NĂM THÁNG RỰC RỠ

Dòng nước ngầm phát ra tiếng róc rách. Thư Ngọc bình tĩnh nhìn Liêu thần y, sau một lúc lâu nói: “Ông cho rằng có người chôn quan tài tại nơi thế này à?”

Liêu thần y vuốt râu mép, không đáp mà hỏi lại: “Trước khi gặp Tiểu Thuận Tử, cô có tin trên thế giới này còn có người đã chết có thể sống lại không?”

Thư Ngọc nghẹn lời.

Cô ngước mắt nhìn Cô Mang, trong đôi mắt mang theo mấy phần hỏi dò. Cô Mang không nói gì, chỉ hơi gật đầu với cô.

Tình hình trước mắt như vậy, có đồng ý với Liêu thần y hay không thì cũng chẳng có gì khác biệt. Chỉ có một con đường, ba người đồng hành, khả năng chạy thoát sẽ cao hơn.

Ngay sau đó, trong lòng cô đã có quyết đoán.

“Tuy rằng tôi không tin lắm ông sẽ tìm được lối ra, nhưng tôi đồng ý với yêu cầu của ông. Có điều…” Thư Ngọc chỉ Cô Mang, “Ông không được chống lại ý kiến của anh ta. Phàm là người có chút bản lĩnh thì sẽ không dễ bị lừa, ông đã hứa mà không thực hiện không được, lừa bịp là bị mất mạng đấy.”

Liêu thần y ngẩn người, sau đó cười gượng vài tiếng: “Cô nói phải, vẫn là tính mạng quan trọng, tính mạng quan trọng…”

Ba người cầm đèn pin, tiếp tục dọc theo con đường đá ven sông ngầm mà đi về phía trước. Khoảng chừng một khắc sau, đã tới đầu bờ đá, dòng sông ngầm hợp thành một thác nước nhỏ, tại phía cuối bờ đá có chuyển biến bất ngờ.

Thư Ngọc ngạc nhiên nhìn hồ nước nằm dưới thác nước, trong lòng không khỏi nảy sinh nghi vấn —— trong lòng đất này rốt cuộc cất chứa bao nhiêu càn khôn?

Liêu thần y mở to mắt: “Ôi, không ngờ chỗ này lớn như vậy!”

Cô Mang cố ý khàn giọng nói: “Tiếp theo đi thế nào? Ông muốn tìm quan tài dưới thác nước sao?”

Liêu thần y không hề nghi ngờ anh, ông ta nắm râu nói: “Cái này…có lẽ…có lẽ…ở phía dưới…”

Thư Ngọc nhất thời không biết nói gì: “Ông rốt cuộc có bao nhiêu hiểu biết về cái quan tài kia? Không ai biết được nơi này rốt cuộc rộng lớn nhường nào, ông tính toán giống như ruồi bọ không đầu, đi tìm từng tấc đất sao?”

“Kiên nhẫn một chút cô bé à.” Liêu thần y nói, “Cho dù không tìm thấy quan tài, chúng ta cũng chỉ có thể đi xuống, có lẽ lối ra ở ngay dưới đó đấy.”

Thư Ngọc im lặng. Quả thật không thể đi trở về, tới lúc vách đá quá sâu, dòng nước quá nhanh, cho dù Cô Mang có bản lĩnh phi thường cũng không có cách nào đưa cô từ lối vào đi ra ngoài.

Đang nghĩ vậy, cô chợt cảm thấy có người vòng tay qua eo cô.

Cô quay đầu nhìn Cô Mang hỏi dò, trông thấy con ngươi của anh trầm tĩnh. Anh nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi xuống.”

Cô ngạc nhiên.

Cho dù độ cao của thác nước này không tính là khiến người ta sợ hãi, nhưng nhìn xuống đều là vách đá dốc đứng, nếu muốn từ đây đi xuống, nói dễ vậy sao?

“Ôm chặt anh.” Cô Mang lại nói.

Cô theo bản năng siết chặt eo anh.

Liêu thần y không biết bọn họ nói gì, chỉ biết càm ràm: “Con nít bây giờ thật sự khó hiểu, sao lại tùy tiện ôm nhau như vậy? Lòng người đổi thay a lòng người đổi thay…” Còn chưa cằn nhằn xong, Cô Mang đột nhiên ôm Thư Ngọc nhảy lên một vách đá, rồi bám vào vách đá nhảy lên nhảy xuống vài cái, vững vàng đi xuống ven hồ nước.

Động tác của Cô Mang quá nhanh, Liêu thần y nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.

Cái này…cái này…là sao đây hả? Chú em đeo mặt nạ sắt kia sao lại leo xuống giống như thằn lằn thế?

Chẳng lẽ cậu ta còn có móng vuốt thật dài để móc vào sao?

Thư Ngọc dính sát lồng ngực Cô Mang thấy rất rõ ràng, đó không phải móng vuốt, mà là con dao nhỏ tựa như cánh ve mỏng lấy ra từ trong tay áo anh.

Mũi dao đâm vào từng khe hở vách đá, giống như móng vuốt sắc bén, thong thả đưa cô và Cô Mang xuống dưới thác nước.

Là con dao của Cô Mang, là con dao mà cô từng ở trên giường cười nhạo vì vẻ ngoài quá đáng yêu.

Nhưng hiện tại, cô tuyệt đối không cảm thấy nó đáng yêu chút nào, cô không dám tưởng tượng, con dao đâm vào đá giống như cắt đậu hủ kia khi chạm vào cơ thể con người thì sẽ như thế nào.

Con dao như vậy, hình như Cô Mang không chỉ có một cái thôi.

Trên đỉnh, Liêu thần y vẫn còn giậm chân: “Các người đi xuống còn tôi thì sao? Tôi làm sao đây hả?”

Cô Mang vẫn chưa thả ra bàn tay ôm eo Thư Ngọc, anh nhàn nhã nói với phía trên: “Tôi không dám khinh suất ôm lão tiên sinh xuống đây, thật sự không gánh vác nổi lời trách mắng của lão tổ tông.”

Liêu thần y nghẹn họng, hận không thể nuốt lại câu “lòng người thay đổi” vào trong bụng.

Nhìn không ra, đêm qua chú em này còn ôn hòa, sao hôm nay lại trở nên tính toán chi li như vậy? Ngủ một giấc bụng dạ lại nhỏ đi sao?

Trong đáy lòng còn hùng hổ, ông ta rút ra sợi dây thừng mang theo móc câu bên hông ra, run run vung đầu dây ra bên ngoài, khuôn mặt rất tươi tắn: “Khà khà khà, không làm phiền các người lo lắng, lão đây tự làm được…”

Còn chưa nói xong, Thư Ngọc trông thấy một cơ thể lưng gù gầy yếu lơ lửng giữa không trung, đang vùng vẫy hướng về một đầu dây thừng khác mà xuất phát.

Trông thấy ông ta từ từ trượt xuống, Thư Ngọc vô cùng lo lắng, cô không hiểu được, với loại kỹ thuật của Liêu thần y, làm sao chỉ dựa vào một sợi dây thừng mà từ lối vào bơi ngược dòng chảy để tới đây?

“Có cần giúp ông ta không?” Thư Ngọc hoảng hồn nhìn chằm chằm Liêu thần y vặn vẹo trượt trong không trung, theo bản năng kéo tay áo Cô Mang.

“Không vội.” Cô Mang hai tay đút túi, giống như xem xiếc khỉ.

Đang lúc nói chuyện, chợt nghe tiếng phịch, Liêu thần y trượt xuống đầu kia, đụng thẳng vào vách đá.

Thư Ngọc không đành lòng xoay đầu qua, lại nghe được Cô Mang “ồ” một tiếng.

Lại một tiếng phịch, Liêu thần y từ phía trên ngã xuống.

Cũng may độ cao vừa phải, ngã như vậy không xảy ra chuyện gì, nhưng khi Thư Ngọc nhìn sang Liêu thần y, trong mắt cô chợt đầy vẻ kinh ngạc.

“Ông đào đâu ra thứ này?” Thư Ngọc hết sức sửng sốt trừng mắt nhìn tấm ván vỡ nát rơi trên mặt đá.

Tấm ván hiển nhiên lâu năm, màu sắc nhợt nhạt, mang theo hơi nước dày đặc.

Cô Mang ngồi xổm cạnh tấm ván, cố ý vô ý vuốt nhẹ bên lề tấm ván.

