NĂM THÁNG RỰC RỠ

Lúc này Hạ Tử Trì hoảng hốt, quay đầu nhìn Thư Ngọc nói: “Cô Mang sao lại đến đây? Có phải cô để lộ sơ hở không?”

Thư Ngọc cũng rất kinh ngạc, bình thường Cô Mang không qua lại với giới cảnh sát, sao hôm nay nói đến là đến? Chẳng lẽ cô quá đắc ý vênh váo, để lộ manh mối khiến anh phát hiện?

“Không thể nào, tôi làm việc tuyệt đối cẩn thận, khẳng định là anh nói lỡ lời.” Thư Ngọc kiên trì.

Hạ Tử Trì không quan tâm rốt cuộc ai đúng ai sai, anh ta sải bước chạy nhanh về phía cổng lớn. Chạy được vài bước rồi đột nhiên đứng tại chỗ bất động như cọc gỗ bị đóng đinh.

Một âm thanh hòa nhã mang theo mấy phần lạnh lẽo vang lên: “Đây không phải là nhị công tử của Hạ gia sao? Ăn mặc mộc mạc thế này chuẩn bị làm gì đó?”

Hạ Tử Trì nhắm mắt, sau đó cam chịu số phận mở mắt ra, nặn ra nụ cười chân thành nhất với Cô Mang: “Đã lâu không gặp rồi, Cô tiên sinh.” Ánh mắt không nhịn được mà liếc ra phía sau, chỉ mong Cô Mang không nhìn thấy Thư Ngọc. Nhưng mà một người thật lớn như vậy, Cô Mang lại chẳng mù, sao lại không nhìn thấy?

Hôm nay Cô Mang mặc bộ âu phục giản dị màu xám nhạt, bên trong là áo sơ mi sọc màu sáng, so với Trương cảnh ti phát tướng ở lứa tuổi trung niên, anh càng lộ ra sức sống của tuổi trẻ. Anh đi chầm chậm về phía Hạ Tử Trì nhìn thoáng qua phía sau, nói: “Hạ công tử cứ lén lút nhìn ra sau là vì sao thế? Chẳng lẽ đằng sau có cái gì tôi không được nhìn ư?”

Hạ Tử Trì dứt khoát xoay người ra phía sau, tại đó những hòn núi giả được bố trí rải rác, bóng dáng của Thư Ngọc đâu rồi?

Hạ Tử Trì không khỏi thở phào, quả nhiên Thư Ngọc lanh lợi.

Cô Mang thản nhiên liếc Hạ Tử Trì một cái, sau đó đi về phía giữa của những núi giả, vừa đi vừa trò chuyện với Trương cảnh ti: “Anh Trương thật ra rất biết hưởng thụ, cách bố trí nơi đây tao nhã tự nhiên, hợp với địa hình may mắn vốn có.”

Trương cảnh ti mặt tròn trắng trẻo hài hòa, có thể ngờ ngợ đoán ra mặt mày anh tuấn khi còn trẻ. Hắn cười gượng vài tiếng, nói: “Đâu có đâu có, Cô tiên sinh khen nhầm rồi, nhầm rồi.”

Cô Mang không nói tiếp, anh vẫn đi đến phía trước một hòn núi giả, vuốt cằm làm như quan sát đường vân trên núi giả.

Hạ Tử Trì và Trương cảnh ti không lần ra suy nghĩ của anh.

Nhưng trái tim Thư Ngọc thì treo trên cao. Cô Mang và cô chỉ cách nhau một hòn núi giả, nếu anh lại tiến lên phía trước vài bước, cô không còn chỗ ẩn nấp.

Khi Hạ Tử Trì hồ đồ chạy về phía cổng, thì cô đã biết cứ đi theo hướng đó tất nhiên đụng phải Cô Mang. Cô không kịp kéo Hạ Tử Trì trở lại, đành phải một mình lách người trốn sau núi giả. Tất cả hành động đều theo phản xạ.

Nhưng khi trốn rồi, cô liền ảo não. Trốn cái gì chứ, chẳng phải làm ra chuyện người khác không được nhìn thấy, lúc này trốn tránh lại tỏ ra cô làm việc sai.

Trốn cũng trốn rồi, đâu thể không biết ngượng mà đứng ra mặt.

Chỉ mong Cô Mang đừng đi về phía trước.

Cô Mang quả thật làm như mong muốn của cô, đứng bất động trước hòn núi giả.

Sau núi giả không còn động tĩnh, Thư Ngọc cũng không dám sơ suất, cô nín lặng tập trung, một chút biến động nhỏ cũng không bỏ qua.

Hồi lâu sau, âm thanh của Cô Mang ở bên kia truyền tới: “Anh Trương đừng khiêm tốn, đây quả là vùng đất phong thủy trù phú, ngay cả đất đai cũng là loại đất quý báu tìm không ra chỗ thứ hai trong thành Nam Kinh.”

Nghe vậy, Thư Ngọc theo bản năng nhìn đất đai phía dưới. Trông thấy màu sắc của đất cũng biết là chất liệu tốt.

Trương cảnh ti lau mồ hôi: “Đất đai trong thiên hạ…không phải cũng thế sao?”

Cô Mang cười nói: “Xem ra anh Trương không phải người yêu thích hoa. Có lẽ trong phủ của anh Trương có người am hiểu cách chăm bón hoa cỏ, chắc chắn là người kia đưa loại đất này tới đây.”

Trương cảnh ti hốt hoảng, nhưng không tiếp lời.

Cô Mang lại nói: “Nghe nói ba ngày trước hai thuộc hạ đắc lực của anh Trương phơi thây tại ngõ Viên Thủy.”

Thư Ngọc kinh ngạc, gần đây Trương cảnh ti này còn cuốn vào án mạng nữa?

Trương cảnh ti gật đầu: “Phải, phải, Cô tiên sinh tin tức thật nhanh chóng.”

“Không phải tôi tin tức nhanh chóng.” Trong nháy mắt giọng nói Cô Mang lạnh lùng, “Cục cảnh sát địa phương cầm chứng cứ xác nhận hung thủ là người của tôi. Lệnh truyền đưa thẳng đến tay tôi, anh nói tôi có thể không biết sao?”

Dừng một chút, anh lại nói: “Nếu thật sự là thuộc hạ của tôi gây ra, tôi tuyệt đối không hai lời. Nhưng rõ ràng chứng cứ vẫn còn thiếu sót, tình tiết vụ án cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ, cục cảnh sát kết án qua loa như vậy, điều này nên giải thích sao đây?”

Sắc mặt Trương cảnh ti đã trắng bệch, nhưng Cô Mang chẳng thèm để ý. Anh dùng tay cầm một nhúm đất, thản nhiên nói: “Điều trùng hợp là, tại hiện trường tử vong để lại mấy dấu chân không hoàn chỉnh, trong dấu chân có một ít bùn đất. Người của tôi đã tra xét, loại đất kia và thứ nằm trong tay tôi đây là một. Anh Trương không giải thích một chút sao?”

Đằng sau núi giả, Thư Ngọc hồi hộp căng thẳng. Tuyên bố rõ muốn vu oan giá họa Cô Mang, rốt cuộc là kẻ nào có lá gan lớn vậy?

Phía bên kia, chân của Trương cảnh ti đã mềm nhũn: “Cô tiên sinh, tôi cũng không biết kẻ non nớt không hiểu chuyện nào lại tùy tiện kết luận như vậy… Trở về tôi nhất định dạy bảo bọn họ đàng hoàng… Nhưng mà, nhưng mà Cô tiên sinh ngài nhất định phải tin tưởng, việc nhận sai thuộc hạ của ngài là hung thủ không phải do tôi bày mưu tính kế, vả lại hung thủ cũng tuyệt đối không phải tôi…”

Cô Mang cong khóe miệng: “Tôi đương nhiên tin tưởng anh Trương sẽ không làm chuyện như vậy. Nhưng xin nhờ anh Trương bảo cục cảnh sát cho tôi một lời công đạo.”

Một câu lấp lửng lại khiến Trương cảnh ti sợ hãi hơn. Sẽ không làm chuyện như vậy —— rốt cuộc là chỉ cảnh sát không bày mưu đặt kế hãm hại Cô Mang, hay là chỉ sẽ không làm ra hành động giết người? Hoặc là đều bao gồm cả hai bên trong?

Không đoán ra, không đoán ra. Người nào có thể hiểu thấu suy nghĩ trong lòng của Cô Mang Bắc Bình? Ai lại dám đoán chứ?

Thư Ngọc nhíu mày suy tư, bất luận Trương cảnh ti ở bên trong đóng vai diễn gì, cho dù chỉ là một quân cờ, hắn cũng không thể thoát khỏi liên can —— bên người hắn nhất định có một thế lực ẩn nấp. Thế lực kia không muốn Cô Mang sống dễ chịu.

Cô nghĩ ngợi rất nghiêm túc, ngay cả khi Cô Mang rời khỏi núi giả lúc nào cô cũng không biết. Khi cô phục hồi lại tinh thần thì bên kia đã không còn tiếng người.

Lại đợi một lúc nữa, Thư Ngọc mới từ sau núi giả đi ra.

Đám người Cô Mang không biết đi đâu rồi, trước mũi chân cô nửa tấc có một chỗ lõm nhỏ trên mặt đất. Có lẽ chỗ lõm này là do Cô Mang khi nãy lấy nhúm đất để thử Trương cảnh ti.

Thư Ngọc không có tâm tư đi tìm Hạ Tử Trì. Cô đi lung tung trong chợ một vòng, lại rẽ vào hiệu sách mua một cái nghiên mực. Dạo một hồi cho đến sập tối, cô không còn lòng dạ mua sắm nữa, liền trở về nhà.

Cô Mang đã về nhà từ lâu, một mình dựa trên ghế dài đọc sách.

Thư Ngọc đạp giày ra rồi nhảy lên ghế dài, sau đó lăn vào trong lòng Cô Mang.

Anh đang có hứng đọc sách, bỗng dưng bị độ ấm trong lòng làm phân tâm, thế là anh ném sách qua một bên, vòng tay ôm bảo bối trong lòng.

“Giám định thư họa xong rồi?” Anh hỏi.

Cô ậm ờ “ừ” một tiếng, không tập trung tư tưởng.

“Nhận được lợi ích gì không?” Anh ngắm nghía mái tóc đen nhánh của cô.

“Không.” Cô đáp, “Một chút lợi ích cũng không có.” Từ khi ra khỏi Trương trạch, cô miên man suy nghĩ băn khoăn, nghĩ ngợi xem còn có đường nào giúp Hạ Tử Trì tìm mèo không? Rốt cuộc là thế lực phương nào làm khó dễ Cô Mang?

Anh quẹt mũi cô: “Buôn bán không có chút lời mà em cũng làm?”

Cô vòng tay ôm eo anh, hỏi: “Hôm nay anh đi đâu thế?”

Anh ngẩn người, đáp: “Đi ra ngoài làm chút việc nhỏ.”

Hồi lâu sau cô mới cất tiếng: “Sau này có chuyện có thể đừng gạt em hay không? Em cũng giúp anh chia sẻ được mà. Vợ anh không vô dụng như anh nghĩ đâu.”

Anh mỉm cười, tì cằm trên đỉnh đầu cô: “Anh biết.”

“Biết cái gì?” Cô bất mãn. Anh thích chơi trò ăn nói lấp lửng này mà.

Anh kiên nhẫn đáp: “Anh biết vợ anh muốn giúp anh san sẻ, biết vợ anh rất lợi hại.”

“Vậy còn không thẳng thắn.” Mày liễu của cô dựng thẳng.

Anh nói chầm chậm: “Thẳng thắn không phải là chuyện của hai bên sao?”

Cô ngẩn ra.

Anh lại nói: “Em thẳng thắn với anh trước, anh sẽ nói cho em chuyện em muốn biết.”

“Em có gì không thẳng thắn chứ?” Cô khó hiểu.

“Ồ?” Anh liếc xéo cô một cái, “Hôm nay em thật sự đến hiệu sách.”

Cô ngỡ ngàng, muốn lần mò cái nghiên mực mua ở trong chợ làm bằng chứng, nhưng làm sao cũng không tìm ra.

“Đừng tìm nữa.” Khuôn mặt anh không biểu cảm, “Trong nhà nhiều nghiên mực tốt em không cần, lại đi mua một nghiên mực tầm thường, giấu đầu hở đuôi cũng rõ ràng quá rồi.” Cái nghiên mực anh đang ngắm nghía trong tay không phải là cái cô mua ở hiệu sách sao?

Huh? Cô há hốc mồm lần nữa.

Anh thở dài một hơi, gỡ bỏ khuôn mặt ngớ ra của cô: “Hôm nay cùng tên ngốc Hạ Tử Trì kia đi làm gì? Anh ta lại lấy thứ gì dụ em? Để anh đoán nhé, mùa này, thứ Hạ Tử Trì có thể lấy ra, cũng chỉ có một sân hoa cảnh của anh ta thôi.”

Có một người yêu thông minh như vậy đôi khi thật là một chuyện hao tâm tổn trí. Cô đành phải ôm cổ anh, dùng chiêu cuối cùng.

“Cũng không phải chuyện gì lớn. Anh đừng làm khó Hạ Tử Trì được không.” Cô còn trông ngóng kỳ hoa dị thảo trong cái sân kia đấy.

Anh ôm eo cô, sắc mặt sâu xa khó mà hiểu được: “Khi nào thì anh làm khó anh ta? Giao nhiệm vụ cho anh ta chính là Diêm Phong, không phải là anh.”

Cô ngẩn người, cũng đúng ha, mỗi lần Hạ Tử Trì thấy Cô Mang đều như chuột thấy mèo, nhưng từ đầu đến cuối Cô Mang chưa làm gì anh ta cả.

Cô lại hỏi: “Mau nói cho em biết, làm sao anh đoán được hôm nay em không đến hiệu sách. Chỉ dựa vào cái nghiên mực kia thì không tính.” Rõ ràng là mượn nghiên mực phô trương thanh thế. Chẳng lẽ khi đó anh đã biết cô đứng phía sau núi giả?

Anh hôn lên cổ cô, ậm ờ nói: “Có lỗ nhỏ trên núi giả, anh ngửi được mùi hương của em.”

Cô không tin: “Nói bậy, em đâu có mùi gì.” Cho dù có, cách xa như vậy làm sao ngửi được?

Anh lại cúi đầu mỉm cười: “Mùi hương của em, sao anh lại không biết.” Dứt lời anh nghiêng người đặt cô dưới thân.

“Còn nữa, lần sau nhớ giũ sạch bùn đất dính trên giày, loại đất đỏ Dịch Sơn kia không phải ở đâu cũng thấy được.”

Anh vừa nói vừa tắt đèn.

Lời kháng nghị của cô nhỏ dần, mau chóng không còn âm thanh.

Đúng lúc bóng đêm vừa buông xuống.

***

Lời tác giả:

Trương cảnh ti: ai có thể đoán được tâm tư của Cô Mang Bắc Bình chứ?

Hạ Tử Trì: tôi!

Cô Tiểu Mang: con con con!

Cô Tiểu Ngọc: con con con!

Thư Ngọc: ơ, tâm tư của kẻ nhã nhặn bại hoại kia còn cần phải đoán sao?

Cô Mang: vậy em nói xem bây giờ anh muốn làm gì?

Thư Ngọc: con đang ở đây, nói nhiều quá không tốt.

Cô Mang: ah, em đoán đúng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc