Bên ngoài có tiếng bước chân khe khẽ, linh mục đặt hoàng tử xuống rồi bước ra khỏi nhà gỗ, báo với mọi người rằng hoàng tử đang ở bên trong nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, cần mọi người đem thức ăn, nước uống và khăn sạch đến.
"Hoàng tử có sao không?"
"Ngài ấy không sao," linh mục đáp "Sức khỏe hoàng tử tốt lắm, sẽ sớm bình phục thôi."
Người dân Grillby hoàn toàn phục tùng sự lãnh đạo của linh mục và hoàng tử. Nơi đây từ trước đến giờ là vùng đất vô chủ, nạn đói, nghèo khổ và bệnh tật thống trị bọn họ, giờ đây cuối cùng cũng đã có một người thủ lĩnh có thể lãnh đạo họ. Bọn họ rất quan tâm đến vị hoàng tử vừa mới bị nhiễm bệnh này, tranh nhau vào chăm sóc y.
Linh mục đứng trước mặt họ, bình tĩnh nói: "Hoàng tử rời đi là vì không muốn đánh mất phẩm giá của một quý tộc. Ngài không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của mình khi lâm bệnh. Xin mọi người hãy tin tôi, chỉ sau vài ngày nữa thôi, hoàng tử Oss kiêu ngạo sẽ trở lại với mọi người."
"Ồ, linh mục, ngài thật chu đáo."
Mọi người đều trịnh trọng chào linh mục và cầu nguyện cho hoàng tử có thể bình phục càng sớm càng tốt.
Không lâu sau đó, mọi thứ cần thiết đã được mang đến, Bunil muốn giúp linh mục chăm sóc hoàng tử nhưng hắn từ chối.
"Linh mục, một mình ngài chăm sóc hoàng tử thì tôi không yên tâm chút nào, cứ để cho tôi đi, ngài chỉ cần phụ trách cầu nguyện cho hoàng tử là được."
"Tin tôi đi Bunil," linh mục nắm tay tu sĩ, mỉm cười, "Ông biết đấy, tôi không yếu đuối đâu."
Bunil dĩ nhiên biết linh mục có một trái tim vĩ đại. Giống như các tu sĩ trong nhà thờ Salzburg, ông không thể không khuất phục trước sự quyến rũ của linh mục, đặc biệt là sau khi linh mục cướp lấy ông từ tay tử thần. Ông chấp nhận mệnh lệnh linh mục đưa ra, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của hắn, "Tôi hy vọng ngài khỏe mạnh."
Linh mục quay trở vào phòng, hoàng tử vẫn còn hôn mê. Linh mục thấm ướt khăn lau tay mình trước, sau đó nâng hoàng tử dậy để lau chùi sạch sẽ bụi bặm bám trên người y. Linh mục sờ soạng một hồi, cảm giác được từng khối cơ lưng rắn chắn đàn hồi, nóng bỏng như thiêu đốt bàn tay, cũng rất co giãn đàn hồi, thế là không nhịn được sờ soạng thêm vài cái nữa.
Trên lưng hoàng tử có một vài vết sẹo thô ráp, giống hệt những kẻ lao động chân tay của tầng lớp thấp, hoàn toàn không có làn da mịn màng quý phái và mềm mại chút nào. Từ sau lưng đến cánh tay trái toàn là sẹo, trước ngực cũng có một mảng da nho nhỏ thô ráp. Linh mục gảy nhẹ vào vết sẹo cũ, cơ bắp dưới ngón tay tức thì liền căng chặt.
"Sao tim đập nhanh vậy hử."
Linh mục thì thầm: "Nhưng mà đừng có mơ tôi sẽ chăm sóc cho anh, tự mình nhanh chóng khỏe lại đi! Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, tôi còn chưa chơi đủ đâu."
Hoàng tử cau mày, vẻ mặt có chút thống khổ, có vẻ như không còn nghe thấy những âm thanh bên ngoài.
Giữa lúc ý thức nóng bừng mê man, hoàng tử không biết mình đang ở đâu, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy bên ngoài và ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng rất quyến rũ. Y không tự chủ được nhích người tới sát gần nơi phát ra mùi hương ấy.
Linh mục bị người ta dụi tới dụi lui vào áo mình thì rất tiếc nuối vì không thể ghi lại hành vi làm nũng của hoàng tử trong lòng mình vào lúc này. Nếu không thì chờ lúc hoàng tử tỉnh táo lại, y tận mắt nhìn thấy những gì mình đã làm trong thời gian bị bệnh, với tính tình kiêu ngạo của mình thì chắc vị hoàng tử này sẽ tức đến phát khùng lên mất.
Đúng vậy, linh mục ở đây không phải vì tốt bụng chăm sóc hoàng tử. Hắn ở đây để đảm bảo rằng năng lượng của hoàng tử không bị rò rỉ ra ngoài thế giới, đồng thời để thưởng thức cơn thịnh nộ của hoàng tử khi tỉnh dậy và phát hiện ra sự hiện diện của hắn. À không phải, hẳn là hoàng tử sẽ kiềm chế sự tức giận của mình và lại trưng ra dáng vẻ như không có gì xảy ra thì đúng hơn.
Nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Linh mục chấp nhận tất cả những thú vui khác nhau có thể làm hắn thỏa mãn, không muốn từ bỏ bất kỳ thú vui nào trong số đó.
Vì thế khi hoàng tử có dấu hiệu đã tỉnh lại, linh mục hào hứng cúi mặt xuống, giọng dịu dàng hết mức có thể: "Hoàng tử?"
Hoàng tử đau đầu như búa bổ, âm thanh trong tai hỗn loạn, y chẳng nghe thấy gì hết. Miệng khát nước, không ngừng lẩm bẩm, nôn mửa dữ dội khiến dạ dày trống rỗng, cổ họng đau rát, y mấp máy môi, "nước".
Linh mục vươn tay bưng bát nước bên cạnh đút cho hoàng tử, tuy không nhìn thấy nhưng động tác vẫn vững vàng và cẩn thận. Hoàng tử thở phào giải tỏa cơn khát và cơn đau trong cổ họng, y thở dài nói, "Bill, cuối cùng tay chân của cậu cũng nhanh nhẹn hơn rồi đó."
"Cảm ơn lời khen của ngài, thưa Hoàng tử."
Ôi, giọng nói này quen quá, nhưng không giống giọng nói của người hầu trung thành trong ký ức của y. Hoàng tử dùng hết sức mở mắt ra, đáng tiếc mí mắt chỉ mở ra được một khe hở nho nhỏ, mơ hồ nhìn thấy một cái cằm trắng nõn.
Hình dáng chiếc cằm rất đẹp, giống như một nụ hoa nào đó, nụ hoa treo lơ lửng như một chiếc chuông. Trong khoảnh khắc đó, tâm trí của hoàng tử dường như bị ma quỷ điều khiển, y cảm thấy người này là linh mục, nhất định là linh mục rồi. Nhưng bệnh tật khiến hoàng tử cảm thấy mình đã phán đoán sai lầm, rằng đó chỉ là ảo giác của mình. Y cho rằng dù bây giờ mình có đưa tay ra cũng chẳng thể chạm được vào thứ gì. Ảo giác chính là như vậy đấy. Nhìn thì gần như trước mắt, nhưng thật ra lại xa tít nơi chân trời. Thế nên khi bàn tay nóng hổi của hoàng tử thật sự chạm vào làn da hơi lành lạnh mát mẻ, y liền ngẩn người choáng váng.
Xúc cảm nơi lòng bàn tay thật tuyệt vời, giống như lụa mịn, giống như lớp váng sữa mỏng nhẹ bên trên thùng sữa. Ở Oss, hoàng tử đích thân trồng trọt, vắt sữa bò, cưỡi ngựa đi chăn cừu và săn bắn. Y là quý tộc, là người lính, là người chăn cừu, đồng thời cũng là một người nông dân. Y khẽ khịt khịt mũi nắm bắt mùi thơm tỏa ra từ không khí. Đây không phải là mùi thơm của đồng cỏ Oss mà là mùi đặc biệt của nước thánh, nến và gỗ sồi trong nhà thờ.
Mí mắt mệt mỏi của hoàng tử đột nhiên run rẩy.
Một sự phỏng đoán đáng sợ ập đến với y như một tia sét.
Ôi trời, y biết quá rõ cảm giác đó! Trong toàn bộ vương đô, không, trên toàn bộ lục địa Alston, có lẽ chỉ có người đó mới có thể mang lại cảm giác như vậy cho y!
Hoàng tử lập tức muốn mở mắt ra, nhưng đầu óc sắc bén khiến y từ bỏ ý định.
Nếu như bây giờ y mở mắt ra, phát hiện người bên cạnh thật sự là linh mục...
Landers không dám tưởng tượng đến cảnh tượng đó, sau khi ánh mắt họ chạm nhau, y sẽ rơi vào tình huống xấu hổ như thế nào. Nhiệt độ trên cơ thể y lập tức bừng lên như ngọn lửa. Bàn tay Landers đặt trên làn da mịn màng cứng đờ, y giả vờ yếu ớt hạ tay xuống. Để rồi sau khi thả tay xuống rồi, y lại nhận ra một chuyện khác —— y không mặc áo.
Lạy Chúa Giêsu, Đức Mẹ Maria ——
Landers gào thét trong lòng.
Mặc dù bình thường y không hề sùng đạo và chưa bao giờ có chút tôn trọng nào với họ, nhưng nếu họ thực sự tồn tại thì họ cũng phải yêu thương mọi người như nhau chứ nhỉ!
Thân thể trong ngực hắn cực kỳ cứng ngắc, linh mục có thể cảm nhận được nhịp thở gấp gáp và cơ bắp căng thẳng của hoàng tử, hắn nén cười hỏi: "Hoàng tử, ngài tỉnh rồi à?"
Hoàng tử cắn răng, nhất quyết không nói lời nào.
"Vẫn chưa tỉnh à?"
Giọng của linh mục êm ái, hơn nữa còn đầy cảm thông, "Ôi hoàng tử tội nghiệp, ngài ốm nặng quá rồi."
Landers suýt nữa là ngất luôn vì xấu hổ.
Toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, sau đó mới chậm rãi nhận ra hình như mình đang nằm trong vòng tay của linh mục, được linh mục nhẹ nhàng ôm lấy. Chiếc áo tu sĩ bóng mượt và lạnh lẽo, có vẻ như bàn tay của linh mục đang đặt trên vai y, tư thế của hai người bây giờ chắc là giống như Đức Trinh Nữ Maria bồng con vậy nhỉ, thật là xấu hổ quá đi... Sau đó, hoàng tử rốt cuộc mới nhận ra một chuyện rất quan trọng —— linh mục không nhìn thấy!
Hoàng tử lập tức dứt khoát mở mắt.
Ngôi nhà gỗ ven sông không có cửa sổ, chỉ có cánh cửa ra vào đang hé mở, trong bóng tối, hoàng tử nhìn thấy khuôn mặt của linh mục.
Khuôn mặt xinh đẹp đó ở ngay trước mắt y. Thứ y vừa chạm vào chính là chiếc cằm của hắn, mái tóc vàng óng xõa xuống, đôi mắt xanh như nước hồ lơ đãng đang "nhìn chằm chằm" vào y.
Hoàng tử nín thở.
Khoảng cách này quá gần rồi.
Tim hoàng tử đập thình thịch, y hối hận mở to mắt ra. So với nỗi xấu hổ vì phơi bày bệnh tật và sự yếu đuối của mình trước mặt người trong lòng, một sự ham muốn mạnh mẽ hơn nữa lập tức chiếm lấy tâm trí y.
Y thực sự muốn chạm vào hắn.
Vừa rồi y đã chạm vào hắn rồi, nhưng hình như linh mục không thèm để ý thì phải, chắc là nghĩ rằng do y đang bệnh nên không kiểm soát được tay chân của mình...
Chúa Giêsu và Đức Mẹ Maria trong khoảnh khắc đó đều phải nhượng bộ, ma quỷ đã tìm thấy hoàng tử. Nó nắm lấy bàn tay chậm chạp vì bệnh tật của y, ngập ngừng chạm vào chiếc cằm của linh mục.
Linh mục hơi quay mặt lại, đôi mắt mù hiện lên vẻ bối rối: "Hoàng tử?"
Những ngón tay của hoàng tử nóng rực, y lẳng lặng chạm vào linh mục, từ tốn di chuyển từ cằm của vị linh mục lên trên.
Linh mục nhẹ giọng nói: "Chắc là bệnh đến mê sảng rồi."
Trong lòng hoàng tử hân hoan vỗ tay, ừ, đúng rồi, đúng là vậy đó! Y bệnh đến mức mê sảng, đến mức phát điên luôn rồi. Cả lòng bàn tay y áp vào má linh mục, cảm giác khuôn mặt của linh mục thật nhỏ nhắn, giống như một đóa huệ nhỏ vậy.
Cơn đau đã biến mất, hoàng tử mê say híp mắt lại. Y nhìn khuôn mặt bình yên của linh mục, dịu dàng nắm lấy một sợi tóc vàng mềm mại, rất muốn hôn hắn.
Vì Chúa, y là một người bệnh! Người bệnh thì phải có đặc quyền chứ nhỉ!
Hoàng tử đang suy nghĩ lung tung, suy nghĩ của y lúc này gần giống như suy nghĩ của một đứa trẻ hư hỏng vậy, vì một viên kẹo ngọt mà sẵn sàng nói dối và làm mọi cách để có nó.
