NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Tuyết gần đây có chút không thuận buồm xuôi gió.

Đầu tiên là bộ phim “Đại Giang Sơn” kia của đạo diễn Vương Kỳ, ban đầu đã xác định nam chính là người mới dưới tay cô Khuất Văn Bảo, ai ngờ thử cảnh mấy lần, đến khi bấm máy, Vương Kỳ lại đột nhiên dùng người của Tôn Tuyền là Vũ Nhất Minh.

Dương Tuyết lần này giận vô cùng, đi tìm Vương Kỳ, ông lại chỉ nói Vũ Nhất Minh thích hợp với nhân vật này hơn, còn những nhân tố khác thì chẳng hề đề cập tới. Sau đó cô mới hỏi thăm ra mới biết việc này là do Lục Tiệm Viễn gây khó dễ bên trong, có người nói tận mắt nhìn thấy Vũ Nhất Minh đêm hôm khuya khoắt bước xuống từ xe của Lục Tiệm Viễn, hơn nửa có loại quan hệ đó.

Dương Tuyết không cam lòng, sau đó liền ăn miếng trả miếng, đoạt mất hợp đồng quảng cáo làm gương mặt đại diện cho một hãng di động của nữ diễn viên mà Tôn Tuyền đang tận lực nâng đỡ.

Có điều chiêu này tuy rằng khá thâm, nhưng cô cũng không đạt được lợi ích là mấy — nữ nghệ sĩ trong tay cô từng làm đại dại cho sản phẩm của đối thủ cạnh tranh, cho nên phía nhãn hàng lần này không quá mặn mà, giá cả đè xuống rất thấp.

Sau đó Dương Tuyết mấy lần đàm phán thêm, đối phương lại đưa ra một biện pháp giải quyết khác, đó chính là phía Dương Tuyết nhét thêm Hứa Hoán vào.

Đến bước này, mọi chuyện càng trở nên rắc rối.

Bởi vì địa vị của Hứa Hoán bây giờ không cao không thấp, từng đạt giải thưởng, thế nhưng fan cũng không nhiều, trước đây trên mạng từng tổ chức một cuộc điều tra bỏ phiếu, anh ta vậy mà lại xếp sau một đám tiểu thịt tươi. Bởi vậy bây giờ không nhiều nhãn hàng tìm đến anh ta cho lắm. Trước đó cũng có một công ty rượu vang từng bỏ ra số tiền lớn mời anh ta làm đại diện, nhưng bị Dương Tuyết từ chối. Lúc đó ý kiến của người nhà họ Hứa rất quan trọng, giờ hợp đồng đại diện điện thoại này trả chi phí không cao, Dương Tuyết vừa nghĩ tới việc chút nữa Hứa Hoán lại lằng nhà lằng nhằng gọi điện cho bố mẹ cậu ta là lại thấy đau đầu.

Cô thở dài, rót cho mình chén trà hoa cúc để hạ hỏa, đang nghĩ đến việc này, liền nghe tiếng cửa phòng làm việc vang lên, Hứa Hoán đến khá sớm.

Dương Tuyết lập tức đổi lại thành khuôn mặt tươi cười.

Nào ngờ Hứa Hoán lại có vẻ rất hưng phấn, vừa vào liền đè thấp giọng hỏi: “Chị Dương, có một việc chị biết không?”

Dương Tuyết ngẩn ra, hỏi lại: “Làm sao vậy?”

“Em vừa nhìn thấy Lục tổng, ” Hứa Hoán liếc nhìn ra ngoài, càng thấp giọng nói, “Hình như anh ta và Trần Thái chia tay rồi.”

Dương Tuyết nhíu mày, lại nghe anh ta nhắc nhở: “Chính là người đại diện của Mộng Viên, cái tên lần trước bẫy chúng ta đó.”

“Là y?” Dương Tuyết lúc này mới nhớ ra, nhưng cô không quá quan tâm chuyện này. Lục Tiệm Hành ở công ty chính là một người không phận sự, không giống như Lục Tiệm Viễn chuyện gì cũng đều quản lý.

