NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Vừa nhìn thấy Lục Tiệm Hành, cơn giận của Trần Thái lại sôi trào.

Ngày đó cãi nhau xong y đi thẳng về nhà, vừa vào cửa liền không nhịn được đi tìm kiếm thông tin về Vưu Gia. Lúc đó Trần Thái còn nghĩ, người này có cái gì tốt? Được yêu mến không phải là nhờ hình tượng được xây dựng à? Lục Tiệm Hành thế mà cũng có thể yêu đương với cậu ta? Trong lòng y không phục, tìm ra rồi là phải đọc cặn kẽ, xem hết ảnh lại xem video, xem xong video lại xem phỏng vấn… Xem tới xem lui, vốn định bới móc tật xấu, kết quả thành ra tự khiến mình buồn rầu.

Vưu Gia quả thật rất ưu tú. Riêng bề ngoài đã đủ đẹp trai lai láng rồi, mặt nhỏ eo nhỏ, đôi mắt lanh lợi. Bình thường là một cậu thanh niên đáng yêu, nhưng vừa nhảy một cái là trở thành cỗ máy phóng ra hoóc-môn, mang đến cảm giác vô cùng mạnh mẽ, sức quyến rũ từ trong ra ngoài. Hơn nữa ngoại trừ vẻ ngoài hoàn hảo, người này còn rất thân thiện, từ khi debut đến nay những cuộc phỏng vấn truyền thông, cậu ta đều đối đáp rất ổn thỏa, không lộ rõ sự khéo đưa đẩy cũng không cho người ta cơ hội xuyên tạc.

Trần Thái nhìn người ta, rồi không nhịn được chạy vào WC tự ngắm mình, càng so sánh càng ủ rũ.

Lại nghĩ, Lục Tiệm Hành lúc ở cùng mình, chẳng hề có ý muốn che giấu quan hệ của cả hai, đến mức mình bị người ta mắng là tiểu bạch kiểm. Nhưng vừa nhắc tới Vưu Gia này, thái độ Lục Tiệm Hành lại khác hẳn, do dự không quyết định… Hiển nhiên là muốn bảo vệ.

Trần Thái vốn đã có chút cáu giận vì chuyện này rồi, ai ngờ hôm nay vừa tới công ty mới làm việc ngày đầu tiên, Lục Tiệm Hành lại dám giở trò cũ!

Đồng nghiệp bên cạnh chào hỏi Lục Tiệm Hành, quay sang nhìn y với vẻ tò mò.

Trần Thái không thoải mái, dứt khoát nói: “Lục tổng chắc là anh không biết rồi, tôi và người yêu đã lên kế hoạch chia tay, giờ đang đếm ngược đến ngày đây.”

Lục Tiệm Hành ngẩn người, “… Đếm ngược?”

“Đúng vậy, cho nên tôi và anh ta chẳng còn mấy ngày nữa, vì để tránh cho sau này phải giải thích phiền phức với đồng nghiệp nên mới thẳng thắn nói trước đáp án.” Trần Thái mặt không biến sắc, nói xong còn khách khí cười, hỏi thêm: “Chúng tôi đang định đi mua cơm nếu không sẽ bị muộn giờ làm buổi chiều. Lục tổng anh muốn đi cùng ăn cùng luôn không?”

Lục Tiệm Hành chưa bao giờ ăn cơm hộp bên ngoài, theo bản năng lắc đầu.

Thang máy đúng lúc đi xuống dừng lại ở tầng này, cửa mở ra Trần Thái gật đầu với anh, nhanh chóng kéo đồng nghiệp đi vào.

Đợi đến khi cửa thang máy khép lại, đồng nghiệp mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế? Cậu quen với Lục tổng à?”

“Không phải là tôi, mà là người tôi sắp chia tay kìa. Hai người bọn họ quen nhau.” Trần Thái thở dài nói, “Nói thật, tôi giờ đang rất lo sau này liệu có thể bị làm khó dễ hay không?”

“Không đến mức ấy chứ?” Đồng nghiệp nhiều chuyện, “Nhưng đang yên lành sao phải chia tay, người yêu cậu chắc cũng là người có tiền hả.”

“Chính là vì có tiền mới phải chia tay, mức độ tiêu xài không giống nhau, tôi lăn lộn một tháng không đủ cho người ta tiêu một ngày, ” Trần Thái bĩu môi, cũng hỏi đồng nghiệp: “Cậu thì sao? Cậu kết hôn chưa hay vẫn đang tìm hiểu?”

Đồng nghiệp thở dài, tố khổ với y: “Giống cậu đó, đang rầu đây, nhà bạn gái tôi rất có tiền, biệt thự tận mấy căn, mấy ngày trước ba mẹ cô ấy nói yêu cầu kết hôn cũng không cao, chỉ cần mua được căn nhà 200 mét vuông trong thành phố là được, nhưng mức lương này của chúng ta thì…”

Trần Thái nói: “Thế thì chịu thôi, chỉ có thể bạt mạng mà kiếm tiền. Cậu làm ở đây bao lâu rồi? Nếu có thể thăng từ trợ lý lên chính thức thì sẽ kiếm được nhiều hơn, mấy năm là kiếm đủ.”

“Năm năm rồi, ” đồng nghiệp nói: “Tôi cũng sắp hết hy vọng rồi, muốn lên chính thức ở công ty chúng ta rất khó. Cậu cứ chờ mà xem, hơn nữa cậu vừa tới, cẩn thận chút, trong công ty có phân phe phái đấy, đừng dễ dàng thể hiện mình theo bên nào.”

Trần Thái ngẩn ra: “Có tranh đấu nội bộ?”

“Có chứ, cho nên cậu cũng không cần phải lo lắng bị lão tổng làm khó dễ, ” đồng nghiệp lại gần, ra vẻ thần bí nói, “Hiện tại hai anh em họ, thuộc về bên yếu thế.”

Trần Thái không ngờ mình lớ ngớ lại thâm nhập được vào nội bộ của kẻ địch. Đương nhiên nói kẻ địch là hơi quá, nhưng đồng nghiệp này quả thật là đang nghiêng về phe cánh khác.

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Nói tới việc này, cũng là do chủ tịch Lục không tử tế. Ban đầu ông ta hoàn toàn là người ngoài ngành, nếu không phải hai anh em nhà họ Vương kéo ông ta gia nhập thì bây giờ e là còn không biết đang đào than đá ở đâu ý chứ.”

Chủ tịch Lục ở đây chính là bố của hai anh em Lục Tiệm Hành, Trần Thái trước đã từng nghe nói qua, vị chủ tịch Lục này khi còn trẻ vốn làm nghề đào mỏ, tuổi trẻ phong lưu, coi như là ông trùm một vùng. Sau đó cưới một người vợ hiền lành mới bắt đầu tu thân, đồng thời đổi nghề đặt chân vào ngành phim ảnh. Người lúc trước kéo ông vào ngành này chính là hai vị lão tổng họ Vương, Vương anh là làm về phát hành truyền hình, còn Vương em làm về người đại diện nghệ sĩ.

Ba người bắt tay làm chung, từng người bỏ tiền bỏ công sức, thành lập lên truyền thông Thiên Di, cũng thuận lợi đầu tư mấy bộ phim. Nhưng giúp cho Thiên Di vận hành vững chãi, là nhờ Vương anh mời được hai đạo diễn nổi danh về làm việc. Tuy rằng công ty lúc đó đưa ra điều kiện rất hậu hĩnh, nhưng không thể không thừa nhận, hai đạo diễn đó sở dĩ cân nhắc ký kết làm việc dưới trướng Thiên Di là bởi vì nể giao tình với Vương anh.

Nhưng mà mấy năm trôi qua, khi công ty phát triển mạnh mẽ, giữa mấy vị sáng lập cũng bắt đầu có bất đồng.

Chủ tịch Lục là người tay ngang nhất trong cả ba, nhưng lại thủ đoạn nhất, vào lúc công ty cần nguồn vốn để phát triển ông đã thực hiện hai món đầu tư riêng, tiến hành tăng cổ phần tại công ty. Đợi đến lúc thời cơ chín muồi, liền tiến hành thu mua cổ quyền.

Anh em nhà họ Vương xét về nguồn tài lực không thắng được ông, chạy tới chạy lui, vốn cũng là vì tìm ra kế sách cho công ty, cuối cùng không thể không nhìn cổ phần của mình bị xé nhỏ. Thằng em mà mình cưu mang ban đầu cứ thế từng bước xâm chiếm nuốt trôi, nắm giữ quyền khống chế công ty, tiện đà đổi tên thành Truyền thông Thiên Di.

Đương nhiên nửa chừng cũng từng xảy ra mấy lần biến động, một lần là đạo diễn hủy hợp đồng, một lần là người đại diện hàng đầu của công ty mang theo nghệ sĩ bỏ đi. Cũng chính là hai sự kiện lần đó dẫn đến những cải cách của công ty. Đồng nghiệp dù không nói rõ, Trần Thái nhiều ít cũng có thể đoán ra một chút.

Những việc này khiến người ta thổn thức. Đồng nghiệp thở dài nói: “Cậu không biết đâu, mấy bộ ngành, phó tổng, trưởng phòng trong công ty mình đều là thân thích của nhà họ Lục. Lúc tôi mới tới, dẫn dắt tôi là một chị, đúng năm ấy thì xảy ra biến động cao tầng, chị ấy bị ép từ chức, sau đó mới đổi thành chị VV nhậm chức. Nhưng mà chị VV còn tốt chán, không tham dự quá sâu vào những tranh đấu này chỉ một lòng muốn làm tốt công việc của mình.”

Trần Thái cùng thở dài hai hơi, lại cảm thấy hiếu kỳ về chủ tịch Lục: “Vị này sao chưa từng thấy lộ mặt? Trước dây tôi chỉ biết hai anh em nhà đó.”

Đồng nghiệp suỵt một cái, nhỏ giọng nói: “Đây lại là một khuất tất nữa… Vị chủ tịch Lục này sức khỏe không tốt lắm, nên để con trai mình tới thay. Vốn dĩ người anh Lục Tiệm Hành không có trong kế hoạch, sau này mới có người đẩy tới… Thế nhưng kế hoạch sẵn không bằng thay đổi thời thế, ai mà ngờ hai anh em nhà đó lại không đấu nhau, cậu nói có kỳ quái hay không.”

Trần Thái có suy nghĩ riêng, cười nói: “Theo tôi thấy không đấu đá là tốt nhất, bằng không trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Đến lúc đó ngộ nhỡ chúng ta cũng gặp xui xẻo thì thật thảm.”

“Đúng, cậu nói rất đúng.” Đồng nghiệp đắc ý nói, “Nhìn là biết cậu không thích dính líu đến chuyện này, bình thường chúng ta cứ coi như xem trò vui, không đứng về bên nào hết.”

Trần Thái ra vẻ ngại ngùng cười ha ha, trong lòng lại nghĩ may mà y không kể với hắn Lục Tiệm Hành chính là người bạn trai có tiền kia, bằng không chẳng hiểu gì đã bị người xa lánh.

Đương nhiên y cũng biết rằng, đồng nghiệp một khi có thể lải nhải những chuyện này, một là vì người này lòng dạ không sâu, thấy có người mới liền không nhịn được xả ra cơn bực tức, thể hiện mình là người có thâm niên. Hai là do chức vị của hai người đều thấp, những chuyện này cũng coi như món giải trí lúc rảnh rỗi, chẳng hề liên quan đến cơ mật của công ty nên cũng sẽ không có mầm họa gì.

Hai người cơm nước xong, buổi chiều ai lo việc người đấy.

Trần Thái được chị VV phân đến một tổ người đại diện. Trưởng nhóm này tên là Tôn Tuyền, chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ đồ công sở màu xám đậm, đôi mắt dài nhỏ, mái tóc buộc cao gọn gàng sau gáy.

Sáng nay cô không có ở công ty, buổi chiều vừa tới văn phòng đã gọi Trần Thái tới.

“VV đã nói với tôi về cậu rồi, ” Tôn Tuyền nhìn Trần Thái, tiện tay lật sơ yếu lý lịch, nói, “Cậu tự giới thiệu về mình một chút đi.”

Trần Thái nhìn gò má cô lõm xuống, phần giữa chân mày nhăn lại, biết tính khí người này không tốt nên nói đơn giản: “Trước đây tôi làm việc ở giải trí Ngư Miêu được một năm, chức vị là người đại diện, nhưng công việc đảm nhiệm khá hỗn tạp, không chỉ chạy theo đoàn phim mà còn cả tuyên truyền, sinh hoạt hằng ngày của nghệ sĩ đều lo liệu cả…”

“Biết đọc bản thảo phỏng vấn không?”

Trần Thái chưa từng tiếp xúc, nhưng không muốn lòi dốt thế là tùy tiện nói: “Đọc được một ít.”

“Có quen biết với những bên truyền thông nào?” Tôn Tuyền hỏi, “Có người nào quen thân không? Bên truyền thông mới tiếp xúc nhiều không?”

“Có từng tiếp xúc… Một chút chút, ” Trần Thái nói, “Chủ yếu đều là khi tuyên truyền.”

“Bình thường cậu cũng không thể thiếu việc giao thiệp với những bên đó, đâu thể dựa cả vào tuyên truyền, trong tay ngay cả phương thức liên lạc cũng không có à?” Tôn Tuyền phất tay, “Thôi, vậy kịch bản đọc được chứ?”

“Cái này tôi biết, ” Trần Thái bị nói đỏ mặt lên, vội bổ sung, “Trước đây từng đọc một ít.”

“Thế trước tiên đi chọn lựa mấy kịch bản này đi, đều là tìm cho Tuyết Oánh.” Tôn Tuyền xua tay, nhưng lại không trách móc gì y, “Xem cho thật kỹ, phân tích kĩ càng, trước buổi làm việc ngày mai gửi lại vào hòm thư của tôi.”

Trần Thái vội đáp một tiếng, quay đầu nhìn sang, bảy, tám bản liền, nhất thời bị hoảng luôn.

Y ôm đi ra ngoài, lại bị gọi lại.

Tôn Tuyền nói: “Cậu mới tới nên cần thời gian thích ứng, tôi tạm thời không đặt ra những yêu cầu khác cho cậu. Trước hết mỗi buổi tối cậu cứ xem hai bộ phim để nâng cao chất lượng duyệt phim đi.” Nói xong ngừng lại, hình như là còn có sắp xếp nào khác.

Trần Thái không nhịn được hơi mở to mắt.

Tôn Tuyền liền phất tay, “Thôi, trước hết như vậy đã.”

Nói là trước hết như vậy, nhưng bây giờ cũng đã ba giờ rưỡi chiều. Bảy, tám quyển kịch bản, một quyển mấy vạn chữ, đọc hết từng quyển rồi lại sửa sang gửi đi… Trần Thái tính toán, dù thế nào thì trước khi tan sở cũng làm không xong.

Nhưng chỗ kịch bản này hơn phân nửa đều đã bị loại rồi. Tôn Tuyền đưa cho y xem coi như là thử thách ban đầu.

Trần Thái lật qua một lượt, nhìn tên đạo diễn nhà nhà sản xuất phía sau, rồi không nhịn được than thở trong lòng. Cùng là nữ diễn viên, Tuyết Oánh có thể coi là diễn viên hạng ba, bề ngoài không xuất sắc, kỹ năng diễn xuất chẳng khác gì Mộng Viên, nhưng vì có công ty lợi hại cho nên cũng có lượng lớn kịch bản xếp hàng đợi được chọn. Còn Mộng Viên thì vẫn chạy vạy khắp nơi tìm đóng mấy bộ phim dở ẹc hay phim chiếu mạng.

Cũng không biết giờ đổi sang công ty mới, tình hình Mộng Viên liệu có tốt hơn không.

Trần Thái lần này nghỉ việc một cách rất vội vàng, chỉ nói với Vương Thành Quân một tiếng trên wechat, những người khác đều không thông báo…

Giờ y lại nghĩ vẩn vơ, nhất thời không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai. Y thở dài, bắt bản thân tập trung tinh thần giải quyết công việc trước mắt.

Mãi cho đến năm giờ chiều, người trong công ty lục tục tan tầm, y mới đọc xong hai cuốn. Có đồng nghiệp chắc là đã quen tăng ca, hỏi những người khác có ai muốn mua đồ ăn cùng không, Trần Thái đang do dự nên mang về nhà xem hay cũng ở lại tăng ca thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại riêng trên bàn làm việc đột nhiên vang lên.

Điện thoại bàn này to bằng bàn tay. Trần Thái vốn cứ nghĩ là để trang trí, bị tiếng chuông bất thình lình kêu khiến cho giật mình.

Y vội vã nhấc lên nghe, chưa kịp tự giới thiệu đã nghe bên kia có người hỏi: “Cậu hết bận chưa?”

Ngoại trừ Lục Tiệm Hành còn có thể là ai.

Trần Thái nhìn quanh hai bên, thấy không ai chú ý bên này mới che ống thoại nhỏ giọng nói: “Anh làm gì thế, tôi đang làm việc.”

“Hết giờ rồi còn làm cái gì, ” Lục Tiệm Hành nói, “Cất dọn đi, mời tôi ăn cơm.”

Trần Thái quả thực giận không chỗ phát tiết: “Không có tiền, không liên quan.”

“Vậy tôi bỏ tiền, ” Lục Tiệm Hành vẫn kiên trì, “Chủ yếu là cho cậu một cơ hội xin lỗi thôi.”

Trần Thái mặc kệ anh, dứt khoát cúp điện thoại.

Mới vừa cúp máy, tiếng chuông lại vang. Lần này cách đó không xa đã có người ngạc nhiên nhìn sang.

Trần Thái sợ khiến người ta hoài nghi, đành phải nhắm mắt tiếp tục nhấc lên, trên mặt mang theo nụ cười nghề nghiệp, “Xin chào.”

Quả nhiên vẫn là Lục Tiệm Hành, “Là tôi.”

Trần Thái nói: “Có gì thì nói mau.”

“Tôi…” Lục Tiệm Hành sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, cả giận nói, “Cậu gần đây to gan quá rồi nhỉ Trần Thái! Buổi trưa cậu làm bộ độc thân, buổi chiều cố ý lạnh nhạt tôi, đến buổi tối còn ăn nói cộc cằn. Cậu cho rằng tôi không nổi cáu đúng không?”

Trần Thái: “…”

Buổi chiều lạnh nhạt anh ta là cái quỷ gì?

“Tôi nào dám đâu Lục tổng, ” Trần Thái liếc vội sang bên cạnh, cười nói, “Tôi đang bề bộn đây, nếu anh không việc gì thì ra ngoài đi vòng vòng đi? Không phải còn có một cái cậu Tây Tây hay là Đông ĐSo, lâu không gặp rồi đấy, anh có thể hẹn người ta đi nói chuyện mà.”

Y nói xong thấy Lục Tiệm Hành không lên tiếng, lại nói tiếp: “Hoặc là thực sự không được nữa thì còn có Vưu Gia đó, anh xin vé của người ta có phải là mắc nợ người ta rồi không? Rảnh rỗi thì phải trả nợ đi, kéo dài không hay… À đúng rồi, Vưu Gia bây giờ đang ở khách sạn Lệ Nhã đấy nha.”

“Làm sao cậu biết?” Lục Tiệm Hành nghe mà ngẩn người.

“Tôi đương nhiên biết chứ, ” Trần Thái hầm hừ, “Tôi tham gia vào nhóm fan của cậu ta, có một bạn fan nói.”

“Ồ, ” Lục Tiệm Hành nói, “Cậu ta đổi chỗ ở rồi.”

Trần Thái sững sờ, lại nghe Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Cậu ta và bạn trai hẹn hò ở đó, vốn ở phòng bên cạnh nhưng bị paparazi phát hiện. Tôi tìm người giúp họ đổi nơi ở, thế là trả được món nợ vé vào cửa rồi.”

Trần Thái: “…”

Lượng thông tin hơi lớn, bạn trai?

Lục Tiệm Hành lại kinh ngạc: “Sao cậu lại ở trong nhóm fan của cậu ta? Cậu còn là fan của cậu ta?” Anh nói xong cũng tự thấy loạn.

Hôm đó Trần Thái giận dỗi, không phải là vì để ý mình sao? Sao giờ lại biến thành fan của Vưu Gia?

Trần Thái không tiện nói mình vốn định tìm hiểu thông tin xấu của người ta, khụ vài tiếng, làm bộ nói: “Đúng vậy, tôi là một thành viên mới gia nhập ‘Bạch Đàn’.”

Lục Tiệm Hành mờ mịt: “… Bạch Đàn?”

“Chính là FC của Vưu Gia.” Mấy ngày nay Trần Thái lăn lộn trong đám fan của người ta hơi nhiều, há miệng liền đọc vanh vách câu khẩu hiệu, “Bạn vỗ một cái, tớ vỗ một cái, đoàn kết một nhà Bạch Đàn. Bạn vỗ hai cái, tớ vỗ hai cái, cùng bảo vệ nhóc ngốc nhà mình. Bạn vỗ ba cái, tớ vỗ ba cái, vì tăng doanh thu album. Bạn vỗ bốn cái, tớ vỗ bốn cái, tiêu diệt hết lũ antifan đáng ghét…”

Lục Tiệm Hành: “…”

Thôi xong, Trần Thái gia nhập tà giáo rồi.

“Cậu đừng như vậy, ” Lục Tiệm Hành không nhịn được nói, “Khuyết điểm của Vưu Gia cũng rất nhiều, không hề giống như cậu tưởng tượng đâu…”

Thời gian trôi qua đã quá lâu, anh và Vưu Gia lại qua lại không được mấy ngày, đành phải cố gắng nghĩ lại một vài khuyết điểm của đối phương, như là không biết cách ăn nói, người luộm thuộm, xem thường mọi người, thích đặt biệt hiệu cho người khác…

Lục Tiệm Hành lần đầu nói xấu sau lưng người khác, thì thà thì thầm nói xong, không nhịn được hỏi: “… Là như vậy đấy, cậu còn yêu thích cậu ta sao?”

Trần Thái vốn đâu có thích Vưu Gia, muốn nhân cơ hội để xuống nước nhưng lại cảm thấy mình ngay lập tức từ fan trở thành anti thì lập trường quá không kiên định.

“Anh đợi chút, ” Trần Thái hít sâu một hơi, nói nặng nề, “Tôi cũng cần có thời gian để không làm fan nữa.”

“Cậu cần bao lâu?” Lục Tiệm Hành hỏi, “Bữa cơm tối hôm nay hết được chưa?”

“Sợ là không thể, ” Trần Thái nói, “Ngoại trừ chạy theo idol, tôi còn phải làm việc. Hôm nay phía trên giao cho một chồng kịch bản phải xem, tôi sắp nôn ra rồi, mà buổi tối còn phải nộp báo cáo… Nộp xong báo cáo còn phải xem phim,coi như không ăn không uống, đợi lúc hết bận có khi cũng phải một, hai giờ đêm.”

“Bận đến vậy?” Lục Tiệm Hành hơi sửng sốt, “Cậu còn mấy kịch bản chưa đọc?”

Trần Thái đếm đếm, “Năm cái.”

“Thế cầm về đi.” Lục Tiệm Hành thở dài, “Buổi tối tôi đọc cùng cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc