NĂM THÁNG RỰC RỠ

Trong phòng, La sĩ quan đứng trước lồng sắt trừng mắt nhìn con vật to lớn trong lồng hồi lâu, cái kềm và cây kéo trong tay vẫn ở giữa không khí.

Thư Ngọc có chút mất kiên nhẫn: “La Phi, anh mau xuống tay đi, chẳng lẽ anh không còn nhớ đầu anh bị nó đánh trúng có bao nhiêu thê thảm sao?”

La sĩ quan hơi xấu hổ, chiêu cạo lông này thật là…anh ta vô cùng bối rối. Thế là anh ta nhìn về phía Cô Mang hỏi ý.

Cô Mang ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh tự nhiên nói: “Làm đi.”

Diêm Phong mặt nhăn mày nhíu: “Mau lên.”

La sĩ quan im lặng, đang muốn xuống tay thì nghe được Thư Ngọc vội vàng nói: “Khoan đã, cứ làm thế này hiệu suất chắc chắn thấp, nhúng lông chim vào nước, cạo dễ hơn.”

Câu này vừa thốt ra, cả ba người đàn ông trong phòng vẫn chưa phản ứng lại.

Không chỉ muốn cạo sạch lông, còn muốn dìm xuống nước trước…

Cô Mang là bình tĩnh nhất, anh bảo thuộc hạ bưng vào một chậu nước lớn.

Không biết có phải là ảo giác không, La sĩ quan cảm thấy được con chim trong lồng đúng lúc run rẩy.

Bùm một tiếng, con cú đại bàng to lớn rơi xuống nước, cùng với tiếng kêu “ục ục” và tiếng bọt nước văng tung tóe. Thư Ngọc tỉnh bơ chỉ huy La sĩ quan: “Mau nhấn nó xuống. Đúng rồi, nhấn đầu xuống nước.”

La sĩ quan: “…” Đầu cũng muốn làm ướt, cho nên ngay cả lông trên đầu cũng không buông tha sao?

Cô Mang đột nhiên lên tiếng: “Dừng lại.”

La sĩ quan khựng lại, đầu con cú đại bàng liền nổi trên mặt nước.

Thư Ngọc nhướng mày, Cô Mang muốn cứu vớt con vật này sao? Vợ quan trọng hay là con chim này quan trọng đây?

Diêm Phong ở bên cạnh cất tiếng: “Trên lưng nó có một bức tranh.”

Thư Ngọc sửng sốt, nhìn vào trong chậu nước, trông thấy trên bộ lông màu trắng của con cú đại bàng ướt sũng dần dần hiện ra một chút đường nét màu đen.

Lông chim càng ướt đường nét càng hiện ra rõ ràng. Từng đường nét kết hợp với nhau hình như tạo thành một bức tranh.

Cô Mang nói: “Thừa dịp nước chưa khô, vẽ bức tranh lại đi.”

Thư Ngọc nhanh chóng phản ứng. Trong tay nhất thời không có công cụ chuyên dùng để vẽ lại, vì thế cô quyết định dùng mấy vật thuận tiện bắt đầu vẽ lại đường nét kỳ quái trên lưng con chim.

Đường nét hiện lên lông chim dần dần biến mất, Thư Ngọc phải nhanh chóng vẽ lại trước khi nó tan biến.

May mà, tốc độ đường nét biến mất vẫn chậm hơn tốc độ vẽ lại của Thư Ngọc một nhịp.

Đợi khi vẽ xong nét cuối cùng, bức tranh trên lông chim hoàn toàn biến mất.

Thư Ngọc vừa muốn thở phào thì nghe La sĩ quan kêu lên: “Trên bụng nó cũng có bức tranh.”

Nhưng quá muộn rồi, bức tranh trên bụng cũng mất tiêu sau vài giây bức tranh trên bộ lông tan biến. Thư Ngọc chỉ kịp nhận ra bức tranh kia là khuôn mặt của một người.

Khuôn mặt của một người phụ nữ.

Thư Ngọc chán nản buông bút xuống. Trên lưng có bức tranh, nên nghĩ tới trên bụng cũng có thể tồn tại một bức tranh.

Cô Mang ôm vai cô: “Đừng lo. Chỉ một bức tranh mà thôi.”

Đầu ngón tay của Diêm Phong chỉ vào bức tranh vẫn chưa khô mực trên giấy Tuyên Thành, nói: “Các người nói xem cái này giống cái gì?”

Thư Ngọc dời đi sự chú ý. Cô nhìn bức tranh, nhíu mày nói: “Đây là…bản đồ?”

Đường nét rắc rối phức tạp cùng với cách đánh dấu riêng, nhìn qua dường như là một tấm bản đồ. Nhưng mà, đường nét vẫn chưa hoàn thành.

Một tấm bản đồ chưa hoàn chỉnh.

“Bản đồ này là ở đâu thế?” Thư Ngọc nghĩ mãi không ra. Ở trong ấn tượng của cô, trong thành Nam Kinh không có nơi phù hợp với bản đồ này.

Cô Mang nhíu mày nói: “Anh sẽ sai người tra xét.”

Thư Ngọc gật đầu.

Bỗng nhiên, Thư Ngọc nhớ tới gì đó: “Các anh có biết Hạ Tử Trì ở đâu không?” Trong ấn tượng cuối cùng, Hạ Tử Trì bị một vị cảnh sát thích nam giới túm lấy tại bữa tiệc, không biết ra sao rồi.

Cô Mang không nhíu mày nữa, cũng chẳng nói tiếp.

Ngược lại Diêm Phong lên tiếng: “Cậu ta tốt lắm.”

Tốt lắm? Thư Ngọc hơi nghi ngờ. Nhưng Diêm Phong đã nói vậy, cô nghi ngờ cũng không tốt.

Diêm Phong hiếm khi giải thích lại nói vài câu: “Cậu ta rất lanh lợi, không có bị thương. Giờ phút này chắc là đang hưởng phúc.”

Thư Ngọc nhếch khóe miệng. Hạ Tử Trì bây giờ đang hưởng phúc? Nếu thật là thế, cô sẽ lột da anh ta làm khăn trải bàn.

***

Trong một phòng ngủ nằm ngoài vài dặm, Hạ Tử Trì ngồi ở mép giường hắt xì một cái.

Anh ta không có thời gian rỗi suy nghĩ là do bị cảm lạnh hay là có người nhắc tới anh ta. Giờ phút này, toàn bộ tinh thần và thể lực của anh ta đều nghĩ xem làm sao gỡ băng dán ngoài miệng, cùng với thoát khỏi sợi dây thừng trói trên người.

“Ô ô ô…” Anh ta vừa dậm chân, vừa tuyệt vọng quan sát bối cảnh của phòng ngủ.

Căn phòng đỏ chói, các góc đều treo đầy tơ lụa. Chính giữa là một bàn tròn kiểu Tây Dương, trên bàn và ghế còn có lớp đệm thật dày.

Anh ta nhìn lại quần áo trên người, trong nháy mắt xấu hổ muốn chết. Ăn mặc thế này còn không bằng phụ nữ không mặc quần áo, rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây? Còn nữa, cái tên Diêm Phong kia có ý đồ đưa anh ta đến chỗ của bà già này, rốt cuộc là yêu quái phương nào?

Đột nhiên, cửa phòng bỗng nhiên bị đá văng. Một cô gái mặc y phục cưỡi ngựa mệt mỏi bước nhanh vào phòng.

Khuôn mặt cô ta vì phơi nắng quá lâu mà đỏ bừng, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, khi nhìn thấy Hạ Tử Trì trên giường cô ta rõ ràng ngẩn người.

Từ ánh mắt đầu tiên của cô ta, Hạ Tử Trì liền ngừng dậm chân.

Trong lòng anh ta rít gào —— khỉ thật! Tại sao là Khưu Bình Bình?! Tại sao là con quỷ dạ xoa kia?! Tại sao tại sao…

“Tiểu Ngải!” Khưu Bình Bình cao giọng kêu lên, “Không phải đã nói sẽ đưa hàng tốt tới ư? Sao lại đưa tới một tên ẻo lả giống như gà mái thế?”

Tiểu nha hoàn ngoài cửa đáp: “Ma ma nói đây là gà tơ ạ, hơn nữa trắng trẻo sạch sẽ, chắc chắn cô nương sẽ thích.”

Gà tơ…trắng trẻo…thích…

Trong đầu Hạ Tử Trì suýt nữa đứt dây thần kinh.

Thư Ngọc! Thư Ngọc cô ở đâu mau đến cứu tôi với! Ô….

Khưu Bình Bình lấy ghế qua, quay người ghế ngồi xuống, còn cằm thì gác trên lưng ghế, đầy hứng thú quan sát Hạ Tử Trì.

Vừa quan sát vừa phàn nàn: “Nhìn thế nào cũng ra một tên ngốc.”

Dứt lời cô ta vươn bàn tay giữ cằm Hạ Tử Trì, đưa qua trái rồi qua phải: “Bộ dạng thật không tệ.”

Hạ Tử Trì sợ tới mức kêu oai oái, cái chân vốn bất động bắt đầu đạp loạn.

Khưu Bình Bình mất kiên nhẫn: “Anh là một thằng đàn ông, sao còn ưỡn ẹo hơn cả phụ nữ hả? Cho anh hầu hạ bổn cô nương chính là phúc phận của anh, biết không?”

Hạ Tử Trì không tránh khỏi bàn tay của Khưu Bình Bình, đôi mắt anh ta sắp toát ra lửa.

Khưu Bình Bình lại mỉm cười: “Này, thật ra đây là một tên tiểu quan mãnh liệt.”

Cô mới là tiểu quan, cả nhà cô đều là tiểu quan! Hạ Tử Trì kêu ô ô, hận không thể phun nước bọt lên mặt Khưu Bình Bình.

“Nhưng mà,” Khưu Bình Bình cười lẳng lơ, “Bổn cô nương thích mỹ nhân tính khí mạnh mẽ.”

Phập. Dây thần kinh trong đầu Hạ Tử Trì hoàn toàn cắt đứt.

***

Thiên Cơ Các.

“Đại nhân, Dạ Miêu đã chết.” Người hầu mặc trang phục Mãn Châu cung kính đứng bên cửa sổ.

Người đàn ông mặc trường bào tay áo rộng rãi đưa lưng về phía giường, khoanh tay đứng đó, hắn chăm chú nhìn hai bức tranh trên tường.

“Biết rồi.” Hắn thản nhiên nói.

“Nửa bản đồ còn lại đã bị Cô Mang Bắc Bình và Diêm Phong lấy đi.” Người hầu lại nói.

Hắn khoát tay: “Không sao.”

Nắng chiều rọi vào mặt tường, tia sáng nhàn nhạt làm viền cho bức tranh trên tường.

Một bức là bản đồ có đường nét rắc rối phức tạp, bức còn lại là vẽ nửa người của một cô gái trẻ tuổi.

Khuôn mặt của cô gái như bức họa, khí chất dịu dàng, mặc sườn xám kiểu Mãn Châu, lẳng lặng nhìn về một nơi nào đó.

Hắn nhìn cô gái trên bức tranh, hồi lâu sau vẫn chưa dời tầm mắt.

“Đại nhân,” gã người hầu nhịn không được mà cất tiếng, “Khi nào thì nghênh đón Gia Tuệ cách cách trở về?”

Hắn im lặng rồi nói: “Nhanh thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc