NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Cô vừa nhắc tới liền bị Phí Hiên đánh gãy lời nói, đơn giản không nhắc tới nữa, tuỳ anh mang cô đi đâu thì theo đó trong trung tâm thương mại.

“Em thích trang

sức gì?” Phí Hiên niết vành tai An Sênh một chút, “Em có xỏ khuyên nhưng lại không thấy mang bông tai, là không thích sao?”

“Dây chuyền đâu? Phía trước có một cửa hàng…” một tay Phí Hiên xách đống lớn quần áo, một tay lôi kéo An Sênh đi về phía cửa hàng phía trước.

“Em không thích đeo trang sức, mua cũng không đeo.” An Sênh đứng im không chịu đi, Phí Hiên tiếc nuối, thở dài một hơi, “Kỳ thật muốn đưa cho em…”

Anh đột nhiên ghé sát vào tai cô, hơi thở mang theo độ ấm hầm hập nói, “Là nhẫn.”

Hô hấp An Sênh dừng lại một chút, chống lại thần sắc nghiêm túc của Phí Hiên, nhấp đôi môi xinh đẹp, bên tai có chút nóng, “Chúng ta cứ từ từ đi…”

Phí Hiên gật đầu, “Tất cả nghe theo em, em nói thế nào cũng được.”

Anh còn nói, “Nếu không thích trang sức, vậy chúng ta đi xem giày đi?”

An Sênh vội vàng kéo Phí Hiên, “Không được, không được, em cả ngày phải ở chợ thuỷ sản, không thể mang giày đẹp nha…”

An Sênh chỉ vào ghế ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, nói với Phí Hiên, “Em có chút mệt, qua đó nghỉ ngơi một chút được không?”

Phí Hiên bất đắc dĩ cười một cái, trong lòng thầm nói “Rất nhanh thôi, em sẽ không còn làm ở chợ thuỷ sản nữa.”, nhưng trên mặt vẫn là thuận theo cô ngồi xuống hàng ghế nghỉ.

Sau khi ngồi xuống, ngăn cách trong chốc lát, cô lại gợi chuyện với Phí Hiên, “Bằng không chúng ta…”

“Em khát sao? Anh thấy bên kia có bán đồ uống, còn có cả kem.” Phí Hiên đứng lên, đem gói to gói nhỏ đặt bên người An Sênh, “Em chờ chút, anh đi mua cho em.”

An Sênh lắc đầu, “Phí Hiên, em không khát, cũng không muốn ăn…”

Phí Hiên bày ra bộ dáng không nghe, đứng dậy sờ sờ tóc cô, sải bước đi về phía quầy bán kem.

An Sênh gãi gãi đầu, Phí Hiên nói muốn cô cùng đi xử lý chuyện Phí La Minh, chết sống không buông, chờ cô đồng ý nhưng lại dây dưa, xem ra chính là không muốn đi.

An Sênh ngồi ở chỗ kia suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn anh một tay cầm cây kem, một tay cầm nước trái cây, khuôn mặt tuấn tú làm người người yêu thích đi về phía cô. Đột nhiên cô nhận ra, vỗ đùi cái đét.

Phí Hiên đây căn bản là không phải muốn cô cùng đi xử lý chuyện Phí La Minh, vừa rồi anh làm nũng chơi xấu, chính là muốn cùng cô đi…

Người này như thế nào lại như vậy?

Như thế nào lại…đáng yêu như vậy.

“Vừa rồi anh quên hỏi.” vừa đến, Phí Hiên mang vẻ mặt đầy xin lỗi, “Kem là hương cam, đồ uống là nước xoài…”

An Sênh nhìn về phía anh, Phí Hiên có chút chần chừ nói, “Em thích không?”

Sau khi nghĩ thông suốt, An Sênh cũng an tâm, cô chưa nói có thích hay không, chỉ tiếp nhận kem, đưa đến bên miệng cắn một cái, sau đó lại đưa đến bên miệng Phí Hiên, “Anh cũng ăn một miếng đi, là vị anh thích sao?”

Phí Hiên gật gật đầu, mở miềng cắn một cái, vị ngọt theo đầu lưỡi lan đến tận đáy lòng. Anh lớn như vậy, vẫn là thấy cây kem này thật ngọt.

Hai người anh một ngụm em một ngụm, uống nước xoài rồi ăn kem. Lúc ăn được một nửa, An Sênh mới đột nhiên nói một câu, “Ba anh thật sự đã có người qua giúp xử lý rồi hả?”

Động tác Phí Hiên dừng lại, li3m li3m kem ngoài miệng, trong đầu nhanh chóng tổ chức tìm từ ngữ.

An Sênh lại ghé sát vào anh nói, “Nói dối không phải là đứa bé ngoan nha!”

Cả người anh cứng đờ, kéo ra một nụ cười, “Anh không lừa gạt em…”

“Anh còn già mồm.” An Sênh nhéo gương mặt anh, “Đã qua ba tiếng đồng hồ, xem như ba anh có mình đồng da sắt, cũng đã bị đánh thành mảnh vụn.”

Cô trực tiếp phá án, “Người gọi điện thoại cho anh nghe có chút quen tai, chắc là em trai Phí Sư của anh. Là anh ta đi xử lý?”

Phí Hiên mím môi, thần sắc có chút sốt ruột, bây giờ nếu anh nói chỉ là lời nói dối, nhưng anh không nghĩ sẽ lừa gạt cô.

“Anh nói nhanh đi. “ An Sênh nhún vai, “Hại em vẫn còn lo lắng cho ba anh, còn nghĩ “hoàng thái tử” anh muốn mượn dao giết người, mưu đồ soán ngôi kế triều đó…”

An Sênh híp mắt cười, nhìn biểu tình bối rối của Phí Hiên, “Cứ việc nói thẳng với em, về sau anh đừng dùng loại lý do này để lừa em, vừa rồi trên xe còn biểu hiện ưu thương như vậy…”

An Sênh cắn một ngụm kem lớn, rồi đưa cây kem đến bên miệng anh, hàm hồ oán giận, “Làm em còn tưởng anh thật ác độc!”

Nghe cách nói chuyện này của cô, Phí Hiên nhẹ thở dài một hơi, cắn một miếng kem, đơn giản thuận theo lý do của An Sênh nói, “Ai bảo em không dễ gì mới được nghỉ một ngày, còn nhất định muốn cùng người khác đi dạo phố…”

An Sênh cuộn nắm tay, gõ nhẹ lên đầu anh một cái. Phí Hiên lập tức bày ra bộ dáng uỷ khuất.

“Anh lại giả bộ!” cô nói, nắm cằm Phí hiên xoay về phía mình, còn nghĩ muốn giáo dục hai câu.

Phí Hiên lại bày ra bộ dạng đáng thương, lưu loát nhận lỗi, “Anh sai rồi, về sau không dám.”

Hai người đối diện nhau một lát, rất nhanh đều không nhịn được nở nụ cười.

Phí Hiên giả vờ để An Sênh sửa sang lại cổ áo, mượn cớ dựa sát vào, nhanh chóng hôn một cái, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói, “Hiện tại anh rất muốn hung hăng hôn em.”

Tai An Sênh thoáng chốc đỏ bừng, ở đây người đến người đi, cách đó không xa còn có hai cô gái, đại khái bởi vì Phí Hiên thật sự gây chú ý quá lớn, hai người đó đều vô tình hay cố ý nhìn qua bên này.

An Sênh nhanh chóng đẩy Phí Hiên một chút. Anh ngồi thẳng người, đem ống kem cuối cùng trong tay cô ăn hết.

Một bên ăn một bên hàm hồ nói, “Anh thích ăn ống kem.”

Nói cho em biết, em phải nhớ kỹ nha.

Phí Hiên vốn là chuẩn bị kéo dài thời gian, sau đó mới mang An Sênh đến hiện trường lật xe của Phí La Minh, nhưng nếu cô đã lý giải mọi chuyện thành như vậy, vậy thì càng tốt, hai người có thể ở cùng một chỗ, không cần đi xử lý những chuyện phiền lòng kia.

Uống nước trái cây, Phí Hiên nghiêng đầu nói, “Lát nữa anh dẫn em đi chơi.”

“Chỗ nào?” An Sênh cầm ly nước trái cây, hút từ từ.

Phí Hiên lắc đầu, thần thần bí bí nói, “Chờ đến đó em sẽ biết.”

Nói xong còn hạ giọng nói với cô, “Em ở đây chờ một chút, anh đi vệ sinh…”

An Sênh gật đầu, Phí hiên đứng dậy hỏi thăm người bán hàng bên cạnh, theo hướng người đó chỉ đến nhà vệ sinh. Đợi qua góc cua, lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho Phí Sư.

“Chuyện của ba, cậu đi xử lý đi, tôi sẽ không qua.”

“À, hôm nay tôi cũng không đến công ty, giúp tôi tiếp đãi người kia. Cậu đi tìm sao?”

“Giải quyết cho gọn gàng.”

Sau khi nói xong, Phí Hiên cũng không có tiếp tục đi đến nhà vệ sinh, mà đứng tại khúc cua, đứng một lát rồi trở về tìm An Sênh.

Mà An Sênh bên này đang hút nước trái cây, ánh mắt nhìn về hướng Phí Hiên đi, nhìn thoáng qua, sau đó chợt trừng lớn mắt.

An Sênh đem ống hút trong miệng phun ra, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa hàng kem, rồi cửa hàng bán túi xách, có một thân ảnh quen thuộc xoay đến xoay đi.

Sở dĩ An Sênh nhận ra người trong cửa hàng bởi vì người duy nhất có nhiều hành động “bệnh” xoay đến xoay đi như vậy---- chỉ có “Tiểu bạch thỏ”.

Giờ phút này, “Tiểu bạch thỏ” đang cầm túi xách hàng hiệu lên ngắm, bên cạnh là một người đàn ông, liên tiếp gật đầu.

Mà An Sênh trừng lớn mắt cũng không phải nhìn “Tiểu bạch thỏ”, mà là người đứng bên cạnh cô ta, căn bản không phải Đồng Tứ!

“Đây là muốn cắm sừng sao? Đồng Tứ còn chưa bị mù…”

An Sênh vội vàng móc điện thoại ra, nhắm về phía “Tiểu bạch thỏ”, chờ lúc cô ta lại gần tên “Địa Trung Hải” ( theo mình là chỉ người đầu hói), chụp hình “răng rắc!”

Chụp xong, cô nhìn ảnh chụp liền rơi vào trầm mặc. Cô tính toán không muốn quản chuyện Đồng Tứ nữa, vậy còn chụp hình làm cái gì?

Đanh chuẩn bị cắt hình, lại không cẩn thận phóng lớn, kết quả nhìn qua lớp kính phản chiếu, có bóng hình một người quen thuộc…

An Sênh đem tấm hình phóng lớn hơn nữa, sau đó nhăn mày lại…

- Hết chương 35.4-

Bình luận

Truyện đang đọc