NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

















Linh mục...

Hoàng tử nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại các loại sắc thái trong bóng tối của linh mục, không khỏi thất thần.

Sự ưu ái của linh mục không khiến hoàng tử thoát ra khỏi đầm lầy tình yêu mà còn khiến y càng lún sâu hơn vào đó. Y cảm thấy mình còn yêu linh mục nhiều hơn, mỗi một nụ cười, mỗi một hành động của linh mục đều tràn ngập trong đầu y, chiếm cứ hết ý nghĩ của y, ôi Chúa ơi —— y thậm chí còn nghĩ đến hôn nhân!

Thánh thần thiên địa ơi, cuộc hôn nhân giữa một người đàn ông và một linh mục!

Hoàng tử kinh ngạc trước ý nghĩ kỳ quái của mình, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười mê hoặc.

Đây lại là một đêm mất ngủ đối với hoàng tử kể từ khi gặp linh mục, cuộc sống của hoàng tử đã hoàn toàn thay đổi.

Nhưng y không hề cảm thấy chán ghét sự thay đổi này chút nào. Sau đêm qua, y luôn muốn mỉm cười bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào.

Bill đi lên lầu, nhìn thấy hoàng tử đang cười thì ngạc nhiên đến mức quên cả phải chào hỏi.

Hoàng tử thấy người hầu của mình thì ngừng cười, "Tối qua cậu ngủ ngon không?"

Bill ngớ người nói: "Tất nhiên rồi, ý tôi là rất tốt. Tối qua ngài đi đâu vậy?" Hỏi xong thì nhìn hoàng tử từ đầu đến chân, "Hoàng tử, hôm nay trông ngài rất phấn chấn nha."

"Hử, thật sao?" Hoàng tử vô thức cười toe toét.

Điều này khiến Bill có chút rùng mình. Thành thật mà nói, khuôn mặt của hoàng tử không thích hợp với kiểu cười này, trông rất hung dữ, như muốn nhai nát thứ gì đó vậy.

"Tối hôm qua cậu có nghe thấy tiếng ta và linh mục khiêu vũ không?" Hoàng tử giả vờ thuận miệng hỏi.

Bill trả lời, "Lúc tôi quét dọn ở phòng ngài thì có nghe loáng thoáng vài tiếng động, sau khi về phòng tôi thì không còn nghe gì nữa." Bill nói thêm, "Hoàng tử, tôi rất vui vì ngài có thể nghiêm túc học khiêu vũ."

"Ừm, khiêu vũ rất thú vị..."

Trên mặt hoàng tử lại lộ ra nụ cười khiến Bill cảm thấy sợ hãi, "Ta rất thích."

"Vậy tốt rồi..." Bill nuốt khan, "Chắc chắn ngài sẽ gây ấn tượng với mọi người ở buổi khiêu vũ tuần sau."

Nụ cười trên mặt hoàng tử hơi nhạt đi.

À, buổi khiêu vũ, y gần như đã quên mất nó.

Trong bữa sáng, Landers hiếm hoi hoàn thành một buổi cầu nguyện hoàn chỉnh với các tu sĩ. Thỉnh thoảng, y lại lia mắt sang nhìn linh mục trông cũng rất sảng khoái, nước da hồng hào và tràn đầy năng lượng.

Landers ngọt ngào nghĩ trong lòng: "Hắn cũng đang được nuôi dưỡng bởi tình yêu."

Tình yêu có thể khiến người ta rạng rỡ, nhưng đồng thời cũng hành hạ hoàng tử không biết mệt mỏi. Hoàng tử không kiềm chế được muốn đến thăm linh mục. Không, nói đúng hơn thì y muốn đi ngay và luôn bây giờ cơ. Bước đến trước bàn ăn, nâng khuôn mặt linh mục lên và hôn hắn thật sâu.

Hoàng tử chịu đựng, cảm thấy thời gian mười phút dùng bữa dài đăng đẳng đến đáng sợ. Sau khi ăn uống xong xuôi, y lập tức đứng dậy, chống trượng muốn đến gần linh mục, nhưng linh mục đã bị các tu sĩ khác vây quanh, dần bước ra ngoài.

Ở nơi công cộng, hoàng tử không thể trực tiếp kêu gọi linh mục. Y thề rằng chỉ cần y phát ra một âm tiết nào đó thôi, thanh âm háo hức nồng nhiệt sẽ ngay lập tức bộc lộ tình yêu cháy bỏng của y lúc này.

Thật ra y không cần phải nói gì, người hầu xung quanh cũng đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, lòng tự nhủ sao hôm nay hoàng tử cứ nhìn chằm chằm vào linh mục.

Hoàng tử cảm thấy mình đã kiềm chế không nhìn vào linh mục, nhưng không ngờ, người hầu lại trở nên nghi ngờ. Hoàng tử ho nhẹ một tiếng nói, "Ta có chuyện muốn hỏi linh mục."

"À, ngài muốn tăng thời gian luyện tập khiêu vũ phải không? Ban ngày e là không được. Bên ngoài nhà thờ có người xếp hàng đang chờ gặp linh mục." Bill nói.

*

Linh mục bị mắc kẹt ở Grillby suốt hai tuần. Các tín đồ lo lắng cho hắn, nhớ hắn, cũng sùng kính hắn vô cùng. Họ hết sức cảm động trước hành động cao cả của linh mục trong thời kỳ dịch bệnh. Sau khi biết linh mục đã ra khỏi khu Grillby, các tín đồ lần lượt đến bắt tay linh mục, hôn lên má hắn và tỏ lòng tôn kính với hắn, đồng thời cũng quyên tặng cho nhà thờ kha khá tiền bạc, vật dụng.

Linh mục lắng nghe tội lỗi của hết tín hữu này đến tín hữu khác trong phòng sám hối. Hắn lặng lẽ lắng nghe và đưa ra lời khuyên với giọng dịu dàng. Các tín đồ rưng rưng nước mắt cảm ơn lòng tốt và sự khoan dung của hắn.

Cả buổi sáng, linh mục vô cùng bận rộn. Cuối cùng cũng gần kết thúc. Khi linh mục chuẩn bị đứng dậy thì bên ngoài phòng sám hối truyền đến một tiếng gọi trầm thấp "Linh mục".

Lông mi của linh mục khẽ run lên.

"Linh mục kính yêu, ta đến để sám hối tội lỗi của mình với em."

"Mời nói."

"Ta đang yêu một người đàn ông."

Linh mục đáp lại bằng sự im lặng.

Giọng xưng tội bên ngoài hình như mang theo ý cười, "Và đã làm tình với em ấy."

"Linh mục, ta nên làm gì bây giờ?"

Linh mục thong thả nói: "Ngài nên xuống địa ngục đi."

Cánh cửa phòng xưng tội được mở ra, hoàng tử cao lớn vạm vỡ bước vào, gần như lấp đầy căn phòng sám hối bé nhỏ. Y đóng cửa phòng lại, đi tới và làm việc mà cuối buổi sáng y không có thời gian. Ôm lấy khuôn mặt của linh mục và hôn ngấu nghiến, y liếm môi linh mục, tình cảm mãnh liệt y tích lũy từ sáng được dồn hết vào nụ hôn này.

"Ta nghĩ em đang ở địa ngục rồi chứ," hoàng tử thì thầm dịu dàng.

Linh mục giơ tay vuốt ve khuôn mặt hoàng tử: "Hoàng tử, ngài nên học cách kiên nhẫn."

"Ta đã kiên nhẫn cả buổi sáng."

Hoàng tử kéo linh mục đứng dậy, ngồi xuống, để linh mục ngồi lên đùi mình. Y vòng tay qua eo linh mục rồi hôn lên cằm hắn, "Em nói cho ta nghe đi, tối nay chúng ta vẫn có thể gặp nhau phải không."

Linh mục nói: "Hoàng tử, ngài nên nghiêm túc học khiêu vũ. Tôi đã tìm được một thầy giáo rất tốt cho ngài."

"Thôi đi, ai mà thực sự quan tâm đến cái tên què quặt như ta sẽ nhảy như thế nào chứ? Ta đến dự buổi khiêu vũ là quá đủ rồi."

"Không, hoàng tử, ngài không thể vội vàng như vậy. Ngài phải làm những gì nên làm. Hoàng tử, đừng khiến tôi phải hối hận về ánh mắt của mình."

Hoàng tử im lặng. Lời nói của linh mục khiến y hơi sợ hãi. Mặc dù y cảm thấy cái buổi vũ hội đó hết sức là nhảm nhí, chẳng lẽ y không biết khiêu vũ thì vua cha sẽ không giao Lessie cho y ư? Cái đám quý tộc kia cũng sẽ không vì y không khiêu vũ mà phản đối y. Hơn nữa mục mục đích quan trọng nhất của buổi khiêu vũ là chọn một người vợ cho y.

Nhưng y đã có ứng cử viên yêu thích của mình rồi...

Trên mặt hoàng tử lại nở nụ cười nhàn nhạt, y nắm lấy tay linh mục, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay hắn: "Được, ta sẵn lòng nghe theo ý kiến ​​của em."

14/O8/2O24

Bình luận

Truyện đang đọc