NĂM THÁNG RỰC RỠ

Đôi tay quỷ của Cầu Lão Thất không phải hư danh, cộng thêm một khoản tiền lớn của Thư Ngọc, kết quả thắng bại mau chóng phân định rõ ràng.

Khưu Bình Bình phẫn nộ đẩy ngã chồng thẻ tiền trước mặt, cô ta không cam lòng nhìn Cầu Lão Thất ở đối diện, lại nhìn mỹ nhân trên đài, thế nhưng cô ta chỉ đành nhận thua. Ai bảo cô ta đề cập tới chuyện đồng minh trước? Trơ mắt nhìn đối phương cũng kết đồng minh theo, thật là tự nâng tảng đá đập trúng chân mình.

Thư Ngọc cong khóe miệng, quạt xếp che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng trong: “Nếu thắng bại đã định, thế thì mỹ nhân trên kia tôi có thể đưa đi trước không?”

Âm thanh sau tấm rèm mang theo vài phần dí dỏm: “Cũng đừng quên một ngày sau của về chủ cũ.”

Thư Ngọc cười nói: “Đương nhiên rồi. Một ngày sau, một sợi tóc của mỹ nhân cũng không thiếu, tiên sinh hãy yên tâm.”

Khưu Bình Bình ở bên cạnh đột nhiên nhảy tới bên người Thư Ngọc: “Chị gái tốt ơi, có thể tặng mỹ nhân cho tôi nửa ngày không? Tôi chỉ muốn cùng mỹ nhân tỷ tỷ chơi một ván bài, nên mới mạo hiểm bị cha đánh gãy chân mà đến Thiên Cơ Các hôm nay.”

Thư Ngọc rũ mắt nhìn cô gái bên cạnh, tiểu thư nhà phó thị trưởng tính tình thật thẳng thắng.

“Cô muốn đánh một ván bài với mỹ nhân?” Thư Ngọc lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khưu Bình Bình nói tiếp: “Đúng vậy, mỹ nhân tỷ tỷ là đổ thủ giỏi nhất trong Thiên Cơ Các.” Lòng cô ta ngứa ngáy lắm rồi.

Đổ thủ giỏi? Trong lòng Thư Ngọc chợt có suy nghĩ. Nếu là đổ thủ giỏi của Thiên Cơ Các, vì sao lại làm tiền cược mặc khách tùy ý lấy đi?

Mỹ nhân trên đài đột nhiên cười lên tiếng: “Khưu tiểu thư, cô nói vậy tôi thật ngượng ngùng, bản lĩnh của tôi làm sao sánh bằng Cầu Lão Thất. Nếu cô thật lòng muốn tìm người luận bàn, sao không nhân cơ hội lúc này mà mời Cầu Lão Thất?”

Khưu Bình Bình sửng sốt, tỉnh táo trong nháy mắt: “Đúng rồi, tôi muốn lấy mỹ nhân, cũng muốn mời Cầu Lão Thất!”

Sau khi nghe xong mỹ nhân cũng sửng sốt. Thư Ngọc buồn cười: “Khưu tiểu thư thật là lòng tham không đáy, mỹ nhân và Cầu Lão Thất, không từ bỏ ai cả.”

Khưu Bình Bình nghe lời trêu chọc của Thư Ngọc, cô ta không để ý: “Dễ dàng từ bỏ mới không phải quân tử chân chính.”

Quần chúng vây xem đều buồn cười. Một cô gái đoan trang lại muốn học đàn ông làm quân tử.

Bỗng nhiên, tấm rèm của vị khách thứ ba lay động. Vị khách này cả buổi chưa từng nói tiếng nào, chỉ tỏ thái độ qua một tờ giấy.

Giờ phút này, tầm mắt mọi người đều hướng về tấm rèm của vị khách kia. Ngay cả Thư Ngọc cũng hiếu kỳ nhìn qua.

Vị khách kia rốt cuộc đến đây làm gì?

Tấm rèm chuyển động, một người hầu thanh tú áo xanh đi ra. Người hầu kia mặc áo dài Mãn Châu, chải tóc kiểu Mãn Châu, hai tay cầm khay ngọc đựng gấm vóc.

Mọi người hơi thất vọng.

Thư Ngọc nhìn người hầu này một cách tường tận. Ăn mặc trang phục của nhà Thanh lộ liễu như vậy xuất hiện trước mặt quần chúng, chủ nhân và người hầu này lá gan không nhỏ chút nào.

Gã kia hướng về phía mọi người, khom lưng nói: “Đại nhân nhà chúng tôi rất bái phục vị tiên sinh này. Mặc dù thua tiền cược, nhưng được nhìn thấy kết quả tốt. Vì tỏ lòng biết ơn, đại nhân muốn tặng tiên sinh chút quà mọn, xin tiên sinh vui lòng nhận cho.”

