NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Say này đại khái là chết lặng, An Sênh khó chịu nằm trong chăn, không biết mình ngủ từ lúc nào, Phí Hiên cũng chìm vào giấc ngủ trong mỹ mãn.

Sáng ngày hôm sau, tia nắng len lỏi qua bức màn tiến vào phòng, trên giường hai bóng dáng rụt vào trong chăn, chỉ lộ ra hai đỉnh đầu lộn xộn.

An Sênh khó chịu tỉnh dậy, vừa ngẩng đầu thì đụng phải cằm Phí Hiên, đem anh đập tỉnh. Hai người chui ra từ trong chăn, mặt đều nóng lên đỏ bừng, thậm chí tóc còn có chút ẩm ướt dán lên mặt. An Sênh li3m li3m môi, thanh âm hàm hồ hỏi Phí Hiên, “Mấy giờ rồi?”

Phí Hiên mở mắt nhìn cô một chút, lật người, cánh tay hướng ra ngoài kéo một chút, không kéo ra.

Hai người đồng thời ngây ngẩn cả người, tiếp theo là trong chăn phồng lên, Phí Hiên một cước bị đạp xuống giường. Tóc An Sênh rối tung như ổ gà, kéo chăn lên đến cằm, tức giận trừng mắt nhìn Phí Hiên.

Anh không ngã đau, đứng lên cầm điện thoại, bỏ qua ánh mắt của cô, biểu tình đặc biệt bình tĩnh nhìn di động, trả lời An Sênh, “7:30.”

An Sênh ngồi không nhúc nhích, giống một chú nhộng to lớn, vừa rồi tay anh bị cô đè, chỉ là vị trí đè…

Phí Hiên ngồi dưới đất, An Sênh ngồi trên giường, hai người cứ như vậy nhìn nhau một hồi lâu, Phí Hiên nở nụ cười trước.

“Em trừng anh làm cái gì?” anh nói, “Anh đã hỏi qua, là chính em đồng ý.”

An Sênh há miệng thở d ốc, thật sự không biết phải nói cái gì cho phải. Đêm qua là cô còn mơ màng, tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cũng không ghét. Ngược lại, Phí Hiên giống như chiếm được thiên hạ, vui vẻ ra mặt, làm An Sênh không nhịn được cũng nở nụ cười.

Không phải chỉ là hai khối thịt thôi sao?Có cần vui đến như vậy không?

An Sênh cảm thấy cô không có gì tốt, tên trộm còn cảm thấy vướng bận.

Cho nên cô im lặng trong chốc lát, nhìn Phí Hiên đang cười hì hì, tò mò hỏi anh, “Chơi rất vui sao?”

An Sênh dừng một lát, “Tìm thấy lương tâm của em chưa?”

Phí Hiên nghẹn cười, phản ứng này của cô không giống lắm như trong dự đoán của anh.

Cô vẫn chờ anh trả lời, khoé miệng cười xấu xa của anh biến mất, khô cằn đáp, “Chơi tốt.”

“Em quả thật không có lương tâm.” Phí Hiên lại bổ sung.

An Sênh a một tiếng, vén chăn lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó xuống giường, kéo bức màn ra.

Ánh nắng sáng, cô đứng dưới ánh mặt trời, nâng tay duỗi eo, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng pháo không rõ ràng. An Sênh đến gần bên cửa sổ xem, không thấy gì, vươn tay muốn mở cửa sổ, lại bị Phí Hiên đè trở lại.

“Mồ hôi còn chưa ráo mà em mở cửa sổ?” Phí Hiên từ phía sau ôm chặt cô, cằm đè nặng lên vai cô, “Tại sao em lại không cẩn thận như thế hả.”

An Sênh lui về phía sau, thực tự nhiên tựa vào ngực Phí Hiên, đón những tia nắng sớm, chậm rãi nở nụ cười, cả người lộ ra vẻ lười biếng.

“Đây không phải là còn có anh quan tâm sao?” An Sênh lầm bầm lầu bầu nói, “Khi còn nhỏ anh ăn cái gì lớn lên thế, sao lại có thể biến thành cái kiểu người thận trọng như này.”

Phí Hiên sờ sờ mặt An Sênh, còn thật sự trả lời, “Khi còn nhỏ, nếu sơ ý sẽ rất khó có thể qua ngày.” Sẽ bị người khác lừa cướp đi đồ của mình, đợi đến lúc nhớ đi tìm sẽ phát hiện không tìm thấy, ngay cả kẻ trộm cũng không thể xác định được, đừng nói đến việc tìm về.

Ai có thể tưởng tượng, thiếu gia giàu nhất Thân Thị, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, chuyện đầu tiên làm là keo kiệt lục soát tất cả mọi thứ, đếm qua một lần…

“Như vậy vừa lúc.” An Sênh nghe thanh âm có chút không đúng của anh, xoay tay sờ sờ gò má anh, tự đáy lòng nói, “Anh biết không, chính sự cẩn thận này đã đánh đổ em.”

Cô lại chà xát đôi chân thon dài hữu lực của anh, “Cứ như vậy em quỳ gối dưới gấu quần tây của anh.”

Tâm tình Phí Hiên có chút không được tốt, nghe cô nói vậy “phốc” cười ra tiếng, bị An Sênh chà xát dưới chân, né tránh nói, “Hiện tại anh chỉ mặc một cái quần trong, em thua đi.”

“Cút đi!” An Sênh dùng khuỷu tay huých anh, Phí Hiên né tránh. Hai người lại đứng một hồi, lúc này mới mặc đồ vào, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Phí Hiên chen vào, cô đuổi anh ra ngoài, anh sống chết mặc kệ, cuối cùng hai người đành phải rửa mặt cùng nhau.

“Buổi sáng ăn gì?” rửa mặt xong, Phí Hiên mặc áo sơ mi đóng thùng, nói, “Đối diện công ty anh có một quán ăn, mỗi ngày các cô gái trong công ty đều tới ăn. Lát em đi cùng anh, ăn rồi đi tìm việc, không cần sớm như vậy.”

Dù sao anh đã cho người xử lý xong những công ty được cô đánh dấu, đi sớm hay muộn cũng chỉ có một kết quả.

An Sênh lại lắc đầu, “Không được, như vậy rất phiền toái, lại nói em đã có dự định, lát nữa nếu được thông qua, hôm nay thật mỹ mãn.”

Vừa nói cô vừa đi về phía phòng bếp, Phí Hiên thắt cavarat. Hiện tại, anh đã chuyển một ít đồ vật đến phòng cô, chiếm lấy một phần tủ quần áo, từ từ xâm nhập vào cuộc sống của cô.

Giống như bộ tây trang này, An Sênh còn chưa đồng ý, anh đã nhét vào ngăn tủ, áo vest thì treo trong tủ, lấy cớ để anh tiện đổi quần áo từ chợ trở về thay đến công ty.

Lúc ấy An Sênh không nói gì thêm, hôm nay anh lấy ra, cô cũng chỉ nhìn thoáng qua, không tỏ vẻ gì. Phí Hiên cảm thấy có chút thành tựu, còn nghĩ cứ như vậy bất tri bất giác, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn trở thành một thói quen, cho đến khi ở cùng anh cũng trở thành một thói quen.

Nhưng bây giờ nhìn An Sênh vội vàng đi làm, Phí Hiên lại không quá thoải mái. Một bên đeo caravat, một bên dõi theo An Sênh, thấy cô đứng trong gian bếp tìm cái gì đó, đi đến hỏi cô.

“Em đang tìm cái gì?”

“Tìm mỳ ăn liền. Em nhớ kỹ là đã mua rồi, định buổi sáng nấu mỳ, cũng đã gần 9:00 rồi…”

An Sênh còn đang mở ngăn tủ, anh đứng sau lưng cô nhìn một hồi, bất đắc dĩ tiến lên, mở ra một ngăn tủ trên đỉnh đầu cô, lấy ra một gói mỳ.

“Cho em.” Phí Hiên nói.

An Sênh nhận lấy, thần sắc có chút kỳ quái, “Làm sao anh biết mỳ đặt ở đâu? Em nhớ là đã lâu trước…”

“Đây là anh mua.” Phí Hiên xoay người ra ngoài, “Mỳ lúc trước em mua, lúc anh dọn dẹp đã ném đi.”

Không đợi ra khỏi phòng bếp, đột nhiên An Sênh từ phía sau bổ nhào lên lưng anh, siết chặt cổ anh, hét lớn một tiếng, “Oa! Rốt cuộc ngươi là yêu quái phương nào? Nhanh nhanh hiện hình!”

Phí Hiên bị cô nhào tới lảo đảo một chút, hai chân cô kẹp bên eo anh, hôn mặt anh một cái rất vang, bẹp một tiếng.

“Phí đại thiếu gia, có muốn ăn mỳ không? Lấy thêm một gói nữa, nấu xong hai chúng ta cùng ăn.”

Phí Hiên cào lên tay An Sênh một cái, cô theo lưng anh trượt xuống, anh quay đầu lại ngăn tủ lấy thêm một gói mỳ nữa, đưa cho An Sênh, “Vậy thì kính nhờ Phí thái thái*, cho một ít cay, trong tủ lạnh có rau xanh cùng trứng gà.”

*Thái thái: xưng hô giữa vợ chồng.

Phí Hiên cũng không phải chưa từng ăn mỳ, chỉ là anh không quá thích, toàn là chất phụ gia, lưỡi anh không chịu nổi, nhưng nếu là An Sênh nấu, cho dù chỉ có gói gia vị thôi, Phí Hiên cũng muốn ăn.

An Sênh làm dấu OK. Căn bếp nhỏ này, cô và bạn cùng phòng thường xuyên nấu ăn, hai người sẽ làm một chút đồ ăn gia đình đơn giản, nên nấu mỳ chỉ là chuyện nhỏ. Cho nước vào nồi bắt lên bếp, An Sênh quay đầu đang muốn đi tới tủ lạnh lấy trứng và rau xanh, kết quả Phí Hiên đứng sau lưng cô đã mang tới.

Một tay anh cầm một bó rau xanh nhỏ, một tay cầm ba quả trứng gà, hỏi An Sênh, “Chỉ còn ba quả, em ăn mấy quả?”

An Sênh không biết mình làm sao, như bị cái gì đó kỳ quái nhập vào người, dù sao sau khi nói xong, cô muốn cắn luôn lưỡi cho rồi.

Cô nói, “Em ăn một quả là được, anh ăn hai quả đi, ăn gì bổ nấy…”

- Hết chương 40.2-

Bình luận

Truyện đang đọc