NĂM THÁNG RỰC RỠ

Sau khi nói xong một câu khó hiểu như vậy, Hàn Kình rơi vào hôn mê lần nữa.

Trong lòng Thư Ngọc chấn động. Chẳng lẽ cô đã từng gặp Hàn Kình? Nhưng mà kết quả của việc lục lọi trong ký ức nói với cô rằng, lần ở tại Nguyệt Minh Lâu quả thật là lần đầu tiên cô gặp Hàn Kình.

Thế thì câu cuối cùng của anh ta rốt cuộc có ý gì?

Trong lúc thẫn thờ, cô ngẩng đầu lên liền trông thấy Cô Mang sắc mặt lạnh lùng bước tới.

“Em có sao không?” Cô Mang quan sát cô từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy cổ cô ửng đỏ đôi mắt anh thu chặt lại, sau đó lại chạm vào mắt cá chân sưng đến nỗi không nhìn ra dạng gì con mắt anh hoàn toàn lạnh băng. Phẫn nộ bộc phát.

Hạ Tử Huân thở hồng hộc từ ngoài chạy vào đình nhỏ, khi trông thấy Hàn Kình nằm dưới đất bất tỉnh anh ta ngây người.

“Hàn Kình bị thương, trên viên đạn có thuốc gây ảo giác. Thần chí của anh ta đã không rõ ràng, nói năng mê sảng…” Thư Ngọc cố gắng dùng giọng nói khàn khàn lên tiếng.

Cô Mang vươn ngón trỏ nhẹ nhàng đè lên môi cô: “Suỵt, đừng nói nữa, cổ họng của em bị thương rồi.”

Đôi môi tiếp xúc với độ ấm của đầu ngón tay anh, toàn thân cô đang run rẩy trong nháy mắt bình tĩnh lại, hốc mắt chợt lạnh, một giọt lệ chảy xuống.

Thiếu chút nữa cô tưởng rằng đời này sẽ không được gặp lại anh.

Anh ôm cô vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.” Dứt lời anh bế cô lên.

Cô vòng tay qua cổ anh, bỗng nhiên nói: “Hàn Kình anh ta…”

Anh nhíu mày: “Có Hạ Tử Huân.”

Cô thở phào một hơi, nép về trong lòng anh.

Khi đi qua Hạ Tử Huân, Cô Mang dừng bước. Anh thản nhiên liếc anh ta một cái, giọng điệu lạnh băng: “Nếu tôi đã đến, vì sao còn muốn đưa Thư Ngọc về theo.”

Hạ Tử Huân đáp: “Không có nhà giám định nào chuyên nghiệp hơn Thư Ngọc.”

Cô Mang cười khẽ một tiếng: “Anh cho rằng tôi không biết các anh suy nghĩ gì sao?” Dùng Thư Ngọc làm nguyên nhân để anh ra tay giúp đỡ, rồi lại dùng anh làm nguyên nhân để kéo Thư Ngọc tiếp tục dây dưa trong dó. Thật là thủ đoạn cao tay để trói buộc hai vợ chồng bọn họ.

Hạ Tử Huân bị anh nhìn rõ mục đích, nhất thời nói không ra lời.

“Tôi đã nói rồi, tôi có thể đến giúp các người, nhưng điều kiện là để vợ tôi rút khỏi.” Cô Mang gằn từng chữ, “Bảo Hạ Tử Trì làm thuyết khách? À, hình như tôi đã từng nói với anh, cuộc đời của Cô Mang tôi ghét nhất là có người lấy tôi ra làm lý do khiến vợ tôi dao động.”

Hạ Tử Huân cụp mắt xuống.

“Thật đáng tiếc, các người không giữ lời hứa. Xem ra chúng ta không cần thiết bàn bạc nữa.” Cô Mang ôm chặt Thư Ngọc trong lòng, đi ra ngoài đình.

Thư Ngọc bỗng nhiên kề sát lỗ tai anh, vừa lắc đầu vừa cất lời một cách khó khăn: “Đừng…đừng bởi vì em…”

Anh không cho cô nói tiếp, cúi đầu xuống coi như xung quanh không có ai mà hôn lên môi cô.

Cô lúng ta lúng túng không lên tiếng.

Sao anh lại không biết cô muốn nói gì?

—— đừng bởi vì em, làm chuyện anh không muốn làm.

Nhưng mà cô làm sao hiểu được, chỉ cần là chuyện của cô, dẫu có muôn vàn khốn cảnh đủ loại hiểm ác, anh cũng sẽ làm vì cô. Làm không biết mệt, vui vẻ chịu đựng.

Sắc mặt Hạ Tử Huân tái mét rồi trắng bệch, anh ta muốn giữ người lại nhưng không biết mở miệng từ đâu, cho đến khi hai người sắp bỏ đi anh ta mới gọi lại, “Cô Mang, anh…”

Dừng tại đó, rốt cuộc không mở miệng nói tiếp được nữa.

Cô Mang đưa lưng về phía Hạ Tử Huân nói một câu: “Bảo Diêm Phong cho tôi một lời công đạo.”

Hạ Tử Huân sửng sốt, câu này nghĩa là có thể xoay chuyển tình thế? Anh ta vội vàng nói: “Tôi sẽ chuyển lời cho tổ trưởng, nhất định bảo anh ấy cho anh một câu trả lời hài lòng.”

Cô Mang không nói nữa, bước ra khỏi đình nhỏ.

Ngoài đình, hai hàng vệ sĩ mặc thường phục đứng nghiêm nghị, liếc mắt nhìn cũng biết được là do huấn luyện mà thành.

Đều là người do Hạ Tử Huân mang đến.

Cô Mang làm như không nhìn thấy bọn họ, anh bế Thư Ngọc đi thẳng đến chiếc xe Studebaker màu đen đậu ngoài đình.

Ngoài thân xe vốn không có bóng người, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên cao gầy. Bản lĩnh xuất quỷ nhập thần.

Người kia cung kính nói với Cô Mang: “Cô tiên sinh.”

Cô Mang hơi gật đầu, người kia mở cửa xe.

Chiếc xe chậm rãi chạy trên con đường nhỏ.

Đột nhiên, đằng trước truyền đến tiếng ồn ào.

Thư Ngọc nghi ngờ ló đầu ra ngoài cửa sổ, thấy có người hoảng hốt chạy như điên trên đường.

Người nọ vừa chạy vừa kêu to: “Nguyệt Minh Lâu cháy rồi! Nguyệt Minh Lâu cháy rồi!”

Trong lòng Thư Ngọc hồi hộp, cô ngước mắt nhìn qua Cô Mang. Lông mày anh cũng nhíu chặt nhìn cô.

Từ cửa sổ xe anh gọi một người đi đường hỏi: “Nguyệt Minh Lâu cháy rồi ư?”

Người đi đường sắc mặt vẫn hoảng hốt chưa bình tĩnh lại: “Thiêu cháy rồi! Lửa lớn lắm, nghe nói là cháy từ lầu ba tây sương, tạo nghiệp chướng rồi! Các đào hát bên trong không ai chạy thoát ra được.”

Lầu ba tây sương!

Là phòng Phương Kiển tiếp khách!

Thư Ngọc vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bị Cô Mang đè lại.

“Em muốn làm gì?” Anh lạnh lùng nói.

“Phương Kiển…đó là phòng của Phương Kiển…” Thư Ngọc nói năng lộn xộn, “Đang êm đẹp, vì sao phòng cô ấy nổi lửa?”

Sau một lúc lâu cô bình tĩnh lại, hai tay che mặt chôn vùi trong lòng anh.

Anh ôm cô, nhẹ giọng nói: “Khi anh ra khỏi phòng, cô ta vẫn mạnh khỏe. Lúc nổi lửa cô ta chưa hẳn ở bên trong.”

Cô gật đầu: “Đúng vậy, cô ấy nhất định không ở trong phòng. Nhất định không có.”

Nhìn Nguyệt Minh Lâu cách đó không xa cuồn cuộn khói lửa, Cô Mang không còn cách nào nói ra lời cam đoan nữa.

Trong nháy mắt anh hiểu được lời nói kia khi Phương Kiển đuổi theo ra có ý gì.

“Nếu như bị bọn chúng theo dõi, Thư Ngọc không trốn thoát đâu. Bọn chúng không ai có tính người, thủ đoạn tàn nhẫn. Vả lại bọn chúng có đủ kiên nhẫn, có thể ở ẩn mấy năm chỉ vì diệt trừ một con mồi. Tôi biết cậu có bản lĩnh, nhưng sơ sẩy một chút là Thư Ngọc có thể chết ngay.” Phương Kiển nói.

“Vậy anh muốn thế nào?” Lúc đó anh kiềm chế cơn thịnh nộ và bất an trong lòng, quay đầu hỏi.

Phương Kiển đáp: “Tôi có cách.”

“Nếu bức thư thật sự không tồn tại, thế thì cái Thư Ngọc cầm đi cũng không phải.” Phương Kiển gằn từng chữ, “Điều cậu phải làm chính là để tên sát thủ nhìn thấy bức thư trong áo Thư Ngọc sau đó giết người diệt khẩu.”

Trong nháy mắt anh hiểu ra.

“Anh có cách nào để bọn chúng biết bức thư thật sự đã biến mất?” Anh lại hỏi.

Phương Kiển bỗng dưng cười: “Tôi là người phụ trách coi giữ bức thư, đương nhiên có cách khiến bọn chúng tin tưởng bức thư này đã hoàn toàn thiêu hủy.”

Sau đó, anh nhìn mắt Phương Kiển, tự đáy lòng nói: “Cám ơn.”

Phương Kiển lại nói: “Không cần cám ơn tôi, nếu không phải vì Thư Ngọc, tôi rất vui nhìn cậu lấy đi bức thư này. Diệt trừ cậu, cho dù là Nam hay Bắc, có lẽ trong một khoảng thời gian dài sẽ không tìm được người tài nào.”

Nói trắng ra như thế.

Anh muốn rời khỏi, Phương Kiển gọi anh lại lần nữa: “Nếu cậu gặp Thư Ngọc, xin giúp tôi chuyển lời.”

“Được.” Anh gật đầu.

“Còn nữa,” Phương Kiển lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt anh, “Hãy yêu thương cô ấy.”

Giờ phút này, trong toa xe. Cô Mang ôm chặt Thư Ngọc, trong lòng thở dài.

Trận hỏa hoạn chôn vùi triệt để tung tích của bức thư thứ năm. Nhưng người coi giữ bức thư phạm sai lầm lớn như vậy, khiến bức thư cháy rụi, thì phải nhận trừng phạt thế nào đây?

Với tính tình của Phương Kiển, hắn bằng lòng bị người khác quản chế ư?

Một người dùng khúc nghệ hát lên hưng vong của đất nước, e rằng thà hóa thành tro tàn cùng bức thư, cũng không bằng lòng trở thành con mồi lưu vong.

Bình luận

Truyện đang đọc