MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

“Mẫu hậu, người thử nhìn bản tấu chương này mà xem, trẫm có nên phê chuẩn hay không đây?” Thừa Thuận đế đặt bản tấu của Tiêu Dịch xuống trước bàn của thái hậu, thở phì phò nói: “Tấn vương phi, trưởng nữ Tô gia, rõ ràng là nó muốn đối đầu với trẫm đến cùng đây mà.”

Thái hậu cau mày nhìn một lát rồi thở dài nói: “Thôi bỏ đi, hiếm khi thấy nó thích gì đó, cứ để mặc nó đi.”

Thừa Thuận đế đáp: “Chỉ sợ trẫm còn chưa trị nó, nó đã trị được trẫm rồi thôi! Nhắc đến chuyện này là trẫm lại thấy khó chịu, nó đã giao lại hổ phù rồi nhưng người giám sát trẫm phái đến Liêu Đông vẫn không lãnh đạo được đám lính lâu năm kia, người nào người nấy đều bằng mặt mà không bằng lòng. Trẫm chỉ hận chẳng thể chém hết đầu bọn chúng.”

Thái hậu an ủi: “Chuyện đâu có gì to tát, lúc thay quân thì cứ điều kẻ không nghe lời đến nơi khác, ngoài mặt thì thăng chức mà thực chất là giáng chức, loại bỏ binh quyền của chúng từng chút một. Lẽ nào bọn chúng còn dám kháng chỉ hay sao?”

Thừa Thuận đế đáp lời: “Trẫm đã nói rõ mấy lần rằng mình không thích Tô gia nhưng lão thất có coi ra gì đâu chứ? Quân Liêu Đông đều là thuộc hạ cũ của lão thất, thượng bất chính, hạ tắc loạn, nói không chừng lại thực sự kháng chỉ không tuân.”

Vương hoàng hậu bưng một chiếc mâm đến, trên đó là hai bát canh hợp hoan bách hợp, vừa hầu hạ thái hậu, vừa cười khổ nói: “Tô thị vốn đã được định hôn với nhị thiếu gia của Từ gia, giờ lại thành vợ của thất đệ, nói thật thì thiếp cũng thấy không quen.”

Thái hậu nói đầy ẩn ý: “Không quen rồi cũng phải quen, ai gia đã hiểu quá rõ cái tính của lão thất rồi, nếu nó đã dâng tấu lên rồi thì chắc chắn sẽ không thay đổi chủ ý đâu. Hầy, hoàng thượng, bậc đế vương phải hiểu cách chế ngự người khác, lão thất là người ưa mềm không thích cứng, con đã là anh em với nó bao năm rồi, hẳn cũng biết phải chế ngự nó thế nào.”

Thừa Thuận đế chỉ nói đã hiểu, rời khỏi Thọ Khang cung lại bắt đầu càu nhàu với Vương hoàng hậu: “Trẫm là vua của một nước, vinh nhục sinh tử của người trong thiên hạ đều nằm trong tay trẫm, chẳng lẽ trẫm còn phải dỗ dành kẻ khác làm việc hay sao? Hoang đường!”

Vương hoàng hậu khuyên nhủ: “Hoàng thượng bớt giận, Tấn Vương đã muốn lấy Tô Mị, ắt hẳn Tô Mị có sức nặng nhất định trong lòng hắn. Đây chính là cơ hội, nếu Tô Thượng Thanh thực sự câu kết với nghịch tặc, chẳng phải vừa hay cũng có cớ để áp chế Tấn vương hay sao?”

Mắt Thừa Thuận đế lập tức lóe sáng: “Hoàng hậu nói phải, bản tấu của lão thất, trẫm chuẩn!”

Trăng tròn treo giữa bầu trời xanh đen đậm sắc, ánh sáng bàng bạc như nước vẩy xuống sân nhà Tô gia. Vì là trung thu nên cả đại phòng và nhị phòng đều đang tụ tập đón lễ với Tô lão phu nhân trong sân.

Sau khi tách ra, hai phòng rất ít gặp nhau, vừa mới cách xa một tháng, giờ gặp lại thấy lạnh nhạt ít nhiều.

Hai huynh đệ Tô thị trò chuyện, chuốc nhau mấy chén rượu, Mạnh thị và Tô thị nể mặt lão phu nhân cũng nói qua nói lại vài câu tán gẫu vô thưởng vô phạt, còn đám trẻ thì chẳng nói với nhau tiếng nào.

Thấy thế, Tô lão phu nhân cũng chỉ biết thở dài chứ chẳng sao khuyên được.

Trong lúc chuyện trò, Tôn thị có nhắc đến một giáo phái mới, Thiên Thánh Giáo, ra sức mời mọc Mạnh thị cùng đi lễ bái: “Linh lắm đấy, cầu tài có tài, cầu con có con, nghe nói còn linh hơn cả bồ tát trong miếu, tín đồ cũng nhiều vô kể. Mà chẳng cần quyên tiền nhang đèn gì đâu, người đến lễ bái còn được phát cháo nữa kìa.”

Mạnh thị nghe vậy có lòng khuyên nhủ: “Ta cũng nghe nhắc đến tín giáo này rồi, giáo chúng trả thù lao bằng cách giúp đỡ nông hộ, phần lớn là các tiểu thương trải dọc khắp các con phố, người đông lại hỗn tạp,  muội ít lui đến thì tốt hơn.”

Tôn thị lập tức mất vui: “Đại tẩu không đi thì thôi, sao lại so sánh ta với đám thứ dân thấp hèn ấy, lẽ nào ta còn thiếu một chén cháo ấy sao?”

Tô lão phu nhân nghiêm mặt, hạ giọng quát: “Đại tẩu con nói có lý, con bái tử giáo cái gì! Đang đón tết nên không muốn trách phạt con, rảnh rỗi thế chẳng thà kiếm một mối cho Viện Nhi!”

Không nhắc Tô Viện thì thôi mà nhắc đến là bà ta lại chảy nước mắt. Tô lão phu nhân thấy đầu đau như búa bổ, đỡ trán thở dài: “Lại làm sao nữa thế?’

Tô Viện nhìn Tô Mị đầy tủi hờn. Tô Mị không hiểu: “Liên quan gì đến ta?”

Tôn Thị đỏ mắt nói: “Có một tỷ tỷ đi làm thiếp thì sao muội muội có thể tìm được mối hôn sự tốt lành gì chứ? Trưởng phòng thì đã tìm được ngọn núi dựa rồi, còn nhị phòng chúng con lại bị hại thê thảm lắm.”

Tô Thượng Hòa đã ngà ngà say, nghe được lời này, lập tức xua tay: “Không đúng, sao lại gọi là lỗ được? Là thiếp của thân vương kia mà, sao giống người bình thường được, đứa trẻ sinh ra cũng là huyết mạch hoàng tộc đường hoàng, phải được phong quận vương quận chúa gì đó. Ngươi ngươi ngươi… im miệng, không thấy ta đang nói chuyện với huynh sao, đừng có nhiễu sự nữa!”

Tô Viện nhỏ giọng lầm bầm: “Sinh được con mới là lạ đấy, còn chẳng biết là con ai.”

Mạnh thị tức giận: “Lời này có giống của một người chưa xuất giá hay không? Tôn thị, dạy dỗ con gái mình cho cẩn thận đi!”

Tôn thị không phục: “Viện Nhi làm sao chứ? Ít ra cũng không mặt dày chạy đến nhà một người đàn ông, ta thấy tỷ nên dạy dỗ lại Tô Mị mới phải đấy!”

“Đủ rồi!” Tô lão phu nhân đập mạnh đũa lên bàn.

Uy của lão nhân gia vẫn còn, tất cả đều đã ngậm miệng lại.

Tô lão phu nhân mất hứng tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài, khóe mắt lấp lánh như ngấn lệ. Trong khoảnh khắc, Tô Mị thấy tổ mẫu đã già đi rất nhiều.

Nỗi buồn dâng lên trong tim, nàng trầm ngâm hồi lâu, nhìn chằm chằm Tôn thị nói: “Giờ cũng đã chia nhà rồi, chỉ có Tô gia phía đông và Tô gia phía tây thôi, nào có trưởng phòng hay nhị phòng nữa. Tô Viện không tìm được chồng là bởi người ta không để nhà các người vào mắt đấy, đừng có hắt nước bẩn vào ta chứ.”

Chẳng đợi Tôn thị phản pháo, Tô Mị đã nói tiếp: “Cháu gái nhắc nhở nhị thẩm một câu, họa từ miệng mà ra, Tấn Vương là thân vương bậc cao, địa vị gần với đương kim hoàng thượng, các người lén lút loan truyền bậy bạ chuyện hậu trạch của huynh ấy, không sợ huynh ấy trách tội các người hay sao?”

Tô Viện bĩu môi đáp: “Tính dọa nạt ai chứ, cũng đâu phải có mình bọn ta nói đâu, ở ngoài đã đồn ầm lên rồi kia kia, lẽ nào Tấn Vương gia định trách tội hết tất cả hay sao? Huống hồ bọn ta cũng đâu có nói bậy, là tự ngươi làm ầm lên mình là người của Tấn Vương đấy chứ.”

Tô Mị như chợt hiểu ra, ồ lên một tiếng, cười híp mắt đáp: “Nhưng ta đâu có nói ta sẽ làm thiếp.”

Tô Viện không nhịn được châm biếm lại: “Lẽ nào ngươi còn muốn lên làm vương phi sao? Ngươi là người đã từng bị từ hôn, hơn nữa đại bá phụ đã mất đi quyền lực rồi, đấy là chuyện không thể!”

Tô Mị hất hàm khiêu khích: “Ngươi chắc sao? Nếu ta thực sự được làm vương phi thì sao?”

“Vậy ta sẽ nuốt cái mâm này ngay!” Tô Viện liếc mắt nhìn nàng khinh thường: “Dù Tấn Vương bằng lòng thì người đứng đầu hoàng cung cũng sẽ không ưng thuận, ta đã nắm được tin tức chính xác rồi.”

“Trong cung… Tin chính xác mà ngươi nói là từ Vương Lan Nhi mà ra đấy hả? Loại người như thế mà ngươi cũng kết giao, cẩn thận không bị đem bán còn giúp nàng ta đếm tiền đấy.” Tô Mị liếc mắt nhìn Tô Viện một lượt rồi lạnh lùng cười: “Nuốt cái mâm này, nhớ lấy lời hôm nay ngươi nói.”

Tô Viện trợn trắng mắt.

Tô Thượng Thanh thở dài đầy khó chịu, đứng lên khom người nói: “Mẹ à, bữa cơm này có ăn tiếp cũng vô dụng thôi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, bọn con về trước.”

Tô lão phu nhân xua xua tay: “Đi đi, đi hết đi, đợi khi hai mắt ta nhắm cả rồi thì mấy người đến trước mộ phần của ta mà cãi tiếp!”

“Lão gia! Phu nhân!” Lý ma ma hấp tấp chạy vào, không còn bộ dáng bình tĩnh ngày thường, bà ấy thở hổn hển nói: “Tấn… Tấn Vương gia đến rồi, đang ở thư phòng, bảo là hoàng tượng đã ân chuẩn hôn sự của ngài ấy và tiểu thư rồi!”

Căn phòng yên tĩnh hẳn, dường như tất cả đều đang cố giải thích những lời này, đến cả Tô Mị cũng ngây ra hồi lâu.

Tô Thượng Thanh vốn đã lăn lộn nhiều năm giữa chốn quan trường, ông là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Lúc này ông cũng chẳng rõ cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ biết vừa ra ngoài vừa dặn Mạnh thị đưa các con về phòng.

Trước khi Tô Thù rời đi còn không quên cao giọng cười nói: “Nhị tỷ, tỷ đừng quên nuốt cái mâm đi nhé!”

Mặt Tô Viện hết đỏ lại trắng, rồi lại chuyển xanh, cuối cùng miễn cưỡng bĩu môi nói: “Cũng chỉ là gả cho một tên phế nhân thôi, xem các người đắc ý chưa kìa.”

“Phế nhân mà các người nói chỉ cần động ngón tay út thôi cũng có thể nghiền nát các người thành bột đấy.” Tô lão phu nhân liếc mắt nhìn sang nhị phòng, ôm trán thở dài nói: “Sao Tô gia lại sinh ra mấy kẻ ngu xuẩn như các người nhỉ?”

Ngu xuẩn chút thì thôi đi lại còn không nghe lời nữa, đúng là khiến bà rầu muốn chết mà. Tô lão phu nhân ngước nhìn con trai thứ rồi lại thở dài.

Trong ánh trăng mờ ảo như lớp màn che, Tô Mị ngồi dựa vào cột trụ dưới mái hiên nhà, mắt nhìn chằm chằm vào khung cửa sổ ở thư phòng.

Cuối cùng cửa phòng cũng mở ra, Tô Thượng Thanh là người bước ra cửa trước, biểu cảm trên mặt phức tạp vô cùng, chẳng rõ vui buồn.

Tô Mị hỏi: “Hai người nói chuyện sao rồi?”

Tô Thượng Thanh cười cười: “Ngài ấy muốn cưới con về vào đầu năm, ta thấy nhanh quá nhưng ngài ấy lại cương quyết vô cùng, thôi thì… gả đi sớm cũng tốt.”

Tô Mị đã an lòng, cười nói: “Con đi tìm huynh ấy nói chuyện đã.”

Trong thư phòng, ánh nến đong đưa, ý cười hiếm thấy hiện trên môi Tiêu Dịch, tay hắn cầm một tập giấy: “Trong đống đồ gia dụng nội vụ phủ mới làm ra này, ngươi xem xem thích cái nào, ta bảo bọn họ làm.”

Tô Mị nhìn qua một lượt cười nói: “Để ta từ từ chọn. Vương gia, hôm nay hoàng thượng mới vừa phê chuẩn à?”

“Ừ, ngày mai sẽ hạ ân chỉ, ta qua báo với các ngươi trước một câu, tránh cho cha mẹ ngươi không kịp chuẩn bị gì.” Tiêu Dịch ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Tất cả mọi chuyện đều sẽ do Lễ bộ tổ chức, không cần Tô gia làm gì đâu, ngươi chỉ cần an tâm gả đi là được.”

Chẳng biết Tô Mị nghĩ đến chuyện gì mà híp mí cười nói: “Sợ là thái hậu, hoàng thượng trong lòng không vui đâu nhỉ, chẳng lẽ không ban cho người trắc phi nào à?”

Tiêu Dịch không biết nói gì, nhẹ nhàng đáp lại: “Thái hậu ban cho hai người, nhưng không phải trắc phi mà là hai người thông phòng, ta từ chối thẳng rồi.”

“Người bề trên ban cho sao có thể từ chối, huống hồ đó còn là thái hậu, người thuyết phục bà ấy kiểu gì vậy?”

“Ta bảo…” Tiêu Dịch ho khan một tiếng: “Xấu quá! Không đẹp bằng một nửa dung mạo của vương phi, đợi khi nào tìm được kẻ sánh ngang với nhan sắc của vương phi rồi tính tiếp.”

Tô Mị rủ mắt: “Nếu thật sự xinh đẹp hơn cả ta thì sao?”

“Trần đời không có ai đẹp hơn ngươi đâu.” Tiêu Dịch nhìn nàng, trong mắt khẽ động, mặt hơi đỏ lên.

Tô Mị đột nhiên có cảm giác hình như Tấn Vương… thích nàng rồi? Phát hiện này khiến trái tim nàng đập loạn, không dám nhìn vào mắt Tấn Vương. Nàng lẳng lặng rời khỏi tầm mắt hắn, nói: “Người đã mệt mỏi suốt cả ngày rồi, về nghỉ sớm đi. Ta làm cho người một cái túi hương, còn vài kim nữa là xong rồi, ngày kế ta sẽ đến vương phủ tìm người.”

Tiêu Dịch đưa cho nàng một tấm kim bài to bằng lòng bàn tay: “Sau này đến vương phủ không cần báo.”

Là lệnh bài của Tấn Vương phủ.

Lần này, Tô Mị thực sự ngỡ ngàng, lại nghe hắn bảo: “Ngươi cứ đến vương phủ suốt như thế, lần nào hạ nhân cũng phải bẩm báo với ta, ta sắp phiền chết rồi.”

Tô Mị không nhịn được bật cười: “Tuân lệnh, vương gia.”

Có lẽ cuộc sống gả cho Tấn Vương còn thoải mái hơn rất nhiều so với dự đoán từ trước của nàng.

Hôm sau đã có ý chỉ hạ xuống Tô gia, chưa đầy hai ngày, tin tức đã truyền ra khắp các phố lớn hẻm nhỏ. Có kẻ than rằng mỹ nhân hết lẻ bóng rồi, có kẻ hâm mộ Tô Mị một bước lên mây, cũng có kẻ khinh bỉ Tô Mị mặt dày đòi trèo cao.

Dù kẻ ngoài cuộc có bàn luận ra sao, Tô Mị cũng chẳng để tâm. Nàng cầm theo chiếc túi Tịnh Đế Liên đã may xong đi đến vương phủ.

Cửa trên đã được dặn trước, không cần nàng giơ lệnh bài ra, người gác cửa đã cúi đầu khom lưng dẫn nàng lên chiếc kiệu có màn xanh.

Đến cổng trong, Ngải ma ma biết tin đã chờ sẵn ở đó, vừa thấy nàng đến là ghé tai nói ngay: “Người cẩn thận, Thạch Nhược Anh đến rồi.”

Tâm trạng đang tốt của Tô Mị phút chốc đã tan thành mây khói: “Nàng ta đến đây làm gì?”

Ngải ma ma nhìn ngang ngó dọc rồi nói đầy thần bí: “Nàng ta dẫn cả con trai đến như thể muốn bái sư học nghệ vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc