NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH

Tạm thời chưa nói đến những khía cạnh khác trong chuyện thăng phân vị, điểm có lợi dễ dàng thấy đó chính là được tăng phân lệ hàng năm.

Đợi đến tiết đông cuối năm phát một phần phân lệ hàng năm đợt mới mới sẽ tương đương với với ba phần phân lệ hàng năm của nàng.

Ngân lượng hàng năm của phân vị phi là ba trăm hai, vải, gấm, lụa, lĩnh đủ loại vải vóc tám mươi thất, da lông bốn mươi thất, vải bông ba mươi cân, tám cân đủ loại nhung tơ sợi bông.

Ở phương diện cung ứng hàng ngày, những thứ như rau, thịt, gỗ than, dầu nến đều gia tăng về số lượng còn thêm cả táo đỏ, quả hạch đào và các loại hoa quả khô.

Lại còn gia tăng phân lệ theo tháng mới, lá trà hàng tháng được lĩnh luôn vào mùng một cùng tháng, bốn loại trà nổi tiếng, tổng lại khoảng hai cân.

Còn có vô số dạng khác nữa, suýt nữa chất chật cả gian giữa to lớn như vậy, Thôi Kiều mang theo sáu cung nữ thái giám đi qua đi lại bố trí thu dọn.

Lúc ấy cũng có không ít phi tần phái người mang quà tặng tới, hết đón đến rồi lại đưa đi, vô hình trung khối lượng công việc tăng lên không ít.

Chờ đến lúc dọn dẹp xong xuôi, mặt trời cũng đã xuống núi rồi.

Trang Minh Tâm thấy bọn họ quả thực quá khổ cực, lại gọi Quỳnh Phương thưởng thêm lần nữa.

Quỳnh Phương nắm túi tiền, mặt không cảm giác phân chia tiền bạc.

Trong đầu nàng ta nghĩ, ban thưởng hai lần một sớm một muộn, mới vào túi được ba trăm hai tiền phân lệ thì ba thành đã bay một thành, nếu Nhị cô nương còn ở khuê phòng, mà làm theo phương pháp xa hoa lãng phí như vậy nhất định sẽ bị lão thái gia cầm chổi lông gà đuổi đánh.

Nàng có giao hảo tốt với Xuân Anh bên cạnh nhị cô nương, thường nghe Xuân Anh than phiền nói nhị cô nương như sư khổ hạnh vậy, vừa không quan trọng việc ăn vừa không chú ý việc mặc, một lòng đâm bổ vào chuyện khám nghiệm thi thể, phân lệ hàng tháng cũng cầm đi đút lót đồng liêu Đại Lý Tự, một văn tiền cũng không tiêu tốn trên người mình.

Đây đúng là một hiểu lầm to lớn!

Sự thật chứng minh, bất luận là ăn hay mặc, nhị cô nương đều là tay chơi thứ thiệt.

Nói về chuyện tiền bạc, nàng vung tay còn rộng rãi hơn bọn nhà giàu nhiều, không cần người khác đổi các thể loại mánh khóe để moi tiền từ tay nàng, nàng đã lật đật đưa ra bên ngoài luôn.

Giống như bạc nóng phỏng tay, trễ một chút thì sẽ làm bỏng nàng!

Cũng không biết là do Xuân Anh quá ngốc nghếch hay là do nàng ta có ý lừa gạt nha hoàn bên người đại cô nương là mình, nếu có cơ hội trở về phủ, nàng nhất định phải hỏi lại một chút cho chính xác.

Trang Minh Tâm cũng không biết phen này Quỳnh Phương đang oán thầm, nàng đang nghe Tiểu Mãn kể được chuyện bát quái mới nghe được.

Tiểu Mãn mang biểu cảm sinh động, làm như thể mình đang ở hiện trường đúng lúc ấy vậy, huơ tay múa chân nói: “Trương đức phi nghe nói ngự liễn của hoàng thượng xuất hiện ở Vĩnh Thọ cung thì ngay lập tức chạy bắn ra ngoài, chạy nhanh tới mức chạy một nửa đường mới nhận ra tóc tai tán loạn, giày cũng chẳng hề đi lại vội vã chạy về, bắn một tràng âm thanh lệnh cho người hầu mình chỉnh trang qua lối ăn mặc của bản thân.

Thu xếp gọn gàng xinh đẹp, kết quả vừa gặp mặt đã bị hoàng thượng úp đầu giũa cho một trận, phượng ấn cũng suýt nữa bị tước mất.