Tiên sinh trong miệng gã kia đương nhiên chỉ vị khách thuê Cầu Lão Thất.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thật là chuyện kỳ quái, ở đâu có người sau khi thua tiền cược còn tặng quà cho người thắng?

Không thể tưởng tượng nổi.

Tấm rèm phía sau Cầu Lão Thất lay động. Người bên trong khẽ cười, nói: “Cám ơn đại nhân nhà các người. Nhưng mà, không công không thể nhận lộc, nếu tôi nhận lễ này, nhất định khó ăn khó ngủ.” Số từ ngắn gọn, trả quà trở về. Đã cho đối phương thể diện, lại không mất lễ độ của chính mình.

Thư Ngọc không khỏi liếc nhìn phía sau Cầu Lão Thất lần nữa.

Gã kia không miễn cưỡng, khom lưng lui về phía sau tấm rèm.

Mọi người hậm hực, chỉ vậy thôi? Đại nhân kia ngay cả mặt mũi cũng không lộ ra, thậm chí vị khách phía sau Cầu Lão Thất cũng chẳng lộ diện.

Trong lúc người vây xem đang ồn ào, trước bàn đánh bạc đã không còn thấy bóng dáng của Cầu Lão Thất. Tấm rèm phía sau hắn cũng không còn động tĩnh nữa, vị kia tại chỗ ẩn hiển nhiên đã âm thầm rời đi.

Vị khách thứ ba sau khi gã hầu quay trở về cũng không có động tĩnh, có lẽ bên trong gian phòng đã trống không.

Rất nhanh, đám người vây xem cũng đi mất, chỉ để lại Thư Ngọc, Hạ Tử Trì cùng với Khưu Bình Bình và mỹ nhân trên đài.

Hạ Tử Trì lén chọt Thư Ngọc, cô lấy lại tinh thần, nhìn mỹ nhân trên kia: “Không biết mỹ nhân xưng hô thế nào?”

Mỹ nhân mỉm cười: “Người kiếm sống tại Thiên Cơ Các, làm sao có tư cách có được tên của mình? Mong phu nhân không chê, cứ gọi tôi Dạ Miêu đi.”

Hạ Tử Trì thiếu chút nữa hét lên, bị Thư Ngọc nhéo mạnh cánh tay anh ta mới không thất thố.

“Dạ Miêu?” Thư Ngọc tỏ vẻ kinh ngạc, “Tên rất đặc biệt, không biết là ‘Dạ Miêu’ trong chữ nào.”

Mỹ nhân hé miệng cười nói: “Phu nhân đừng giễu cợt tôi, chẳng qua là mèo hoang đi trong đêm tối tầm thường. Cái tên thấp kém để sống qua ngày, thế thôi.”

Khưu Bình Bình ở bên cạnh đang muốn mở miệng, nhưng bị Thư Ngọc ngắt ngang: “Khưu tiểu thư, nếu cô muốn đánh một ván với Dạ Miêu cô nương, tôi đương nhiên không phản đối. Nhưng hiện tại tôi muốn nhờ cô ấy giúp một việc, Khưu tiểu thư có thể chờ một ngày sau lại đến mời không?”

Khưu Bình Bình á khẩu. Cô ta cũng không phải người cố tình gây sự, cô gái trước mắt nếu đã nói vậy thì cô ta chỉ đành nhận lời: “Được rồi.” Dứt lời cô ta quay đầu nói với Dạ Miêu, “Nhưng mà mỹ nhân tỷ tỷ, chị phải chờ tôi nhé.”

Dạ Miêu không nhịn được mà mỉm cười, phong thái quyến rũ tự nhiên, khiến Khưu Bình Bình ngây người.

Tiễn xong Khưu Bình Bình, Thư Ngọc quay đầu nói với Dạ Miêu: “Tối nay tôi muốn mời cô nương gặp một người.”

Dạ Miêu nhướng mày: “Đàn ông?”

“Phải.” Thư Ngọc không hề giấu diếm, thoải mái gật đầu, “Cô nương để ý?”

“Ồ, tiếp một người là tiếp khách, tiếp hai người cũng là tiếp khách, đối với tôi chẳng sao cả.” Dạ Miêu miễn cưỡng nói.

Thư Ngọc nhìn mắt Dạ Miêu, hòa nhã nói: “Cô nương chỉ cần đứng trước mặt người đó, nếu người đó muốn cô nương làm việc cô không muốn làm, cô nương có thể từ chối.”

Dạ Miêu như nghe được truyện hài mà cười khanh khách: “Tôi từ chối được sao?”

Thư Ngọc nghiêm mặt: “Cô là do tôi mời đến, tôi đương nhiên phải bảo vệ cô chu đáo. Nếu cô không muốn, thì không ai có thể ép cô làm bất cứ chuyện gì.”

