NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy

An Sênh ngồi trên sô pha, đối diện đối với Nguyên Khúc nói "Anh giúp tôi chú ý vài địa điểm cho tiệm bánh." An Sênh nghĩ nghĩ, “Vị trí tốt một chút. Khu vui chơi bên kia rất nhanh sẽ tuyển được người, tôi sẽ từ chức. Nếu anh mở bàn tay vàng cho tôi, tôi sẽ mở một cửa hàng bánh của riêng mình. "

Nguyên Khúc nói “Tôi đã giúp cô để ý vài chỗ rồi. Hôm nay tôi đến để nói với cô một chuyện, tôi muốn đi nước ngoài một chuyến. Về chuyện những người vượt biên buôn lậu, chế duệ hồn hoa thành nước hoa, có rất nhiều chuyện phải xử lý. Không thể xử lý trong thời gian ngắn được."

"Tôi có chút lo lắng. Người của Phí Hiên vẫn đang theo dõi cô. Cô vẫn còn sử dụng di động anh ta đưa?" Nguyên Khúc nói, "Anh ta có đưa cái gì khác cho cô không? Tốt nhất là không nên dùng cái gì của anh ta."

An Sênh sờ chiếc đồng hồ đeo tay dưới lớp tay áo, gật đầu, "Tôi đã biết."

Cô nói: "Tôi không định rời khỏi Thân Thị. Nợ đã giải quyết xong. Nếu như anh ấy đến làm phiền, tôi có cách để anh ấy cút đi."

"Về phần anh ấy cho người theo dõi." ngón tay cô nhẹ nhàng gõ trên bàn nói, "Không gọi cảnh sát được sao?"

"Phí Hiên là nam chính của thế giới này", Nguyên Khúc nói, "Hơn nữa còn là nam chính thực thụ. Dù trên thế giới có hai đôi nam nữ chính nhưng Phí Hiên vẫn là nhân vật chính yếu trong cốt truyện. Báo cảnh sát sợ rằng không giải quyết được, các quy tắc của thế giới này dù gì cũng sẽ nhường bước cho anh ta. "

"Vậy thì cứ tuỳ ý anh ấy đi", An Sênh nói, "Có cái gì mà tôi phải sợ người khác biết? Anh ấy là nam chính, mà tôi cũng là nữ chính. Nếu không nguy hiểm đến tính mạng của tôi, anh ấy muốn chụp thì cứ để anh ấy chụp." Dù sao người bị tra tấn cũng không phải cô.

Nhưng An Sênh có chút do dự, nói với Nguyên Khúc, "Nếu không anh lại mở bàn tay vàng cho tôi đi?"

An Sênh nói, "Một loại tà mị cuồng quyến, tay xé thép, cái gì mà ý định giết người..."

Nguyên Khúc bị cô chọc cười, "Cô cho rằng tôi là hệ thống, nói mở cho cái gì thì mở cái đó sao? Tôi chỉ là hệ thống của một thế giới nhỏ, năng lực của tôi có hạn..."

Anh nhắm mắt lại mở ra không gian nhỏ, nói với An Sênh, "Tôi không có mấy loại công kích đó, nhưng có một loại tàn hình, chỉ có tác dụng hai giờ. Nếu cô muốn, tôi sẽ cho cô."

An Sênh nhìn Nguyên Khúc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Dù gì anh ta cũng là hệ thống lại bị doạ sợ thành cái dạng kia, lại còn nghèo như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu anh ta có kỹ năng công kích, có thể bị nấm đấm nhỏ của cô doạ cho sợ hãi trong mơ như vậy sao? Điều này có vẻ hợp lý.

An Sênh gật đầu, "Cho tôi đi," vạn nhất gặp phải trường hợp như trong truyện miêu tả, Phí Hiên bi3n thái muốn giam cầm cô, tàng hình hai tiếng cũng đủ để cô chạy trốn.

Nguyên Khúc khua tay trên không trung, đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ màu xanh lục, chỉ to bằng ngón tay út, nói với An Sênh, "Cơ thể tàng hình, nhưng quần áo thì không được..."

An Sênh kịp phản ứng. Trên trán gân xanh muốn nhảy lên, "Cho nên nếu dùng bình thuốc này, tôi không thể mặc quần áo?"

Nguyên Khúc gật đầu, xoa xoa mũi, "Chỉ có một bình này, chỉ có thể uống một lần. Trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì cô dùng."

An Sênh hy vọng không cần phải dùng cái bình thuốc này, bỏ nó vào túi áo. Miệng bình có chút lõm xuống, cô định tìm một sợi dây để đeo vào cổ, phòng trường hợp không lường trước được.

Cô hy vọng thứ cô chuẩn bị này là dư thừa. Cô không nghĩ Phí Hiên sẽ cầm tù cô như Phí Lam Lam giống trong truyện.

Mặc dù những chuyện cô "cảm thấy" đều sai quá nhiều, nhưng ở điểm mấu chốt, cô tin rằng trừ khi anh thực sự điên rồi, nếu không Phí Hiên sẽ không làm như vậy.

Hai người cũng xem như hiểu rõ nhau. Nếu Phí Hiên nổi điên cũng sẽ không ngu ngốc. Phí Lam Lam có thể vì trong quá trình trưởng thành mà sinh ra hội chứng Stockholm. Nhưng nếu An Sênh bị giam cầm, cô nhất định sẽ chỉ sinh ra thù hận.

