NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Nguyên Khúc hưng phấn nói, “Vậy cô chọn Đồng Tứ đi, chọn anh ta đi, chọn anh ta đi. Như vậy thì mọi chuyện tốt rồi. Hai nam chính ngang tài ngang sức, không ai có thể động đến ai, mọi chuyện đều được giải quyết rồi.”

Nguyên Khúc thật sự nể phục sự thông minh của bản thân, “Tôi đúng là thiên tài mà, dù sao tôi cũng là người cuối cùng sửa đổi những sai xót trong truyện, tôi là…”

“Tôi không cần.” An Sênh nhẹ nhàng đánh gãy lời anh ta, “Tôi không thích kiểu người như anh ta.”

Đèn xanh bật, xe lần nữa lăn bánh. Nguyên Khúc có chút nóng nảy, không ngừng khuyên An Sênh, “Chẳng phải ban đầu cô cũng không thích Phí Hiên, tiếp xúc một thời gian liền thích sao! Tốt xấu gì anh ta cũng là nhân vật phản diện, ở phương diện nào đó cũng sẽ hơn nam chính. Cô không thử làm sao biết được không thích?”

An Sênh mím môi, cảm giác muốn bóp cổ người trước mặt, nhưng hệ thống thật sự là khiến người khác không thể hạ thủ, cho nên cô cũng chỉ nhìn anh ta nói, “Tôi nói không thích chính là không thích. Phí Hiên là bởi vì anh ấy đã có âm mưu từ trước, đối xử với tôi…”

An Sênh li3m li3m môi, dù thế nào cũng nói không nên lời Phí Hiên đối xử tốt với cô như thế nào.

Đối xử tốt với cô là một chuyện tốt, nhưng những chuyện mà anh làm thật sự là muốn bẻ gãy cánh, chặt đứt tay chân của cô. Loại đối xử tốt này chỉ làm người khác cảm thấy sởn tóc gáy và nản lòng.

“Dù sao tôi cũng không thích hắn, cũng không có khả năng thích hắn, anh đừng có gán ghép loạn.” An Sênh quay đầu không nhìn anh ta nữa, khuỷa tay đặt trên cửa kính xe “Tạm thời tôi không muốn tìm bạn trai.”

“Cô đừng như vậy.” Nguyên Khúc nói “Lần này nhiệm vụ lớn nhất của tôi là tìm đối tượng cho cô, thân thể này của tôi cũng có hạn, không có nhiều thời gian. Tôi phải tranh thủ giúp cô tìm được couple của mình.”

An Sênh phiền lòng không nói tiếp, Nguyên Khúc còn nói, “Cô còn thích Phí Hiên? Không thể nào, vừa rồi cô quyết tuyệt như vậy mà.”

“Đừng đề cập đến anh ấy nữa.” An Sênh nói “Anh lái xe thì lo tập trung lái xe đi, nếu dám để xảy ra tai nạn, tôi sẽ đem đầu anh vặn xuống.”

Nguyên Khúc theo bản năng rụt bả vai, sau đó hai tay buông lỏng ra “Căn bản là tôi không biết lái xe có được không? Dù gì tôi cũng là một hệ thống, tôi muốn đi nơi nào nháy mắt liền có thể đến đó. Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện rồi chụp ảnh, tôi muốn đi đâu, xe sẽ tự động lăn tới đó!”

An Sênh nhìn hai tay buông lỏng của anh ta, chiếc xe quả nhiên tự động chạy, thoạt nhìn không có bất kỳ cái gì khác thường.

Một lát sau cô mới tò mò hỏi “Như vậy chiếc xe này không phải dùng xăng?”

Nguyên Khúc đương nhiên gật đầu “Đúng vậy, nó tự chạy thì cần nguyên liệu làm gì?”

“Như vậy có phải nó cũng sẽ không bị hỏng không?” ánh mắt An Sênh sáng ngời hỏi.

“Đương nhiên sẽ không bị hỏng. Nó sẽ tự động tránh né những vết xước và va chạm, mưa cũng không để lại dấu vết. Nhưng cô hỏi cái này làm gì? Cô đang lảng sang chuyện khác đúng không?” Nguyên Khúc đột nhiên phản ứng kịp, “Tôi đã nói với cô, Đồng Tứ thật sự tốt vô cùng, tôi…”

“Sau này anh đi rồi, để chiếc xe này lại cho tôi đi.” An Sênh nói, “Xe này không cần tốn nguyên liệu, cũng tuyệt đối sẽ không ra tai nạn xe cộ.”

Nguyên Khúc sửng sốt một chút, “Nhưng cô không thể kiểm soát nó được.”

“Tôi thân là một nữ chính, ngay cả bàn tay vàng cũng không có.” An Sênh vươn tay đến trước mặt Nguyên Khúc, “Anh xem, phía trên còn đầy sẹo. Tay tôi còn không nhẵn nhụi bằng tay anh, dù gì cũng là vầng sáng trên trời, anh không tính toán cho tôi bàn tay vàng sao?”

Mặc dù trong lúc yêu đương, An Sênh cự tuyệt dựa dẫm vào Phí Hiên. Mặc dù biết mình không có khả năng trả hết số nợ khổng lồ đó, cô cũng không đồng ý Phí Hiên giúp cô trả nợ.

Bởi vì An Sênh muốn tự bản thân mình đứng vững, trong tương lai hai người ở chung, cho dù vị trí của cả hai chênh lệch rất lớn nhưng bước chân của cô cũng sẽ đứng vững, không cần Phí Hiên kéo mới đứng dậy được.