Dạ Miêu bị sắc mặt nghiêm túc của Thư Ngọc làm kinh ngạc, cô ta nhất thời nghẹn lời.

“Như vậy, chúng tôi đi trước.” Thư Ngọc hơi cúi người, “Hôm nay giờ Tuất một khắc*, tôi tới đón cô nương.”

(*) giờ Tuất: từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối / một khắc: 15 phút

Dạ Miêu nhìn bóng dáng Thư Ngọc rời đi, cô ta hơi nhíu mày.

Trở ra Thiên Cơ Các, Hạ Tử Trì thổn thức: “Trương cảnh ti là lão sắc quỷ, chẳng phải muốn tìm một người phụ nữ để hưởng lạc thôi sao? Cần gì đi loanh quanh nhiều như vậy? Làm hại tôi nửa tháng trời không được yên lòng, thật là đủ rồi đấy.”

Thư Ngọc lại nhíu mày. Nếu Trương cảnh ti muốn tìm Dạ Miêu trong Thiên Cơ Các, sao lại muốn huy động nhân lực nhờ vả nhà in Hàm Phong? Diêm Phong giao nhiệm vụ nhìn như vô nghĩa này cho Hạ Tử Trì, thật sự chỉ là trừng phạt anh ta làm việc không tốt ư?

Mà thôi, nếu nhiệm vụ đã xong, cô không cần truy đến cùng nữa. Nhưng về sau nên phân rõ ranh giới với Hạ Tử Trì.

Về đến nhà, bữa tối lan tỏa mùi hương. Thần kinh căng thẳng cả ngày của Thư Ngọc phút chốc được thả lỏng.

Cô đi vài bước, quen đường đi vào thư phòng tìm Cô Mang.

Cô Mang đưa lưng về phía cô đang thu xếp văn kiện, anh không quay đầu mà hỏi: “Mèo của Trương cảnh ti tìm được chưa?”

Thư Ngọc ôm cánh tay anh: “Chắc là tìm được rồi, nhưng em luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Cơ mà không sao cả, vấn đề còn lại để Hạ Tử Trì hao tâm tổn trí.”

Cô Mang nhìn cô: “Ồ? Anh thấy có người lòng đầy hiếu kỳ, đoán chừng liên quan đến chút điểm kỳ lạ kia muốn tìm hiểu rõ ràng.”

Cô bất mãn: “Nói bậy, lần này em thật sự không lo chuyện bao đồng. Thật mà.” Cô tỏ vẻ cam đoan.

Anh mỉm cười: “Để anh tính thử xem, đây là lần thứ mấy em cam đoan với anh?”

Cô trừng anh: “Đừng nói em nữa. Người của anh bị vu oan, anh có manh mối gì chưa?”

Mặt mày nhíu lại, anh thản nhiên nói: “Tám chín mười phần.”

Cô thả lỏng, anh nói vậy có nghĩa đã tính trước mọi việc: “Là người bên nào?”

Anh giơ tay vuốt lại những sợi tóc hơi rối của cô: “Nói em cũng không biết.”

Mày cô dựng thẳng, gỡ tay anh ta: “Không thèm để ý anh nữa, em muốn ăn cơm.”

Anh mỉm cười: “Địa vị của anh ngày càng thấp, trước đó chẳng bằng một sân hoa rụng, giờ lại không địch nổi bàn ăn.” Dứt lời anh ôm eo cô, cùng ra khỏi thư phòng.

***

Thiên Cơ Các, tầng cao nhất.

Có mỹ nhân ngồi trước gương trang điểm, trên chiếc giường lớn phía sau có một người đàn ông dựa ở đó.

Người đàn ông kia ngũ quan tuấn tú, nhưng sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt: “Tối nay ngươi phải đi gặp Trương Hàn Sinh.”

Mỹ nhân cụp mắt: “Dạ, đại nhân.”

Người đàn ông thản nhiên nói: “Nếu đã có cơ hội tiếp cận hắn thì hãy kết thúc sạch sẽ đi.”

Mỹ nhân cung kính gật đầu.

“Sau khi lấy được phần văn kiện kia tôi sẽ đưa cho ngài.” Bàn tay trắng nõn của mỹ nhân vừa giơ lên, từ trong góc phòng một con cú mèo màu nâu đốm trắng bay ra.

Con mắt của nó ở trong căn phòng mờ tối như hai ngọn lửa bùng cháy, không thể dập tắt.

Người đàn ông trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta đã tổn hại Nguyệt Minh Lâu, không thể mất đi Thiên Cơ Các nữa. Nếu ngươi cũng xử trí theo cảm tính, thế thì hãy đi theo làm bạn với tiền thân của ngươi đi.”

Chẳng qua nói mấy câu đơn giản, nhưng khiến mỹ nhân ứa ra một lớp mồ hôi lạnh sau lưng.

“Dạ, đại nhân.”

Bình luận

Truyện đang đọc