Hoàng thượng phất tay áo bỏ đi, Trương đức phi nằm trên tháp quý phi khóc lóc sướt mướt.

Nhưng dù có khóc to hơn nữa cũng không thể níu kéo lại bước chân của hoàng thượng.

Trang Minh Tâm: “…”

Tiểu Mãn này thực sự đúng là một người tài giỏi, ngay cả chuyện bên trong chính điện Vĩnh Thọ cung cũng có thể hỏi thăm được rõ ràng như vậy, chẳng lẽ nha đầu này chính là tai mắt của Dục Cảnh đế nằm vùng ở Chung Túy cung?

Nếu xét trên góc nhìn bình thường mà nói, thân là tai mắt, làm việc phải càng khiêm tốn càng tốt, để tránh biểu hiện quá mức rồi khiến nàng chú ý từ đó ngã ngựa.

Nhưng còn có một câu “hành động theo hướng ngược lại” sao, vừa vặn có thể hù dọa một số người có chút thông minh vặt.

Nàng thử dò xét một cách cẩn thận: “Không thể níu giữ lại bước chân của hoàng thượng? Sau khi từ Vĩnh Thọ cung ra hoàng thượng đi đâu?”

“Đi Duyên Hi cung ạ.” Tiểu Mãn lập tức tiếp một câu, sau đó giải thích với nàng: “Tĩnh phi nương nương hiện mang long thai, hôm nay lại tấn thăng lên phi vị, về tình về lý hoàng thượng đều phải lật bảng của nương nương.”

Trang Minh Tâm khẽ nhếch mép, trong đầu nàng thầm nghĩ cẩu hoàng đế

Chỉ có điều nghe thái độ trong giọng nói của Tiểu Mãn, chuyện là tai mắt của Dục Cảnh đế chắc chắn không thể nghi ngờ.

Chỉ là chắc chắn thì chắc chắn vậy chứ Trang Minh Tâm cũng không có ý động vào nàng ta.

Để ăn mừng bản thân mình tối nay tạm thời “thất sủng”, nàng bảo Thôi Kiểu nấu bình hồng trà, rót vào trong ly, kết hợp thêm sữa trâu và đường, làm một ly trà sữa vị nguyên bản.

Trà sữa hiện đại có tiệm chuyên bán, vì để tiết kiệm vốn mà thay sữa bò bằng mỡ động thực vật, khuyết điểm chính là uống xong tốc độ mập lên cực kì nhanh, uống lâu dài có hại cho thân thể.

Trái ngược hẳn với việc mình tự làm trà sữa, toàn bộ đều dùng nguyên liệu thiên nhiên, mỗi ngày một ly cũng không mang đến gánh nặng quá lớn lên thân thể.

Trang Minh Tâm uống một hớp, nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái thở phào, chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thỏa mãn.

“Vật tốt như vậy nếu dâng cho hoàng thượng, long nhan nhất định sẽ rất vui mừng, chẳng bằng nô tỳ thay nương nương đưa một ly qua chỗ hoàng thượng?” Tiểu Mãn bất ngờ bu lại, cười hi hi đề nghị.

Dục Cảnh đế thích ngọt, đây là bí mật bất thành văn trong cung.

Trang Minh Tâm nghe vậy, mặt xụ xuống ngay lập tức.

Nếu thực sự làm như vậy thì đúng là muốn đánh lôi đài với bên Tĩnh phi.

Tĩnh phi đó sau lưng còn có Trịnh thái hậu, trong bụng còn có long thai, bản thân nàng lấy cái gì để đánh lôi đài với nàng ta đây?

Dựa vào sự sủng ái không biết đáng mấy lượng thậm chí là mấy đồng được cẩu hoàng đế ban phát sau khi ngủ với mình vui vẻ thoải mái?

Đầu nàng bị kẹp vào cửa mới có thể chọn cách này!

Trang Minh Tâm trừng mắt nhìn Tiểu Mãn một cái, trách mắng nàng ta: “Nói mê sảng cái gì đấy? Tĩnh phi có thai, chọc vào nàng động đến long thai, bổn cung có thể quay lưng hoàn toàn nhưng ngươi có mấy cái đầu, có đủ chém không?”

Cuối cùng nàng vẫn sợ tai mắt này tới chỗ cẩu hoàng đế tố cáo nàng, nàng lại bồi thêm một câu: “Cũng không phải là từ giờ hoàng thượng không tới Chung Túy Cung nữa, sợ gì không uống được trà sữa?”

Hóa ra Uyền phi đã có ý lợi dụng trà sữa để níu kéo bước chân của hoàng thượng, Tiểu Mãn vội vàng sửa lại rồi cười nói giải thích: “Nương nương nói đúng, là nô tỳ cân nhắc không chu toàn, xin nương nương tha thứ lần này.”

Trang Minh Tâm đương nhiên không thể so đo với nàng, chỉ có thể giả bộ đại lượng cười một tiếng: “Ngươi cũng suy tính vì bổn cung, tuy suy nghĩ không chu toàn nhưng tâm tư cũng đáng khen.”

Rồi nàng gọi Quỳnh Phương thưởng một thỏi bạc cho nàng ta.

Tiểu Mãn vô cùng sung sướng, tung tăng chạy ra ngoài.

Thôi Kiều đứng nhìn thấy vậy thì cau mày, đang muốn đi ra ngoài dạy dỗ nàng ta mấy câu, liền nghe thấy Uyển Phi nói với mình: “Không cần quản nàng ta, cứ để tùy nàng ta đi.”

Thôi Kiều mười ba tuổi đã vào cung, ở trong cung cũng đã bảy tám năm, trải qua, nghe qua nhiều điều, nghe chút đã hiểu.

Tuy không thể đoán Tiểu Mãn là người của ai, tóm lại đúng là tai mắt rồi.

Chỉ có điều biết tai mắt mà không vội vàng trừ đi, lại còn trưng ra một thái độ khác thường rồi để ở bên cạnh?

Uyển phi hành sự quả nhiên không thể đoán nổi, khiến người khác muốn suy nghĩ cũng không ra.

Nàng có chút muốn nói rồi lại thôi, hơi liếc về phía Quỳnh Phương, chỉ thấy nàng ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoàn toàn không quan tâm, cuối cùng vẫn phải nuốt những lời bị kìm nén chưa nói hết trở lại trong bụng.

*

Trang Minh Tâm ngủ một giấc thật ngon, ngày kế, nàng chọn một bộ áo ngắn đối khâm bằng vải lĩnh màu hạnh khiêm tốn không nổi bật, đang muốn đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an liền nghe cung nhân báo lại, nói Trương đức phi ốm nặng, hôm nay miễn thỉnh an.

Nàng ta bị Dục Cảnh đế khiển trách một trận, không thể chịu được sự mất mặt này, cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nên giả bộ bệnh để che giấu sự xấu hổ sao?

Giới cung phi cũng không có tiền đồ quá đi, ngoại trừ giả bệnh không có chiêu thức nào khác hay sao?

Chỉ có thể thương xót các thái y ở Thái y viện, cứ vài ba ngày lại phải mở to mắt nói dối một lần, sợ rằng lương tâm không thể thấy thoải mái.

Nhưng mà lại phải nói lại, lương tâm là cái gì chứ?

Huống hồ mỗi lần đều được nhận một số tiền thưởng lớn (tiền ém miệng), cũng không thể coi là chịu thua thiệt.

Nghĩ lại một chút, so với những tình tiết hạ độc, làm sảy thai u ám ấm ức trong tiểu thuyết cung đấu mà nàng từng đọc ở kiếp trước, nàng thà ở trong một hậu cung người người đều như thế này, ít nhất người và động vật đều vô hại đúng không?

*

Nếu được lúc rỗi rảnh, Trang Minh Tâm liền đích thân tới hậu viện, quản thúc mấy tên thái giám gieo hạt của củ cải trắng và cà rốt.

Đã là đầu thu, những loại thức ăn có thể ăn trong thời tiết này không nhiều, nàng liền chọn hai loại khác nhau để gieo.

Tuy chỉ là thực phẩm có màu sắc phổ thông, nhưng là thức ăn không thể thiếu trong những ngày trời đông tháng chạp giá rét.

Hiện giờ bắt đầu gieo hạt, trước khi sương giăng là có thể thu hoạch rồi.

Có thể làm ra vài loại đồ ăn muối chua từ củ cải trắng, cà rốt có thể làm cà rốt muối chua, cà rốt cay và cà rốt phơi khô.

Có hai loại đậu quen thuộc làm nền tảng, thành quả chắc chắn sẽ làm người ta vô cùng hài lòng.

Nghĩ tới đây, nàng lại gọi cả Lý Liên Ưng tới, để hắn ta tới Tượng Tác giám tìm người đến đào hầm.

