NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Mùa đông ở Dung Thành rất dài, gió tuyết liên miên. Trước khi Mạc Doãn đi ngủ, tuyết đã rơi đầy ngoài cửa sổ, đến lúc hắn tỉnh dậy rồi mà tuyết vẫn rơi không dứt. Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, cơ thể hắn dần dần hồi phục, đôi má tep tóp gầy xọp cũng ngày càng bầu bĩnh. Trình Võ huơ đôi bàn tay ủ ấm trên lò than, cười nghệch ra, "Lúc ta nhặt ngươi về, nhìn ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ, không ngờ ngươi lại tuấn tú như vậy."

Mạc Doãn nằm ngửa trên giường xem bản đồ Dung Thành, khuôn mặt nhợt nhạt dưới ánh lửa phản chiếu một chút xinh đẹp, lông mi phủ đầy bóng tối, diện mạo của hắn ở thế giới này khá giống với ngoài đời thực, hông biết có phải là do tinh thần lực chuyển hóa hay không.

Khói bụi bay lơ lửng, có chút ngột ngạt, Mạc Doãn ho khan hai tiếng rồi quay mặt vào tường.

Trong nhà quá lạnh, không thể dập tắt lò than, Trình Võ nói, "Chờ đầu xuân ta sẽ đi tìm vị vu y kia đến khám bệnh ho cho ngươi."

"Không cần," Mạc Doãn biết rõ tình trạng cơ thể này như lòng bàn tay, thản nhiên nói, "Đầu xuân chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Trình Võ là một tên bướng bỉnh, nhưng không biết tại sao khi vừa nhìn thấy Mạc Doãn, hắn ta lại cảm thấy Mạc Doãn không phải người bình thường. Khi Mạc Doãn hỏi hắn ta có muốn báo thù hay không, hắn ta không chút do dự nói, "Đương nhiên là muốn!" Trình Võ nghiến răng, trên khuôn mặt hàm hậu hiện lên vẻ căm hận sâu sắc, "Ta nằm mơ cũng muốn tự tay băm vằm lũ súc sinh đó."

Dung Thành nằm ở biên giới, thường xuyên bị mọi rợ quấy nhiễu. Tuy rằng ở phụ cận quả thật cũng có binh lính đóng quân, nhưng bọn mọi rợ đến cướp đoạt xong liền chạy, chẳng biết khi nào mà lần, đợi đến lúc người trong thành đi báo tin thì đã quá muộn rồi, đầu xuân năm nào cũng diễn ra tình trạng như thế.

Lần Trình Võ rời nhà vào mùa xuân năm ngoái, đám mọi rợ vào thành cướp lương thực và tài sản, trong thành tổng cộng có sáu mươi bảy mươi người bị giết và bị thương, phần lớn đều là người già yếu, bệnh tật và tàn tật, mẹ của Trình Võ cũng là một trong số đó.

Thoáng cái đã đến ngày cuối năm.

Dung Thành là một tòa thành nhỏ, không có nhiều người sinh sống, là nơi lạnh thấu xương, nhưng hàng xóm quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau, quan hệ rất thân thiết. Càng đến gần ngày tết, càng có nhiều người đến nhà thăm hỏi. Mọi người đều nghe đồn Trình Võ cứu được một người thương nhân nhưng chẳng mấy ai thấy mặt. Bởi thế lúc bọn họ đến biếu quà Tết cho Trình Võ, không khỏi tò mò nhìn vào bên trong.

"A Võ, người đâu rồi? Đi rồi à?"

"Tuyết lớn như vậy, hắn có thể đi đâu được?" Trình Võ nhận dưa chua xong thì đưa lại thịt bò khô, "Hắn ở bên trong ấy, không thích gặp người đâu."

"Nghe nói người nhà hắn đều bị mọi rợ giết chết..."

Người nọ buột miệng nói xong thì im bặt, thận trọng nhìn Trình Võ, quả nhiên, sắc mặt Trình Võ trở nên u ám, khóe miệng vốn đang cười cũng chìm xuống.

Người nói biết mình lỡ lời, cũng không biết làm sao để chữa cháy, đành ngượng ngùng nói, "A Võ, xin lỗi, đều do ta không biết giữ mồm giữ miệng."

Trình Võ lắc đầu, "Không trách ngươi, muốn trách cũng phải trách lũ súc sinh kia."

Người nọ hồi lâu không nói gì, tòa thành bọn họ nhỏ như vậy, vừa chẳng có gì đặc biệt, cũng không giàu có đông đúc. Mỗi khi đám mọi rợ đến cướp bóc, cũng chỉ có thể trốn sau cánh cửa đóng kín, hy vọng gia đình mình đừng bị cướp. Nhưng nếu gia đình mình bình an vô sự, thì người khác sẽ nhận lấy xui xẻo. Một lúc sau, mới gượng cười nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn tết vui vẻ cái đã."

Sau khi người nọ rời đi, Mạc Doãn kéo rèm bước ra ngoài, thấy Trình Võ đang nắm chặt tay ấn trên bàn, sắc mặt tái mét, quai hàm nghiến chặt, đột nhiên ôm đầu ngồi xổm xuống. Một hán tử cao lớn như vậy lại co rúm lại thành một khúc, đôi tay nắm tóc đau đớn.

Mạc Doãn đi tới rót một chén nước, nhấp từng ngụm một, "Hắn ta nói đúng, đừng nghĩ ngợi nữa, ăn tết vui vẻ đã."

Trình Võ quay người đi, mặt đỏ bừng vì kìm nén, "Ta thực sự muốn giết bọn họ."

"Vậy thì giết."

Mạc Doãn nói rất nhẹ nhàng bâng quơ. Hắn cầm chén nước, lấy tay áo che miệng ho khan, nhìn như vừa khỏi cơn bệnh nặng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy mỗi câu hắn nói đều có uy lực, từng chữ đánh mạnh vào trái tim Trình Võ, Trình Võ dùng sức gật đầu nói, "Giết."

*

Đêm giao thừa ở Dung Thành rất náo nhiệt. Vào giữa trưa ngày 30, tất cả người trong thành sẽ tề tựu tại biệt phủ trong thành để gặp mặt chúc mừng nhau. Năm năm trước, Dung Thành cũng có quan lại quản lý, nhưng sau khi gã quan kia được thăng chức rồi rời đi, triều đình vẫn chưa cử người mới đến thay thế. Năm năm qua không có người quản lý thành, biệt phủ ban đầu cũng bị bỏ hoang.

Người dân ở Dung Thành có tục lệ cả thành cùng nhau tổ tức tiệc tùng yến hội vào dịp năm mới. Những năm gần đây thời tiết ngày càng xấu, năm trước một trận bão tuyết đã đè sụp Tụ hội nguyệt đường, là nơi tổ chức các cuộc tụ họp trong thành. Sau đó, không biết là ai đã đánh bạo mở cửa biệt phủ, các bá tánh liền không hẹn mà cùng mang theo đồ ăn chuẩn bị sẵn vào trong luôn. Kể từ đó suốt ba năm nay, năm nào cũng thành lệ như vậy.

Đã 3 tháng trôi qua kể từ khi Mạc Doạn đặt chân đến Dung Thành, tuy rằng không hề bước chân ra khỏi cửa, nhưng từ miệng Trình Võ, hắn đã hoàn toàn nắm vững mọi thông tin về Dung Thành như trong lòng bàn tay. Trình Võ sinh ra ở Dung Thành, từng gốc cây từng ngọn cỏ ở đây không gì là hắn ta không biết. Dựa theo lời kể của hắn ta, Mạc Doãn đã vẽ lại bản đồ cũ từ ba mươi năm trước. Bản đồ chi tiết đến mức ngay cả người thuật lại là Trình Võ cũng phải ngạc nhiên, tấm tắc khen ngợi, "Công phu này của ngươi quả thật lợi hại."

Hôm nay là một ngày đẹp trời, buổi sáng gió tuyết dần dần lắng xuống, Trình Võ mang rất nhiều thịt bò, thịt dê và hai vò rượu ngon ra ngoài. Thịt bò thịt dê thì buộc lại với nhau treo trên vai, còn mỗi tay thì cầm một vò rượu. Mạc Doãn khoác áo choàng đen, hai tay đút vào tay áo, đội mũ trùm đầu, sắc mặt trắng nhợt như sương tuyết, nhẹ nhàng bước đi bên cạnh Trình Võ.

Trình Võ nghĩ hắn là người bệnh yếu ớt, vai không thể gánh tay không thể cầm nên cũng chẳng bắt hắn phải mang vác thứ gì, tất nhiên Mạc Doãn cũng không hề có ý định giúp đỡ.

Trong thành xuất hiện người lạ, trên đường đi có rất nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về phía Mạc Doãn, Trình Võ cười ha hả chào mọi người, sau đó giới thiệu Mạc Doãn với họ. Mọi người cũng sôi nổi vui vẻ chào đón Mạc Doãn, khuôn mặt ai cũng thân thiện đầy ý tốt. Tuy nơi này lạnh lẽo và cằn cỗi nhưng người dân ở đây lại giản dị và lương thiện, Mạc Doãn cũng gật đầu với họ.

Trình Võ đi bên cạnh hắn nói, "Người ở đây chưa bao giờ gặp được thư sinh nào khôi ngô tuấn tú như ngươi đâu."

Khuôn mặt Mạc Doãn ẩn sau chiếc mũ choàng đầu, gương mặt khẽ động đậy, đôi mắt lạnh lùng quét qua, nói, "Trông ta giống thư sinh lắm à?"

"Ngươi không giống thư sinh thì giống cái gì?"

"Nếu ta giống thư sinh, ngươi còn tin tưởng ta có thể mang ngươi đi báo thù không?"

Trình Võ nói, "Hai chuyện này có liên quan gì nhau? Chẳng lẽ thư sinh thì không muốn báo thù?"

Mạc Doãn cười.

Trình Võ rất ít thấy hắn cười, không khỏi nói, "Sao ngươi lại cười?"

"Không có gì."

Trình Võ là người hoạt ngôn, không nhận được câu trả lời thì cứ liên tục đặt câu hỏi, Mạc Doãn lúc đầu không trả lời, chờ đến khi Trình Võ luyên thuyên đến đỏ mặt, mới bình thản nói, "Cười vì ngươi không ngốc như vẻ bề ngoài."

"Ngươi ——"

Trình Võ lải nhải suốt cả một đường, cứ lặp đi lặp lại ân cứu mạng của mình mấy lần, cuối cùng cũng đến trước căn biệt phủ cũ.

Dung Thành chỉ là một tòa thành nhỏ, Mạc Doãn ở trong triều tất nhiên là chưa bao giờ nghe nói đến, nhưng hắn có biết một chút về tình hình của Ô Tây.

Vùng đất Tây Bắc lạnh buốt khổ sở, không có nhiều dầu cũng chẳng có nhiều nước, những kẻ đến đây làm quan đều không có người trong triều chống lưng, gần như được xem là một loại sung quân trá hình. Sau khi chịu đựng ở đây một thời gian, hễ là người có tham vọng và tìm được phương pháp đều sẽ nghĩ mọi cách để đào bạc từ địa phương quỷ quái này rồi rời đi.

Biệt phủ cũ bị bỏ hoang hai năm, nhưng dáng vẻ hiện giờ cũng không hoang tàn lắm, còn được trang trí khá trang trọng vào ngày đầu năm, dọc đường đều có người mang đồ đi khắp nơi, cũng là một sự nhộn nhịp hiếm có.

Mạc Doãn theo Trình Võ vào trong phủ, thấy bên trong kỳ thực rất đơn sơ và bình thường, trong ngoài bày những chiếc bàn dài, ngoài hành lang đặt mấy cái nồi to, nam nữ già trẻ đều đang trò chuyện uống trà, niềm vui năm mới tràn ngập trên khuôn mặt mọi người.

Một năm yên bình nữa lại trôi qua, điều này đối với bá tánh sống nơi biên giới còn tốt đẹp hơn bất cứ điều gì.

Cũng có một số người nở nụ cười gượng gạo, chẳng hạn như Trình Võ dẫn Mạc Doãn ngồi vào một góc. Một số nam nữ ngồi xuống trước đó cũng đều im lặng không nói lời nào, trên mặt luôn treo nụ cười, nhưng ánh mắt có vẻ rất hâm mộ, cứ nhìn về những gia đình đang tụ tập bên nhau gần đó .

Cả hai nhóm người thoạt nhìn đều có vẻ hạnh phúc, nhưng chỉ cần để ý phân biệt một chút là có thể biết ai thực sự hạnh phúc và ai đang giả vờ.

"Võ ca."

Một hán tử gầy gò bên cạnh Trình Võ huých cánh tay hắn ta, "Đây là người thương nhân kia à?"

Mạc Doãn ngồi cúi mặt, vẫn trùm mũ choàng đầu.

Trình Vũ gật đầu.

"Nhìn chẳng giống gì hết."

Trình Võ quay đầu lại nói, "Không giống chỗ nào?"

Hán tử gầy gò này tên là Trương Chí, có khuôn mặt dài như mặt chuột và một đôi mắt đậu xanh trông rất thông minh, "giống như người đọc sách ấy".

Trình Võ nghe vậy thì phá ra cười ha hả, Mạc Doãn ngồi kế bên nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ nhưng vẫn im ỉm bất động. Trương Chí không biết tại sao Trình Võ lại cười nên cũng cười theo. Cậu ta giống như Trình Võ, là một kẻ độc thân và không còn người thân. Chỉ khác cái là người thân cậu ta đã mất sớm nhiều năm trước, bây giờ cũng đã quen dần rồi. Trương Chí và Trình Võ là bạn từ nhỏ, Trình Võ khỏe mạnh cường tráng, còn cậu ta thì nhỏ gầy ốm yếu, mỗi lần cậu ta bị người khác bắt nạt thì Trình Võ lại ra tay giúp đỡ.

"Hôm qua ngươi mới về phải không?" Trình Võ nghiêm mặt nói, "Có lén lút trộm cắp ở bên ngoài không đó?"

"Làm gì có," Trương Chí rụt người lại, "Ở đây thì ta trộm của ai được chứ? Trộm quân doanh hay trộm mọi rợ? Có cho ta cũng không dám vào."

Trình Võ nghe thấy mọi rợ thì xụ mặt, nụ cười dần biến mất.

Trương Chí thấy hắn ta như vậy không cười nói nữa, cậu ta rót một chén trà cho Trình Võ, sau đó nghĩ nghĩ gì đó, lại rót thêm một chén nữa, đẩy đến trước mặt Mạc Doãn.

Mạc Doãn nghiêng mặt ra khỏi mũ, "Cám ơn."

Trương Chí gật đầu, trong lòng thầm nghĩ người này có giống thương nhân quái đâu? khí chất toàn thân như vậy nhìn cứ như làm quan ấy, ít nhất cũng phải là Huyện thái gia.

Dung Thành không có quan phụ mẫu, nhưng vẫn có một vị tộc trưởng đức cao vọng trọng chủ trì khiến bữa tiệc đêm giao thừa cực kỳ sôi động, trên bàn chẳng mấy chốc đã đầy ắp thức ăn do các gia đình mang đến, rau củ quả tươi thì không nói, thịt bò thịt dê và rau muối chất đầy cả mấy nồi lớn, toàn bộ vò rượu cũng đều được hâm nóng. Mấy hán tử trẻ tuổi cường tráng cầm vò rượu chạy tới chạy lui đổ đầy rượu vào chén của mọi người, tiếng vỗ tay và reo hò ầm ĩ khắp nơi.

Không chỉ vậy, còn có người thổi kéo đàn hát, vừa múa vừa hát, uống rượu ăn thịt, rất sôi động và náo nhiệt, ngay cả Trình Võ cũng nhẹ nhàng lắc lư vai theo tiếng đàn du dương, cuối cùng mọi người cũng trở nên vui vẻ.

Mạc Doãn cầm chén rượu trước mặt lên, chậm rãi nếm thử từng ngụm.

Trình Võ nhìn thấy hắn uống rượu, vội vàng nhắc nhở, "Rượu này mạnh lắm đấy."

Mạc Doãn thong thả uống hết chén rượu, "Không tệ."

Trình Võ sững người trố mắt nhìn, "Tửu lượng của ngươi được đó, ta còn tưởng chỉ cần một ngụm cũng khiến ngươi ngã lăn quay ra chứ."

Mạc Doãn cười, "Không đến mức đó đâu."

Tiệc kéo dài đến giờ Tý nửa đêm, lão tộc trưởng bưng chén rượu bước lên đài nói, "Các vị", râu tóc lão đều bạc trắng, đôi mắt đục ngầu dường như có rất nhiều điều muốn nói, mọi người cũng nâng cao chén rượu nhìn lão, "Ăn Tết nào."cuối cùng cũng chỉ thốt ra một lời cũ kỹ như vậy. Lão tộc trưởng đưa tay vẩy rượu trong chén xuống đất, mọi người cũng làm như vậy. Nơi Mạc Doãn ngồi, sau nửa đêm trong không khí vui vẻ không biết là thật hay giả, vang lên một tiếng nghẹn ngào bi thương.

Sau Tết, thời tiết dần dần ấm lên, mùa xuân sắp bắt đầu, nhưng đầu xuân cũng sẽ xảy ra tai họa, năm nào cũng như vậy, giống như độ kiếp. Năm ngoái tránh thoát được thì sao, ai biết năm nay có đến lượt mình hay không? Ý nghĩ như vậy, dù không ai nói ra nhưng chúng vẫn lởn vởn trong tâm trí mọi người như bóng ma, phủ lên một lớp khói mù u ám trong mùa lễ hội đầu năm.

Trình Võ im lặng, khuôn mặt đầy nước mắt lúc nào không hay, hắn ta khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng ngân nga một giai điệu đã được lưu truyền trong thành hàng trăm năm. Giai điệu du dương như đang nói lên nỗi đau xót, thống khổ của tòa thành biên giới nhỏ bé, ai sẽ thông cảm cho họ? Ai sẽ thương hại họ? Ai sẽ giúp đỡ họ?

Mọi người đều vừa hát vừa khóc, khuôn mặt vốn vui vẻ giờ đây cũng lộ ra vẻ buồn bã.

Hóa ra niềm vui đích thực cũng là niềm vui giả tạo, dao luôn treo trên đỉnh đầu, ai có thể thực sự hạnh phúc đây?

Mạc Doãn cởi mũ choàng đầu ra, một luồng khí lạnh lập tức ập vào khiến phổi hắn ngứa ngáy, hắn ho nhẹ rồi từ từ đứng dậy trong góc. Trình Võ lau nước mắt, ngước mắt lên, chỉ thấy Mạc Doãn nhấc vò rượu từ trên mặt đất lên.