Huống hồ từ khi xảy ra chuyện tới bây giờ, anh thậm chí còn không dám xuất hiện, chỉ dám để người khác chụp lén cô cả ngày... Như vậy còn có tiền đồ để đi bắt người sao?

Sau khi hai người nói chuyện, chỉ trong vài ngày, Nguyên Khúc đã tìm được cửa hàng cho cô. Bây giờ An Sênh đã có tiền trong tay nên không sợ, tìm người trang trí cửa hàng trước.

Khu vui chơi bên kia, người cuối cùng thay thế cô từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm được. Cô muốn trở lại ngoại thành một chuyến nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh. Tạm thời cô vẫn chưa nói với ba mẹ đã trả hết nợ, bởi vì An Sênh vẫn chưa nghĩ ra lý do để giải thích rõ ràng về số tiền khổng lồ đột nhiên xuất hiện.

Đợi khi cửa hàng hoạt động, sau một thời gian, cô sẽ nói với ba mẹ rằng số tiền đó là do cô tự kiếm được. Ngay cả khi cô không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cô cũng có thể nói thu nhập của cô ổn định, hai người không cần phải làm việc vất vả như vậy.

Rời khỏi Phí Hiên, An Sênh thỉnh thoảng lại xuất thần, lúc nửa đêm sẽ ngơ ngác ngồi dậy tìm người. Sau khi tỉnh táo, trái tim liền cảm thấy co rút đau đớn. Nhưng cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, công việc vẫn làm, cửa hàng sửa sang lại cũng đã gần xong.

Phí Hiên ở bên kia thì khác. Trong khoảng thời gian anh và An Sênh chia tay, dựa vào những bức ảnh được gửi tới mỗi ngày, căn bản không thể thỏa mãn được d*c vọng của anh. Bên cạnh An Sênh không chỉ có Đồng Tứ mà còn xuất hiện người khác. Thậm chí anh còn biết bác sĩ Tần đang sống đối diện nhà cô, còn có cửa hàng đang trang hoàng lại đối diện trường đại học của An Sênh.

Nhiều lần anh không khống chế được muốn đi tìm An Sênh. Mỗi lần thấy cô tiếp xúc với người khác, anh lại phát điên lên vì ghen tị. Nhưng gần đây anh đang bận xử lý việc Đồng Tứ, đồng thời để tiện theo dõi cô nên Phí Hiên đã mua một căn nhà cách vách, định sẽ chuyển tới trong hai ngày nữa.

Anh không có cách nào buông tay An Sênh. Mấy ngày nay anh ăn không ngon, ngủ không yên, bụng sôi cồn cào. Mới vài ngày thôi nhưng anh đã gầy đi không ít, hơn nữa hình tượng cũng rất chật vật..

Hộp cơm đặt trên bàn làm việc, Phí Hiên vẫn như trước một chút cũng không đụng tới. Anh biết mình là người như thế nào, cũng biết rằng những gì anh đã làm không thể dễ dàng tha thứ. Vì vậy anh không thể và cũng không dám xuất hiện trước An Sênh một cách hào nhoáng như lúc trước được.

Nếu như vậy, An Sênh khẳng định sẽ không nhìn anh lấy một cái. Hiệu ứng mà Phí Hiên mong muốn vẫn chưa đạt được, vì vậy anh cũng không vội đến gặp An Sênh.

"Anh, sao anh còn chưa ăn gì?"

Phí Sư vào phòng, thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa động tới. Anh ta hung hăng nhướn mày "Anh không ăn cái gì mà làm việc như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi..."

Từ trước đến nay Phí Sư không bao giờ xen vào việc của người khác, nhưng lần này không thể không nói, "Nếu anh thực sự không thể buông tha cho cô ấy, thì hãy đến chỗ cô ấy đi. Chẳng phải anh đã mua một căn bên cạnh nhà cô ấy sao? Theo đuổi lần thứ nhất được, nhất định sẽ theo đuổi được lần thứ hai."

Sau khi nói xong Phí Sư cũng rất lo lắng. Anh ta vốn tưởng Phí Hiên sẽ tức giận, nhưng anh chỉ quay đầu nhìn lại anh ta một cái. Bởi vì gần đây gầy lại, khuôn mặt càng thêm góc cạnh sắc bén, thậm chí còn có cảm giác hung ác nham hiểm.

Anh chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút ngẩn người, "Không dễ dàng như vậy. Nếu Phí Tiểu Kế đối với cậu như những việc tôi đã làm với An Sênh, cậu có tha thứ cho cô ấy không?"

Bên tai Phí Sư đột nhiên đỏ bừng. Phí Hiên đã biết hết mọi chuyện, nhưng loại chuyện vốn dĩ không có luân thường đạo lí này, so với chuyện tiểu tam anh ta còn cảm thấy xấu hổ hơn.

Nhưng sau khi Phí Hiên biết chuyện, anh cũng không có phản ứng gì khác thường. Anh chỉ nói với Phí Sư, nếu thực sự thích Phí Tiểu Kế, thì dẫn cô ấy rời khỏi Phí gia.

- Hết chương 46.3-

Bình luận

Truyện đang đọc