Hứa Hoán lại rất để ý việc đó, từng bước đi theo cô, cười nói: “Đúng vậy, em còn thắc mắc sao cậu ta quen được người của Lục gia, giờ chắc chắn là bị người ta chơi chán xong ruồng bỏ. Ầy, cậu ta đến công ty mình làm việc từ bao giờ thế?”

“Không biết, ” Dương Tuyết lắc đầu, tiện tay gửi tin nhắn cho trợ lý hỏi về chuyện này, nhắc đến chuyện chính với anh ta: “Hãng di động CB muốn mời cậu làm người đại diện, hôm qua tìm tôi thương lượng giá cả rồi.”

Hứa Hoán hỏi: “Bọn họ trả bao nhiêu tiền?”

Dương Tuyết nói ra một con số.

“Quá thấp, còn không bằng số lẻ của hãng rượu lúc trước.” Hứa Hoán quả nhiên không vui, không nhịn được lại nói, “Lần trước em về nhà mẹ em còn nói, hiện giờ cát-xê đại diện thương hiệu rất cao, Vũ Nhất Minh nhận một quảng cáo mặt nạ mà còn nhiều tiền như vậy, em không giỏi bằng cậu ta sao? Hơn nữa cát-xê của công ty rượu kia rất ổn thỏa, không hiểu sao công ty lại từ chối.”

Dương Tuyết nghe ra hắn đang trách móc mình, liền lên tiếng: “Nếu như chỉ nhìn vào tiền, chi phí quảng cáo của thẩm mỹ viện càng cao hơn, cậu có muốn không? Chưa nói tới hãng rượu vang kia vẫn chưa đưa lên thị trường, mới chỉ tiêu thụ được một ít, một công ty quy mô nhỏ như thế, cậu hỏi xem ai dám nhận.”

Hứa Hoán giật giật miệng, nhưng không nói gì.

Dương Tuyết lại mềm giọng khuyên anh ta: “Lại nói cậu so đo làm gì với Vũ Nhất Minh chứ? Cậu ta đi ra từ một cuộc thi sống còn, danh tiếng khá cao, fan nhiều, lượng theo dõi lớn, cho nên giờ chắc chắn là hot rồi. Nhưng cậu là phái thực lực, giờ khá nổi danh trong giới, chỉ thiếu một tác phẩm kinh điển để đời. Vả lại chị cũng đã cho cậu tiếp xúc với mấy chương trình tạp kỹ rồi, đợi sau này cậu thường xuyên xuất hiện, giá trị bản thân cũng tăng lên, đến lúc đó không cùng đẳng cấp với mấy người kia đâu… Công ty đều có kế hoạch cả rồi, cậu cứ bình tĩnh.”

Hứa Hoán lúc này mới thư thái hơn, nhưng vẫn khó có thể chấp nhận: “Tiền đại diện lần này quá ít.”

“Giờ mới đang trong giai đoạn thương lượng, giá này là chị hỏi thăm được, ” Dương Tuyết nghe ra anh ta bắt đầu xuôi theo rồi, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, “Cậu thấy thêm bao nhiêu nữa thì được? Nếu như ổn thì chị sẽ gửi thư mời cho họ, sau đó báo giá cho họ luôn.” Cô nói xong một lèo, dường như thuận miệng nói thêm, “Lần trước cậu muốn đổi xe gì ý nhở? Lần này chắc sẽ có người bỏ tiền ra…”

Hứa Hoán vừa nghe đến đó, cũng lộ vẻ do dự. Lục Khả Manh hồi trước không biết sao tự dưng lại nhớ tình cũ, thỉnh thoảng đi chợi lại gọi anh ta đi cùng, nhưng lại chưa bao giờ để anh lái xe của mình, bởi vì chiếc Toyota của anh ta quá cũ kĩ. Hứa Hoán cũng có chút hư vinh, liền muốn sớm đổi một chiếc xe thể thao, nhưng tiền của anh ta dù không ít song lại do mẹ anh ta giữ, muốn sử dụng phiền toái vô cùng…

“Vậy thì lại thêm 100 vạn đi, ” Hứa Hoán bất chấp, “Ít nhất cũng phải thêm 50 vạn, thấp hơn nữa thì không quay.”

***

Trần Thái cùng Tôn Tuyền bận rộn đi bàn một hợp đồng suốt cả buổi sáng, nửa đường nghe có người tán gẫu, nói Hứa Hoán nhận làm đại diện với giá cực thấp. Đồng nghiệp kia vô cùng vui vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, tiếp tục nói: “Mệt cho bọn họ tốn sức cướp của của chúng ta, cướp được rồi thì thế nào, cái này gọi là lấy đá đập vào chân mình mà.”

Trần Thái không rõ ràng ngọn nguồn, chỉ thấy Tôn Tuyền hơi nhướn mày, mơ hồ lộ vẻ đắc ý.

Đợi đến buổi trưa đi ăn ở căng tin, y nhân lúc ăn cơm thăm dò mọi người, thế mới biết đầu đuôi sự tình.

Trong nhóm này có mấy cô em làm bên ban tuyên truyền, sáng sớm đúng dịp đi cùng một thang máy với Trần Thái, vốn đã rất có hảo cảm với y, lúc này vừa nghe y nói là tiểu trợ lý mới tới, mọi người đều cười vui vẻ.

Một em gái mặt tròn nói: “Vậy sau này chúng ta cứ thường xuyên chuyện trò nhé. Anh trai ơi anh đẹp zai thật đấy, trước kia anh làm gì thế?”

Trần Thái bị mấy người vây quanh khen ngợi nên hơi thẹn thùng, nói: “Trước đây anh làm việc vặt ở công ty nhỏ thôi, vừa là người đại diện vừa là trợ lý, đối nội đối ngoại làm tất.”

Mọi người hiếu kỳ: “Vậy sao anh lại đổi nghề?”

Trần Thái có chút xấu hổ: “Công ty cũ đóng cửa.”

Mọi người không hẹn mà cùng “ồ” một tiếng, tiếp tục cười ha ha, vỗ vai y an ủi.

Còn có người tốt bụng nhắc nhở: “Bây giờ cậu cũng đừng quá cần mẫn, cứ tranh thủ kiếm cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi đi, bằng không mấy ngày nữa cậu có thể mệt chết đấy.”

Trần Thái kinh ngạc nói: “Sao vậy?”

“Con người chị Tôn rất nghiêm khắc, trước đã sa thải hai, ba người trợ lý, nhân viên tổ các cậu vốn đã ít, người còn ở lại hoặc là tâm phúc của chị ấy, hoặc là chính là nhân viên thâm niên của công ty, không làm việc còn hay ca thán…” Người kia nhỏ giọng nói tiếp, “Mấy việc chạy vặt như bưng trà rót nước, đóng dấu giấy tờ… đừng có ôm đồm, bằng không về sau sẽ là việc của cậu đấy.”

Trần Thái vội vàng gật đầu, nói cám ơn với người đó. Những đạo lý này y đều hiểu, chẳng qua là cứ nghĩ sẽ không gặp phải.

Nào ngờ đến buổi chiều làm việc, có một đồng nghiệp gọi y: “Trần Thái, cậu pha giúp tôi một ly cà phê nhé, cảm ơn.”

Trần Thái sửng sốt một lúc, không ngờ chuyện này xảy ra thật, lập tức cười nói: “Tôi không biết pha.”

Đồng nghiệp giương mắt nhìn y, vẻ mặt có chút không vui.

Trần Thái chớp mắt giả bộ vô tội, ngược lại còn cầm cốc của mình tới, cười nói: “Anh Tiền anh định uống cà phê à, hay là làm luôn một cốc giúp em nhé. Em cũng muốn nếm thử xem cà phê của công ty có vị gì…”

Đồng nghiệp kia không hiểu y đang giả ngu hay đang đùa, cứ thế ngẩn ra nhìn y một lát.

Trần Thái đang chuẩn bị nhiệt tình thúc giục hắn ta, liền nghe chuông điện thoại nội bộ trên bàn vang lên.

Y vội thành thật quay lại chỗ nhấc mấy, đầu dây bên kia có người hỏi: “Xin chào, tôi muốn tìm Trần Thái.”

Trần Thái ngẩn người, thấy giọng này hơi quen quen, đầu óc đảo một vòng, lập tức phản ứng lại: “Dương tổng?”

Quả nhiên, đối phương cười nói: “Bọn họ đều nói giọng tôi trong điện thoại rất khác, không ngờ cậu lại nhận ra, quả nhiên là người mà chị VV xem trọng.”

Trần Thái không ngờ cô lại tìm mình, vội vừa cười vừa đáp: “Giọng chị Dương rất êm tai, rất có cảm xúc, điểm đặc biệt nằm ở đó.”

Dương Tuyết bên kia cũng cười, lúc này mới hỏi: “Hiện tại cậu có rảnh không? Sau lần tạm biệt trước đã lâu không gặp, giờ trò chuyện chút đi.”

Dương Tuyết và Tôn Tuyền không hợp nhau, Trần Thái mới vừa nhậm chức bên này, chưa đạt được tín nhiệm của Tôn Tuyền, thời điểm này mà giao du thân thiết với bên kia khó tránh khỏi bị người ta hoài nghi. Nhưng hiện đang trong thời gian làm việc, lại cùng một bộ ngành, y cũng không tiện từ chối.

Trần Thái thẳng thắn đáp một cách sảng khoái: “Được chứ.”

Nói xong đầu óc y nảy số rất nhanh, chủ động đề nghị, “Vậy thì tới phòng nghỉ đi, tiện thể dùng cà phê công ty luôn, chúng ta dùng chi phí công vừa uống vừa tán gẫu.”

Dương Tuyết không ngờ y đáp ứng nhanh như vậy, vốn định kêu y đến phòng làm việc của mình, giờ ngược lại không tiện yêu cầu thêm, cười cười: “OK, vậy một lát nữa tôi qua.”

Trần Thái cúp điện thoại, cầm di động đi thẳng tới chỗ đồng nghiệp mặt đen ban nãy, hỏi: “Anh Tiền, máy pha cà phê là cái kia à?”

Đồng nghiệp đó cứ nghĩ y là người ngông nghênh, không ngờ vừa quay đầu lại, Trần Thái vậy mà lại đang loay hoay tìm cách sử dụng máy pha cà phê.

Trong lòng hắn không nhịn được nghĩ, quả nhiên là mình nghĩ quá nhiều rồi, người mới đến làm sao dám không nghe lời sai bảo, vì vậy lập tức thay đổi sang vẻ mặt tươi cười nói: “Không phải loại này, loại kia là viên nén, dùng nhanh gọn hơn.” Nói xong lại ngờ vực, “Không phải đến máy pha cà phê mà cậu cũng chưa từng dùng đấy chứ?”

Trần Thái “ừm” một tiếng, sờ sờ quần áo của mình, tinh tướng nói: “Mấy việc này trong nhà đều đã có cô giúp việc làm, em không cần động vào những thứ này.”

Vẻ mặt đồng nghiệp nhất thời thay đổi.

Trần Thái lại cầm lấy cốc của hắn, cười nói: “Nhưng mà lần đầu anh Tiền mở miệng nhờ, em không nên từ chối, làm vậy là quá không nể mặt anh, đúng không. Anh cứ làm việc đi, em nghiên cứu thêm một chút.”

Y nói tằng tằng một chuỗi xong, cũng không quan tâm biểu cảm người phía sau ra sao, một tay khác cầm cốc của mình, đi băng băng sang phòng giải khát.

Quả nhiên Dương Tuyết đã ngồi chờ ở đó.

Trần Thái mở cửa ra, nụ cười lười nhác trên mặt lập tức biến mất. Y lịch sự gật đầu chào Dương Tuyết: “Dương tổng.” Nói xong nhìn vào bên trong hộp, hỏi, “Chị uống gì? Americano hay là latte?”

“Americano đi, ” Dương Tuyết nói, “Tôi không thích vị sữa.”

Trần Thái đổ nước vào máy rất thông thạo, thả viên nén cà phê, rất nhanh đã bưng được hai cốc Americano đi ra. Lại cũng đặt cả cốc của đồng nghiệp lên bàn.

Dương Tuyết từ khi y đi vào liền âm thầm đánh giá, trong lòng lại không nhịn được than thở, mới qua bao lâu đâu, khí chất Trần Thái đã khác hẳn lần gặp mặt khi trước.

Lần trước gặp nhau, cô hoàn cảm thấy người này thông minh thì thông minh, mà nhưng cứ có chút không phóng khoáng, vừa nhìn là biết xuất thân từ công ty nhỏ. Ngày hôm nay cũng không biết là do cách ăn mặc của y, hay là đổi sang Thiên Di, mà từng hành động cử chỉ của Trần Thái rõ ràng điềm tĩnh hơn lần trước không ít.

Hứa Hoán tuy rằng có kỹ năng diễn xuất, bề ngoài cũng được, nhưng thực sự đầu óc không nhanh lắm, tầm nhìn có chút hạn hẹp, thấy lợi quên nghĩa. Bởi vậy Dương Tuyết luôn tồn tại hoài nghi với những lời nói của anh ta, đến khi chính cô quan sát mới thấy nếu như Trần Thái thật sự có quan hệ với anh em nhà họ Lục, chuyện đó tuyệt đối cũng không phải điều gì khó xảy ra.

Đương nhiên mục đích cô tìm Trần Thái không liên quan gì đến Lục Tiệm Hành.

“Hôm nay tôi mới biết cậu cũng tới Thiên Di, ” Dương Tuyết chờ Trần Thái ngồi xuống, cười cười, còn trêu trọc, “Chúng ta cũng coi như từng có một lần gặp mặt, từng qua lại. Nói thật, bản thân tôi vẫn khá tán thưởng cậu.”

Trần Thái cũng cười: “Dương tổng quá khen rồi, tôi cũng rất bội phục chị. Hiện giờ tôi chỉ là một trợ lý nhỏ, còn chị Dương tổng ở tuổi này mà đã là nhân vật chủ chốt rồi. Lần tuyên truyền cho ‘Kỵ Hành Giả’ khi đó rất thành công, không ít phương pháp đến giờ vẫn tiếp tục được sử dụng trong ngành.”

Dương Tuyết ban đầu xuất thân từ làm tuyên truyền, bộ phim điện ảnh “Kỵ Hành Giả” khi đó quả thật là do cô khắc phục khó khăn để PR, thế nhưng từ khi chuyển sang làm người đại diện, có rất ít người còn nhớ. Đó là bước ngoặt trên sự nghiệp của cô, hiện tại nghe Trần Thái nhắc lại, Dương Tuyết ít nhiều có chút xúc động.

“Khi đó tôi cũng mới vào nghề được hai năm mà thôi, nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, may mà cuối cùng coi như không phụ sự mong đợi của mọi người.” Dương Tuyết nói xong, lại than thở, “Cho nên tôi cũng hay tâm sự với người khác, thời gian luôn xoay chuyển, có đôi lúc con người ta ở cách thành công của bản thân, có thể là chỉ thiếu một thời cơ thích hợp mà thôi.”

Trần Thái hơi nhướn mày, liền nghe cô tiếp tục nói: “Tôi thấy hiện giờ cậu đang có một thời cơ như vậy, không biết cậu có cảm thấy hứng thú hay không.”

Trần Thái mơ hồ đoán ra được, nhìn cô cười cười, không trả lời.

Dương Tuyết cũng không ngại, nói thẳng: “Tôi cũng đang thiếu một vị trợ lý. Đương nhiên trợ lý chỉ là chức vị tạm thời, cậu cũng biết tổ tôi hiện đang có ba người, ngoại trừ Hứa Hoán, còn có Khuất Văn Bảo và Đổng Hân. Đổng Hân còn được, cô ấy vào nghề nhiều năm rồi, tài nguyên trong nghề cũng ổn định. Nhưng Khuất Văn Bảo thì khác, hiện tại cậu ta đang thiếu kinh nghiệm đối ngoại, cần phải cọ sát nhiều hơn để có danh tiếng, cho nên bên cạnh nhất định phải có người đáng tin… Một mình tôi dù sao tinh lực cũng có hạn, cho nên vẫn muốn bồi dưỡng một vị trợ thủ, nếu như có thể, tốt nhất cuối năm nay có thể tiếp nhận vị trí của ta.”

Dương Tuyết nói tới đây bưng cà phê lên từ từ nhấp một ngụm, liếc Trần Thái một cái.

Trần Thái thầm líu lưỡi trong lòng, nghĩ người này quả nhiên làm việc như sấm rền gió cuốn, muốn cái gì lập tức hành động lưu loát đến tàn nhẫn, hơn nữa cái cam kết cuối năm này, quả thực cũng rất hấp dẫn.

Chỉ là đối với y mà nói, không nhìn rõ tình thế đã nhảy loạn vào dễ chết nhanh lắm. Huống chi bên kia còn có Hứa Hoán.

Trần Thái cười, trong lòng minh bạch ngoài mặt lại giả bộ hồ đồ: “Vậy thì chúc cho Dương tổng sớm ngày đạt được mong muốn.”

Dương Tuyết hỏi: “Cậu không cân nhắc chút à?”

Trần Thái lắc đầu: “Tôi hiện giờ đã được phân tổ, hơn nữa Hứa ảnh đế cũng chưa chắc bằng lòng nhìn nhìn thấy tôi. Đến lúc đó khiến Dương tổng ở giữa bị khó xử, chi bằng ngay từ đầu tôi cách xa anh ta luôn thì hơn.”

Dương Tuyết cũng không kiên trì, gật đầu nói: “Tôi tôn trọng ý của cậu. Nhưng con người tôi rất có thành ý, lời mời lần này có hiệu lực dài hạn, bất cứ lúc nào cậu muốn nhờ vả tôi đều có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong từ đẩy qua một tấm danh thiếp trên mặt bàn.

Trần Thái nhận lấy nhìn vào, đúng lúc cửa phòng giải khát cửa bị người đẩy ra, có đồng nghiệp đi vào. Dương Tuyết cười, liền rời đi.

Lúc Trần Thái bưng hai ly cà phê trở về, Tôn Tuyền quả nhiên đã về, vừa nhìn thấy y, lập tức hỏi: “Cậu mới vừa đi đâu vậy?”

Trần Thái giơ hai cốc lên: “Anh Tiền kêu em đi pha cà phê cho anh ấy. Kết quả gặp chị Dương của tổ bên cạnh trong phòng giải khát.”

“Cô ta nói cái gì thế?” Tôn Tuyền nhìn y.

Trần Thái đưa danh thiếp nắm trong tay qua, nói rất thành thật: “Chị ấy nói cũng đang thiếu một trợ lý, bảo em cân nhắc sang chỗ chị ấy. Nhưng mà em không đáp ứng.”

Tôn Tuyền bước lên nhìn, thấy danh thiếp đó bị dính chút nước, một góc cũng bị quăn cả lên, hiển nhiên Trần Thái dọc đường kê dưới đáy cốc đi về đây, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, nắm tờ danh thiếp trong tay. Quay người lại thấy nhân viên lâu năm kia đang rụt đầu rụt cổ một bên, trầm mặt khiển trách: “Cậu bận rộn cái gì sao? Kêu Trần Thái bưng cà phê cho cậu? Hay là công ty cũng tuyển cho cậu một trợ lý hả?”

Đồng nghiệp đó bị giật mình, đứng lên nói ngập ngừng: “Không có không có.” Nói xong vội nhận lấy cốc cà phê của mình từ tay Trần Thái, sờ vào, cốc đều nguội từ lâu rồi.

Tôn Tuyền lại nói: “Trần Thái cậu qua đây, tôi có việc giao cho cậu.”

Trần Thái vội đi theo vào phòng làm việc của cô.

Tôn Tuyền dựa vào ghế làm việc của mình, hơi xoay vòng, tựa hồ là suy tư một lát, mới hỏi: “Khi trước Hứa Hoán tới khi phim trường, làm khách mời trong phim của đạo diễn Lữ Hàm, cậu biết không?”

Trần Thái gật gật đầu: “Em biết, lần đó em đến Hoành Điếm đúng lúc đụng mặt.”

“Ừm” Tôn Tuyền gật đầu, ra hiệu y đến gần hơn chút, lúc này mới nói: “Tuy rằng nguyên nhân công bố ra bên ngoài là do đạo diễn Lữ Hàm có quen biết với chủ tịch Lục, nhưng theo tôi được biết, Hứa Hoán dùng cơ hội thân tình lần này, diễn xuất của cậu ta đã đổi được vai nam chính trong bộ phim tiếp theo của đạo diễn Lữ.”

Cô nói xong thấy Trần Thái mờ mịt, hiển nhiên không hề biết chuyện này, cười tiếp lời, “Đạo diễn Lữ hợp tác với Hollywood làm một bộ phim, nghe đâu dã tâm rất lớn, muốn làm ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’ bản Trung Quốc.”

Trần Thái:”…” Phim điện ảnh tự xưng là “Chúa tể của những chiếc nhân” bản Trung Quốc nhiều lắm, nhưng trên thực tế “chiếc nhẫn” mà người ta quay ra là nhẫn kim cương, còn nhẫn của trong nước quay thì chẳng khác nào nhẫn sắt trong cửa hàng hai tệ.

“Mặc kệ ông ta muốn quay ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’ hay quay cái gì, việc này cậu lưu ý hơn chút, hỏi thăm nghe ngóng xem, ” Tôn Tuyền nói, “Tháng sau đạo diễn Lữ đi Tô Châu quay ngoại cảnh, đến lúc đó cậu xem xét rồi đi tiếp xúc một chút, nếu có thể tranh thủ lấy được một vai diễn nào đó là tốt nhất, còn nếu không tranh thủ được thì cũng thử xem có thể phá đám Hứa Hoán được không.”

Trần Thái không ngờ vừa vào đã nghe thấy chuyện tàn ác này. Đây đều là người cùng một công ty, cướp tài nguyên là bình thường, nhưng sao còn phá nhau vậy? Chuyện quái gì thế này?

Tôn Tuyền không giải thích, lại đưa cho y một chiếc chìa khóa trong tay: “À đúng rồi, công ty trang bị cho cậu một chiếc xe, đỗ ở B2, số đuôi 21.”

Trần Thái cúi đầu nhìn, là bốn vòng tròn(1), vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu chị Tôn, sang Tô Châu em đi máy bay hoặc tàu cao tốc là được rồi, không cần xe riêng đâu.”

“Không liên quan đến chuyện đó, ” Tôn Tuyền nói đến đây như có điều suy nghĩ quan sát y một hồi, nói tiếp, “Là bộ phận hành chính cấp.”

Bộ phận hành chính?

Chẳng lẽ là Lục Tiệm Hành?

Trần Thái cầm chìa khóa xe đi ra, lặng lẽ gọi điện thoại cho Lục Tiệm Hành, bên đó không ai nghe máy. Y đoán đối phương chắc đang bận, trong lòng lại hiếu kỳ, nhẫn nhịn chờ tới khi hết giờ làm mới cầm đồ đạc phi thật nhanh xuống bãi đậu xe B2.

Quả nhiên, tìm một hồi liền thấy, là chiếc TT(2).

Trần Thái: “!!” Chiếc xe xa hoa biết bao!

Linh hồn Trần Thái quả thực muốn cắn góc áo gào khóc, mình đang yêu đúng không? Hay là được bao dưỡng?

Áu, nhưng mà dù rất dung tục nhưng y quả thực rất thích, rất muốn gọi điện thoại cho tổng tài đại nhân…

——————–

Chú thích:

(1) Bốn vòng là biểu tượng của hãng xe ô tô Audi.

(2) TT là tên gọi một dòng xe thể thao hạng sang của hãng Audi (Đức).



——————–

Xe đẹp vầy thì muốn hiến thân cho tổng tài luôn ấy chứ =)))))))))

Trong chương này Dương Tuyết nói rất đúng, thành công đôi khi chỉ cách chúng ta ở một cơ hội thích hợp. Với Trần Thái cũng vậy, y là người thông minh, nhanh nhẹn lại rất chịu khó và giỏi thích nghi với mọi hoàn cảnh. Ngay cả những chi tiết nhỏ như trả miếng đồng nghiệp vụ sai y đi pha cà phê hay chi tiết khiến mình tâm đắc nhất chính là đoạn y đưa tấm danh thiếp của Dương Tuyết cho Tôn Tuyền xem, tất cả tưởng như vô tình nhưng đều nằm trong tính toán của Trần yêu nghiệt cả. Đủ thấy y khôn khéo ra sao.

Bởi vậy, tin chắc rằng ngày mà Trần Thái khổ tận cam lai sẽ đến sớm thôi, vì y xứng đáng với những gì mình đã tự thân nỗ lực hê hê.

Bình luận

Truyện đang đọc