng hậu cũng sẽ tràn ngập nguy hiểm.

Lại nhớ đến thái độ khác thường đầy thờ ở của cô mẫu với nàng ta, Vương Lan Nhi gần như tuyệt vọng mà nhận ra rằng… Từ gia sắp vứt bỏ nàng ta rồi!

Lúc đầu nàng ta vào kinh là muốn cưới Từ Bang Ngạn, muốn làm chủ mẫu của Từ gia, sao có thể nhận thua ngay lúc này?

Vương Lan Nhi đắm chìm trong dòng suy nghĩ, ngay cả Tô Mị rời đi lúc nào cũng không biết.

Một lúc lâu sau, chờ đến khi xung quanh đã hoàn toàn tối tăm, con phố cũng đã im ắng, nàng ta mới từ từ đứng lên, cười hai tiếng quái dị rồi ngay sau đó biến mất giữa màn đêm tăm tối.

Sáng sớm ngày hôm sau, nàng ta đưa thẻ vào cung, nói với Vương Hoàng hậu: “Mấy hôm nay nương nương không gặp Tư phu nhân ư?”

Ánh mắt Vương Hoàng hậu đầy nặng nề: “Hơn nửa tháng không thèm vào cung thỉnh an bổn cung, mấy ngày trước sai người mời nàng ta vào cung nói chuyện, thế mà ả vừa đến cửa điện đã té xuống cầu thang khiến cho tình cảnh hỗn loạn, cuối cùng thì chẳng nói được câu nào nên hồn!”

“Từ gia đang đứng nhìn.” Vương Lan Nhi đi đến bên cạnh Vương Hoàng hậu, ép giọng đến mức thấp nhất: “Không thể chiều theo ý bọn họ như vậy được.”

Vương Hoàng hậu day day ấn đường, mỏi mệt nói: “Tất nhiên là ta biết bọn họ đang đứng nhìn, nhưng bọn họ cũng không phải là chó mà chỉ cần một sợi dây thừng là có thể buộc chặt bên cạnh ta.”

Nói xong nàng ta liếc nhìn Vương Lan Nhi như muốn nói: Đều do ngươi quá vô dụng, ở Từ gia gần một năm mà vẫn không nắm được Từ Bang Ngạn trong tay mình.

Vương Lan Nhi vừa uất ức vừa chán nản, mặt căng đỏ bừng, nhưng vẫn phải cười nói theo: “Nhưng Lan nhi có một biện pháp, Từ Bật vẫn chưa quyết định việc cưới xin.”

“Này mà tính là…” Giọng Vương Hoàng hậu khựng lại một lúc, ánh mắt dần bừng sáng, chợt cầm tay Vương Lan Nhi mà nói: “Ý kiến hay! Chờ đến khi nữ nhi Từ gia vào cung thì cả đời này của bọn họ đều phải làm thanh đao trong tay Hoàng thượng!”

“Nương nương không hổ là tấm gương của các phu nhân trong thiên hạ, chỉ với lòng dạ này đã không ai có thể sánh bằng. Nếu như Hoàng thượng biết chắc chắn sẽ càng tôn trọng và cưng chiều ngài.” Vương Lan Nhi đúng lúc tâng bốc thêm mấy câu.

Vương Hoàng hậu khẽ mỉm cười, lộ rõ vẻ cực kỳ hưởng thụ những lời vừa rồi, nói thầm bên tai Vương Lan Nhi một lúc, chỉ cách: “Đến lúc đó sẽ có người bí mật giúp đỡ ngươi, ngươi tạo tiếng động càng lớn càng tốt.”

Vương Lan Nhi không ngừng gật đầu: “Ngài yên tâm, Lan nhi nhất định không phụ mệnh!”

Chớp mắt đã cuối tháng ba, hiếm khi Tiêu Dịch có ngày rảnh rỗi, Tô Mị dựa vào bên cạnh hắn, nhìn sóng nước hồ nhịp nhàng bên ngoài thuỷ tạ, rừng đào bên bờ lung lay theo gió, giống như một đám cháy đỏ rực.

“Phố phía đông quậy long trời lở đất, Hoàng thượng còn muốn bắt chém đầu người?” Tô Mị cực kỳ không hiểu nổi: “Hắn không sợ kích thích dân chúng làm loạn ư?”

“Tránh việc bị mất mặt thôi, ta biết ý nghĩ của hắn mà, hắn không có cách xử đám quan to có công nhưng lạm quyền kia, nhưng còn đám người ở tầng lớp hạ lưu kia hắn không xử được à?” Tiêu Dịch khinh bỉ nói: “Mười ngày nữa thẩm vấn chém đầu ở chợ, lúc đó còn loạn nữa.”

Tô Mị khựng lại hỏi: “Vậy những người dẫn đầu gây chuyện là người mà Mộc Lý Đường xếp vào ư?”

“Cũng có người của hắn và cả ta nữa, nhưng đám người tịch biên kia và phủ Thuận Thiên kia đều đối nghịch với giáo đồ Thiên Thánh.”

Ánh mắt Tiêu Dịch khẽ híp lại: “Những người đó chẳng có chút sợ hãi nào cả, ý chí kiên định đến mức khiến ta cảm thấy bất ngờ… Thiên Thành giáo tuyệt đối không phải là một đám ô hợp thôi đâu, bọn họ mạnh hơn ta tưởng nhiều.”

Tô Mị nhẹ nhàng nói: “Vẫn nên hạn chế dùng người của Mộc Lý Đường, cẩn thận đuôi to khó vẫy.”

Tiêu Dịch thở dài một hơi không nói gì.

Tiếng bước chân dồn dập trên hành lang, Thiện Thuỷ thở phì phò chạy đến: “Chủ tử, Từ công tử cầu kiến, nói là chuyện liên quan đến mạng người, gấp đến mức suýt chút nữa giậm chân!”

Tô Mị không nhịn được mà cười khẽ: “Lần trước hắn cũng nói vậy, tên này luôn nóng na nóng nảy, mời hắn đến phòng hoa, ta qua ngay đây.”

“Không phải…” Thiện Thuỷ nhìn Tiêu Dịch, ấp úng nói: “Từ công tử đến gặp Vương gia.”

Bình luận

Truyện đang đọc