NĂM THÁNG RỰC RỠ

Con đường xuống núi không mất sức như khi lên núi, nhưng đường dốc trơn trượt, nguy hiểm hơn lên núi mấy phần.

Ban đầu Cô Mang muốn cõng Thư Ngọc xuống núi, thế nhưng nói gì Thư Ngọc cũng không chịu.

“Abel ở đây.” Thư Ngọc thấp giọng nói lý lẽ, “Bị anh ta thấy ngại lắm. Em đi đường núi còn muốn người khác cõng! Không được, không được.”

Cô Mang không nhịn được nhoẻn miệng cười: “Khi lên núi sao không thấy em ngại. Em không sợ Lễ Cung Tú Minh, lại sợ Abel?”

Thư Ngọc nhíu mày: “Sao giống nhau chứ.” Lễ Cung Tú Minh nhiều nhất coi là người lạ, cô không quan tâm hắn thấy cô thế nào. Abel và cô là bạn cùng trường, anh ta mà thấy cô như vậy thì sẽ cười nhạo, còn có thể lộ tẩy chuyện xấu hổ của cô cho bạn học cũ biết.

“Được, vậy tự em đi đi.” Cô Mang biết lắng nghe, “Nhìn đường cẩn thận, đừng giẫm lên băng đá.”

Thư Ngọc lườm anh, cô cẩn thận run run tiếp tục cất bước.

Abel ở đằng trước quát to: “Trời, hai người sao đi chậm thế hả? Cô, cậu xem Đàm kìa chân chẳng bước ra được, cậu không thể thân sĩ một chút cõng cô ấy qua đoạn đường này sao?”

Thư Ngọc: “…”

Cô Mang nhún vai, nghiêng đầu nhìn Thư Ngọc: “Em khẳng định bộ dạng hiện tại của em còn đẹp hơn là để anh cõng?”

Thư Ngọc đấu tranh trong lòng: “Em muốn tự mình đi.” Lời thốt ra như bát nước đổ ra ngoài, làm thế nào cũng phải giữ vững uy nghi.

Cô Mang tỏ vẻ đồng ý gật đầu, anh vươn tay đỡ Thư Ngọc. Vợ đã kiên quyết vậy, anh còn có thể nói gì?

Vì thế một người dìu một người, bên trong con đường núi chật hẹp đầy tuyết, chầm chậm đi xuống.

Đợi khi ba người tới Đại uyên ương thiên thì chân trời đã chiếu rọi nắng chiều.

Hàn Kình bọc áo khoác kín mít, ngậm điếu thuốc chờ ở con đường giao nhau, trông thấy ba người kia lửng thững đi xuống như là dạo chơi xuân, anh ta mất kiên nhẫn cất tiếng: “Các người sao thế hả, buổi sáng trời trong, tới giờ này mới xuống đây? Trên đường gặp phải gấu đen hay là rớt xuống hố hả?”

Cô Mang cười nói: “Đường trơn trượt, tôi đi chậm, để anh chờ lâu, xin lỗi.”

Hàn Kình nhíu mày, nhìn Cô Mang rồi lại nhìn Thư Ngọc, anh ta khẽ cười: “Bước chân của anh cũng đủ chậm nhỉ.”

Thư Ngọc lúng túng đỏ mặt.

“Đi thôi, xuống Uyên ương thiên.” Hàn Kình vừa đi, vừa phủi áo khoác, “Tôi thật sự ở đây đủ rồi. Chỗ này đồ ăn thanh đạm chán chết, tôi phải xuống núi ăn uống thỏa thuê.”

“Trong chùa đương nhiên chỉ có thức ăn chay.” Thư Ngọc lấy ra một cái túi thêu màu đỏ từ trong túi to Cô Mang mang theo, “À, anh không lên được Tiểu uyên ương thiên, tôi đã giúp anh cầu phúc. Chúc mừng năm mới.”

“Cám ơn nhé.” Hàn Kình nhận lấy chiếc túi, anh ta mở ra, nhìn bên trong có giấy thếp vàng Phật ấn, “Ồ, sao lại là bùa bình an. Cô phu nhân không cầu nhân duyên cho tôi ư?”

Thư Ngọc nhịn cười: “Nếu Hàn gia anh bớt đi tìm ong bướm thì nhân duyên tự nhiên sẽ đến thôi.”

Hàn Kình run rẩy: “Cô còn trẻ, thế mà giọng điệu lại giống y chang mấy mụ già trong nhà tôi.”

“Xem ra có người không muốn lá bùa xin được từ Tiểu uyên ương thiên.” Thư Ngọc nhướn mày, vươn tay làm bộ muốn lấy bùa bình an trong tay Hàn Kình.

Hàn Kình động tác mau lẹ, bỏ lại bùa bình an vào trong túi, đôi mắt chim ưng cười xấu xa: “Ơ kìa, quà đã tặng ra thì có lý nào trả lại chứ, anh nói có phải không, Cô tiên sinh?” Dứt lời anh ta đi tới bên cạnh Cô Mang, thấp giọng thầm thì, “Vợ anh ngày càng lợi hại đó nha.”

Cô Mang cười cười, không nói gì.

Hàn Kình vẫn ở lại bên cạnh Cô Mang, cố ý chậm bước đi cùng anh ở đằng sau.

“Chuyến đi lên Tiểu uyên ương thiên này có gặp được người thú vị không?” Hàn Kình liếc nhìn Cô Mang.

Cô Mang thản nhiên nói: “Xem ra, anh ở Đại uyên ương thiên cũng gặp được người thú vị.”

Hàn Kình đột nhiên thốt lên một câu thô tục, anh ta hút điếu thuốc, nói: “Ờ, một đám nhóc con.” Nói xong anh ta thuật lại ngắn gọn tin tức đã tìm hiểu từ chỗ Gia Tuệ. Cuối cùng kể lại đề nghị của Mục Nhã Bác.

“Anh nói xem, đề nghị này chúng ta có nhận hay không?” Hàn Kình híp mắt trong làn khói lượn lờ, “Tôi cảm thấy, chuyện này tôi không muốn vớ vào. Chúng ta lại không đến lăng mộ, lấy mấy thứ kia làm gì? Bọn họ muốn vật trong tay chúng ta thì để bọn họ lấy thành ý ra. Hồi trước gây chuyện với chúng ta, tính toán làm gì?”

Cô Mang hơi nhíu mày: “Đừng kết luận sớm như vậy. Vị đại nhân kia của bọn họ, còn phức tạp hơn so với suy nghĩ của chúng ta.”

Hàn Kình sửng sốt: “Là sao?”

Cô Mang nói: “Hắn là người bất tử.”

“Gì hả?” Hàn Kình cứng đờ, “Có lẽ nào còn nguy hiểm hơn cả Tiểu Thuận Tử?”

Cô Mang nhìn anh ta: “Còn phiền toái hơn.”

“Còn nhớ năm đó ở Luân Đôn, cái tên nhốt Abel ép tôi tiết lộ đao thức không?” Cô Mang bỗng nhiên lên tiếng hỏi.

Hàn Kình nhíu mày: “Nhớ chứ. Thế nào, tên quái nhân kia sang đây tìm anh hả?”

“Không có.” Cô Mang lắc đầu, “Nhưng tôi tình cờ gặp một người, đao thức của người kia khiến tôi nhớ tới tên quái nhân năm đó.”

Cô Mang nheo mắt, ngẩng đầu nhìn màn trời trong: “Vị đại nhân mà Gia Tuệ hầu hạ, hắn và tôi thử đao tại Tiểu uyên ương thiên, chiêu thức y chang năm chiêu mà Mr. X bảo tôi phá chiêu hồi đó.”

Hàn Kình hiếm khi lộ ra nụ cười khổ: “Nói vậy, vị đại nhân bất tử này có liên quan đến tên quái nhân không mặt năm đó?”

Cô Mang không nói gì.

“Tôi nói này, anh không trở về giới chính trị.” Hàn Kình thở dài, “Hối hận không?”

Cô Mang ngước mắt, ánh mắt nhìn theo Thư Ngọc đang cãi nhau ầm ĩ với Abel ở đằng trước, anh bỗng dưng mỉm cười: “Đáng giá.”

Hàn Kình nhìn theo ánh mắt anh, hút một hơi thuốc thật sâu, hiếm khi không nói lời châm chọc.

Cô Mang thu hồi ánh mắt: “Qua vài hôm nữa tìm thời gian đến thăm hỏi Diêm vương. Lúc trước anh ta bảo Hạ Tử Huân viết thư gọi tôi trở về, bây giờ mới bị cuốn vào trong thế cuộc này, hiện giờ không kéo anh ta xuống nước, thật là không chính đáng mà.”

“Cũng phải,” Hàn Kình mỉm cười, “Ai bảo lúc trước Diêm vương tính kế kéo anh vào.”

Cô Mang đè vành nón. Có một số lời, anh không nói với Hàn Kình.

Ban đầu, Diêm Phong vì muốn cứu Gia Tuệ ra khỏi hố lửa mới bày kế khiến anh và Thư Ngọc đón nhận lá thư mang hai sát lệnh kia, do đó bị cuốn vào sự cố, cùng Diêm Phong diệt trừ tên quý tộc Mãn Thanh xảo quyệt khó lường kia.

Nhưng hôm nay đã tới bước này, suy đoán trước kia có phần không vững vàng.

Có lẽ lúc trước ý định ban đầu của Diêm Phong quả thật là tìm kiếm đồng minh mà thôi, nhưng tình thế trước mắt lại nói với anh, những cảnh ngộ này liên kết với nhau, anh không thể trốn thoát.

Có lẽ từ rất lâu rất lâu trước kia, la bàn số phận đã âm thầm chuyển động.

Từ khi anh lên đường đi du học, từ khi anh tình cờ gặp phải nhà khoa học kỳ quái có lòng cố chấp đối với đao thuật kia, hoặc là, từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Thư Ngọc.

