NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Tiếng nhạc du dương bay bổng trong hội trường vũ hội, hoàng tử nắm lấy đôi tay trắng nõn, trái tim như lơ lửng giữa không trung, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn toàn không thể khống chế, ánh mắt nhìn chăm chú linh mục. Vóc dáng cao lớn hoàn toàn bao bọc linh mục, vừa xoay người vừa chặn những ánh mắt tò mò của mọi người, khiến người khác không nhận ra sự bất thường của đôi mắt màu xanh lục đó.

Hòag tử chỉ quan tâm che chắn để linh mục không bị người khác chú ý, nhưng không biết trên mặt mình hiển hiện sự ôn nhu cùng ngọt ngào rõ ràng đến mức nào.

Sau khi đoạn nhạc khiêu vũ vang lên, từng tốp nam nữ lần lượt tham gia vào. Họ không khỏi tò mò nhìn chằm chằm vào hoàng tử và người phụ nữ mà y đang ôm.

Đây là một người phụ nữ cực kỳ xa lạ với mọi người.

Cô có vóc người cao ráo thon thả. Chiếc váy đen dài tôn lên vóc dáng mảnh mai duyên dáng với những đường cong rất rõ ràng. Khi đi ngang qua cô, họ có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, mùi hương ấy không giống bất kỳ loại nước hoa nào khác, nhưng thời gian quá ngắn ngủi, người ta không thể nhận ra được nên càng ngứa ngáy khó chịu.

"Mọi người đang nhìn em," hoàng tử ghé vào tai linh mục thì thầm, "Em đoán xem họ có thể nhận ra thân phận của em không? Linh mục yêu quý của ta."

Trong giọng nói của hoàng tử có một loại hưng phấn mãnh liệt. Thật ra tính cách của y vốn rất không yên phận, sau khi gặp được linh mục, y càng ngày càng bị linh mục thu hút, đến nỗi loại cảm giác điên cuồng này trong cơ thể cũng lộ ra rõ rệt.

Khóe miệng linh mục hơi nhếch lên, đôi môi hắn thoa một chút son có mùi hoa hồng, cũng hướng mặt về phía hoàng tử đáp: "Tôi đoán bọn họ đang bận ghen tị với ngài chứ không có thời gian suy đoán xem tôi là ai đâu."

Bàn tay hoàng tử dùng sức kéo cơ thể của linh mục vào trong lòng mình, môi trực tiếp dán sát vào tai của linh mục. Sự gần gũi rõ ràng khiến người khác phải đỏ mặt và tim đập mạnh, "Đừng trêu chọc ta, ta biết hôm nay em rất quyến rũ."

Linh mục mỉm cười, ngẩng đầu lên và hôn nhẹ lên má hoàng tử.

Động thái này khiến tất cả những người đang nhìn trộm đều bị sốc. Họ không thể tin được rằng ở vương đô lại có một quý cô táo bạo như vậy. Những bước nhảy của mọi người bị rối loạn, trong phòng vũ hội không ngớt vang lên những tiếng xuýt xoa.

Nghe động tĩnh ồn ào xung quanh, linh mục khẽ mỉm cười bên tai hoàng tử, hoàng tử cũng mỉm cười.

Các nhạc công đã chơi đến chương nhạc phải yêu cầu đổi bạn nhảy. Trong lúc hỗn loạn, các quý ông ôm lấy bạn nhảy của mình và trao đổi với những người gần đó. Những chiếc váy bay đan xen vào nhau tạo thành một biển sa-tanh trong phòng khiêu vũ. Nhưng hoàng tử không buồn làm theo, y cứ ôm khư khư bạn nhảy của mình tránh né trao đổi với người kế bên, khiến anh ta ngơ ngác, thuỗng người nhìn hoàng tử đang ôm lấy người đẹp rời đi nơi khác.

Hoàng tử nào có quan tâm đến người khác, y ôm lấy linh mục và xoay người về phía góc tường. Chiếc đèn chùm pha lê trên đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đóa hoa hồng trắng như tuyết cài trên mái tóc vàng khẽ đung đưa. Hoàng tử kề trán mình vào trán linh mục, khóe miệng nhoẻn một vòng cung tươi cười. Nếu linh mục có thể nhìn thấy, hắn sẽ nhận ra ngay lúc này y yêu hắn bằng cả trái tim mình đến nhường nào.

"Eugene," hoàng tử thì thầm, "kết hôn với ta đi."

Câu nói này thốt ra một cách tự nhiên, như thể y đã luyện tập nó hàng nghìn lần trong đầu.

Hơi thở của linh mục hơi ngưng trệ, sau đó hơi thở ấm áp phả vào mặt hoàng tử, "Không thể nào."

"Tại sao?"

"Xin hãy nhớ rằng ngài đã thần phục tôi, quỳ xuống trước mặt tôi và cam kết đức tin với tôi."

Hoàng tử vẫn mỉm cười, "Em không hiểu rằng việc ta cầu hôn em chứng tỏ là ta đã thần phục em rồi sao?"

Tiếng nhạc du dương bay bổng cao vút, trên lưng hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Bàn tay linh mục bị hoàng tử nắm chặt trong tay.

Ranh giới giới tính của những con người tự nhiên thực sự rất mơ hồ, ham muốn của họ cực kỳ thấp và sự khác biệt giữa nam và nữ gần như không tồn tại đối với họ.

Đối với một con người tự nhiên, dù mặc quần áo nam hay quần áo nữ, điều này chẳng là gì cả.

Ngược lại, hắn còn ngạc nhiên vì hoàng tử có thể nắm bắt được tâm lý tà ác của mình một cách chính xác đến vậy.

Thực hiện một trò đùa như vậy trước mặt mọi người làm sao mà hắn không cảm thấy vui sướng chứ? Làm sao hắn có thể từ bỏ cơ hội này? Huống chi điều này còn liên quan đến kế hoạch của chính hắn, một công đôi chuyện như vậy hắn đương nhiên là sẵn lòng rồi.

Nhưng hôn nhân sẽ mang lại điều gì tốt đẹp cho hắn?

Hắn sẽ không quan tâm đến những chuyện không thú vị, và kỳ lạ thay, hắn còn cảm thấy hơi hoảng sợ.

Dù không muốn thừa nhận nhưng hắn chưa bao giờ lừa dối chính mình.

Hắn hoảng sợ trước lời đề nghị của Landers.

"Ta yêu em."

Hoàng tử thì thầm bằng một giọng mà chỉ có hai người có thể nghe được: "Ta chưa từng yêu ai. Em là người đầu tiên ta yêu. Lúc đầu, tình yêu của ta dành cho em khiến ta sợ hãi vì ta là một người kiêu ngạo. Ta ghét người khác thao túng cảm xúc của mình nên ta đã dùng bản tính kiêu ngạo của mình để kìm nén cảm xúc yêu thương. Ta đã tự lừa dối bản thân rằng ta chỉ ham muốn thể xác với em nên mới dùng cách đó để ép buộc em. Ta không cố gắng bào chữa cho mình. Điều ta làm là hoàn toàn sai lầm, hơn nữa còn là một sai lầm chí mạng. Em muốn trừng phạt ta thế nào cũng được."

"Ta chỉ muốn nói rõ với em rằng ta đã yêu em từ giây phút đầu gặp mặt, từ đầu đến cuối ta đều yêu em. Tình yêu đó chân thành chứ không hề phù phiếm. Tương tự, cầu hôn em cũng là một lựa chọn vô cùng thận trọng của ta."

"Vũ hội này chỉ dành cho em, ta không muốn làm gì khác ngoài việc cầu hôn em."

Lời tỏ tình của hoàng tử rất nóng bỏng, mãnh liệt và dũng cảm. Y không sợ bị tổn thương. Y chỉ muốn bày tỏ mọi tình cảm của mình một cách thành thật. Y tin rằng chỉ có sự trung thực mới có thể đổi lại sự trung thực. Y muốn thể hiện tình yêu của mình ra trước, như vậy mới có thể mong được linh mục đáp lại.

"Nhưng tôi đã nói rồi," giọng điệu linh mục vẫn lạnh lùng, "Tôi không yêu ngài."

Họ đã di chuyển đến góc tường nhưng ánh mắt của mọi người vẫn tập trung vào hai người họ.

Tấm rèm đen hoàn toàn che khuất cô gái bí ẩn, một nửa thân hình của hoàng tử cũng bị che khuất. Họ nhìn thấy hai người đang thì thầm thân mật, tình yêu trần trụi của họ được bộc lộ hoàn toàn. Mọi người có mặt đều biết rằng đó chắc chắn là tình yêu đích thực của hoàng tử. Không ai có thể giành được sự ưu ái của hoàng tử ngoại trừ người đẹp mặc đồ đen này.

"Vậy," giọng điệu của hoàng tử vẫn bình tĩnh và nồng nàn, ngực y phập phồng vì nhảy múa, "ta có thể làm gì để có được tình yêu của em?"

Linh mục dựa vào cửa sổ, ngực chậm rãi phập phồng, dải ruy băng trên cổ theo hơi thở cuốn lên hạ xuống, "Ngài sẽ không bao giờ có được."

Làm sao có thể có được một thứ không tồn tại?

Trong bầu không khí có chút bế tắc, hoàng tử buông bàn tay đang nắm lấy tay linh mục ra. Khi lòng bàn tay nóng hổi của hoàng tử rời ra, hắn nhẹ nhàng thở ra. Sau đó, tay hoàng tử lại ghì chặt vòng eo của hắn.

Hoàng tử hôn hắn thật sâu, sau tấm rèm.


"Vậy thì, ta sẽ tiếp tục cố gắng tìm cách, giống như Sisyphus, đẩy tảng đá mỗi ngày," hoàng tử nhìn vào đôi mắt xanh lục, mù lòa và trống rỗng, như một hòn đá của linh mục, "cho đến khi ta cạn kiệt sức lực. "

Linh mục hơi nheo mắt lại, "Tại sao? Tình yêu của tôi xứng đáng để ngài làm vậy sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Ngay cả khi ngài không bao giờ có được nó."

"Ngay cả khi ta không bao giờ có được nó."

Trải qua hai thế giới, con người tự nhiên từ lâu đã hiểu rằng đối với những con người phi tự nhiên, những thứ như yêu hận tình thù dường như vô dụng trong mắt con người tự nhiên lại có ý nghĩa phi thường đối với họ.

Nhưng tại sao? Con người tự nhiên thậm chí còn sẵn sàng thừa nhận trong lòng rằng mình đã tiến gần hơn đến con người phi tự nhiên. Hắn đã nhớ đến cảnh hoàng hôn trên sa mạc, những đống lửa trong thành trại, gió cuốn cát vàng đầy trời... thậm chí cả hai bóng dáng đã theo hắn khi hắn ngã xuống, nhưng hắn vẫn không hiểu tại sao thứ này lại quan trọng đến thế.

Họ có thể vô cùng đau đớn vì điều đó, nhưng họ cũng có thể vui mừng khôn xiết vì điều đó.

Liệu một người bị cảm xúc chi phối có thực sự đi theo hướng tiến hóa được không?

Linh mục áp tay mình lên phần má bị bỏng của hoàng tử, "Nếu ngài cứng đầu như vậy, số phận của Sisyphus sẽ là số phận của ngài."

"Sự kiên trì của hắn cũng sẽ là sự kiên trì của ta."

Hai người thì thầm quá lâu khiến nhiều người xầm xì thắc mắc. Hoàng tử không muốn linh mục bại lộ thân phận của mình trước mặt mọi người, y ôm eo linh mục muốn rời khỏi phòng vũ hội. Y sẵn sàng đến một nơi khác để khiêu vũ thoải mái với linh mục, rồi lại thổ lộ tình yêu nồng nàn với hắn.

Linh mục không nói gì, vẻ mặt có vẻ trầm ngâm. Hắn cúi đầu, chiếc mặt nạ lông vũ màu đen trên mặt cũng tối sầm lại, giống như một tấm màn che mặt. Hoàng tử nhìn hắn, cảm thấy hắn có thể khiến trái tim mình đập không biết bao nhiêu lần trong một ngày. Giống như linh hồn đang say ngủ đã được đánh thức, gặp được một linh hồn mới, nhận ra người kia rất hợp ý với mình, vì vậy ôm chặt không muốn rời xa.

Vào lúc này, biến cố đã xảy ra!

"Đoàng ——"

Một tiếng súng cắt ngang điệu nhạc du dương!

Người bắn là một tay thiện xa, bắn trúng chiếc đèn chùm pha lê ở giữa phòng khiêu vũ chỉ bằng một phát súng. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ rơi xuống, mọi người bỏ chạy tứ phía la hét ầm ĩ.

Hoàng tử vừa nghe thấy tiếng súng, lập tức giấu linh mục ra phía sau, đồng thời chạm tay vào khẩu súng ở thắt lưng và hét lên, "Cảnh vệ ——"

Đội trưởng đội cảnh vệ dẫn lính canh xông vào. Ông cầm súng trên tay, lo lắng chạy đến chỗ hoàng tử, "Landers?!" Nhìn thấy hoàng tử vẫn an toàn, đang che chở một người phụ nữ cao gầy, tim ông mới nhẹ nhõm được đôi chút. Vừa rồi nghe thấy tiếng súng, ông sợ có người đến ám sát Landers.

Chiếc đèn chùm pha lê đập xuống đất vỡ tan nát, toàn bộ hội trường vũ hội tối sầm lại, các quý tộc sợ hãi co ro nép mình vào tường và trốn dưới gầm bàn.

Các lính canh lấp đầy toàn bộ phòng khiêu vũ. Họ cầm súng trên tay nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra tên ám sát dám nổ súng trong cung điện.

Vậy mà kẻ ám sát kia lại tự mình xuất hiện mà không cần họ tìm kiếm.

Trên tầng hai của vũ hội, một nhóm tu sĩ đang ăn uống và trò chuyện vui vẻ, hoàng tử đã cung cấp đồ ăn và rượu ngon rất hào phòng. Bọn họ khổ tu đã quá lâu rồi, được một lần thả lỏng như vậy thì rất hào hứng, thậm chí còn có hơi phóng túng. Nhưng không ngờ là một người trong số họ lại đột nhiên rút súng ra.

Chuyện xảy ra gần như ngay lập tức, các tu sĩ đều sợ hãi và trốn dưới gầm ghế. Bunil kinh hãi nhận ra người đó chính là Antony! Đó là linh mục Antony!

Điều đáng sợ hơn nữa là không biết khi nào Antony có con tin trong tay!

Charmaine nghiến răng chịu đựng nỗi sợ hãi bị bắt làm con tin. Người đàn ông dí súng vào đầu khiến anh ta muốn hét lên rằng điều này khác với những gì anh ta đã được hứa hẹn, nhưng trước mặt bao người như vậy, anh ta chỉ có thể chịu đựng.

"Nhìn những con cừu nhỏ đang sợ hãi này," Aqier ôm thái tử nghiêng người về phía trước. Bụng Charmaine chạm vào lan can, anh ta run lẩy bẩy vì sợ hãi, "Này, hoàng tử nước Oss ​​kia, nhìn xem, anh trai ngài đang ở trong tay tôi, muốn xem óc của anh ta có màu gì không?"

Các lính canh đều chĩa súng vào tên bắt cóc ở tầng trên, tuy nhiên hắn ta núp sau bộ râu rậm rạp và cười ngạo nghễ, tiếp tục nói những lời gây sốc, "Y là một tội nhân đáng bị trời cao trừng phạt. Y chính là hung thủ đã giết chết giám mục Hebrew ——"

Bình luận

Truyện đang đọc