Hoàng tử chậm rãi bỏ tay xuống, cố kêu lên "khát" lần nữa.
Y nhìn linh mục với tay lấy bát nước, đôi mắt lia nhoay nhoáy như đang nghĩ ra một ý tưởng xấu xa.
Linh mục bưng bát nước đến, đặt vành bát vào giữa đôi môi hoàng tử. Môi hoàng tử mím chặt vào nhau giống như một bức tường đang ngăn cản, đảm bảo rằng linh mục dù không nhìn thấy cũng có thể phát hiện ra điều bất thường.
Đúng như dự đoán, lông mày của linh mục hơi nhăn lại.
Y lấy chiếc bát ra, không dùng khăn tay mà dùng ngón tay nhẹ nhàng lau vết nước trên môi hoàng tử. Đây là một thử thách lớn đối với hoàng tử, cơ thể nóng bừng của y căng thẳng, kiềm chế ham muốn hôn lên ngón tay mà mình luôn mơ tưởng. Y cam tâm tình nguyện đi vào ngõ cụt, mong chờ sự thương xót của linh mục.
Nói như vậy là vì y tin rằng linh mục vẫn có ý tốt với mình, và Charmaine không bằng y. Linh mục thông minh như vậy, hắn sẽ biết ai mới là người thích hợp để hợp tác, để thực hiện tham vọng của mình.
Nếu y chết rồi, hẳn là hắn sẽ không vui vẻ đâu nhỉ! Trong lòng hoàng tử rất hẹp hòi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào phiến môi xinh đẹp kia, bắt đầu mơ mộng những điều viển vông.
Sắc mặt yên tĩnh của linh mục hơi nhíu mày, dường như có chút buồn bã.
Hoàng tử nhìn thấy rõ sự đau khổ của hắn nhưng trong lòng không cảm thấy đắc ý hay vui mừng về điều đó, trái lại trong lòng y gào thét, vì sao mình lại hành động hèn hạ đến mức gần như nhút nhát như vậy? Y không dám tán tỉnh vì sợ thất bại, nhưng lại sử dụng những thủ đoạn thấp kém để tiếp xúc linh mục. Là do y tự ti trước mặt linh mục sao? Y không dám bày tỏ tình yêu của mình với hắn vì y sợ thất bại.
Đang lúc cơ thể ốm đau bệnh tật, hoàng tử chợt thấy rõ mình có chút chán nản. Y không hề cố gắng tỏ ra cao thượng, nhưng y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm ra hành động hèn nhát như vậy.
Hoàng tử thất vọng với chính mình, nghĩ rằng mình phải sửa đổi. Y cố gắng tạo ra tiếng động đặc biệt để chứng tỏ rằng mình đã tỉnh táo, nhưng hành động của linh mục đã khiến y không thể cưỡng lại sự cám dỗ hèn hạ.
Linh mục lại nhấc bát lên. Lần này hắn không cố đút hoàng tử mà đưa mép bát lên môi.
Hoàng tử nín thở nhìn linh mục rót một ngụm nước vào miệng, kết quả là hai bên gò má trắng nõn của hắn hơi phồng lên, trông cực kỳ đáng yêu.
Mong muốn thẳng thắng của hoàng tử là thú nhận rằng mình đã tỉnh lại thế là bị đè nén như ăn phải bùa mê thuốc lú.
Khuôn mặt của linh mục dần dần tiến sát lại gần, mọi thứ thật tuyệt vời, tựa như một giấc mộng trên thiên thường. Thiên thần nhỏ đang chơi một khúc nhạc vui vẻ bên tai hoàng tử. Hoàng tử hồi hộp chờ đợi được linh mục hôn môi. Y thậm chí còn khẽ khàng nhắm mắt lại như một quý cô chính hiệu.
Nước nhỏ tí tách không ngừng xuống môi hoàng tử. Hoàng tử lại mở mắt. Giữa đôi môi linh mục mở ra một khe hở, nước tuôn từ miệng hắn nhỏ giọt trên miệng hoàng tử. Mái tóc vàng buông rũ lòa xòa, đôi mắt xanh như nước không có tiêu cự kia chứa đựng ý cười nhàn nhạt, đôi môi ẩm ướt tươi sáng chậm rãi khép lại mở ra, mang theo chút mỉa mai nhẹ nhàng.
"Hoàng tử thân mến, rốt cuộc ngài định giả vờ ngủ đến bao giờ hử?"
O6/O8/2O24