Anh không thể trốn thoát.

Dù thời gian có thể quay lại, anh vẫn sẽ đi trên con đường này, gặp gỡ cô, yêu thương cô, dùng mọi thủ đoạn để cưới cô làm vợ mình.

“Nghĩ gì đó?” Hàn Kình hỏi.

Cô Mang cười nhẹ nhàng như gió xuân: “Nghĩ về nhà ăn đồ ăn vợ nấu.”

Hàn Kình ném qua ánh mắt khinh thường, nhưng lập tức nhích đến gần: “Có thể chừa lại một phần cho tôi không?”

Cô Mang liếc xéo anh ta: “Cút.”

Đại uyên ương thiên, sương phòng khách.

Người đàn ông mặc trường bào trắng dựa vào chiếc ghế dài, ôn hòa nhìn chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước mặt hắn.

“Đại nhân, đoàn người của Cô tiên sinh và Hàn tiên sinh đã xuống Uyên ương thiên. Bọn họ không phát hiện người của chúng ta vẫn còn ở đây.”

“Nhã Bác, ta tưởng hiện giờ ngươi nên ở lại trong thành Nam Kinh, sao lại đột nhiên đến Uyên ương thiên?” Lễ Cung Tú Minh thản nhiên hỏi.

Mục Nhã Bác cung kính khom người: “Bẩm đại nhân, tôi lo lắng Gia Tuệ tính tình quá nóng nảy, sẽ phá hủy kế hoạch.”

“Còn gì nữa?” Lễ Cung Tú Minh ngước mắt.

Sau một lúc lâu trầm ngâm, Mục Nhã Bác mới đáp: “Tôi nghe nói cô gái Liêm Thương đuổi theo đại nhân năm năm trời cũng theo tới nơi này, cho nên…”

Lễ Cung Tú Minh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ngươi lo lắng sao?”

Trên trán Mục Nhã Bác đã đổ một lớp mồ hôi mỏng: “Tôi chỉ lo…”

“Lo ta lấy mạng cô ta, phải không?” Lễ Cung Tú Minh hòa nhã nói, “Nữ nhân cùng ta thân mật chung quy cũng bị cổ trùng xâm nhập cơ thể, khó mà giữ được tánh mạng. Ngươi không muốn lại nhìn thấy nữ nhân bởi vậy mà chết, phải không?”

Mục Nhã Bác cắn chặt răng, chần chờ không biết nên nói tiếp thế nào.

“Nhưng hiện tại ngươi không cần lo lắng đến cô ta nữa.” Lễ Cung Tú Minh nói.

Mục Nhã Bác sửng sốt.

“Cô ta chết rồi.”

Lễ Cung Tú Minh lại mỉm cười: “Nhã Bác, ngươi nói ta phải làm sao mới tốt đây? Ta cần một đứa con trai nối dõi.”

“Đại nhân, ngài cứ thử như vậy…khó mà có thiện quả.” Mục Nhã Bác cân nhắc câu chữ, “Đồng tông trong tộc thực ra cũng có người có thể sinh ra con nối dõi cho dòng họ…”

Lễ Cung Tú Minh thản nhiên nói: “Chỉ có con trai của ta mới có thể kế thừa ta.”

Mục Nhã Bác vội vàng cúi đầu: “Đại nhân nói phải.”

“Ngươi đi xuống trước đi.”

“Dạ.” Mục Nhã Bác như nhận được đại xá, cố hết sức bước vững vàng lùi đến cạnh cửa.

Lễ Cung Tú Minh đột nhiên cất tiếng: “Còn có một chuyện.”

Bước chân Mục Nhã Bác cứng đờ.

“Nếu sau này ngươi có tính toán gì, luôn có thể nói thẳng với ta. Ta không hẳn độc đoán ngang ngược bác bỏ đề nghị của ngươi.” Lễ Cung Tú Minh lạnh nhạt liếc nhìn Mục Nhã Bác.

“Dạ.”

“Được rồi, đi xuống đi.”

Cửa phòng khép lại.

Ngoài sương phòng khách, phía trên Đại uyên ương thiên, Tiểu uyên ương thiên.

Sa di trong chùa tụm ba tụm năm, mang theo chổi to đến núi rừng quét tuyết.

Một người trong đó bỗng nhiên kêu to: “Nhìn kìa, trên đất tuyết đằng kia có một nhánh hoa anh đào!”

Các sa di còn lại vây xem, vô cùng tò mò: “Mùa này sao lại có hoa anh đào?”

Mọi người nhìn xuống, trông thấy chỗ đó có một gò tuyết, trên đó đặt một nhánh cây, đầu nhánh cây nở ra một nụ hoa hồng nhạt.

“Anh đào chỗ nào, rõ ràng là hoa mơ.”

Ngay sau đó, mấy sa di đều tản ra.

Trên đất tuyết, chỉ còn lại gò tuyết hơi gồ lên, cùng với nụ hoa nho nhỏ lẳng lặng nở rộ trên gò tuyết.

Bình luận

Truyện đang đọc