Sẽ có người cảm thấy như vậy không quan trọng, nhưng An Sênh sâu sắc hiểu được rằng, có một sự khác biệt rất lớn với những người đã ngậm thìa vàng từ nhỏ. Cùng là đi cửa sau, có thể dựa dẫm vào ba mẹ nhưng không thể dựa vào tình yêu.

Đây là bài học An Sênh rút ra được từ cuộc hôn nhân thất bại trước đó. Nếu bạn không độc lập về kinh tế, trừ dựa dẫm vào người khác, chắc chắn bạn sẽ không thể nào tự lập được.

An Sênh cũng đang nỗ lực quản lý mối quan hệ giữa cô và Phí Hiên. Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ đến, anh lại trăm phương nghìn kế muốn mài mòn tính tự lập của cô.

Nhưng Nguyên Khúc khác với Phí Hiên, anh ta là hệ thống, không phải là người. Nhiệm vụ của anh ta là vận hành thế giới này.

Hiện tại Nguyên Khúc không tiếc biến thành một người sống, đuổi tới chân để chia rẽ cô và Phí Hiên. Tuy rằng An Sênh rất cảm kích anh ta giúp cô thấy được bộ mặt thật của Phí Hiên, nhưng điều này cũng không ngăn được An Sênh muốn lừa gạt anh ta.

“Anh cũng biết tôi có nhiều cửa sau như vậy, bọn họ cũng nhờ anh chiếu cố tôi. Anh cũng thấy cuộc sống của tôi như thế nào rồi đó.” An Sênh nói, “Có nữ chính nào làm công việc giết cá không? Vừa thối lại vừa dơ bẩn, hơn nữa tôi thực sự rất nghèo.”

An Sênh càng nói càng cảm thấy có lý, “Đây là lỗi của hệ thống anh đó. Anh xem, nam chính cùng nữ chính đều là xuất thân cao quý, cho dù tôi có là rễ cỏ đi nữa, anh cũng đừng có ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi!”

“Tôi như thế nào lại chưa cho cô cơ hội?” Nguyên Khúc hết sức uất ức, “Công việc đăng trên tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo cô cầm lúc rời khỏi Phí Hiên, đó chính là cơ hội để cô vực dậy. Mức lương cao như vậy, chỉ cần cô làm, nó sẽ còn tăng rất nhiều trong tương lai. Nhưng cuối cùng không phải cô cũng bỏ để đi bán cá ở chợ thuỷ sản sao?”

An Sênh nhớ lại một chút, nghĩ tới quyển tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo, cô cứng họng “Anh đang nói tới là công việc bảo mẫu kia sao?” (Công việc này mình cũng không biết là gì, nên dịch theo ý hiểu của mình là bảo mẫu)

“Cái gì!” Nguyên Khúc có chút phát điên, “Cái gì gọi là bảo mẫu? Đó là người mẫu người mẫu đó!”

“Mặc dù thời gian làm việc ngắn nhưng mỗi ngày đều mặc quần áo đẹp. Tuy rằng cô không được cao nhưng vẫn có thể mang giày cao gót. Là do chính cô đã bỏ qua, vài câu liền bị bác gái kia dụ dỗ. Bây giờ cô còn oán trách tôi!”

An Sênh xoa mi tâm, lúc ấy quả thật tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo rất khả nghi. Hơn nữa bác gái kia nói cũng có lý, có ai tuyển người mẫu lại đem quảng cáo dán trên cột điện? Huống hồ quan trọng nhất là lúc ấy cô chỉ chuyên tâm trốn Phí Hiên, đến chứng minh nhân dân cũng không có. Dù có biết công việc đó là gì nhưng cô cũng sẽ không làm.

Hai người trầm mặc sau, An Sênh còn nói, “Tôi mặc kệ, tôi là nữ chính mà lại sống quá thảm. Anh thân là một hệ thống, các nhân vật vật chính khác đều sống tốt như vậy, nếu tôi cứ như bây giờ lương tâm anh sẽ không cảm thấy có lỗi sao?”

Hệ thống lắc lắc đầu, học giọng điệu của An Sênh nói. “Cái gì là lương tâm? Tôi không có lương tâm.”

An Sênh tháo chiếc băng đô trên tay xuống, đưa đến trước mặt anh ta, “Tôi nếu đoán không lầm, anh rất sợ đau?”

“Khoan…bỏ xuống bỏ xuống! Không phải chỉ là bàn tay vàng thôi sao?!” Nguyên Khúc kinh sợ nhưng thập phần dũng cảm nói, “Chiếc xe này để lại cho cô, còn có có…”

Anh ta do dự một chút nói, “Còn có, cô không cần học làm bánh nữa. Ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai mọi chuyện liền ổn thoả. Cô cảm thấy thế nào?”

An Sênh rốt cuộc cười rộ lên, gật gật đầu, vỗ đùi nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”

Nguyên Khúc trực tiếp đưa An Sênh đến một tiểu khu. So với căn phòng trước kia của cô quả thật là một trời một vực. Hai người đi vào thang máy, Nguyên Khúc đưa chìa khóa cho cô, thấp giọng nói “Nơi này được chứ? Mọi thứ ở đây rất tốt, cô tuỳ ý dùng điện nước ga.”

Nguyên Khúc ghé sát vào An Sênh, đưa tay che tai cô nói, “Sử dụng không giới hạn.”

- Hết chương 45.2-

Bình luận

Truyện đang đọc