MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Trong miệng hạc đồng ở ngự thư phòng nhả ra vài hơi khói, bay nhè nhẹ lượn lờ xoay quanh, tản đi bốn hướng, trong lúc lơ đãng, đã biết mất ở giữa hai huynh đệ bọn họ.

Cửa sổ đóng chặt, trong phòng rất yên tĩnh, nặng nề đến ngạt thở.

Mặt của Thừa Thuận đế giận tái đi, trong ánh mắt có sự áp bức to lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, nếu là người ngoài tất nhiên sẽ không chịu nổi, sớm đã kinh sợ mà quỳ xuống khẩn cầu Hoàng thượng bớt giận.

Nhưng Tiêu Dịch lại không có, nét mặt thậm chí còn không có một chút thấp thỏm không yên, như không hề ý thức được lời mình nói có ý nghĩa như thế nào.

Hắn càng điềm tĩnh như thường, Thừa Thuận đế càng tức giận, cuối cùng không kìm chế được lửa giận, vỗ bàn một cái rầm, nói: “Làm càn! Ngự lâm quân giết sao? Ngự lâm quân nghe lời ai, ý đệ là trẫm giết hắn ta sao? Trẫm giết sứ thần An Nam… Cái này, cái này là muốn tuyên chiến với An Nam!”

Tiêu Dịch hạ thấp người, nói: “Hoàng thượng bình tĩnh một chút đừng nóng nảy. Thần đệ đã kiểm tra cẩn thận vết đao trên người chết, vết đao nhỏ dài hai bên hẹp, cũng không với thanh đao lớn nặng của bọn cướp thường dùng, ngược lại giống như Nghi đao của ngự lâm quân. Thần đệ sai người dùng Nghi đao để so sánh miệng vết thương, hoàn toàn chính xác.”

Thừa Thuận đế không tin, cười lạnh nói: “Dựa theo lời của đệ nói, hai miệng vết thương có sự khác biệt lớn, không ngờ người của phủ Thuận Thiên đều là kẻ ngốc? Mở to mắt nói năng hàm hồ với trẫm?”

“Phủ Thuận Thiên phá được vô số vụ án, tất nhiên sẽ nhìn ra được manh mối trong đó, chỉ là không dám điều tra tiếp thôi.” Tiêu Dịch lạnh nhạt nói: “Người gác cổng của chùa Hồng Lư đã thoáng nhìn thấy được thanh đao dài của hắc y nhân, thêm nữa là tiền tài của người chết đều mất hết, bọn họ càng suy đoán rằng là đạo tặc gây ra.”

Thừa Thuận đế nôn nóng bất an đi qua đi lại: “Không được, tuyệt đối không thể để manh mối dẫn lên tới người trẫm được, cứ cho là bọn đạo tặc cướp của giết người đi. Ta mặc kệ đệ dùng biện pháp gì, đều phải trấn an sứ thần An Nam cho tốt. Về vụ án thì cứ từ từ mà điều tra, trước tiên phải ứng phó với triều đình rồi nói sau.”

Tiêu Dịch hiểu được sự lo lắng của hắn ta.

An Nam tuy là nước nhỏ, người dân cũng dũng mãnh, quanh năm gây rối ở vùng biên cương phía Tây Nam, bọn họ đã từng giao thủ với An Nam hơn mười trận lớn nhỏ, nhưng lại không thắng được lần nào!

Sau khi Hoàng thượng đăng cơ, hắn ta đã vội vàng quét sạch loạn thần nghịch đảng, chỉ mong biên cương an ổn không loạn thêm, cố gắng tránh cho việc lại phải nổi dậy tranh chấp với An Nam. Thật vất vả lắm mới chiêu an được An Nam, vốn định tái hiện lại khung cảnh phồn thịnh vạn nước đến chầu trong buổi thiết triều, biểu hiện rõ uy nghi của Đế vương.

Kết quả là sứ thần An Nam bị giết, còn là do ngự lâm quân của Hoàng thượng giết chết!

Hoàng thượng tuyệt đối không thể giết sứ thần An Nam, có thể hung thủ giết người xuất phát từ mục đích trút giận, dù sao đã giao chiến với An Nam nhiều năm, người chết trong tay đối phương cũng không phải số ít. Hai phương đã căm thù nhau thành thói quen, chỉ là dân chúng bình thường nói đến người An Nam, cũng là vẻ mặt đầy căm hận và khinh thường.

Cũng có thể là có người cố ý phá hòa ước với An Nam. Nếu nghĩ như vậy, người khả nghi quá nhiều rồi, điều sợ nhất khi làm binh là không có chiến sự. Thứ nhất là thiếu đi cơ hội thăng quan tiến tước, các tướng lĩnh không vui. Thứ hai, đại khái là triều đình sẽ khất nợ quân lương lương thảo, nhóm binh lính có thể sẽ ăn không đủ no, dễ dàng đi gây rối địa phương, phát sinh nổi loạn.

Còn nữa, đối thủ cố ý khiến triều cục nhiễu loạn, mưu lợi từ giữa.

Nhưng cho dù là loại khả năng nào, Thừa Thuận đế đều rất bị động. Người An Nam sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ vốn hiếu chiến, bên trong cũng không thiếu người phản đối chiêu an, rất có thể sẽ mượn cơ hội này mà xé bỏ hòa ước.

Loạn trong giặc ngoài, Tiêu Dịch thực sự có chút đồng tình với Thừa Thuận đế.

Nhưng hắn không đồng ý với chân tướng lệch lạc: “Chẳng qua An Nam chỉ là nước nhỏ, chúng ta không cần phải sợ hãi như vậy. Theo thần đệ thấy, thoải mái tra án, nhất định phải tra ra là người nào quấy phá, chẳng những cho An Nam một công đạo, cũng là chịu trách nhiệm với thiên hạ thần dân, càng là lời cảnh cáo những người kia đừng có dụng tâm khác, khiến cho bọn họ an phận thủ thường, không thể lỗ mãng!”

“Không phải trẫm sợ, mà thật sự là không thể làm được gì.” Dường như Thừa Thuận đế đã bị thuyết phục rồi, chậm rãi ngồi xuống cảm thán nói: “Chỉ muốn triều đình đại loạn để muốn lấy được ngôi vị, không diệt trừ những người này, ngôi vị của trẫm sao có thể ngồi yên? Kế sách hiện nay là an ủi An Nam, khiến cho bọn họ tin là trẫm không có ý muốn làm địch với An Nam.”

“Tuy An Nam là nước nhỏ, nhưng cũng không thể khinh thường, Tây Nam, Tây Bắc phần đông đông là ngoại tộc, không phải người người đều thần phục trẫm. Nếu như những nước nhỏ này liên hợp lại với nhau thì làm sao bây giờ?” Thừa Thuận đế liếc Tiêu Dịch một cái, có ý riêng: “Tây Vực đã bạo loạn vài lần, dù chưa kịp tới Trung Nguyên, nhưng biên cương đã không thể chịu thêm những điều này nữa, chưa kể đến loạn dân nhân cơ hội này gây sự, sau lại tốn nhiều công sức mới trấn áp xuống đi.”

Tiêu Dịch im lặng, thật lâu sau mới nói: “Bởi vì xem trọng quan hệ ngoại giao nên mới phải nghiêm ngặt điều tra, mà không phải cứ một mực tạm ứng phó và trấn an, ngược lại sẽ bị tụt lại phía sau.”

Trong mắt Thừa Thuận đế lóe lên vẻ không vui, trầm mặc một lát, nói: “Nếu Tấn Vương kiên trì như vậy, trẫm không đáp ứng thì có vẻ trẫm nhỏ nhen. Trẫm giao cho hết cho đệ xử lý, cần phải tra ra manh mối trước buổi thiết triều. Nhất định không được làm cho trẫm thất vọng.”

Ẩn ý, nếu đệ làm hỏng, cũng đừng trách trẫm trở mặt!

Sắc mặt Tiêu Dịch không thay đổi, hạ thấp người nói: “Thần đệ sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng thượng.”

Thật ra vụ án này cũng không tính là khó điều tra, mặc dù có hơn một vạn ngự lâm quân, nhưng nếu dựa theo vết Nghi đao thì chẳng qua chỉ hơn ngàn người. Đã có phạm vi rồi, giờ chỉ cần kiểm tra từng cái thì sẽ có thể tìm ra dấu vết để lại của người tình nghi.

Mùng mười tháng chạp là ngày đám cưới, Tiêu Dịch muốn kết thúc vụ án trước khi thành thân.

Thời gian cấp bách, Tiêu Dịch điều động tất cả người ngày đêm kiểm soát, nửa tháng trôi qua liền xác định được một ngự lâm quân họ Lục tên Tiểu Kỳ.

Lục Tiểu Kỳ xuất thân là nhà quân, quê quán ở Điền Nam, cha mẹ chết dưới tay quân An Nam. Vào năm kia, khi ca ca vất vả dưỡng dục hắn ta trưởng thành hồi hương tế tổ, bất hạnh bị tên cướp người An Nam bắt đi, đến nay sống chết không rõ.

Hắn ta cùng với An Nam, có thể nói là thù không đội trời chung.

Tiêu Dịch lập tức hạ lệnh truy bắt, lúc phủ Thuận Thiên bắt người, Lục Tiểu Kỳ đã tự sát trước mặt binh lính. Trước khi chết, hắn ta la to:

“Người là do ta giết, man di ngoại tộc giết bao nhiêu người chúng ta, các người đều đi biên cương mà xem, nhà ai mà không có cừu hận nhiều đời với bọn họ? Hiện giờ lại nói là bằng hữu gần xa cái gì! Người thân của chúng ta liền chết vô ích sao? Dựa vào cái gì phải qua lại thân thiết với bọn họ? Ta không phục! Không phục!”

Dứt lời, một đao quẹt qua cổ.

Lúc ấy ở đây phần đông đều là người, không biết ai đem lời nói này tiết lộ ra ngoài. Thời gian không tới một ngày, ở kinh thành liền truyền đi ồn ào huyên náo, chuyện gì truyền đi nhiều người đều sẽ bị biến dạng.

Vốn là chuyện liều lĩnh, án mạng về báo thù cá nhân, truyền tới truyền lui, thành nam nhân vì nước nhà mà báo thù, tất giận mà chém giết, Lục Tiểu Kỳ lại thành anh hùng mọi người cùng khen ngợi!

Khiến cho Thừa Thuận đế tức giận, quăng bể ba cái chén trà Thanh Hoa, mắng một đám quan lại máu chó đầy đầu mới xem như tốt hơn một chút.

Tức thì tức, nhưng hung phạm đã phải đền tội, Hoàng thượng cho rằng đã có thể kết thúc vụ án này rồi.

Tiêu Dịch không có ảo não lui ra theo đám quan lại này, sau khi chờ người đều đi hết, hắn nói: “Thần đệ cảm thấy được vụ án còn có điểm nghi vấn. Ca ca hắn ta chết vào năm kia, năm trước cũng có sứ thần An Nam triệu kiến. Hơn nữa, năm trước kinh thành liên tục xuất hiện các biến động, khiến lòng dân ở khắp nơi hoang mang. Như vậy chẳng phải dễ ra tay hơn, sao hắn ta không ra tay vào năm đó, mà lại lựa chọn hoàn cảnh tương đối vững vàng như năm nay?”

Ánh mắt của Thừa Thuận đế hoắc cái nhảy dựng, một đồng tử nhỏ trong mắt không ngừng lóe lên, thật lâu sau mới hỏi: “Đệ có manh mối gì sao?”

Tiêu Dịch lắc đầu: “Manh mối đến nơi này của hắn ta thì bị chặt đứt.”

Thừa Thuận đế trầm ngâm một lúc lâu, nhíu chặt mày nói: “Điều hiền đệ hoài nghi không phải không có lý… Có phải đệ sắp đại hôn rồi không? Ta không thể tiếp tục để đệ điều tra vụ án này nữa, mau trở về chuyên tâm chuẩn bị đại hôn đi. Đệ không cần lo chuyện này nữa, nếu không trẫm không thể giải thích được với Thái hậu bên đó.”

Tiêu Dịch có chút ngẩn ra, há hốc mồm, muốn nói cái gì lại nuốt vào mất, chỉ cúi đầu nói: “Thần đệ tạ ơn Hoàng thượng thương cảm.”

Lúc này đã là cuối đông, hai góc cây mai bên tẩm điện của Tấn Vương phủ nở rộ, ánh vàng rực rỡ một mảnh, cả viện thơm xông vào mũi.

Tiêu Dịch đưa tay bẻ một cành hoa mai, lệnh cho Ngải ma ma đưa cho Tô Mị.

Ngải ma ma khó hiểu: “Cho dù là viết vài chữ đưa cho lão nô mang đi cũng được, nhưng tặng một cành hoa mai mà phải lại đi rất xa là có ý gì?”

Tiêu Dịch nói: “Ma ma chỉ cần đi đến là được, nàng sẽ hiểu rõ.”

Ngải ma ma vẫn là đứng không nhúc nhích: “Nếu như nàng không hiểu, hỏi ngược lại lão nô, lão nô nên trả lời như thế nào.”

Tiêu Dịch nói: “Nàng sẽ biết…” Vừa nói được ba chữ lại không nói nữa, yên lặng nhìn mai vàng trong chốc lát, thở dài một hơi, nói: “Đi đi.”

Ngải ma ma đầu đầy mờ mịt cầm mai vàng ra khỏi cửa phủ, vừa gặp phải Hạng Lương đang tiến vào, vội hỏi: “Vết thương trên tay ngươi có khá hơn chút nào không?”

Hạng Lương nâng cánh tay lên vào cái bà ấy xem, mỉm cười nói: “Sớm đã khỏi rồi, ma ma cứ yên tâm.”

Rõ ràng là Ngải ma ma đã thả lỏng đi rất nhiều, dùng đầu ngón tay thọc lên trán hắn ta một cái, vừa đau lòng vừa tức giận: “Ngươi cẩn thận một chút đi, hiện tại cũng là Vệ thống lĩnh, sai sử người khác thì không làm? Cứ chuyện gì cũng là người đầu tiên xông vào!”

Hạng Lương cười cười, hỏi: “Dì mang cành mai vàng đi đâu vậy?”

“À, đưa cho Vương phi tương lai.” Ngải ma ma bật cười: “Ta nói ngươi đó, ta không có giống như muốn làm việc vặt đâu? Được rồi, ngươi mau vào đi.”

Hạng Lương nhanh tay nhanh chân đi vào trong phủ, nửa quỳ xuống, hành lễ một cái.

Tiêu Dịch giơ tay lên bảo hắn ta đứng dậy, từ phía dưới án thư cẩn thận lấy ra một mảnh giấy nhỏ bị đốt cháy, nói: “Trước khi Lục Tiểu Kỳ bị quan binh bắt, đã đốt hết tất cả những đồ vật có chữ, đây là thứ lấy ra được trong chậu than.”

Hạng Lương nhìn thoáng qua, trang giấy hơi ố vàng, vẫn chưa tới to bằng nửa bàn tay. Hình vẽ phía trên bị đốt đi một nửa, còn sót lại chính là mấy cái hoa văn trắc trở dính liền với nhau, tạo thành nửa vòng tròn. Tầng ngoài cùng là hai tầng đường cong, có vẽ ở giữa một chút, dường như là chữ, lại giống như là bùa.

Tiêu Dịch phân phó nói: “Hình thù của hình vẽ này rất quái lạ, ta nghĩ hẳn là có quan hệ với vụ án này, ngươi âm thầm điều tra, không cần để lộ động tĩnh.”

Hạng Lương chần chờ một chút, nói: “Hoàng thượng không cho người xử lý vụ ở chùa Hồng Lư…”

Ngay lập tức hắn ta nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vương gia, lập tức im lặng, cúi đầu lĩnh mệnh lui ra.

Bầu trời âm u, gió bắc gào thét đánh úp xuống đình viện của Tô gia.

Lá trên cành của cây thường xanh đung đưa trái phải, những cây cỏ lụi tàn trong góc sân co ro lại xào xạc trong gió rét, chỉ có hoa mai trên bàn của Tô Mị đang cố gắng nở ra trên đầu cành, để cho cảnh ngày đông vắng vẻ này thêm bao nhiêu là diễm sắc.

Nghe nói, đại tiểu thư nhìn chằm chằm cây hoa mai này, cười cả buổi trưa.

Yến Nhi tò mò hỏi nàng hoa mai có gì đặc biệt, Tô Mị cười thần bí: “Tự ta biết là đủ rồi.”

Giờ ngọ hôm sau, Từ Bang Ngạn lại tới cửa.

Từ lúc Từ gia từ hôn, trạng thái của hai nhà vốn là cả đời không qua lại với nhau, cho dù là gặp nhau trên triều, giữa Tô Thượng Thanh và Từ Đồng Hòa cũng không trao đổi dù chỉ là một cái ánh mắt.

Tuy rằng Tô Thượng Thanh không được thoái mới với Từ gia, nhưng ấn tượng với Từ Bang Ngạn cũng không tệ lắm, mời hắn ta đến bên ngoài thư phòng gặp mặt.

Từ Bang Ngạn không có nhiều lời khách sáo, ngồi xuống liền nói: “Đại Lý tự tra ra được, thủ phạm thật phía sau màn giết sứ thần An Nam là tàn dư của phế thái tử. Cha con và cậu đang chuẩn bị cùng dâng tấu lên, thỉnh Hoàng Thượng truy xét nghịch đảng. Tô bá bá, người phải cẩn thận.”

“Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn con đã báo tin giúp ta.” Trên mặt Tô Thượng Thanh cũng xem như ổn định: “Ta đã sớm chặt đứt quan hệ với bạn cũ trong phủ phế thái tử rồi, cho dù muốn bắt ta, cũng phải có chứng cứ xác thực.”

Từ Bang Ngạn gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Hiện tại có tầng quan hệ với Tấn Vương này, muốn thêu dệt tội danh cho người cũng phải cân nhắc một chút. Con nghe được một chút, không làm rõ tình huống đã chạy đến nói chuyện giật dây, để người chê cười rồi.”

Tô Thượng Thanh tự mình tiễn hắn ta ra cửa, mặc dù có vài phần lo lắng, nhưng con gái sắp lấy chồng, trong nhà phải có khung cảnh vui mừng, ông thật sự không muốn phá hỏng tâm tình của người nhà, cho nên lặng lẽ dằn việc này xuống đáy lòng.

Vào mùng bảy tháng chạp, người Tô gia chuẩn bị đi cửa hàng của Tấn Vương phủ, không ngờ bọn họ vừa mới bước ra khỏi cửa, đã bị quan sai của phủ Thuận Thiên ngăn lại, không nói lời nào đã áp giải Tô Thượng Thanh đi.

Tô Thượng Thanh bị nghi ngờ có liên quan đến án mạng ở chùa Hồng Lư, phụng chỉ bắt về quy án.

Mạnh thị ngất đi tại chỗ, lão phu nhân cũng luống cuống, toàn bộ Tô gia đều rối loạn.

Tô Mị ra lệnh Lý ma ma và Yến nhi chăm sóc mẹ, em trai và em gái, dẫn theo Lâm Hổ đi Tấn Vương phủ.

Nhưng nàng vừa mới ra khỏi cửa, lại đụng phải Từ Bang Ngạn.

Biểu tình của hắn ta nghiêm túc dị thường: “Tiểu Mị, lần này lớn chuyện rồi, ở trong đám nghịch tặc phát hiện ra tranh chữ viết tay của Tô bá bá!”

Tô Mị vô cùng hoảng sợ: “Không thể nào, nhất định là có người hãm hại cha ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc