NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Chuyện gọi ship bao cao su và dầu bôi trơn thật sự là có, vài cửa hàng tiện lợi có dịch vụ này, nhưng đều chỉ là nhãn hiệu bình thường mà thôi chứ không có nhiều chọn lựa. Lục Tiệm Hành vừa chốt đơn hàng vừa liếc nhìn đồng hồ, 9h40, không ngờ hai người cãi nhau lâu đến thế.

Anh ngồi đợi đồ ship đến, còn Trần Thái lại vui vẻ đi tắm.

Đương nhiên trước khi vào phòng tắm Trần Thái vẫn làm bộ giả vờ xấu hổ ngượng ngùng. Chờ đến khi cửa phòng tắm vừa đóng lại, y lập tức học theo động tác của tinh tinh, đấm ngực dậm chân nhưng không phát ra tiếng, hưng phấn đến mức kêu ngao ngao.

Nói thật, từ lần trước sau khi ngủ với Lục Tiệm Hành xong, Trần Thái liền cảm thấy bản thân như là bị khai phá. Ban đầu bận bịu công tác thì không sao, nhưng mấy ngày nay vừa rảnh cái là thấy mình như ruộng hạn thèm cơn mưa rào.

Nhưng thời buổi này tìm được một người bạn đời đáng tin rất khó, y lại không có thời gian yêu đương cũng không có tiền đi hẹn người khác. Đương nhiên ngoại trừ vấn đề tiền bạc thì Trần Thái cũng sợ người ngoài quá bừa bãi, qua lại với những người như vậy không an toàn. Chuyện này nếu không ai có thể phối hợp, vậy chỉ có thể tự mình giúp mình.

Trần Thái đã hai lần ăn tiệc buffet, thấy giống như sốt cà chua không cho đường, súp lơ không nêm muối, một bàn đồ ăn màu sắc hấp dẫn hương thơm ngào ngạt nhưng đưa vào miệng lại cứ thấy thiếu vị gì đó.

Giờ thì tốt rồi, rốt cục y đã có thể yên tâm ăn một bữa bữa cơm dã ngoại, cho dù Lục Tiệm Hành cũng có Tây Tây Đông Đông này nọ, thế nhưng những người tổng tài như anh ta còn tiếc mạng hơn người thường rất nhiều, chắc chắn sẽ không có bệnh.

Đương nhiên quan trọng nhất nhất nhất chính là, ‘họa mi’ của Lục Tiệm Hành cực… lớn.

Trần Thái hí hửng vặn mở vòi sen xả nước, trước tiên tắm rửa tỉ mỉ sạch sẽ, lại dùng sữa tắm mùi hoa thược dược của Lục Tiệm Hành. Sau khi tắm xong chính y cũng không nhịn được sờ soạng bản thân một lượt, nghĩ thầm trơn tuồn tuột, tốt lắm. Lau khô người xong, lúc quay đầu liền thấy bên cạnh có lọ dưỡng thể. Trần Thái ngửi thử, vừa định bôi lên người lại chợt nhớ tới chút nữa mà thế này thế kia, rồi khiến Lục Tiệm Hành ăn vào toàn là mỹ phẩm dưỡng da thì không tốt lắm.

Trần Thái cũng sắp bị bản thân khiến cảm động chết rồi, thật sự là một người tình bé nhỏ tri kỷ mà.

Người tình bé nhỏ quấn khăn tắm đi ra, ngó dáo dác, liếc mắt nhìn, Lục Tiệm Hành không có trong phòng ngủ. Y thấy hơi kỳ kỳ, bước ra bên ngoài được hai bước thì thấy chủ nhân người ta đang gọi điện thoại ở phòng khách.

“Được, chú kêu người ta về đi, thì cứ nói tửu lượng của anh không tốt, muốn về nghỉ ngơi, ” Lục Tiệm Hành nói với em trai, “Tiền chú cứ đưa cho cậu ta, dù sao làm trễ nải người ta lâu như vậy… Không muốn? Vậy không được, không muốn cũng phải đưa, đây là phong cách làm việc của anh, đúng.”

Trần Thái đứng ở một bên nghe một lát, hiểu ra có lẽ là tối nay Lục Tiệm Viễn đã xếp hẹn người kia từ trước, nhưng không thành.

Nếu y đoán không lầm, hẳn là hai tên trai bao trong WC.

Người bên đầu kia điện thoại vẫn nói một tràng dài, Lục Tiệm Hành thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng, bộ dáng vô cùng thâm trầm, so với cái tên ban nãy mới giơ chân phát rồ mắng nhau với y cứ như hai người khác nhau.

Trần Thái đứng một lát bỗng thấy đèn trong phòng khách quá sáng, mình quấn mỗi khăn tắm hơi lạnh, liền dứt khoát đi về phòng ngủ.

Khóe mắt Lục Tiệm Hành liếc nhìn y đi khỏi, mới nói thêm với Lục Tiệm Viễn: “… Cái tên người đại diện kia ý hả? Không quen biết. Anh chỉ là phát hiện y theo dõi anh, cho nên mới túm cổ dạy dỗ vài câu… Ừm, không dọa nạt, anh chỉ nói vài câu đã hỏi ra, y cũng nhận lỗi với anh rồi, còn khóc ròng ròng.”

Lục Tiệm Viễn không biết trong tên nhóc “khóc ròng ròng” trong miệng anh giờ này đang nằm chơi điện thoại trên chiếc giường rộng lớn trong phòng ngủ, vẫn cứ cười nói với anh trai: “Anh cũng đừng quá hung ác, tên nhóc đó em thấy bộ dạng cũng được lắm, ấn tượng đầu tiên rất có hảo cảm.”

Lục Tiệm Hành lập tức nói: “Cái gì mà được, tuổi cả bó, khô khan vô vị, chú uống nhiều nên hoa mắt rồi.”

Lục Tiệm Viễn vẫn còn ngờ vực “Ồ” một câu. Bên kia có tiếng cười đùa chửi mắng ồn ào, có thể nghe ra là nơi ăn chơi, Lục Tiệm Hành nhân cơ hội nói hai câu biệt rồi cúp điện thoại.

Mấy phút sau shipper rốt cuộc đã giao hàng đến. Lục Tiệm Hành cầm những thứ cần thiết đi vào phòng ngủ, tắt đèn đóng cửa, chuẩn bị đại chiến cả đêm với Trần Thái.

Trần Thái đã sắp không đợi kịp nữa, không thèm chờ người ta thăm hỏi đã tự mình nhanh nhẹn lột phăng khăn tắm ra, nằm sấp úp mặt xuống.

Nhưng Lục Tiệm Hành lại hơi có chút luống cuống tay chân, đứng ở bên giường một lát, rồi không nhịn được nói: “Chút nữa mà đau cậu nhớ kêu.”

Trần Thái hơi ngượng, nhăn nhó nói: “Được ư ư!”

Lục Tiệm Hành: “…” Cái kiểu ỏn à ỏn ẻn này quả thực làm cho người ta nổi da gà.

Hai người vẫn quá xa lạ, lần trước còn có rượu trợ hứng, còn lần này hồ hồ đồ đồ đi đến bước này, đầu óc đều đang rất tỉnh táo thì lại càng thêm mơ hồ.

Say rượu mất lý trí? Khẳng định không phải.

Nước chảy thành sông? Càng không phải.

Lục Tiệm Hành đứng ở đầu giường đối chọi với chứng cưỡng bách của mình, rốt cuộc tìm được một cái cớ thích hợp — đây là trừng phạt tới từ tổng tài.

Tổng tài mở dầu bôi trơn xé vỏ bao cao su, bận bận bịu bịu, vội vàng làm xong còn hít sâu một hơi, bò lên giường mà như đang làm việc gì đó đầy trách nhiệm, lại bắt đầu bôi cho Trần Thái.

Hai người sờ sờ chạm chạm, lúc tiến vào đề tài chính thì bỗng khựng lại nửa chừng — Trần Thái vẻ mặt đầy đau khổ cố kìm nén âm thanh trong cổ họng, chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn như vịt đực, khó nghe vô cùng.

Lục Tiệm Hành vốn đã căng thẳng, nghe xong lại càng không được.

Hai người hai mặt nhìn nhau, may mà trong phòng rất tối nên cũng không nhìn rõ được điều gì.

Trần Thái nhỏ giọng oán giận: “… Anh sao thế? Lần trước không phải rất suôn sẻ sao?”

Lục Tiệm Hành bị than trách trong chuyện này cũng cảm thấy khá bực, nhưng vẫn nói hùng hồn: “Lần trước tôi cũng như bây giờ, vấn đề nằm ở cậu.”

Trần Thái suy nghĩ một hồi, chỉ đạo: “Tôi biết rồi. Là bầu không khí không đủ nóng. Anh hôn tôi đi.”

“Sao có thể!” Lục Tiệm Hành trừng mắt ngồi dậy, “Tôi với cậu đâu có thân quen!”

“Không quen thì làm sao? Ai lên giường mà không hôn chứ, ” Trần Thái cũng kinh hãi, chút phúc lợi như vậy mà tôi cũng không được hưởng? Y rống lên xong chợt nhớ tới Lục Tiệm Hành là kiểu người ưu nịnh đầm, rồi lập tức mềm nhũn ra, nói với giọng nhỏ nhẹ, “Hơn nữa, không phải tôi không có kinh nghiệm sao, Lục tổng anh lớn như thế, kinh nghiệm cũng nhiều, coi như đang giúp tôi đi mà.”

Lục Tiệm Hành: “…” Tên này trở mặt nhanh đến mức khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Nhưng nghĩ lại, y nói cũng có đạo lý, dù sao kích cỡ của mình cũng rất đáng kiêu ngạo, người bình thường khó mà chịu đựng được.

Lục Tiệm Hành bình tĩnh “ủ rượu” chốc lát, sờ chỗ này vuốt chỗ kia, dần cũng tìm về một ít cảm giác. Dù sao lần trước hai người phối hợp với nhau cực kỳ tốt, anh cũng là khá thỏa mãn.

Hai người bắt đầu lại, lần thứ hai xuất phát. Lục Tiệm Hành lần này thả lỏng hơn chút, nhưng cho dù động tác của anh mềm nhẹ ra sao thì tay trái vẫn cứ chống ở bên mặt Trần Thái, giữ một khoảng cách nhất định từ trên cao, trên mặt viết rõ ràng mấy chữ ‘từ chối hôn môi’.

Trần Thái nhìn anh như vậy liền biết người này không muốn hôn mình, thầm “xùy” một tiếng trong lòng nghĩ có cái gì to tát đâu. Nhưng mà không hôn sẽ không có cảm giác, làm từng bước cứng nhắc cứ như đang giải quyết công việc vậy.

Trần Thái nghĩ rồi nghĩ, quyết định tự mình tưởng tượng ra vài cảnh tượng kích thích. Trước đây y từng xem không ít phim nóng, giờ này cân nhắc tới lui, liền chọn tiết mục một người phụ nữ đã có chồng nhưng đang cô đơn ở nhà một mình, bị một gã đàn ông thô tục nhìn thấy rồi lẻn vào phòng ngủ.

Một người là vai chính cô đơn khó nén dục vọng, một người là gã đàn ông thô tục lạ mặt.

‘Gã đàn ông’ kia vẫn chưa biết gì, còn đang nghiêm túc làm mọi chuẩn bị, chầm chậm tiến hành, rốt cục khi đại quân nhập cảnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh có thể nghe thấy tiếng hít thở nhỏ vụn của Trần Thái, biết y đang không quá thoải mái, bất giác lại thấy thương thương, duỗi tay nắm chặt tay Trần Thái muốn an ủi y.

Nào ngờ anh vừa nắm lấy liền nghe thấy Trần Thái nức nở khóc thút thít: “Đừng chạm vào tôi! Chồng tôi sắp về rồi.”

“?!” Lục Tiệm Hành sững sờ, cho rằng mình nghe lầm.

Trần Thái thấy anh dừng lại, giọng nói lại khôi phục bình thường, thúc giục: “Làm sao vậy, nhanh lên nhanh lên.”

Đầu óc Lục Tiệm Hành mơ hồ, lại tiếp tục tiến quân, lại nghe Trần Thái khóc hu hu, “Không thể như vậy, đừng làm thế với tôi…”

“…” Lục Tiệm Hành cả giận nói, “Cậu có bệnh à!”

“Ai dà đang bắt chước theo phim ấy mà, ” Trần Thái hừ hừ nói, “Như vậy mới kích thích~ “

Lục Tiệm Hành: “…”

Kích thích cả nhà cậu ý! Thấy tôi ngáo lắm à!

Này nhất định là đang nghĩ đến cái tên Tưởng Soái kia rồi!

Lục Tiệm Hành cũng bị chọc giận điên lên, bị người ta đối xử như thế một lần còn chưa tính, anh cũng coi như nhận phần thiệt thòi. Ai ngờ tên này tiếp tục khinh người quá đáng! Bắt anh ngã xuống một cái hố tận hai lần!

Hai lần nhục nhã!

Hiện tại dừng lại đã không còn kịp nữa rồi, Lục Tiệm Hành tức đến mức tay chân cũng ngứa ngáy, mới vừa nãy còn cảm thấy rất thương tiếc cho y nên định nhẹ nhàng chút, giờ thì bất chấp tất cả, liều mạng xông pha.

Trần Thái đang từ từ hưởng thụ, bất thình lình bị anh xông mạnh tới, nhất thời đau đến mức gào lên.

Lục Tiệm Hành giờ này nào có thèm quan tâm y đau hay không, ra sức làm y.

Trần Thái giận dữ, gân cổ mắng: “Đờ mờ cả nhà anh Lục Tiệm Hành! CMN anh muốn giết chết tôi hả!”

Cơn giận của Lục Tiệm Hành lên đến đỉnh điểm càng mắt điếc tai ngơ.

Trần Thái mắng ra toàn lời thô tục, mắng vài câu thấy không hiệu quả càng tức, “Anh dừng lại cho tôi! Anh mà còn không dừng tôi sẽ đọc thuyết ‘bát vinh, bát sỉ"(1) cho anh nghe!”

“Cậu đọc đi!” Lục Tiệm Hành đè chặt y, vừa tiếp tục vừa cười lạnh, “Cậu mà đọc được coi như cậu thắng!”

“…” Trần Thái đương nhiên đọc không nổi… Y nào có nhớ nổi.

Trần Thái không biết Lục Tiệm Hành đột nhiên uống lộn thuốc gì, nghĩ đi nghĩ lại, vốn dĩ mình là một người tình bé nhỏ tri kỷ, còn sợ anh ta ăn phải mỹ phẩm dưỡng da nên không bôi gì hết. Kết quả tên này căn bản chẳng ra gì, mình vừa không được ăn bữa tiệc lớn thì thôi đi, đã vậy còn rơi vào tình cảnh bị hiếp đáp mặc người xâm lược.

Y vừa sốt ruột vừa oan ức, chống lại không được thế là hức hức, khóc thật.

Lục Tiệm Hành vốn cho là y lại giả bộ, mãi đến tận khi tay phải đổi tư thế bỗng sờ thấy tóc tên này ẩm ướt, bấy giờ mới giật mình.

“… Cậu khóc, cậu khóc hả?” Lục Tiệm Hành sửng sốt, rồi lại nói, “Khóc cũng phí công, đây chính là do cậu ép tôi.”

Trần Thái cảm thấy khóc xong hình như không còn đau nữa, cũng không thèm đáp lời anh.

Lục Tiệm Hành: “…”

“Được rồi được rồi, ” Lục Tiệm Hành có chút đau đầu, đành phải dừng lại, nuốt giận vào bụng, “Cậu thích gọi tên ai thì gọi đi! Chỉ cần không khóc là được.”

“Không muốn gọi nữa, ” Trần Thái sụt sịt, nhìn anh chằm chằm, “Anh hôn tôi đi tôi sẽ không khóc nữa.”

Lục Tiệm Hành càng thêm đau đầu, nhưng cũng hết cách rồi, cúi đầu hôn xuống.

Nướt bọt là loại thuốc thần kỳ, Trần Thái vừa được hôn môi cái, cả người cũng không còn đau mà trong lòng cũng không tủi thân nữa, lập tức dính lên như kẹo kéo.

Y rốt cuộc đã được thỏa mãn, mặt sau cũng rơi vào cảnh đẹp, bắt đầu hưởng thụ.

Hai người dần dần tìm đúng nhịp điệu cảm nhận được lạc thú, làm tới làm lui đến tận hơn nửa đêm.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lại có vài tiếng côn trùng kêu trong không gian tĩnh mịch của ban đêm, lại càng tăng lên mấy phần sống động.

Trần Thái tuy rằng không phải động thân nhiều, nhưng khi xong xuôi cũng bắt đầu cảm thấy mệt vô cùng. Y nằm trên giường như cá chết, cũng không để ý ga trải giường dính dấp ẩm ướt, cứ nằm yên chậm rãi cảm nhận dư vị.

Thỏa mãn, quá thỏa mãn, cứ như là tự nhiên kiếm được năm triệu.

À không, năm triệu cũng không đổi được, tại sao chuyện tốt đẹp như này mà mình không sớm nghĩ đến…

Ôi người đàn ông này quá ưu tú, quá tuyệt vời, cứ tiếp tục thêm mấy lần thế này nữa y sắp yêu anh ta luôn rồi.

Y để hồn ở trên mây, sắc mặt ửng đỏ, trong đôi mắt lấp lánh nước mắt cảm động, ngón chân hơi co lại nằm trên giường hưởng thụ dư vị sau cơn khoái cảm.

Lục Tiệm Hành vốn còn mệt hơn y, lúc quấn lấy nhau không thấy gì chứ giờ nghỉ ngơi mới thấy thắt lưng hơi mỏi. Thế nhưng anh là người thích sạch sẽ, khắp nơi bẩn thỉu sẽ ngủ không được, vì vậy định đứng lên sang phòng khách nghỉ.

Lúc anh mở cửa, trông thấy Trần Thái vẫn nằm bất động, bộ dạng như chết rồi vậy, thế là lại phải quay về gọi y.

Lục Tiệm Hành đi được hai bước, đang muốn gọi người thì thấy Trần Thái trong tình trạng tóc tai ngổn ngang, trông chật vật vô cùng. Khóe mắt y còn hơi lấp lánh nước mắt, bộ dạng sống không còn điều gì luyến tiếc.

Lục Tiệm Hành bỗng khựng lại, nhất thời tất cả đều nguội lạnh.

Đều nói sau khi làm xong chính là thời điểm có thể nhìn thấy rõ nhất dáng vẻ chân thực của người kia, Lục Tiệm Hành không ngờ tên này ban nãy dù rất hưởng thụ rất thích thú, nhưng vừa xong việc cái vẫn cứ lộ ra sự yếu đuối của mình — cái kiểu sống không còn gì luyến tiếc này, nhất định là đang nghĩ đến “chồng” của y rồi.

Y không tin thái độ làm người của anh, vẫn sợ anh sẽ gây khó dễ cho người tên Tưởng Soái kia, cho nên mới dùng thân thể để trả nợ… Nhưng tình cảm của y dành cho người kia sâu đậm vô cùng nên mới không nhịn được gọi tên người ta.

Nếu như không phải anh tức giận thì có lẽ tên này lại sẽ lại dối lừa bản thân một lần nữa.

Lục Tiệm Hành dần dần hiểu ra, anh biết là chính anh đã đâm thủng ảo tưởng của cái tên người đại diện này, để y lộ ra bộ mặt khác trên giường… Nhưng chính vì y cũng hưởng thụ niềm vui thú thân thể, cho nên giờ phút này anh mới càng thêm hổ thẹn.

Cậu ta không muốn sống nữa à.

Tâm trạng Lục Tiệm Hành càng lúc càng rơi xuống, vừa thấy mình xui xẻo, lại vừa thấy có một chút bất lực khi là người ngồi trên địa vị cao — Anh vốn không có ý hại người, nhưng không biết sao người ta lại cứ mượn tay anh để tự tổn thương bản thân.

Anh đứng bên giường, lẳng lặng mà nhìn y.

Trần Thái thư thản một hồi lâu mới hồi hồn, quay đầu liền thấy một người đứng sừng sững bên cạnh giường, nhất thời sợ hết hồn.

Lục Tiệm Hành lại nghĩ, đấy nhìn xem, y vẫn rất sợ anh. Anh không phát giận mà vẫn tự có uy.

Trần Thái thở phào, được người ta phục vụ thư thái rồi nên lúc này cũng muốn báo đáp một chút, cười cười hỏi: “Lục tổng anh ở đây làm gì thế, có phải là mệt rồi?” Y khụ khụ vài tiếng, “Hay là anh nằm xuống đi, tôi xoa bóp eo cho anh.”

Lục Tiệm Hành nhìn y bằng sự thương hại, không lên tiếng, nhưng trong lòng lại càng thêm bất đắc dĩ — người này, rõ ràng đau thương như vậy mà vẫn gượng cười vui vẻ chỉ vì muốn lấy lòng anh.

Lục Tiệm Hành không nhịn được ngẫm lại bản thân, nếu biết bọn họ yêu nhau không dễ dàng, sao anh còn muốn ngủ với y? Là do tính cách quái gở của anh hay do anh suy đồi đạo đức? Có phải là chỉ cần anh tiếp tục thể hiện có hứng thú với y, thì y sẽ vẫn hy sinh bản thân như vậy?

Trần Thái không thấy rõ biểu cảm của Lục Tiệm Hành, chỉ thấy người này đứng kia có hơi quái quái.

Y thử gọi: “Lục tổng?”

“Ừm, Tiểu Trần, ” Lục Tiệm Hành lần này rốt cục đáp lời, nhưng lại nói bằng giọng rất trầm, “Cậu đi đi!”

Trần Thái: “Hả??” Hơn nửa đêm đuổi người đi?

Lục Tiệm Hành hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Cậu đi đi, những chuyện trước đây tôi sẽ bỏ qua hết. Thế nhưng cậu cũng phải nhớ kỹ rằng, sau này tôi cũng không muốn trông thấy cậu nữa!”

———————–

Chú thích:

(1) Thuyết “bát vinh, bát sỉ”: Tức “tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là xỉ nhục” của Nguyên Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm Đào.

Nội dung cụ thể như sau:

“Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục.

Lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục.

Lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục

Lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục.

Lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục.

Lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục.

Lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục.

Lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục”.

*Lục tổng đại nhân, tiểu nữ bái phục trình độ não bổ của ngài =)))))))))))) cười đau cả bụng, sao lại nghĩ ra cái câu chuyện mang đậm tính drama thế này =))))

Bình luận

Truyện đang đọc