NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Tuy rằng Lục Tiệm Hành làm ra vẻ hung hăng nói sẽ sắp xếp lại, nhưng lần này ra ngoài hơn nửa ngày vẫn chưa quay lại.

Còn Trần Thái lại vô cùng thoải mái an nhàn ở công ty mới. Thời gian y ở Thiên Di dù khá ngắn, thế nhưng mấy lần tranh đấu với Tề Chính cũng coi như có thành tựu. Sau đó còn không ít lần dẫn cả Mộng Viên, thế nên Lý Nguyên cũng mang lòng cảm kích với y. Người của Wana bên này tỏ ra rất hoan nghênh, chờ đến khi y náo nhiệt chào hỏi mọi người xong, lại có cả đồng nghiệp cũ bên Miêu Ngưu qua thăm hỏi.

Trần Thái suốt cả buổi sáng đều để tiếp đón mọi người, cười mỏi cả mồm, cửa phòng làm việc nho nhỏ cũng chẳng thể đóng. Cho tới trưa mọi ngươi ra ngoài ăn cơm, y mới coi như được tạm yên hơn chút.

Trần Thái không thấy đói, giờ ngồi rảnh tay thế là bắt đầu bài trí lại văn phòng, rồi đi lại tự mình thưởng thức.

Phòng làm việc này không quá lớn, nhưng phong cảnh rất đẹp, phía xa xa là núi Bàng Đại ở ngoại thành, đỉnh núi đọng một tầng tuyết, bên cạnh là con sông chảy quanh thành phố, phía trước mặt là những thảm thực vật xanh tươi. Phong cảnh mùa đông có chút tiêu điều, cũng may tầm nhìn thoáng đãng nên ngắm nhìn vẫn thấy rất vui thích. Trần Thái ngồi đó nghỉ ngơi một lát, lại nghe bên ngoài có người gõ cửa.

Lý Nguyên cầm một hộp bánh ngọt tiến vào, cười hỏi y: “Sao không đi ăn cơm? Cậu biết phòng ăn ở đâu rồi chứ?”

Sáng sớm Vương Thành Quân đã giới thiệu qua, Trần Thái vội cười: “Em biết rồi, ở khu nhà chéo bên phía đối diện đúng không? Em nghe nói tay nghề đầu bếp được lắm.”

“Đúng thế, quanh đây không có chỗ ăn cơm, trước đây từng thuê hai cô nấu bếp, quét tước dọn vệ sinh, sau này có người phản ánh ăn không ngon, thế là Lục tổng quyết định sửa thành một phòng ăn rồi thuê mấy bếp trưởng tới.”

Lý Nguyên cười nói tiếp, “Tôi đặc biệt lấy cho cậu chút bánh ngọt đây, cậu nếm thử xem.”

Trần Thái nhận lấy cái hộp nhỏ đó mở, mở ra nhìn, là những miếng bánh red velvet nhỏ, y cắn một miếng, quả nhiên rất mềm mà không bị ngọt ngấy.

Lý Nguyên lại nói: “Lục tổng đối xử rất tốt với công nhân viên, tuy rằng không hay xuất hiện, thế nhưng tất cả mọi người rất kính trọng anh ấy, cũng rất chú ý giữ gìn hình tượng của sếp. Dù đôi khi cũng có trường hợp uốn nắn quá tay, nhưng ý định không xấu.”

Trần Thái lúc này mới nghe ra lời cô nói mang thâm ý.

“Một vị sếp như Lục tổng đương nhiên rất tốt, nếu như ai muốn tranh công, tốt nhất tới tìm trực tiếp anh ấy mà nói.” Trần Thái lắc đầu, nói, “Em chỉ là một người an phận, vừa không thích khua môi múa mép, lại càng không muốn làm cái loa truyền thanh cho người khác.”

Lý Nguyên lộ vẻ lúng túng: “Không phải muốn tranh công.” Cô nói xong thấy Trần Thái không định tiếp lời, đành tiếp tục nói ra: “Là quản lý Vương… Trước đó anh ta hiểu lầm cậu, dù đưa ra quyết định vô cùng hồ đồ, nhưng xuất phát điểm cũng là vì Lục tổng.”

Trần Thái không lên tiếng, chỉ xúc từng muỗng bánh ngọt chậm rãi ăn.

Lý Nguyên đợi một lát, bắt đầu thấy không yên lòng. Cô thử nói hai câu biệt khác rồi chuyển đề tài, nhưng Trần Thái vẫn cứ làm lơ, hoàn toàn coi cô như không tồn tại.

Lý Nguyên lúc này mới thấy lúng túng vô cùng, giờ nghĩ lại, không khỏi thầm mắng mình đầu óc hồ đồ. Lúc trước quản lý Vương cướp người trong tay Trần Thái, định chuyển y sang ban ngành khác, y chắc chắn vô cùng tức giận nhưng lần này trở về không biết sẽ làm những gì. (Chuyện về nhân vật quản lý Vương mời các bạn đọc lại ở Chương 33 + Chương 34)

Còn riêng cô, trước đó tiếp nhận Vương Thành Quân coi như ngư ông đắc lợi, giờ lại tới nói đỡ thay cho quản lý Vương, như vậy quả thực là được lợi còn vênh mặt.

Cô quả thực đã đánh giá thấp tính khí của Trần Thái, cứ ỷ vào việc mình từng hợp tác với y hai lần, quan hệ cũng coi là quen biết, nào ngờ gặp chuyện một cái Trần Thái nói giận là giận luôn.

Lý Nguyên đợi thêm vài giây, thực sự không chịu nổi, chỉ đành tự đứng dậy chào tạm biệt. Đến khi ra khỏi văn phòng, cô đưa tay lau trán mới phát hiện đổ một lớp mồ hôi từ bao giờ.

Trần Thái cũng có thể hiểu cho phần nào tâm tư của Lý Nguyên, quản lý Vương mấy ngày nay dường như tâm lý cũng bất ổn, dù sao quan hệ của y và Lục Tiệm Hành bây giờ khá đặc biệt, lại được trọng dụng.

Người nói đỡ cho quản lý Vương và người tiếp xúc với mình ở công ty này cũng chi có Lý Nguyên. Tiếc rằng Trần Thái giờ này không hề quan tâm đến người quản lý Vương kia làm sao, Lục Tiệm Hành và Lưu tổng đều có nguyên tắc dùng người của mình, trước đó anh ta làm không tốt, không có nghĩa là anh ta vô dụng. Tầng quản lý dùng người thế nào còn chưa tới phiên y nhúng tay, Trần Thái lại không cùng bộ ngành với đối phương, ngay từ đầu đã xác định nước giếng không phạm nước sông.

Chỉ có điều trong suy nghĩ của Lý Nguyên, cô cho rằng Trần Thái là người tự dưng xuất hiện nhưng chức vị hơi cao, cô lo rằng cấp dưới sẽ cho rằng y là người da mặt mỏng dễ nói chuyện, về sau sẽ khó quản lý, nào ngờ giờ mới biết là đã đụng phải nòng súng rồi.

Buổi chiều Trần Thái tìm hai trợ lý mà công ty mới cấp cho y để nói chuyện, bắt đầu phân công công việc cho họ. Mọi người thấy y làm việc hết sức nghiêm túc, thái độ của Lý Nguyên cũng trở nên cẩn thận vô cùng, mọi người cũng bị ảnh hưởng theo.

Buổi tối Trần Thái về nhà, Lục Tiệm Hành còn chưa có về.

Y nhìn bảng sắp xếp công việc trong thời gian tới của mình, mai ngày kia đều có bữa tiệc, hoặc là đạo diễn mới quen hoặc là mấy sếp tổng của một vài công ty. Trần Thái gọi điện thoại hẹn thời gian với người ta, sau khi xong xuôi lại nghĩ đến hỏi thăm La Bác.

Con gái của La Bác đã khỏe hơn nhiều, đã bớt sốt cao, viêm họng dần đỡ, chỉ có điều trong họng vẫn bị vướng mắc một cục mụn lớn, còn phải chờ ngày mai làm kiểm tra tuyến giáp. Phía bệnh viện có ý là giường bệnh thiếu thốn, muốn họ xuất viện trước, làm kiểm tra xong thì tới phòng khám khám là được. La Bác không yên lòng, vẫn cứ nài nỉ bác sĩ ở lại thêm một ngày.

Anh nói với Trần Thái đến đây, chợt nghĩ ra một chuyện, nói với vẻ ngạc nhiên: “Hôm nay trong lúc tôi đi lấy giấy xét nghiệm máu, có nhìn thấy một người, nhìn cứ thấy giống ai đó, thế nhưng không dám qua chào.”

Trần Thái kinh ngạc: “Giống ai?”

La Bác nói: “Ông Lôi ấy. Trước đây tôi từng hợp tác với ông ấy, thế nhưng không tiếp xúc nhiều. Hôm nay trông thấy người đó khá giống, nhưng lại cũng thấy không phải, người tôi nhìn thấy già lắm, hơn nữa chỉ có một mình, ông Lôi không phải có con trai sao?” (Chuyện của nhân vật ông Lôi này mời các bạn đọc lại Chương 41)

Trần Thái ngẩn ra, suy nghĩ rồi nói: “Con trai ông ấy ở nước ngoài, một năm sẽ về mấy ngày.”

“Vậy bạn đời của ông ấy đâu?”

“Mất sớm rồi, giờ chỉ còn mình ông ấy sống ở đây.” Trần Thái hỏi, “Ông ấy nằm viện hay đi khám bệnh?”

“Hình như nằm viện đấy, tôi nhìn thấy ở khu nội trú mà.” La Bác ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, “Để tôi tìm người hỏi thăm xem, nếu như đúng là ông ấy, tôi sẽ xem có thể giúp đỡ được gì không.”

Trần Thái đồng ý, lại dặn thêm: “Tìm được thì gọi điện cho tôi, tôi cũng tới xem sao.”

Y cúp máy xong vẫn thấy không yên lòng, thấy bên ngoài trời đã tối, Lục Tiệm Hành cũng không biết mấy giờ mới về, thế là đi thẳng xuống lầu, lái xe tới nhà ông Lôi một chuyến. Tới đó, trước cửa đặt một túi rác, nhưng gõ cửa lại không có ai thưa. Trần Thái kiên trì gọi vài tiếng, khiến hàng xóm đối diện chú ý.

Hàng xóm nói với y: “Đừng gõ nữa! Ông lão bên đó không có nhà đâu.”

Trần Thái vội hỏi: “Bác biết ông ấy đi đâu không ạ?”

Hàng xóm cau mày: “Làm sao biết được, bình thường cũng đâu thấy ra khỏi cửa. Nhưng mà gần đây xương cốt của ông ấy không khỏe, sáng sớm còn nghe thấy tiếng ông ấy ho khan, hơn nửa tháng nay rồi.”

Trần Thái vội nói cám ơn, chờ bên kia đóng cửa lại, y gọi điện thoại cho ông Lôi nhưng vẫn không có ai nghe máy, đành phải xách theo túi rác đi xuống lầu.

Trở lại trên xe, Lục Tiệm Hành vừa hay gọi tới, hỏi y: “Em về nhà chưa?”

“Em chưa” Trần Thái đáp, “Em có chút chuyện phải ra ngoài, chắc về muộn chút, anh về chưa?”

“Anh đang ở tiệc rượu của Ngô lão, hôm nay chắc sẽ về khá muộn. Tối nay em qua bên đường Quảng Áo nhé?”

“Sao tự dưng bảo em qua bên đó?” Trần Thái mới vừa hỏi xong liền sực nhớ ra Vương Thành Quân còn ở bên kia, lập tức sửa lời, “Vậy chút nữa em qua.”

Lục Tiệm Hành cười y: “Ngoan lắm.”

“Ngoan thì có ích gì…” Trần Thái cố ý nói: “Chẳng phải là muốn đợi anh về sắp xếp công việc cho sao, thế mà anh lại đi uống rượu, cả bó tuổi như thế rồi, uống rượu được không? Liệu có không cứng nổi không hửm?”

Lục Tiệm Hành: “…”

Xung quanh có người, anh không tiện nhiều lời, chỉ đành đè thấp giọng uy hiếp: “Em được lắm… Chờ anh về coi.”

Bên cạnh có tiếng cười đến gần, Lục Tiệm Hành cúp máy, quay đầu thì thấy Lục Tiệm Viễn đang nâng ly rượu vẫy tay với người khác.

Sau đó anh lắc đầu cười, dựa vào lan can trên lầu hai nhìn xuống dưới.

Lục em đến gần, đứng cùng anh nhìn xuống, lại cười nói: “Nhàm chán.”

Lục Tiệm Hành hỏi hắn: “Cái gì nhàm chán?”

“Bữa tiệc này đó, ” Lục em gần đây đang đắc ý vô cùng, cho nên không coi cái kiểu khoa trương ở đây ra gì, lắc rượu trong ly, “Rượu vang ở đây kém xa so với rượu trong hầm của anh. Nơi này cũng chật chội, thảm trải nền thang máy đều là kiểu lỗi thời, cái gì mà thiết kế mang hơi thở lịch sử, nói trắng ra là thiếu tiền không phải sao? Đương nhiên, càng chán hơn là loại người gì cũng có, tam giáo cửu lưu, đây là nơi nào chứ!”

Lục Tiệm Hành cũng không lên tiếng, chỉ đặt hai tay lên thành lan can, nhìn ra dòng xe dài thượt trên phố xá bên ngoài.

Lục em đụng vào vai anh, không nhịn được hỏi: “Anh, anh thấy thế nào?”

“Chuyện chú và đạo diễn Giả bàn bạc?” Lục Tiệm Hành hỏi tiếp, “Giờ ông ta có ý định nhượng bộ chưa?”

Lục em gật đầu: “Bàn xong rồi, anh đoán xem bao nhiêu?”

Lục Tiệm Hành lắc đầu.

“60 triệu, quyết xong rồi.” Lục em nói: “Ban đầu cái lão đó còn không chịu nhượng bộ, có lẽ cho rằng em không có tiền đây mà. Em và lão ta lời qua tiếng lại, cuối cùng đạt được con số này, ông ta chịu nhượng bộ thì em sẽ trả giá đó. Sau đó em ném hợp đồng một phát, lão già này, trợn mắt như sắp rớt con ngươi.”

Lục Tiệm Hành cười nói: “Chú luôn rất lợi hại trên bàn đàm phán. Có điều…” Anh nói đến đây lại tạm dừng, nhìn Lục em với ánh mắt sâu sa, “Uống rượu sẽ dễ hỏng việc, làm gì cũng nên cẩn thận là quan trọng nhất.”

Dứt lời đứng dậy, phủi quần áo bước đi.

Lục em đang có hứng thú nói chuyện, kéo anh lại: “Giờ anh đi về à?”

Lục Tiệm Hành gật đầu: “Còn có việc, không ở lại lâu được.”

Lục em khó nén, sốt ruột nói ngay: “Chuyện bên phía Dương Nguyên vẫn chưa nói với anh mà. Bên mình với bọn họ cũng đã đàm phán xong rồi, mới vừa ký xong đơn thỏa thuận mục đích…”

Hắn còn định nói tiếp, Lục Tiệm Hành áy náy ngắt lời nói: “Anh phải đi về trước, Trần Thái đang giục, nếu không hôm nào tiện rồi chúng ta trò chuyện tiếp?”

Lục em có chút mất mát, đây là thành lựu lớn nhất mà hắn làm ra gần đây, rất muốn chia sẻ với Lục Tiệm Hành, nào ngờ anh tựa hồ cũng không để ý lắm. Hắn lắc đầu, nhìn Lục Tiệm Hành quay người đi xa. Không lâu sau, chú hai nhà họ Lục cũng tìm tới, giục hắn: “Tiệm Viễn, cháu trốn ở đây làm gì? Mau mau, sếp Hà bên đầu tư TP đã tới rồi.”

Lục em không muốn đi, khẽ cau mày: “Chú hai, chú muốn làm gì thì tự mình làm đi, đừng cứ lôi kéo cháu có được không?”

Chú hai Lục chép miệng một tiếng, nói: “Chẳng phải là do chú không hiểu sao, cho nên mới nhờ cháu kiểm định cho chú. Hơn nữa, đây là cơ hội tốt, chẳng lẽ chú lại không kéo theo cháu được à? Người ta nhảy vào có một năm mà thu lại lãi gấp đôi. Dương Nguyên lần này cấp một phát 10 mấy triệu, cháu cũng có thể thử một phen mà.”

Gần đây ông đang tiếp xúc với một doanh nghiệp cho vay P2P(1), lãi suất đầu tư thu về khá cao, bên cạnh cũng có một người bạn cũ đã từng tham gia. Ban đầu chỉ thử 2 triệu, thế mà chỉ ba tháng ngắn ngủi, tổng cộng đã thu lại được 240 vạn.

Đối với chuyện này Lục em nhìn sao cũng thấy có âm mưu, nhưng mà chú hai bị lợi che mờ mắt, hắn không chỉ không khuyên nổi, còn thường bị dụ dỗ tham gia đủ bữa tiệc để gặp người này người kia. Lục em thấy rất đau đầu, giờ bất đắc dĩ đành theo chú hai đi xuống.

Cầu thang xoắn ốc của bữa tiệc rượu này có một nửa bị cột tròn che khuất, ánh sáng hắt xuống mặt đất nửa sáng nửa tối, hắn phiền muộn đặt chân, bỗng giẫm vào một khoảng tối đen, hoảng hốt tưởng rằng mình bước hụt thì phía sau lưng đột nhiên liền có cảm giác lành lạnh. Đợi đến khi hắn định thần nhìn lại, giờ mới nhận ra là thần hồn nát thần tĩnh.

Lục Tiệm Hành trở lại xe, chậm rãi châm điếu thuốc.

Dãy số trên màn hình điện thoại rất nhanh đã có người nghe, anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trầm giọng hỏi: “Thỏa thuận cũng đã ký tên à?”

Bên kia đáp: “Đúng vậy, Lục tổng, thỏa thuận đã ký xong rồi. Thứ hai tuần sau bên đó sẽ bắt đầu tiến hành giải trình trách nhiệm.”

Lục Tiệm Hành “Ừ” một tiếng: “Quá trình thế nào?”

“Lục Tiệm Viễn quả thật là có chút cảnh giác, thế nhưng quá trình thuận lợi hơn nhiều so với chúng ta dự đoán, hẳn là có liên quan đến dòng tiền hiện tại của Thiên Di.” Bên kia nói xong một tràng, lại khái quát nội dung thỏa thuận, “Hiện tại trong nội dung hợp đồng của chúng ta quy định, một là có ba tháng sắp xếp kỳ khác, trước khi ký hợp đồng chính thức Thiên Di không được tiếp xúc với các nhà đầu tư khác. Hai là chúng ta có một loạt quyền ưu tiên, ba là ghế trong ban giám đốc…”

Lục Tiệm Hành ngắt lời người kia, hỏi: “Ban giám đốc bố trí mấy ghế?”

“Chúng ta đề nghị tất cả là 5 ghế, chúng ta một ghế, nhóm cổ đông cũ của Thiên Di chiếm 3 ghế, theo thứ tự là Lục Tiệm Viễn, giám đốc Vương và anh, còn ghế thứ 5 là giám đốc Độc do chúng ta mời về.” Người kia nói tiếp, “Lục Tiệm Viễn không đồng ý sắp xếp cho giám đốc Độc, chỉ đồng ý mời giám đốc chuyên nghiệp.”

“Cái này cũng nằm trong dự liệu, ” Lục Tiệm Hành gật đầu, “Chú ấy biết chỗ phiền phức của ban giám đốc.”

Đối phương lại nói: “Cho nên chúng tôi đã bổ sung thêm một điều rõ ràng nữa, quy định CEO của công ty cũng chiếm 1 ghế.”

Lục Tiệm Hành sửng sốt, thấy hơi khó tin: “Chuyện này chú ấy đồng ý?”

“Đúng thế.”

Lục Tiệm Hành: “…”

Đối phương cười: “Có lẽ là vì anh đã đã từ chức, hiện tại CEO của Thiên Di cũng chính là anh ta, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa theo như tình hình hiện nay, bên đầu tư chúng ta chỉ chiếm một ghế, đối với anh mà nói cũng không có uy hiếp gì.”

Lục Tiệm Hành cũng hiểu, bởi vậy càng là không nhịn được thở dài.

Cái người giám đốc chuyên nghiệp mời từ bên ngoài về chắc chắn là cùng nhóm người với bên Dương Nguyên, Lục em cho là ba vị cổ đông Thiên Di đồng lòng, lại không biết rằng anh mới thật sự là người giật dây, nếu trong tình thế bắt buộc, bọn họ chỉ cần nâng đỡ người giám đốc đó chiếm vị trí CEO, vậy thì thành viên ban giám đốc sẽ bị họ khống chế dễ như trở bàn tay.

Cứ như vậy, Lục Tiệm Viễn bị đá ra khỏi ban giám đốc hết sức dễ dàng. Tuy rằng đây không phải là ý định ban đầu của Lục Tiệm Hành, cũng đơn giản hơn so với kế hoạch của Lục Tiệm Hành, thế nhưng trong lòng anh lại không nhịn được thất vọng, trước đó dự án của Chúng Ngân giống hệt chuyện lần này, anh đã từng nhắc nhở Lục Tiệm Viễn, không ngờ chú ấy quá mức đắc ý, dễ dàng giẫm vào vết xe đổ.

Nhưng mà nghĩ lại thì, với cục diện hiện tại của Thiên Di, Lục Tiệm Viễn dù cho tránh thoát cửa thứ nhất, về sau cũng sẽ không thoát nổi. Nhà đầu tư xem công ty, trước hết sẽ nhìn vào ngành nghề rồi mới nhìn sang quản lý, cuối cùng là hình thức. Tầng quản lý của Thiên Di có quá nhiều vấn đề, giải trình trách nhiệm lần này làm sẽ rất khó khăn. Hơn nữa những người họ hàng nhà họ Lục… trị bệnh không được sợ đau, Thiên Di muốn đi xa, bước đi tàn nhẫn này sớm muộn gì cũng phải đi.

Lục Tiệm Hành dặn bên kia tất cả cứ tiến hành như thường, còn mình cúp máy, lại kêu Lưu tổng ra lái xe.

Lưu tổng chạy từ đại sảnh ra rất nhanh, đi thẳng đến trước xe, ngoài miệng còn ngâm nga câu hát.

Lục Tiệm Hành cười anh ta: “Anh ở trong đó cũng thoải mái nhỉ.”

Lưu tổng nói: “Ây dô, gặp phải mấy người bạn cũ trong nghề, ngồi nói thêm vài câu.”

Tối nay anh ta đảm nhiệm làm tài xế, lái xe thẳng đến dưới khu nhà Lục Tiệm Hành mới hỏi, “Lục tổng, Tôn Ngọc Mậu hỏi tôi, dự án của Ngô lão bao giờ có thể tiếp tục nhảy vào, nếu không gấp thì để ông ta dùng tiền đi làm mấy việc khác trước.”

Lục Tiệm Hành nói: “Bất cứ lúc nào cũng được. Không cần kéo dài.”

Lưu tổng sáng mắt lên, đáp lại một tiếng.

“Còn có chuyện cần anh đi làm chút, ” Lục Tiệm Hành nói, “Đoàn làm phim bên phía đạo diễn Trần có bao nhiêu người? Anh chuẩn bị một ít tiền lì xì, qua mấy ngày nữa tôi và Trần Thái qua đó phát cho họ làm tiền quan hệ đi lại.”

Đoàn phim của đạo diễn Trần có khoảng hơn 200 người, Lưu tổng suy nghĩ hỏi: “Mỗi người một phong bao 2000?”

“Quá ít, ” Lục Tiệm Hành nói, “Bọn họ đều nghiêm túc quy phim, đợt Trung thu đã không phát quà tặng, lần này bù đắp luôn thể, còn có hai tháng nữa về nhà ăn Tết luôn.”

Lưu tổng yên lặng lắng nghe.

Lục Tiệm Hành ngẫm nghĩ: “Nhiều quá cũng không được… Hay cứ thế này đi, trước tiên cứ thống nhất để 5000 đi, người đứng đầu đoàn phim chuẩn bị hai phần.”

Lưu tổng thoải mái đáp ứng, trong lòng lại không nhịn được than thở, một dự án phim nhỏ có mức tổng đầu tư chỉ mấy triệu, đề tài và nội dung nhìn là biết không kiếm được bao nhiêu doanh thu phòng vé. Lục tổng có lòng tốt đầu tư một phát cũng thôi đi, vậy mà còn phát tiền lì xì nhiều như vậy…

Nhưng mà trong lòng anh ta vẫn thấy vui nhiều hơn, Lục Tiệm Hành làm người không quan trọng chi tiết nhỏ, cho dù là với dự án phim nhỏ, cứ là người của công ty thì đều đối xử rất hào phóng. Chỉ cần mọi người chăm chỉ, đãi ngộ đều không thiếu.

Bản thân Lục Tiệm Hành lại không tính toán mấy chuyện đó, anh vào thang máy lên nhà, quẹt thẻ đi vào, tìm kiếm gì đó rồi trực tiếp lôi ra một cái túi nhựa từ dưới bàn trà.

Trần Thái nghe đến tiếng động liền đi ra từ phòng ngủ, bỗng đụng trúng Lục Tiệm Hành cũng bước vào.

Anh ôm lấy y, trước tiên cúi người xuống hít hà ở cổ y: “Mới tắm?”

Trần Thái bị anh cọ khiến cả người thấy buồn, cười hì hì nói: “Chưa tắm.”

Lục Tiệm Hành không tin: “Thế sao lại thơm thế?”

“Mùi cơ thể của thiếu niên tươi trẻ đó!” Trần Thái nói khoác không biết ngượng, còn hỏi anh, “Anh xem, có phải là thoang thoảng cả mùi sữa không.”

Lục Tiệm Hành: “…”

Anh không lên tiếng, giơ tay tét vào mông Trần Thái, lại cúi đầu hôn người trong lòng, hai người hôn hít thẳng vào phòng ngủ.

Giữa lúc bầu không khí đang nóng bỏng, Trần Thái không đợi người ta ra tay đã tự cởi sạch sành sanh. Lục Tiệm Hành ném túi nhựa kia lên đầu giường, hung hăng xoa nắn cả người y, thấp giọng cười: “Gấp đến thế cơ à?”

Trần Thái liếm môi, uốn éo nói: “Hôm nay chồng em không có nhà.”

Lục Tiệm Hành nhíu mày: “Cho nên?”

“Người ta muốn vụng trộm với đàn ông bên ngoài đã lâu rồi, cứ mỗi khi bị chồng làm chuyện đó, trong lòng đều tưởng tượng ra anh zai đang làm người ta đó nạ, ” Trần Thái nói, “Hôm nay lão chồng đã ra ngoài uống rượu rồi, anh zai ơi anh phải tranh thủ thời gian nha!”

Lục Tiệm Hành sửng sốt, thấy tên này nhập diễn rất sâu, không nhịn được cười ra tiếng.

Hai người cứ thế tiếp tục, đợi đến khi sắp đi vào đề tài chính, anh mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, dừng lại đi lục cái túi nhựa kia.

Trần Thái thấy kinh ngạc, thấy anh chỉ hai ba cái là xé toang một cái một gì đó, đến khi thấy rõ thứ đồ bên trong, nhất thời cả người hốt hoảng.

“Đờ mòe!” Trần Thái hết hồn nhảy từ trên giường dạy, “Đây là cái gì thế?!”

Lục Tiệm Hành cầm trong tay một cái “ba con sói” có gai bảy sắc cầu vồng, phần đầu trông rất đáng sợ, hình dáng khủng bố.

Lục Tiệm Hành cũng không ngờ sẽ như vậy, thứ này anh đã mua được một thời gian rồi, bản thân anh còn quên mất là có cái gì. Anh đang muốn tìm dầu bôi trơn. Không ngờ cái hộp này được đóng gói trông khá lớn, mở ra lại là món đồ này.

Lục Tiệm Hành: “… Đây là bất ngờ nho nhỏ anh zai đây mang đến cho cưng.”

Trần Thái: “…”

Bất ngờ con khỉ… Kinh hãi còn tạm được…

May mà Lục Tiệm Hành cũng không có ý định dùng, đem vứt cái ba con sói nhìn như con nhím đó qua một bên, lại bóc một gói khác.

Lần này Trần Thái không hết hồn… Bởi vì bên trong là món đồ hình con thỏ màu hồng nhạt đáng yêu, còn có đôi tai dài.

Lục Tiệm Hành cau mày, đâm đâm bóp bóp, cũng không biết làm cái gì.

Trần Thái ở phía xa liếc nhìn một lát, cũng cảm thấy hiếu kỳ, đến gần ngó xem. Còn cầm lên ướm thử vào người mình… Hai người cũng không hiểu, đành phải bỏ qua, bóc tiếp… Bóc ra một cái roi da nhỏ và hai cái khóa tay…

Trần Thái: “!!!”

Lục Tiệm Hành có chút ngạc nhiên, đang định nghiên cứu, bị y giật lấy ném ra xa.

Bóc đến hộp thứ tư, rốt cục đúng thứ cần dùng rồi.

Lục Tiệm Hành lấy chai dầu bôi trơn ra, mở bao bì, ra lệnh cho y: “Nằm sấp lại.”

Trần Thái có chút không yên lòng, nằm xuống giường, không nhịn được hỏi anh:

“Thứ gì thế?”

“Là thứ cho em sướng muốn bay lên trời, ” Lục Tiệm Hành cũng hưng phấn đến mức khô cả miệng, dùng thứ gì đó hết xoa lại sờ lên người cả hai, lại ngẫm nghĩ, xuống giường nhặt về một thứ.

Trần Thái quay đầu nhìn lại, lúc kịp nhận ra thì đã muộn.

“Cạch cạch” hai tiếng…

Trần Thái nhất thời trở mặt: “Vãi nồi anh mở ra cho em ngay!”

Lục Tiệm Hành mới không chịu nghe, đè y xuống giường.

Trần Thái nuốt nước miếng, đành chịu thua: “Chồng à em sai rồi, anh mau mở khóa cho em đi. Thứ này cọ vào đau lắm.”

Y cố ý nhỏ nhẹ thỏ thẻ, còn ỏn à ỏn ẻn, mang theo tiếng nức nở nỉ non. Bình thường Lục Tiệm Hành rất thích kiểu này, muốn cái gì sẽ đáp ứng ngay cái đó, ai ngờ ngày hôm nay chiêu này vô tác dụng.

“Chồng?” Lục Tiệm Hành hừ lạnh một tiếng, cười lạnh phía sau y, “Em còn dám nghĩ đến hắn ta? Người bây giờ muốn làm anh chính là anh zai Lục của em đây.”

“Em…”

“Nếu em không chịu thì cứ kêu lớn tiếng lên, ” Lục Tiệm Hành nói, “Để cho lão chồng em về nhà, nhìn thật kỹ xem anh đây làm em thế nào…”

Trần Thái: “…”

Quả nhiên là không tự chui đầu vào rọ thì sẽ không chết mà…

——————-

Chú thích:

(1) Doanh nghiệp cho vay P2P: Tức “cho vay ngang hàng” (P2P Lending).

Ngày nay, công nghệ hiện đại giúp các công ty công nghệ tài chính (Fintech) kết nối trực tiếp người vay với người cho vay, cung cấp giải pháp cho vay thay thế ngay cả khi họ không có lịch sử tín dụng.

Một trong những khoản cho vay như vậy trong ngành công nghiệp fintech là cho vay ngang hàng (P2P), cho phép các nhà đầu tư có được các khoản vay trực tiếp từ người cho vay mà không cần qua các trung gian tài chính như ngân hàng. (Nguồn: Cafef)

Bình luận

Truyện đang đọc