Mùa đông ở kinh thành giá rét, cải trắng và cà rốt phải bỏ vào hầm thực phẩm để dành, nếu không rất dễ bị đông lại rồi hư thối.

Tuy không đáng bao tiền nhưng đều do cung nhân chịu đắng cay vất vả trồng ra, bạch hạt chẳng lẽ không đáng tiếc?

Người của Tượng Tác giám không dám lơ là, rất nhanh đã phái tới sáu người cao lớn vạm vỡ, nhìn rất có sức mạnh tới.

Trang Minh Tâm đang bàn bạc tỉ mỉ về nơi đặt hầm trữ, to nhỏ và độ sâu với bọn họ thì lại thấy Thôi Kiều vội vã chạy tới bẩm báo: “Nương nương, hoàng thượng tới.”

Lời nói vừa dứt đã thấy Dục Cảnh đế xuất hiện sau cánh cửa chính điện.

Một lát sau đã tới bên cạnh Trang Minh Tâm.

Hắn đảo mắt nhìn một vòng trong viện, “xì” một tiếng: “Lại chơi đùa cũng dăm ba mẫu đất này… Nghe nói Hân quý nhân vì thế mà suýt muốn liều mạng cùng nàng?”

Ngược lại không đến nỗi liều mạng, cùng lắm chỉ là thừa dịp nàng không có ở đây, phạt cung nhân chính điện quỳ nửa canh giờ mà thôi.

Dĩ nhiên nếu không phải hắn muốn đưa chó vào nên đánh một vòng qua Trang phủ rồi vội vã trở về cung thì thời gian bọn họ quỳ còn dài hơn.

Trong lời nói của hắn có mười phần chê bai, chắc hắn cũng giống Trần Ngọc Thấm, đem việc nông gia ruộng vườn quy thành nước lũ và thú phá hoại.

Nàng hừ một tiếng: “Nếu hoàng thượng không coi trọng thì thực phẩm trồng được cũng không cho người ăn.”

Nói như vậy há chẳng phải hắn sẽ không được ăn món ngon từ phòng bếp của nàng?

Vậy sao được?

Hắn vội vã phản bác: “Ai chê? Trẫm nói rõ là Hân quý nhân, nàng lôi kéo liên lụy tới trẫm làm gì?”

Quả nhiên không hổ là cẩu hoàng đế, vì miếng ăn vào miệng ngay cả ái phi được cưng chiều nhất cũng có thể bán đi không chút do dự.

Hân quý nhân sau khi bị nàng dũa gần đây cũng rất khôn khéo, lại còn đưa huyết yến tổ yến băng huyết cho nàng, Trang Minh Tâm cũng không tiện tố cáo người ta.

Nàng liền chuyển chủ đề đi chỗ khác.

Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, thấy mặt trời còn chưa lên đến đỉnh, hiện tại vẫn còn chưa tới giờ ngọ thiện, vì vậy nghi ngờ hỏi: “Tại sao hoàng thượng lại tới giờ này?”

Thật ra thì không có gì là đột ngột.

Đêm hôm qua hắn ăn chay một đêm, hôm nay nhất định phải tìm gì đó bù lại, vừa đúng lúc mấy ngày nay hắn hay tự phát hỏa với chính mình, cho nên tỷ lệ lật bảng của nàng hôm nay cao từ chín phần hất lên.

Dục Cảnh đế liếc mắt nhìn nàng, nói bằng giọng mờ ám: “Nàng nói trẫm tới làm gì?”

Hôm qua cào hết tim hết phổi hầu hạ Tĩnh phi qua một đêm, nếu không phải sáng nay còn phải vào triều sớm, còn phê duyệt tấu chương, chỉ sợ hắn đã chạy tới ngay từ sáng.

Lời này để người ta tiếp sao đây?

Nàng không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngây ngốc: “Thần thiếp cũng không phải con giun trong bụng hoàng thượng, có thể biết tâm tư của hoàng thượng sao?”

Giun đũa?

Nàng quả nhiên là không kiên nhẫn với bản thân hắn, biết rõ hắn thích sạch, ngày nào cũng mang mấy cái thứ bẩn này ra nói chuyện, để hắn ghét nàng đây mà.

Hừ, đương nhiên là hắn không mắc lừa!

Dục Cảnh đế khẽ nhếch khóe miệng, xít gần nàng thêm mấy phần, khẽ cười nói bên tai nàng: “Đương nhiên là tới làm nàng!”

Bình luận

Truyện đang đọc