NGHỀ ĐÓNG VAI PHẢN DIỆN - ĐỐNG CẢM SIÊU NHÂN

Charmaine rất ân cần quan tâm linh mục, không phải vì ngưỡng mộ phong cách của linh mục, mà vì một người như linh mục có thể trở thành giám mục ở độ tuổi trẻ như vậy thì không nên đánh giá thấp.

Landers dã man và hung dữ. Charmaine luôn sợ hãi Landers từ tận đáy lòng. Để vượt qua nỗi sợ hãi bất thường của mình, anh ta chỉ có thể thuyết phục bản thân rằng mình là thái tử, và vẫn là thái tử cho đến khi đức vua chính thức ra lệnh thay thế!

Mà việc vị linh mục trẻ tuổi này có thể đổi đời nhanh như vậy rõ ràng là có liên quan đến Landers. Nếu nói giữa hai người không có hành động riêng tư lén lút nào, Charmaine sẽ không tin.

"Lần trước Grillby xảy ra trận dịch bệnh, tôi nghe mọi người hết lời ca ngợi linh mục, trong lòng rất khâm phục ngài. Tôi đã đặc biệt đến thăm ngài nhưng tiếc là lúc đó Landers đang bị bệnh, còn tôi bị thương trên chiến trường, sức khỏe rất yếu ớt, không đợi được gặp ngài, vì vậy tiếc nuối đến hôm nay."

Giọng nói và ngữ điệu của Charmaine có sắc thái kiêu kỳ và tao nhã, từ ngữ mà anh ta sử dụng cũng đặc biệt thể hiện thành tựu văn chương quý tộc của mình. Brun nghe xong liền cau mày nhìn thoáng qua. Hoàng tử xuống xe ngựa, đầu hơi cúi thấp, chiếc mũ che nửa trên khuôn mặt của y.

"Hoàng tử." Đội trưởng đội cận vệ gọi.

Charmaine hình như lúc này mới nhận ra người em trai thân yêu của mình cũng đã trở lại cung điện. Lần trước Landers đe dọa và cho anh ta một trận trong cung, Charmaine liền tỏ vẻ đáng thương phàn nàn với vua cha, nhưng chỉ đổi lại được một tràng ngáy o o nhịp nhàng lên xuống của ông.

Charmaine trấn tĩnh lại, mỉm cười đối mặt với hoàng tử, "Landers, chào mừng em về nhà."

Phản ứng của hoàng tử cũng giống như của đức vua, đó chính là không có phản ứng gì, thậm chí còn không quay đầu lại, cầm trượng bước đi vững vàng về phía trước. Người hầu của y cũng làm lơ vị thái tử đang mỉm cười tươi tắn như gió xuân, chỉ chằm chặp theo sát vị chủ nhân đang hết sức khó ở ngày hôm nay.

Đội trưởng nói với linh mục: "Linh mục, mời ngài vào," đồng thời cũng quay sang cho thái tử một chút thể diện, "Điện hạ, đức vua đang chờ linh mục, ngài ..."

"Tôi cố ý đến đây để đón tiếp mọi người." Charmaine nói.

Trong bụng đội trưởng nghĩ thầm chẳng lẽ ngài không biết mình không được ai hoan nghênh à? Cho dù cả cái giới quý tộc đều bị bộ dạng kia của Charmaine lòe thì Brun cũng không thể chấp nhận một thái tử chỉ có vẻ ngoài lòe loẹt, một vị thái tử sợ hãi đến mức ngã ngựa mà chưa kịp bắn một phát súng nào trên chiến trường —— đội trưởng vẫn có thể giữ được sự tôn trọng bên ngoài chỉ đơn thuần là do đối phương là người của hoàng gia mà thôi. Ông chào theo tư thế kỵ sĩ, "Cảm ơn ngài."

Đội ngũ bỗng dưng trở nên có chút kỳ quái.

Hoàng tử và người hầu của y đi trước, còn những người mang danh chào đón y lại đi phía sau. Linh mục bị kẹp giữa thái tử và đội trưởng đội cận vệ. Đội trưởng mấy lần muốn giúp linh mục theo kịp hoàng tử phía trước nhưng lần nào cũng thất bại. Bước đi của linh mục quá chậm, đã vậy bên cạnh đó Charmaine cứ vừa đi vừa liên tục hỏi chuyện , thế nên linh mục đã chậm còn chậm hơn.

"Ngài đi đường không cần người khác nâng sao?" Charmaine đưa tay nâng khuỷu tay của linh mục lên: "Đôi mắt của ngài là đôi mắt đẹp nhất mà tôi từng thấy."

"Tôi đã quen đi trong bóng tối rồi." Linh mục nói.

"Việc này hẳn là rất khó khăn." Giọng điệu của Charmaine đầy cảm thông.

"Chỉ cần ngã xuống mấy lần, tự nhiên sẽ trở nên linh hoạt hơn."

"Thật đau lòng khi nghe điều này."

"Điện hạ ngài có tấm lòng rất nhân hậu."

"Không, không, điều này không liên quan gì đến lòng tốt," giọng Charmaine tràn đầy cảm xúc "Bất kỳ người sống nào cũng sẽ cảm thấy đau buồn vì những đau khổ mà ngài đã phải chịu đựng."

"Không, ngài là người đồng cảm nhất mà tôi từng gặp. Tôi có thể nói rằng ngài là một người thực sự cao thượng."

Charmaine cười lớn, giọng như hát nói: "Linh mục, tôi thực sự hối hận vì không biết ngài sớm hơn. Tôi cảm thấy trong lòng chúng ta có điều gì đó rất gần gũi với nhau. Thật tuyệt khi cuối cùng chúng ta cũng đã biết nhau."

"Tôi cảm thấy vinh dự khi nhận được sự đánh giá cao của ngài."

Đội trưởng không nghe nổi nữa, muốn nhắc nhở linh mục rằng thái tử không phải như linh mục nghĩ đâu. Linh mục phải làm lễ rửa tội cho hoàng tử, tốt nhất là đừng có thân thiết với thái tử quá, nhưng ông lại không biết phải nhắc nhở linh mục thế nào. Chúa ơi, ông không hiểu mấy cái kiểu xã giao thảo mai cho lắm.

Brun khẽ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hoàng tử đang chống trượng bước đi nhưng khí thế hoàn toàn áp đảo, các thị vệ và người hầu trong cung điện đều đang ồn ào chào hỏi và hành lễ. Trông dáng vẻ hoàng tử thì hình như y không thèm để ý đến hai người đang sôi nổi trò chuyện phía sau mình lắm. Brun chỉ có thể khẽ thở dài, cầu mong linh mục và đức vua nhanh nhanh gặp nhau.

*

Brun kiên quyết chặn thái tử trước cửa phòng ngủ của đức vua để linh mục có thể nói chuyện riêng với ông. Bị từ chối rõ rệt, Charmaine nắm chặt tay, cảm thấy quyền lực đang chậm rãi vuột ra khỏi tay mình nhưng bản thân quá bất lực để ngăn lại. .

Charmaine thoáng nhìn qua hàng lang dài sâu hun hút. Landers sống ở gian phòng bên phải cuối cùng, rất gần phòng ngủ của vua Arlin.

Vua Arlin đã rất yếu, các bác sĩ trong cung cũng bất lực. Nhìn thấy linh mục, đức vua nở nụ cười, "Vuối cùng ta cũng đã gặp được linh mục như bọn họ mong muốn."

"Đức vua."

Linh mục làm dấu thánh trên ngực và nói: "Cầu xin Chúa ban phước lành cho ngài."

Nhà vua tiếp tục mỉm cười, ho nhẹ, giọng nói như bay bổng trong không khí. "Thời gian trôi nhanh quá. Các con ta đã lớn, còn ta lại già đi. Hằng đêm Tử Thần đều lang thang bên giường ta, ôi, ta lại nói nhảm nữa rồi kìa. Linh mục, ta muốn hỏi rằng ngài đã gây ấn tượng với đứa con trai nhỏ bướng bỉnh của ta như thế nào vậy? Ngài có biết Landes là đứa con trai cuối cùng của ta không, Kunna tội nghiệp, ta chưa bao giờ trách nàng ấy, Chúa ơi..."

Nghĩ đến người vợ chết trẻ của mình, nhà vua không khỏi cay đắng khóc rống lên. Bên cạnh ông không có khăn tay, cũng không có người hầu, chỉ đành phải lấy lòng bàn tay che mặt. Sau giây phút mất khống chế ngắn ngủi ấy, Arlin buông bàn tay ướt đẫm xuống, yếu ớt nói, "Con trai tội nghiệp của ta..."

Nhà vua lắp bắp rên rỉ nhắc đến người vợ và đứa con trai tội nghiệp của mình. Ông cầu xin Chúa tha thứ cho tội lỗi của mình. Tất cả những điều ông đã làm và chưa làm rồi sẽ tan biến trong phần cuối của cuộc đời ông. Mong rằng linh mục có thể mang cho ông và các con của ông sự bình yên trong vòng tay Chúa.

"Đã lâu rồi ta không xưng tội, linh mục. Ta không ngại nói ra điều này với ngài, trước mặt Chúa cũng như vậy, ta thừa nhận rằng lòng ta không ngoan đạo. Ta đã phản bội Chúa từ lâu rồi," nhà vua nói rồi lại khóc, khóc xong rồi lại nói, được một lúc thì thấm mệt, cổ áo ngủ đã nhăn nhúm đến thảm thương. Cơ bản ông không quan tâm linh mục nói gì, mà hình như linh mục cũng chẳng nói gì cả, ông chỉ không ngừng nói về bản thân mình. Bây giờ ông cần một người lắng nghe ông, một người cao quý có thể giữ bí mật kết nối với Chúa. Đức vua nằm trên chiếc gối lông ngỗng, luôn miệng lẩm bẩm như đang say, "Ta là một tội nhân."

Nhà vua và linh mục nói chuyện ít nhất một tiếng đồng hồ, ông nói cho đến khi giọng khàn đi, hai mắt và cổ họng khô khốc, nước mắt cũng không rơi được nữa. Nói ra những điều đã giấu kín trong lòng nhiều năm, ông cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Linh mục nói rất ít, chỉ ngồi đó lặng lẽ lắng nghe. Vì linh mục bị mù nên nhà vua không phải lo lắng hắn sẽ nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thương của mình. Từ trước đến nay ông chưa bao giờ thoải mái phơi bày tâm sự của mình trước mặt người khác như vậy. Điều đặc biệt là sắc mặt linh mục từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản không chút gợn sóng, không hề sợ hãi cũng chẳng chút đồng tình.

Nhà vua nói: "Linh mục, cảm ơn ngài đã cho ta cảm nhận được sự bình yên mà lâu rồi ta chưa được thấy".

"Đức vua, ngài là người tốt, thượng đế sẽ tiếp nhận ngài."

Nhà vua nhắm đôi mắt ướt nhòa của mình, "Vậy thì ta rất hạnh phúc, thưa linh mục, không, thưa Giám mục, ta rất vui vì ngài sẽ rửa tội cho Landes."

Linh mục bước ra khỏi phòng ngủ của nhà vua, đội trưởng đội cận vệ đang đợi ở cửa. Ông dẫn linh mục đi xem bộ quần áo mà hắn sẽ mặc khi được thăng chức giám mục. Tất nhiên là hắn chẳng thấy gì, chỉ có thể dùng tay vuốt ve sờ chạm nó.

Đội trưởng hỏi: "Có cần tôi nhờ người hầu giúp ngài mặc thử lễ phục không?"

"Không cần," linh mục nói, "tôi có thể tự làm được."

Đội trưởng cúi đầu lùi ra ngoài, linh mục đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa khô khốc vang vọng trong căn phòng trống rỗng. Linh mục đưa tay cầm bộ lễ phục lên, chất vải lạnh lẽo láng mịn, phía trên còn có hoa văn phức tạp và được đính đá quý.

Mạc Doãn cũng không vì thế mà cảm thấy đặc biệt vui mừng.

Đối với hắn, của cải và quyền lực chỉ là những vật trang trí vô dụng, là công cụ hắn dùng để mang lại hạnh phúc thực sự cho mình.

Đáng tiếc hắn ở thế giới này không nhìn thấy được, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng đoán được vẻ mặt thống khổ của hoàng tử. Quả thực tiếng gầm hoang dã của hoàng tử khiến hắn vô cùng thích thú, mang đến cho hắn một loại khoái cảm vừa tàn nhẫn vừa dễ chịu. Tuy nhiên, trong niềm vui này dường như còn có một cảm giác rất nhạt nhẽo và rất yếu ớt... Chính cảm giác đó khiến hắn muốn trêu chọc, đùa giỡn với hoàng tử thay vì giáng cho y một đòn đáng sợ hơn.


Linh mục như đang suy tư gì đó.

Nghi thức thăng chức giám mục của quận lẽ ra phải rất long trọng và phức tạp, nhưng ở Lessie, nơi mà quyền lực hoàng gia áp đảo, quyền lực tôn giáo không mạnh đến thế, toàn bộ hệ thống thăng chức của Tòa thánh chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Ý chỉ của đức vua có thể tùy ý quyết định ai sẽ là giám mục của quận. Do ông nóng lòng muốn rửa tội cho hoàng tử nên mọi việc đều được đơn giản hóa.

Cả cung điện đang tất bật chuẩn bị cho vũ hội ngày mai.

Landers đang ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ. Đây là lần đầu tiên y trở lại cung điện kể từ trận hỏa hoạn năm đó. So với lần suýt chết trong trận hỏa hoạn, tâm trạng của y hôm nay cũng không vui vẻ hơn lúc đó.

Bill vừa dọn dẹp phòng vừa quan sát sắc mặt hoàng tử, phát hiện ra biểu cảm mà anh chưa từng thấy trước đây —— đó là sự u sầu. Anh thả chiếc chăn trên tay xuống, kinh ngạc nhìn hoàng tử.

Cảm xúc của hoàng tử từ trước đến nay rất đa dạng, dù vui hay tức giận, hoàng tử đều sẵn lòng viết rõ chúng lên mặt. Y là chúa tể của toàn bộ Oss, không cần phải giấu giếm bất kì điều gì.

Nhưng đối với cảm xúc buồn bã như thế này, với tư cách là người hầu cận thân cận nhất của hoàng tử, Bill khó có thể nhìn thấy hoàng tử với vẻ mặt như vậy.

"Hoàng tử," Bill đi đến ghế sofa và nghiêm túc hỏi: "Ngài bị sao vậy?"

Landers lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Y không tức giận, cũng không đáp lại sự quan tâm của người hầu. Y là một tên nhà giàu, điều này không có nghĩa là y có bao nhiêu thái ấp hoặc các thái ấp có thể thu được bao nhiêu thuế, nhưng y chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình khuyết thiếu thứ gì đó, hoặc khao khát một thứ gì đó một cách tuyệt vọng. Mục tiêu chinh phục toàn bộ lục địa đối với y giống như một trách nhiệm của định mệnh hơn. Trên lưng y mang theo gánh nặng gì, trong lòng y biết rất rõ, nhưng linh mục lại khiến cho y cảm giác được rằng tất cả mà y có được chỉ trong một tích tắc đó thôi đã không còn gì nữa...

Y không thể kiềm chế được mình rơi vào khoảng trống đó. Y điên cuồng nghĩ về linh mục. Y không tin, không muốn và không muốn nghĩ rằng linh mục là loại người phân rõ thể xác và linh hồn như vậy. Không, nhất định linh mục cũng yêu y. Đúng vậy. Hoàng tử nhất thời hưng phấn, tin chắc mình đã có được tình yêu của linh mục, nhưng đồng thời cũng rơi vào vòng xoáy sâu hơn, hoài nghi rằng từ đầu đến cuối linh mục chỉ đang bỡn cợt mình.

Nhưng tại sao? Chẳng lẽ vì ban đầu y xúc phạm linh mục nên hắn mới nảy sinh ác cảm và muốn trả thù y sao? Nhưng y đã học được một bài học rồi kia mà, là do y tán tỉnh quá vội vàng chăng? Không được, y không nên tự mình tìm lý do. Y phải suy nghĩ theo cách nghĩ của linh mục, nếu vậy thì... linh mục có bao nhiêu người tình ...

Sự ghen tị gặm nhấm trái tim hoàng tử như hàng ngàn con kiến, nỗi buồn bao trùm y biến thành cơn giận dữ, đốt cháy y một cách mãnh liệt!

Lại thêm Charmaine cứ quanh đi quẩn lại bên cạnh linh mục, cái tên có ý đồ xấu xa đó ...

Hoàng tử đột ngột bật dậy khiến Bill giật mình.

"Bây giờ linh mục ở đâu?"

"Để tôi đi hỏi."

Người hầu nhanh chóng hỏi được nơi linh mục ở, anh ta giở giọng khuyên nhủ, "Hoàng tử, ngài có khác biệt gì với linh mục đâu? Linh mục hiền lành và tốt bụng như vậy..."

Hoàng tử cũng lười giải thích sự hiểu lầm của người hầu. Tiếng bước chân và tiếng gậy vang lên trong hành lang. Người hầu ở cửa hoảng sợ hành lễ. Hoàng tử đột nhiên đẩy cửa ra, Bill nhấc chân theo sát phía sau nhưng không ngờ hoàng tử lại đứng yên ở cửa. Anh ta thắng người lại kịp thời để không đụng vào hoàng tử theo quán tính, "Hoàng tử, ngài..."

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Bill.

Đây là một căn phòng có phần hẻo lánh, rèm cửa bốn phía đều được kéo kín, hơn chục ngọn nến trên đèn chùm pha lê vẫn chưa thắp sáng, trong phòng cực kỳ tối tăm. Linh mục đạp chân trần trên đống quần áo đã cởi dưới đất. Thân thể trần truồng của hắn trắng nõn, làn da mịn màng như một bức tượng tuyệt đẹp, trong tay đang cầm chiếc áo choàng giám mục màu đỏ như máu, quay lưng về phía cửa. Nghe thấy tiếng cửa mở ra hắn khẽ quay đầu lại, mái tóc vàng mơn man vuốt ve sau gáy, đôi mắt xanh lơ lơ đãng bình thản nhìn qua.

Tim hoàng tử như bị một phát đạn bắn trúng.

Môi linh mục khẽ mấp máy, "Landers?"

Hầu kết của hoàng tử nhẹ lăn, y kiềm chế trái tim đang dâng trào của mình, nhỏ giọng nói: "Ta muốn em thành thật trả lời ta một vấn đề."

"Tôi sẵn lòng."

Vẻ mặt và giọng điệu linh mục đều rất bình tĩnh, điều này khiến hoàng tử bình tĩnh lại rất nhiều.

Trong mắt hoàng tử dần dần lóe lên vẻ khao khát và mong đợi. Y kiềm chế giọng nói không bộc lộ dục vọng đó, dùng giọng điệu bình thường nhất như đang nói chuyện, chỉ hỏi một câu bình thường mà không có ý gì khác, không có chút cảm xúc nào.

"Ta có phải là người đàn ông đầu tiên may mắn có khoảng thời gian vui vẻ với ngài không?" Hoàng tử nói xong, nín thở và nhìn chăm chú vào khuôn mặt của linh mục.

Làm ơn, làm ơn, vì Chúa, làm ơn ——

Y gào thét trong lòng.

Linh mục thẳng thừng, "Không."

22/O8/2O24

Bình luận

Truyện đang đọc