Vò rượu giống như một cái bụng tròn, hai đứa trẻ khoảng bốn, năm tuổi mới có thể ôm lên được, nhưng hắn dễ dàng dùng một tay nhấc nó lên, đầu tiên đổ rượu vào chén rượu của Trình Võ, sau đó bưng vò rượu qua rót thêm cho Trương Chí. Trương Chí cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hai mắt mở to nhìn Mạc Doãn bưng vò rượu đổ đầy vào chén của mọi người, xong xuôi mới quay về chỗ, cũng rót đầy rượu cho chính mình, cuối cùng mới vững vàng đặt vò rượu xuống. Lúc này toàn trường đều im lặng, mọi người đều kinh ngạc nhìn Mạc Doãn, không ngờ rằng một kẻ ngoại thành trông yếu ớt thế kia lại có thể mạnh mẽ như vậy.

Mạc Doãn bưng chén rượu đi đến trước mặt lão tộc trưởng, hơi cúi đầu chào, sau đó ngẩng đầu nói, "Tộc trưởng, kẻ hèn họ Mạc, là người Sở Châu, đến đây làm ăn, trên đường gặp phải bọn cướp, cả nhà đều bị mọi rợ giết chết, may mắn được Trình Võ trong thành của ngài cứu giúp, đa tạ."

Khóe môi lão tộc trưởng khẽ run lên, "Là ngươi..."

Dung Thành nhỏ bé như vậy, nếu nhà ai xảy ra chuyện, không tới nửa khắc cả thành đều biết. Tiếp đó ai nên làm thế nào thì nên làm thế ấy, ai giúp đỡ thì giúp đỡ, ai an ủi thì an ủi, không cần người khác phải nhắc nhở, tòa thành nhỏ này giống như một gia đình lớn vậy.

"Ta nghe Trình Võ nói, năm ngoái mọi rợ tới thành cướp của lương thực giết người, năm trước mọi rợ cũng tới thành trộm lương thực giết người, năm nào cũng như thế, không hề có ngoại lệ."

Đôi mắt mờ đục của lão tộc trưởng ngấn nước, lão nhẹ xua tay nhưng im lặng không lên tiếng.

"Ta cũng nghe nói, con trai thứ ba của lão tộc trưởng vì bảo vệ tiểu muội mình khỏi bị mọi rợ hãm hiếp, nên đã bị chúng trói sau ngựa, kéo lê đến chết một năm trước."

Lời nói lạnh lùng vừa dứt, phía sau lập tức truyền đến tiếng kêu khóc chói tai của một người phụ nữ, tình hình có dấu hiệu bắt đầu hỗn loạn, Mạc Doãn vẫn không thay đổi sắc mặt nhìn lão tộc trưởng, "Tộc trưởng, năm trước là nhi tử của ngài, năm ngoái là lão nương của Trình Võ, năm nay sẽ đến lượt ai đây?"

Khuôn mặt tộc trưởng run rẩy, "Người ngoài, ngươi..." Lão không kiềm được nữa, bật khóc nức nở, "Ngươi hỏi lão phu, lão phu hỏi ai bây giờ? Hết thảy đều là số mệnh..."

Phía sau, tiếng khóc cùng những lời an ủi dần dần vang lên, Mạc Doãn bưng chén rượu cúi đầu thật sâu trước lão tộc trưởng, quay mặt về phía đám người, giơ tay uống cạn chén rượu trong tay rồi đập chén rượu xuống mặt đất vỡ tan tành.

"Choang ——" một tiếng, chén rượu vỡ thành từng mảnh. Những mảnh vỡ vương vãi trên mặt đất dành riêng cho người đã khuất, giống như hàng trăm đôi tay vong linh cùng nhau đập mạnh chén mới khiến rượu vương vãi khắp nơi.

Mạc Doãn liếc nhìn đám người, sắc mặt hắn tái nhợt nhưng đôi mắt sáng như sơn, một cỗ hơi thở lạnh lẽo kéo dài quanh người, giọng nói không cao cũng không thấp, "Ta nghĩ năm nay đến lượt bọn chúng rồi."

18/O4/2O24 

Bình luận

Truyện đang đọc