NAM CHÍNH CẶN BÃ BỊ BỆNH KIỀU

Editor: Endy.

Phí Hiên quấn lấy An Sênh, đủ loại cẩn thận cùng chu đáo, ý tứ rất rõ ràng, anh muốn cùng cô ở bên nhau. An Sênh không chống lại được nên đáp ứng, đến bây giờ cũng chỉ mới hai ngày. Nói thật, ở nơi này, cô cảm thấy rất dễ chịu, cùng anh ở một chỗ, tâm tình cũng không tính là phập phồng lên xuống.

Nhưng giờ khắc này, An Sênh cuối cùng cũng cảm nhận được cái gọi là tim đập thình thịch.

Cô nhìn Phí Hiên, anh cũng nhìn cô. Trong mắt Phí Hiên mang theo ý cười, so với sóng nước trong hồ còn nhộn nhạo hơn, trong mắt anh mờ mịt ôn nhu, so với hơi nước lượn lờ còn giống tiên cảnh hơn.

Nếu bạn gặp một người, cùng anh dây dưa rồi ở bên cạnh nhau, trong mắt người đó thấy được chính bạn, thấy được ánh mắt của bản thân cũng gợn sóng như anh.

An Sênh đột nhiên cảm thấy đặc biệt lãng mạn, cô cùng Phí Hiên căn bản không có khả năng ở bên nhau, hai người thuộc hai thế giới khác nhau, so với khoảng cách của sinh tử luân hồi còn xa hơn.

Mỗi một bước đi của cô chỉ cần có nửa điểm sai lệch sẽ rơi xuống vực sâu vĩnh viễn, kiếp này kiếp sau, ngay cả cơ hội gặp mặt thoáng qua cũng không có.

Kỳ thật, An Sênh không quá tin tưởng vào chuyện duyên phận, bằng không hẳn bây giờ cô vẫn là nữ chính ở thế giới kia rồi. Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phí Hiên phóng đại trước mặt, cảm nhận nụ hôn dừng trên chóp mũi, cuối cùng cô cũng tin tưởng, duyên phận quả thật tồn tại.

Từ vô số thế giới, cô lại cẩn thận chọn tới thế giới này, đây là lựa chọn của cô, mà hai người có thể bên nhau một cách kỳ diệu như bây giờ, cũng là do chính Phí Hiên lựa chọn.

“Tại sao em không nói chuyện?” Phí Hiên sau khi nói lại không nghe cô đáp lại. An Sênh nhìn anh vài lần, bắt đầu sững sờ nhìn hồ nước.

Phí Hiên hôn hôn chóp mũi An Sênh, nâng mặt cô lên, “Phản ứng này của em là như thế nào đây…”

Phí Hiên có chút dở khóc dở cười, lay bả vai cô, “Sênh Sênh? Sênh Sênh…”

“Được rồi, đừng lay nữa.” kỳ thật cô đã hồi thần khi Phí Hiên hỏi câu đầu tiên, chẳng qua là đang giả vờ, muốn nhìn xem anh còn có thể nói cái gì, hơn nữa, cô cũng không biết phải đáp lời anh như thế nào cho thích hợp.

Hai người mới xác định ở cùng một chỗ không bao lâu. Quả thật An Sênh muốn ở bên cạnh anh, chẳng quan tâm đến những gì hệ thống gây ra, cô rất thích ở cùng một chỗ với anh, đến nỗi cô có thể làm trái luật hệ thống để nếm thử cảm giác này.

Nhưng cô cảm thấy, hiện tại nói “yêu”, thật sự còn chưa tới mức độ đó.

Tuy rằng Phí Hiên thổ lộ như vậy, An Sênh hết sức cảm động, nhưng hiện tại nói cô đáp lại một câu “Em cũng yêu anh”, lời này không thể nghi ngờ chính là lời nói có lệ.

An Sênh thật sự quý trọng đoạn tình cảm này, đợi đến khi tình cảm đủ sâu, cô nhất định sẽ nói.

Bây giờ còn chưa phải lúc, cô nói không nên lời, cảm giác như đang lừa gạt người, đành phải nói sang chuyện khác, “Em có chút khát, nơi này không thể uống nước. Chúng ta trở về được không?”

“Nước như thế nào lại không thể uống?” Phí Hiên vốn đang bởi vì không được cô đáp lại, liền nghi ngờ. Không khí lãng mạn như vậy, những cô gái bình thường không phải nên kích động ôm lấy cổ anh, nói một câu “Em cũng yêu anh” sao?

Nhưng lúc nghe được lời An Sênh, nhất thời có chút bối rối, “Là..anh mới vừa “làm” trong hồ, nhưng không phải anh đã ôm em lên bờ rồi sao?” Phí Hiên nghiêm trang lý luận cùng An Sênh. Anh thật sự không chịu được việc An Sênh ghét bỏ anh, hơn nữa còn là năm lần bảy lượt ghét bỏ.

“Trong hồ là nước chảy tuần hoàn, em không thấy nước từ bốn phương tám hướng chảy vào hồ, nhưng nước vẫn không tràn ra ngoài sao?”

Vẻ mặt An Sênh có chút kỳ dị, cô chỉ muốn chuyển sang chủ đề khác, không có ý tứ ghét bỏ Phí Hiên. Được rồi, thật ra có chút ghét bỏ, nhưng phản ứng này của anh cũng quá lớn rồi.

“Em không có…” An Sênh giải thích, “Em không phải ý đó.”

“Em chính là có ý đó.” Phí Hiên vỗ một cái lên bờ hồ, “Phía dưới có chỗ thoát nước, nước vẫn luôn chảy tuần hoàn, không có tồn đọng trong hồ, nguyên lý bồn cầu tự hoại. Em hiểu không?”

An Sênh há miệng thở d ốc, điều chỉnh biểu cảm trên mặt một chút, muốn nói gì đó.

Phí Hiên đột nhiên lại nói, “Anh không nghe…anh không nghe…anh không nghe! Em chính là ghét bỏ anh!”

Lời nói đến bên miệng lại nghẹn trở về, nhìn Phí Hiên che tai đầu gật gù, nhịn không được muốn cười.

Nói ra có chút tổn thương, cô rút chân đang ngâm trong hồ ra, sau đó liền chạy, “Em muốn trở về, anh cùng bạn đi bar đi!”

Phí Hiên phản ứng kịp, trực tiếp nâng người nhảy lên bờ, đuổi theo hướng An Sênh chạy, vừa chạy vừa kêu.

Không phải nói mấy lời như cảnh sát bắt trộm kêu cô đứng lại, mà anh kêu, “Em cứ chạy đi! Nếu bị anh bắt được thì em xong đời!”

Dép An Sênh cũng không kịp mang, chân đập từng khối đá, do mặt đường không bằng phẳng, có chút khó đi nên tốc độ liền giảm bớt.

Cô chạy không bao xa, Phí Hiên rất nhanh đã đuổi kịp đến, lúc chỉ còn cách An Sênh hai ba khối đá, còn cố ý hô, “Xem em chạy đường nào?!”

An Sênh sợ tới mức la một tiếng “Mẹ ơi!”, một bước sải hai khối đá. Kết quả bởi vì tính toán sai cự ly, bàn chân đạp phải khe hở giữa hai phiến đá, cả người nhào về phía trước.

Anh hùng luôn xuất hiện đúng lúc để cứu mỹ nhân, nhưng Phí Hiên lại không giống anh hùng. Anh hùng đều ôm chặt eo hoặc lôi kéo cánh tay mỹ nhân, đem người xoay chuyển, kéo vào lòng.

Nhưng Phí Hiên lại không làm như vậy. Anh tiếp được An Sênh ở tư thế đặc biệt lạ. Trực tiếp chạy nhanh hai bước, ngồi xổm trước vị trí An Sênh chuẩn bị ngã sấp xuống, dùng bả vai tiếp được bụng, sau đó tay vòng qua chân cô, một phát đứng dậy--- An Sênh liền bị Phí Hiên khiêng lên.

Hai người vừa mới bước ra từ trong hồ, quần áo ướt đẫm. Không thể không nói, lúc mới mặc, quần áo An Sênh không khác gì đồ tang, cảm thấy ông chủ nơi này chọn kiểu quần áo quá không ra gì.

Nhưng ai có thể nghĩ tới, chất liệu sau khi thấm nước, mới thật sự là “yêu tinh hiện hình.”

Quần áo ẩm ướt mỏng như vỏ tỏi, không che đậy được cái gì không nói, nhưng lại dán sát vào cơ thể. Dán sát tới mức độ nào?

An Sênh cúi đầu nhìn một chút, thật giống như cô đắp mặt nạ toàn thân.

Bị Phí Hiên khiêng như vậy, đầu chúi xuống đất, quần áo lại bó sát, sắc hoa nhợt nhạt trên qu@n lót cũng nhìn thấy rõ ràng.

An Sênh không quan tâm đến tư thế chúi xuống đất của mình, vẫn quay đầu nhìn thoáng qua hoa văn trên quần nhỏ. Tóm lại chính là cả người máu nóng đều dồn hết lên mặt, đỏ muốn rỉ máu.

“Phí Hiên! Anh mau buông em xuống!” An Sênh vỗ eo anh, “Dạ dày em không thoải mái!”

Phí Hiên nghe vậy liền dừng một lát, sau đó hơi điều chỉnh một chút. Mặt An Sênh cơ hồ đã muốn dán lên vị trí dưới thắt lưng anh, ngược lại không đè lên dạ dày, chỉ là theo chuyển động của anh, mặt cô không thể không tiếp xúc thân mật với bờ m ông của anh.

Chân chính mà nói, đây là mặt nóng dán mông lạnh.

“Phí Hiên—“ An Sênh kêu đến rách họng.

- Hết chương 38.1-

Bình luận

Truyện đang đọc