NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Nhưng hiện tại cô bắt đầu hối hận, tại sao bản thân lại không để dành chút tiền riêng chứ? Bây giờ thì hay rồi, muốn ra ngoài tìm chỗ ở cũng không có tiền.

Khoá cửa thì lại như không khoá. Trong tay Phí Hiên có chìa khoá, An Sênh nơm nớp lo sợ chờ ở nhà, nhớ tới Phí Hiên vì sợ có kẻ trộm đột nhập, anh từng kiểm tra hết tất cả mọi nơi, cô còn cảm động đến rơi lệ.

Hiện tại thì cô đã biết rồi, Phí Hiên mới chính là trộm, nghênh ngang, không chỉ trộm trái tim của cô mà còn muốn biến cô thành một con búp bê sống.

Lúc cô còn đang phát rầu thì di động truyền tới tiếng tin nhắn, An Sênh không muốn xem, sợ đó là Phí Hiên.

Cô không muốn nghe Phí Hiên giải thích, đây không phải là vấn đề chỉ cần giải thích là có thể tha thứ. Sự việc so với chuyện Phí Hiên ăn vụng ở ngoài bị cô bắt tại trận còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Nhưng cuối cùng An Sênh vẫn xem tin nhắn, không phải của Phí Hiên mà là thầy giáo dạy làm bánh.

Nguyên Khúc: Tình yêu chính là tư vị như vậy, nhất là tình yêu không thuộc về mình, không cần phải bi thương, tức giận. Cô sẽ có mối nhân duyên thuộc về riêng mình.

An Sênh không có trả lời, nhìn chằm chằm đoạn tin nhắn đó, cảm giác quái dị càng ngày càng nghiêm trọng. Trong đầu chợt loé lên những đoạn tin nhắn khác, lại nghĩ tới cái bánh ngọt kia. Nghĩ tới những lời Nguyên Khúc nói trước khi cô rời khỏi tiệm bánh, hàng mày không khỏi nhíu lại.

Sau đó một cuộc điện thoại từ số lạ gọi đến, An Sênh bắt máy, nghe âm thanh của đối phương, hàng mày của cô càng nhíu chặt hơn.

“An Sênh? Tôi là Đồng Tứ đây, bây giờ tôi đang ở dưới lầu chỗ cô, tôi lái xe tới đây. Bây giờ khẳng định cô sẽ không dám ở chỗ đó nữa đúng không? Tôi có thể giúp cô tìm một chỗ để trốn.”

An Sênh trầm mặc một lát, nói “Không cần.”

Cô không biết mục đích của Đồng Tứ là gì, nhưng khẳng định không phải cái dạng tốt lành gì.

Đồng Tứ lại nói, “Tình yêu chính là như vậy, cô không cần phải buồn. Tôi giúp cô an bài chỗ ở, cô có thể bắt đầu lại!”

Tay cầm điện thoại của An Sênh chợt căng thẳng, liếc nhìn tin nhắn trước đó, nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, nhìn lại đống hành lý bên chân, nhắm chặt mắt, nói “Tôi sẽ lập tức xuống ngay.”

Sau đó An Sênh khoá cửa, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, quấn một cái băng đô lên cổ tay, xách hành lý đi xuống.

Trước cổng tiểu khu có một chiếc xe màu trắng đậu ở đó, An Sênh vừa xuất hiện, cửa kính xe hạ xuống. Đồng Tứ mang chiếc khẩu trang lớn, có thể nhìn thấy vết bầm tím trên mặt, anh ta phất phất tay về phía cô, nói “Nơi này.”

Lúc này trước cổng tiểu khu không còn người, bảo vệ đang gật gù trước TV. An Sênh đem hành lý đặt sau cốp xe, sau đó ngồi vào ghế phụ.

Cô nghiêng đầu, nở nụ cười với Đồng Tứ, sau đó bất ngờ lấy dây băng đô siết cổ Đồng Tứ, dùng tay vặn ra phía sau.

Tay Đồng Tứ khua loạn xạ, nắm được một ít tóc An Sênh. Cô cắn răng không buông, tay siết càng chặt. Lúc Đồng Tứ sắp quy thiên, đột nhiên “phịch” một tiếng, người còn đang giãy dụa trước mắt bỗng nhiên biến thành một đám khói.

Ý cười trên môi An Sênh có chút vặn vẹo, yêu đương quả nhiên khiến chỉ số thông minh của con người giảm sút. Trong khoảng thời gian này cô thật sự quá hồ đồ, không tìm được việc làm rồi lại tìm được, rồi đột nhiên một thầy giáo giống y như hình mẫu lý tưởng trong mộng của cô từ trên trời rơi xuống.

Sau đó, cuộc sống cô tự cho là tốt đẹp liền sụp đổ, chính tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, tự tay bóp nát.

Kết quả còn chưa đợi cô tỉnh táo lại, vừa về nhà liền có người nôn nóng gửi tin nhắn cho cô, còn giả dạng người khác gọi điện!

Từ lúc nào mà Đồng Tứ nói chuyện bằng giọng điệu ngâm thơ đó? Dầu gì anh ta cũng là nhân vật phản diện, lúc nào thì ngu ngốc đến nỗi đêm hôm khuya khoắt một mình đi tìm Phí Hiên? Rõ ràng hai người “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng anh ta lại cứ chọc vào cái vảy ngược của Phí Hiên, biết rõ anh là ma quỷ, chẳng lẽ muốn tìm cái chết?

Hơn nữa khi đang trong văn phòng của Phí Hiên, dư quang cô nhìn thấy anh ta vụng trộm dịch người trên mặt đất, An Sênh chỉ cho rằng đó là do khát vọng sống của Đồng Tứ, nhưng bây giờ nghiêm chỉnh suy nghĩ một chút, nếu Đồng Tứ thật sự muốn sống, làm sao có khả năng khiêu khích Phí Hiên?

Mùi nước hoa trên người Phí Hiên giống với mùi bánh ngọt, nếu không phải hôm nay Nguyên Khúc giục cô đi tìm Phí Hiên, Đồng Tứ liều chết vạch trần Phí Hiên, thầy giáo gửi tin nhắn an ủi khi cô vừa về nhà. Không biết từ nơi nào có được số điện thoại của cô, Đồng Tứ lại chạy đến cổng tiểu khu lấy lòng…

Bọn họ đều là một người, hoặc nói căn bản không phải là người, mà chính là thứ đuổi theo cô từ trong những cơn ác mộng đến hiện thực, không để cô được yên bình. Chính là hệ thống!

An Sênh cho rằng loại suy nghĩ này thật vớ vẩn, nhưng hành động vừa rồi của Đồng Tứ trong văn phòng của Phí Hiên, tay trái rõ ràng đã bị thương, nhưng vừa rồi lại phản kháng cô mạnh mẽ như vậy, hơn nữa anh ta bị đánh như vậy còn có thể đứng lên lái xe, thật sự là kỳ quái.

Vừa rồi cô vốn định nới lỏng tay, nhưng người đang bị cô siết chặt lại biến thành một làn khói, hoàn toàn chứng thực cho suy nghĩ của cô.

Hệ thống thật con mẹ nó còn có thể biến thành người sống, tuy rằng có chút khó tin nhưng tất cả mọi chuyện quy lại một chỗ, chân tướng chỉ có thể là cái này.

“Lăn ra đây cho tôi!” An Sênh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trên tay còn quấn chiếc băng đô. Trong mộng, cô đã đánh hệ thống vài lần, biết nó là kiểu ăn mềm không ăn cứng, còn là một con chó đặc biệt sợ đau.

Quả nhiên một lát sau, một làn khói trắng tụ lại thành một người, không phải là Đồng Tứ mà chính là thầy giáo của cô.

An Sênh cười lạnh một tiếng, “Anh thật đúng là nhọc lòng, một đường theo tôi từ trong mộng đuổi đến đây, thật sự là vất vả cho anh ha.”

Hắn ta mang khuôn mặt cấm dục, lại làm ra bộ dáng kinh sợ, bả vai co lại một đoàn, lạnh run nói, “Tôi là vì muốn tốt cho cô. Những việc xảy ra trong mộng đều là sự thật, nhưng cô lại không tin tôi, thật sự là quá oan uổng!”

“Anh muốn tốt cho tôi?” An Sênh nói, “Anh vì cái gì muốn tốt cho tôi? Tôi chẳng qua chỉ là một nữ phụ pháo hôi, cho dù tôi chết, đối với hệ thống anh cũng không có ảnh hưởng gì?”

Hệ thống đẩy đẩy mắt kính, ngồi thẳng bả vai, cách An Sênh một khoảng, uỷ khuất nói “Tại sao lại không ảnh hưởng? Hiện tại cô không phải là nữ phụ pháo hôi có được không? Cô chính là vầng trăng sáng nhất trên bầu trời đêm, chủ hệ thống đã cho cô hào quang của nhân vật chính, so với nam nữ chính sáng không kém. Thế giới này bây giờ trở thành hai đôi nam nữ chính, chỉ cần cô tuỳ tiện tìm một người đàn ông, dù có là ăn mày thì tương lai cũng sẽ trở thành nam chính. Nhưng cô cố tình muốn nam chính, anh ta không phải là couple với cô a!”

Hệ thống uỷ khuất muốn chết, “Xem như cô có người chống lưng, có nhiều cửa sau, cho dù tôi muốn chiếu cố, nhưng cô cũng không được quá đáng. Sao có thể phá huỷ mối quan hệ của nam nữ chính chứ?! Hơn nữa nam chính của thế giới này, căn bản cô không thể chịu được! Tôi thật vì muốn tốt cho cô!”

- Hết chương 44-

Bình luận

Truyện đang đọc