NGÀI QUẢN LÝ “DIỄN SÂU”

Đầu tháng này, Tưởng Soái thuận lợi thăng hạng vào bán kết. Triệu Dương thì vào thời khắc cuối cùng liên tiếp vượt qua mấy thí sinh cùng hạng, trở thành “ngựa đen” lớn nhất của tổ sản xuất.

Fan hâm mộ như uống tiết gà cũng thành hậu phương vững chắc nhất của cậu ta, mà công ty phải đến sau khi thấy hai nghệ nhân đặt nhiều kỳ vọng nhất lại bị loại thì cuối cùng mới chịu chuyển hướng hy vọng sang dốc toàn lực cho Triệu Dương.

Hai số cuối cùng là tiết mục vũ đạo kết hợp, sếp tổng của công ty bên Triệu Dương không biết dựa vào quan hệ gì, thế mà lại đi mời Vưu Gia.

Tiết mục vũ đạo của thần tượng mới nổi và idol tiền bối đình đám quả thực khiến mọi người phấn khích vô cùng. Trần Thái gọi điện về nhà, liền nghe bà Trần nói: “Con xem tiết mục của Vưu Gia rồi chứ?”

Trần Thái lúc đó quả thực đang ở trường quay, nói thành thật: “Con xem rồi, rất hoàn hảo. Thần thái không chê vào đâu được.”

Tuy rằng do khí chất cá nhân của anh ta quá mạnh, khiến cho nhân vật chính là Triệu Dương lộ ra chút non nớt, nhưng tổng thể thì trình độ rất cao.

Bà Trần vui vẻ cười cười, sau đó lại ca thán: “Cái cậu Triệu Dương, từ đầu mẹ đã không thích nổi, cậu ta quá giống Vưu Gia, lại còn trẻ hơn một chút, theo lý cần phải cách xa một chút. Nhưng không ngờ Vưu Gia rất có can đảm còn cùng cậu ta kết hợp vũ đạo. Nhưng mà cũng nhờ vào lần hợp tác này, nhóm fan già mới nhận ra giống hay không thì cũng chẳng sao cả, Vưu Gia vẫn là Vưu Gia, không có bất kỳ ai có thể thay thế.”

Bà nói xong thở dài thườn thượt, “Tuy rằng fan cũng có người rời đi, thế nhưng chuyện hôm mộ một người thế này người đến người đi là thường tình, có người mới lên, có người già đi, tìm đúng vị trí của mình là được rồi, mi nói đúng không?”

Trần Thái biết bà đang bị xúc động, cố ý trêu chọc, cười nói: “Con thấy không đúng. Trước kia là như vậy, tuổi trẻ trôi qua, hết nửa đời người là chẳng mấy nằm xuống đất. Nhưng giờ không nói những cái khác, con với mẹ mà đi ra ngoài, đâu có ai bảo mẹ là mẹ con, đều nói hai chúng ta là hai chị em.”

Bà Trần cười ha ha: “Đó là các cô gái dẻo mồm.” Nói xong lại ngẫm nghĩ, “Đương nhiên, mắt nhà mi đẹp, điểm này giống mẹ, nói là chị em cũng đúng.”

Lúc bà nói đến chuyện theo đuổi thần tượng ông Trần vẫn luôn không lên tiếng, giờ nghe thấy nhắc tới chuyện di truyền cho con trai, không nhịn được nói chen vào: “Chính vì thế nên nhìn đôi mắt mới không hoàn hảo đó, Thái Thái nếu có mắt to tròn theo gen nhà họ Trần chúng ta thì tướng mạo hàm hậu hơn nhiều.”

“Ai u, mắt to như chuông đồng sao, lại thêm bộ râu quai nón nữa.” Bà Trần công kích, quay đầu lại nói ông chồng, “Ông muốn sinh Trương Phi tôi còn chưa đồng ý đâu.”

Trần Thái: “…”

Bà Trần lại nghĩ đến chuyện khác, nói với y: “Đúng rồi, mi đi xem phòng thế nào rồi? Nếu mi không mua để bố mẹ mua trước cho.”

Trần Thái sửng sốt, mới giật mình nói: “Bố mẹ muốn mua nhà?”

“Phía đối diện không phải đang tu sửa sao, từ sớm đến tối tiếng máy móc kêu quá mức ồn ào. Hôm trước mẹ với ba mi nhắm được một chỗ rồi, diện tích rộng, ánh sáng cũng tốt. Ở đó thì còn để cho mi được hai gian phòng riêng. Sau này hai đứa đem ít quần áo về đây để, mỗi lần về nhà ở cũng tiện hơn.”

Bà Trần nói tiếp, “Hơn nữa bên ngoài tiểu khu còn có một ao câu cá, bố mi và cậu ấy về sau có thể qua đó câu cá. Mi cứ suy nghĩ trước đi, bố mẹ mà mua rồi thì không thể giúp đỡ mi mua nữa.”

Trần Thái vội hỏi: “Không cần, con có tiền riêng mà.”

Bà Trần nói: “Vậy được, nếu chắc chắn rồi thì mẹ bà bố mi hai ngày này sẽ đi làm thủ tục luôn, chờ đến Tết nguyên đán hai đứa về nhà, chúng ta sang nhà mới đoàn viên luôn.”

Trần Thái vâng dạ, buổi tối hôm đó nói lại với Lục Tiệm Hành.

Lục Tiệm Hành nằm hình chữ đại trên giường, làm bộ thở dài: “Bố mẹ vợ sắp chuyển sang nhà mới, con rể lại sắp thất nghiệp, sau này mà không giữ được vợ thì làm sao bây giờ?”

Trần Thái cũng học theo anh hỏi lại: “Ừ làm sao bây giờ nhỉ?”

Lục Tiệm Hành chỉ tay lên không khí bấm bấm: “Tổng tài chếch-chy hỏi đáp trực tuyến, trả lời xin bấm 88 88…” (Chếch-chy = sexy =]]]])

Trần Thái bị anh chọc cười ha ha, lại nghiêm mặt sửa lời: “Bố mẹ vợ gì chứ, phải gọi bố mẹ chồng.”

“Sao lại bố mẹ chồng, là bố mẹ vợ, ” Lục Tiệm Hành có lý có chứng cứ mà phản bác, “Bố mẹ vợ chọn con rể đều phải là càng nhìn càng thấy thuận mắt. Để gia đình êm ấm cũng chỉ có thể là bố mẹ vợ, như thế mới may mắn, em hiểu không.”

Trần Thái: “… Không ngờ anh còn chú trọng như vậy.”

“Đương nhiên, ” Lục Tiệm Hành đạo, “Ngay cả ngày họp ban giám đốc anh còn tìm thầy tính rồi đấy.”

Trần Thái biết anh đưa ra quyết định này không dễ dàng gì, tuy nói thư từ chức cứ nộp lên là được, nhưng rất nhiều công việc phải bàn giao, Lục Tiệm Hành làm việc mấy năm ở Thiên Di cũng thể cứ thế kế thúc qua loa đi là đi.

Y có chút bận tâm, hỏi Lục Tiệm Hành: “Ngày mai sẽ không có người làm khó dễ anh chứ?”

“Không đâu, ” Lục Tiệm Hành đáp, “Bọn họ ước gì anh không nhúng tay vào nữa ý chứ. Kể cả có làm khó thật thì cũng không sợ.”

“Sao thế?”

“Không phải em ngồi ngay bên ngoài phòng họp sao, chúng ta lấy tiếng chén vỡ làm tín hiệu, bọn họ nếu muốn gây sự, anh sẽ ném vỡ cái chén, choang một tiếng, em liền xông vào.”

Trần Thái thiếu chút nữa tin là thật, nghiêm túc gật đầu.

Sau một lát cảm thấy cạnh giường rung rung, quay đầu thì thấy Lục Tiệm Hành mím chặt mồm nhịn cười, còn lén dùng điện thoại chụp y. Trần Thái tức giận vồ tới vừa cào vừa cấu, dùng cả chân lẫn tay đánh cho một trận, rồi cả hai cười quấn lấy nhau.

Ngày hôm sau hai người đi làm, hiếm khi đi chung một thang máy. Lục Tiệm Hành chợt nhớ tới một chuyện, ngay trước khi Trần Thái muốn đi ra ngoài gọi y lại nói hai câu.

Các đồng nghiệp đều hết hồn, chờ cửa thang máy khép lại, tất cả dồn dập lôi kéo Trần Thái tò mò hỏi thăm, hỏi y quen sếp tổng từ bao giờ, sao nghe giọng điệu nói chuyện thân mật như thế.

Trần Thái thuận miệng cười ứng phó, đối với những suy đoán dò hỏi cá nhân cũng không để ý.

Sau cuộc họp ngắn đầu giờ sáng, y về chỗ của mình, quả nhiên không lâu sau đã thấy phòng họp cấp cao được mở ra, có người bên phòng hành chính vào thu dọn vệ sinh chuẩn bị nước bánh, đợi thêm nữa một lát, các vị lãnh đạo của công ty và cả mấy người họ hàng nhà họ Lục rầm rộ xuất hiện.

Lục Tiệm Hành đi ở phía sau cùng, đang cúi đầu nói chuyện với Lục em, phát nhận ra tầm mắt của y nhưng không quay người lại, mà ngón tay lại hơi giật giật, hướng về phía Trần Thái động tác rùa đen bò.

Trần Thái nhịn cười, đến khi thấy cửa phòng họp bị đóng vào lại không nhịn được lo lắng, dỏng tai lên nghe.

Cuộc họp dường như rất yên tĩnh tốt đẹp, không hề có bất kỳ tiếng ồn ào nào.

Đồng nghiệp ở phòng hành chính mở cửa ban nay giờ đang đứng chờ ở ngoài, trong lúc nhàm chán nhỏ giọng nói với y: “Đơn từ chức của Đại Lục tổng đã trình lên ban giám đốc nhiều ngày, thực ra cứ đi như vậy luôn cũng được. Nhưng anh ấy vẫn đợi đến khi mở cuộc họp cổ đông, tôi nghĩ anh ấy đi mà rất không cam tâm.”

Trần Thái đã lâu không nghe người ta buôn chuyện, thuận miệng hỏi người đó: “Việc này người trong công ty nghĩ sao?”

“Ý anh là việc gì?”

“Việc Lục tổng đột nhiên từ chức ấy, ” Trần Thái đưa cho người đó ly nước, hỏi, “Mọi người có suy đoán gì không?”

“Này còn phải suy đoán sao? Cũng do mấy phòng ban các anh mỗi ngày không ở công ty nên không biết.”

Đồng nghiệp đè thấp giọng nói, “Bên trên gần đây mới tiếp xúc với một nhà đầu tư, nghe nói là do Ngô lão bắc cầu, muốn giúp đỡ công ty chúng ta lên sàn chứng khoán. Bảo sao, cũng khó trách Đại Lục tổng không cam tâm, ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thế này thì bị gạt ra, là tôi tôi cũng không chịu được.”

Trần Thái bỗng nhiên tỉnh ngộ, những việc này Lục Tiệm Hành chưa nói, y cũng không có hứng thú, nhưng giờ nghĩ lại mới nhận ra có điều kỳ lạ.

Mà bên trong phòng họp bên kia, bầu không khí giữa mọi người hài hòa chưa từng thấy.

Lục Tiệm Hành nói: “Việc doanh thu phòng bán vé của ‘Lạc hướng’ bị thất bại tôi sẽ trực tiếp chịu trách nhiệm, nếu như lúc đó có thể trọng dụng vị phó quản lý mà Tiệm Viễn đề cử, có lẽ thành tích sẽ tốt hơn rất nhiều. Sai lầm lần này, là do năng lực của tôi thiếu sót, để cho các nhân viên yên tâm, cũng là có lời tới các vị, tôi quyết định tự kiểm điểm và từ chức. Đơn từ chức đã được ban giám đốc đọc qua, cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong những năm qua.”

Lục em ngồi bên không lên tiếng, cũng nhìn không ra vui buồn.

Những người khác đương nhiên là rất vui, thành viên ban giám đốc ông Vương lớn là người lên tiếng trước tiên, cười ha hả nói: “Trong thời gian tại chức chủ tịch Lục đã làm việc hết mình, tận chức tận trách, điều này ai cũng công nhận. Nhưng giờ chủ tịch Lục có lựa chọn khác, chúng tôi cũng không nên ép buộc, giờ ban giám đốc đã phê duyệt đơn từ chức của Lục Tiệm Hành. Hơn nữa…” Ông ta chuyển đề tài, “Cuộc họp cổ đông hôm nay, ngoại trừ muốn chọn ra một vị chủ tịch mới, còn một việc nữa, chính là dự án đầu tư vốn của Công ty Văn hóa Dương Nguyên.”

Một người bên cạnh hỏi: “Trước đó không phải đã tiếp xúc với Chúng Ngân sao? Sao lại thêm một công ty nữa? Chuyện này là thế nào?”

Lục Tiệm Hành nhìn biểu cảm của những người khác, hoàn toàn là dáng vẻ gạt mình ra ngoài, quả thực không cần tiếp tục nói nữa.

Giám đốc Vương chủ trì, giải thích: “Chúng Ngân là thuộc nhà nước, thực lực hùng hậu, cũng là một nhà đầu tư lớn, nhưng phương án họ đưa ra là tính giá trị theo lãi ròng, đây chính là điều khiến tôi luôn do dự. Dù sao làm như vậy chúng ta quá thiệt thòi, tiền thu về cũng ít.”

Ông ta nói khoác không biết ngượng, nói mình vẫn luôn không đồng ý, những người khác cũng không vạch trần, nhìn ông ta tiếp tục ba hoa.

“Hiện nay Văn Hóa Dương Nguyên này chính là một nhân tài mới xuất hiện, tôi đã xem qua thành tựu đầu tư của bọn họ, tuy rằng hạng mục không nhiều, nhưng những doanh nghiệp đã lên sàn thì có 4 nhà, thành tích không tầm thường. Phương án bọn họ đưa ra thích hợp hơn, đồng thời đề xuất rằng chỉ cần sang năm công ty chúng ta có thể giữ vững thành tích là có thể báo danh trên GEM(1).”

Ông nói đến đây tạm dừng lại, cười cợt, “Đương nhiên ngân sách của công ty này là Tiệm Viễn tiếp xúc đề cử.”

Lục em cũng rất coi trọng việc này, nghe vậy gật đầu một cái nói: “Chúng ta cần nguồn vốn đầu tư rất lớn vào show thực tế và rạp chiếu phim, vốn tài chính là điều cần thiết. Nhưng trước đó điều kiện của Chúng Ngân quá khắt khe, lần này Dương Nguyên rất có thành ý, lợi nhuận lãi ròng hiện nay của công ty cũng vượt xa tiêu chuẩn lên sàn chứng khoán của GEM, có bọn họ hỗ trợ, sang năm sau khi báo cáo đầy đủ, việc lên sàn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”

Trước đó có rất nhiều đề án về vốn tài chính, người khác đều không có ý kiến, chủ yếu chỉ có Lục em phản đối. Lần này chính hắn lại chủ động đề nghị, người khác đương nhiên không có gì ý kiến phản đối.

Đạo diễn Vương Kỳ từ đầu vẫn theo ý kiến đa số, lần này ngồi nghe hồi lâu mà thấy đầu óc như rơi vào sương mù, thấy người khác đều không nói gì, thế là ông ta hiếm khi lên tiếng một lần, nhấc tay hỏi: “Mấy việc đầu tư tôi không hiểu lắm, chỉ muốn hỏi một câu, số tiền này cũng không thể tự dưng từ trên trời rơi xuống, liệu có cái gì nguy hiểm không?”

Lục em nói: “Người đầu tư đương nhiên phải có suy tính của mình. Trước mắt yêu cầu mà văn hóa Dương Nguyên đưa ra chính là ‘đánh cược IPO’(2) thường thấy nhất, nếu như chúng ta không thể tại nộp lên giấy tờ IPO và được chấp thuận trong thời gian thỏa thuận, vậy cần mua lại cổ phần của bọn họ. Chuyện này đối với công ty chúng ta không cần lo lắng, sang năm phim truyền hình của chúng ta bán ra, có lẽ lợi nhuận đầu xuân đã có thể đạt tiêu chuẩn. Hơn nữa giấy tờ nộp lên không đồng nghĩa với đã hoàn thành IPO, độ nguy hiểm cũng sẽ thấp đi rất nhiều.”

Chú hai họ Lục rốt cục mặt mày hớn hở, nói với Vương Kỳ: “Đạo diễn lớn cứ yên tâm, mọi người làm đầu tư đều là muốn đi về hướng kiếm tiền, nếu ra sàn chứng khoán họ kiếm được càng nhiều. Hơn nữa, tiền này chỉ cần rơi vào trong tay chúng ta là được, có gì khó nói đâu? Nói là đánh cược sẽ hạn chế chúng ta, nhưng tiền ở trong tay ai người ấy mới là đại gia.”

Đạo diễn Vương Kỳ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Lục Tiệm Hành.

Lục Tiệm Hành vẫn chỉ lặng yên.

Đợi đến cuối buổi họp, không biết ai ở phía sau hỏi một câu: “À ờm, Lục Tiệm Hành nếu không còn là chủ tịch, vậy còn ở lại ban giám đốc không?”

Mọi người cùng nhau nghe tiếng nhìn lại, Lục Tiệm Hành vốn đã đi tới cửa phòng họp, quay đầu nhìn lại, ra là Lục Khả Manh.

Lục Khả Manh nói: “Nếu anh ta không đảm nhiệm chức vị, ban giám đốc có thể đổi người rồi chứ nhỉ? Trong những người nhà họ Lục, cổ phần của tôi nhiều hơn anh ta.”

Trong khoảng thời gian này cô ta cũng động tay động chân không ít, cổ phần nắm giữ hiện tại vừa vặn nhiều hơn Lục Tiệm Hành một chút. Lục em có chút lúng túng, muốn nhắc nhở cô, cũng đã không còn kịp rồi.

Lục Tiệm Hành quay đầu lại nhìn cô một cái, “Nếu kém hiểu biết thì nên đọc nhiều sách thêm chút. Tuổi còn trẻ bớt đi bay lắc đàn đúm thôi, dành thời gian học chút thủ đoạn cũng không thừa đâu.”

Anh nói xong thấy đối phương không hiểu, hảo ý nhắc nhở, “Cô có lẽ quên mất, lý do tôi đến cái công ty này, không phải là bởi vì tôi họ Lục. Thân phận từ đầu của tôi, chính là nhà đầu tư cứu cánh của các người.”

——————

Chú thích:

(1) GEM: Viết tắt của “Growth Enterprise Market”. Tức là thị trường doanh nghiệp tăng trưởng là một hội đồng của Sở giao dịch chứng khoán Hồng Kông dành cho các công ty tăng trưởng không đáp ứng các yêu cầu về lợi nhuận hoặc hồ sơ theo dõi cho hội đồng chính của sàn giao dịch.

(2) IPO: Viết tắt của “Initial Public Offering”, là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.

Bình luận

Truyện đang đọc