Thư Ngọc sững người. Tấm ván đã vỡ vụn, chiều dài tương đương chiều rộng, chỗ cắt đứt bằng phẳng đến lạ lùng —— rõ ràng là do sức người tạo ra.

Có người chặt tấm ván này rồi thu lại một chỗ, giấu dưới đây.

Liêu thần y hiển nhiên ngã đến hồ đồ, ngỡ ngàng nhìn gỗ vụn trên mặt đất: “Tôi cũng không biết nó ở đâu ra…”

Cô Mang gõ gõ một mảnh gỗ, nói với Liêu thần y: “Móc dây thừng của ông quăng trúng miếng gỗ, nó không chịu nổi sức nặng của ông, vì thế từ vách đá tróc ra, rồi rơi xuống.”

“Trong vách đá bình thường tại sao lại có mảnh gỗ?” Liêu thần y khó hiểu.

Thư Ngọc cũng ngồi xổm xuống, ước chừng mảnh gỗ, cô không khỏi kinh ngạc: “Là gỗ tốt.” Đây rõ ràng là gỗ trầm hương thượng hạng, trông chất lượng và tuổi tác, không phải gia đình giàu có thì không có được.

Cô Mang đứng lên, bỗng nhiên nói: “Chắc không chỉ có một cái này.”

Thư Ngọc và Liêu thần y đưa mắt nhìn nhau. Trông thấy Cô Mang tựa như con rồng bơi lội mà trèo lên vách đá kia, lúc đi xuống, trong tay anh cầm nửa miếng gỗ.

Rõ ràng cũng là gỗ trầm hương.

Liêu thần y chà tay: “Cái này cái này…đáng không ít tiền đâu nhỉ?”

Cô Mang liếc nhìn Liêu thần y, không nói gì.

Thư Ngọc suy nghĩ một lát, sau đó nhìn vách đá xung quanh ven hồ. Sau một lúc lâu, trái tim cô treo cao.

Mắt thấy chạm được, vách đá màu xám đậm hình khuyên ít nhiều gì đều lộ ra mảnh gỗ khảm vào. Màu sắc mảnh gỗ cùng với màu vách đá hòa lẫn với nhau, dưới ánh sáng lờ mờ tại đây, rất khó nhận ra.

Trong lòng đất, vách tường đá, nước, gỗ trầm hương khảm trong vách tường.

Trong lòng Thư Ngọc chợt hồi hộp, cô ngước mắt nhìn Cô Mang, phát hiện anh đã nhìn cô hồi lâu.

Cô vẫn có phần không khẳng định: “Chúng ta đi lên vách đá kia xem thử?”

Lời nói với Cô Mang, nào ngờ Liêu thần y kích động: “Phải phải phải! Chúng ta đi xem thử, không chừng trên đó còn có vật tốt khác đáng tiền hơn!”

Cô Mang phớt lờ Liêu thần y, anh chỉ gật đầu với Thư Ngọc, vòng tay qua eo cô, rồi nhảy lên vách đá khảm mảnh gỗ gần bọn họ nhất.

Trong lúc lơ đãng, trước mắt đã không còn ai. Liêu thần y cảm thấy lụn bại, ông ta cầm lấy cái móc câu, run run hô to: “Các người chậm chút được không? Đừng quên nơi này còn có người cao tuổi…”

Tại vách đá khảm gỗ có một lỗ hổng, vừa lúc chứa đủ mảnh gỗ, bởi vì dòng sông ngầm mà mòn dần hàng năm, cái lỗ hơi lớn một chút, trùng hợp có thể chứa một người đi qua.

Thư Ngọc đi đằng sau Cô Mang tiến vào khe hở vách đá, quả nhiên nhìn thấy ở trong này có một chiếc quan tài đơn sơ.

Suy đoán của cô không sai ——

Phía trên cái hồ ngầm này khảm đầy huyền quan.

Cô Mang khẽ khàng nhấc lên, nắp quan tài dịch chuyển.

Bên trong quan tài là một bộ xương khô, tư thái bình thản, xem ra trước khi chết rất yên bình, có lẽ là chết vì tuổi cao.

Quan tài làm bằng gỗ trầm hương thượng đẳng, nhưng bên trong ngoài hài cốt ra thì trống trơn, không hề có vật chôn theo.

Nếu có thể lấy gỗ trầm hương làm quan tài, tại sao lại keo kiệt không có vật chôn theo?

Thư Ngọc không khỏi có phần hoang mang.

Cô Mang bỗng nhiên vỗ vai cô, nói: “Nhìn quần áo của người kia.”

Cô dời tầm mắt nhìn lại bên trong, miễn cưỡng từ trên vải vóc rách nát còn bám vào hài cốt mà nhận ra quần áo của người nằm trong quan tài.

“Cái này…” Cô mở to mắt, chìa tay nắm lấy một mảnh vải, “Cái này thoạt nhìn sao lại giống…thường phục của đầy tớ tại gia tộc Chử Khố Nhĩ?”

Gia tộc Chử Khố Nhĩ là đại tộc theo lối xưa, cho đến ngày nay cấp bậc trong tộc vẫn nghiêm khắc như trước, hơn nữa trang phục của đầy tớ đều dựa theo ba loại tiêu chuẩn để làm ra. Lúc ấy ở Bồng Tễ Viên, khi Thư Ngọc đi theo bên cạnh Hằng Nghi cô đã nhận biết trang phục của những người đầy tớ trong gia tộc, mỗi một hoa văn đều tượng trưng cho thân phận cao thấp, không thể không khiến người ta tặc lưỡi.

Thật không ngờ hôm nay tại chỗ này, cô lại thấy được trang phục như vậy. Nếu cô nhớ không lầm, hài cốt này lúc còn sống hẳn là tôi tớ thượng đẳng trong gia tộc Chử Khố Nhĩ.

Liêu thần y trèo lên vách đá: “Ôi lão mệt chết…”

Ông ta vừa lên liền trông thấy chiếc quan tài đã mở nắp.

“Tìm được gì rồi?” Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Liêu thần y nhất thời mở rất to, “Thứ bên trong còn sống không?”

Thư Ngọc trợn mắt liếc Liêu thần y: “Tự ông sang đây xem đi.” Cái gì sống chết, bên trong chỉ có một bộ xương chết từ đời nào rồi.

Liêu thần y tiến gần nhìn một lúc lâu, sau đó hơi nản lòng nói: “Chao ôi, chỉ là một cái quan tài bình thường thôi…”

Thư Ngọc lại nhíu mày: “Ai lại chôn thi thể ở một nơi như vầy?” Tạm thời không nói đến phong thủy, chỉ là người bên ngoài tìm cách vào đây đã hao phí không ít sức, càng đừng nói đến khảm quan tài giữa vách đá.

Cô Mang quay đầu nhìn Liêu thần y: “Mọi người trong thôn đều kiêng kị Thất Sương Hà, ngoài những lời ông nói trước đó, còn có quên điều gì khác không?”

Ánh mắt Liêu thần y lập lòe.

Cô Mang hờ hững nói: “Dưới đầm lầy Thất Sương Hà lại là tảng đá, chỉ một phần hang đá này thôi mà đã khảm không dưới mười huyền quan, công trình lớn như vậy, người trong thôn không thể nào không biết sự tình?”

“Kéo lên mười quan tài, phải có ít nhất mười người kéo lên.” Cô Mang thờ ơ nói, “Nơi này không có lối ra, chúng ta đi vào bị dòng chảy xiết cuốn đi, tôi rất hiếu kỳ, những người kéo quan tài làm sao đi ra ngoài?”

Liêu thần y đặt mông ngồi xuống: “Tôi hiểu ý cậu, tôi thật sự không định lừa các người. Nếu tôi biết lối ra, nhất định sẽ nói với các người.”

“Rất nhiều thứ bởi vì thời đại xa xưa cho nên không thể nào kiểm chứng sự thật, một số việc mà tôi biết được chẳng qua là nghe thế hệ trước kể lại.” Liêu thần y kéo cổ áo bằng vải bố, “Thực ra tôi nghe nói dưới Thất Sương Hà từng có một số chuyện không sạch sẽ, tôi đoán có lẽ là nơi này…”

Liêu thần y bỗng nhiên không nói. Ông ta ngước mắt nhìn Thư Ngọc một cái, sau đó chậm rãi nói: “Nha đầu, cô có từng nghe nói đến mộ người sống chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc