Nếu như chỉ là đám cháy nho nhỏ thì cũng không đến nỗi cuống cuồng vội vàng đi báo cho Dục Cảnh đế, vậy nên có thể tưởng tượng được là thế lửa nhất định là không lạc quan.
Cho nên gia yến này không tiếp tục nổi nữa rồi.
Chúng tông thân cũng lo lắng nhà mình bị vạ lây, liên tục cáo lui không ngừng.
Dục Cảnh đế cũng bãi giá trở về Dưỡng Tâm điện, chờ chỉ huy sứ binh mã ngũ thành ti.
Trước đó Từ Ninh cung vẫn còn vô cùng náo nhiệt, nhưng chỉ trong một khắc mọi người đi hết chỉ còn lại ba vị chủ tử là Trịnh thái hậu, Liêu thái phi và Trang Minh Tâm.
Trang Minh Tâm thở dài, ba mươi tết đang rất tốt lành, gia yến kết thúc là đến lúc đón giao thừa, kết quả lại là như vậy, đừng nói đến trong cung, chỉ sợ là toàn kinh thành cũng đang nơm nớp lo sợ.
Dẫu sao thì trong kinh thành ở cổ đại đa phần đều là kiến trúc gỗ, một nhà mà bị lửa cháy là sẽ có đến mấy nhà gặp họa theo.
Mặc dù trong binh mã ngũ thành ti có đội cứu hỏa chuyên trách, nhưng cũng không có các phương tiện phòng cháy chữa cháy như ở hiện đại, chỉ có hai cách cứu hỏa thô sơ, một là lấy lấy thùng múc nước rồi hắt vào, hai là rắc bao tải đựng đất vào, ngoài ra chẳng phương pháp nào khác cả.
Điều may mắn duy nhất trong hôm nay đó là gió không lớn, độ khó của việc cứu hỏa sẽ dễ hơn đôi chút.
Nàng lệnh cung nhân quét dọn minh gian, cất hết bàn ghế đi, khôi phục nguyên trạng ban đầu, lúc này mới đi vào đông thứ gian.
Trịnh thái hậu ngồi trên noãn kháng, ánh mắt luôn nhìn về hướng phủ Sở vương, hiển nhiên là rất lo lắng.
Mà khẳng định là không phải đang lo lắng cho an nguy của mọi người trong phủ Sở vương, Sở vương là thúc thúc của Dục Cảnh đế, nhưng lại có sinh mẫu xuất thân thấp hèn, khi hoàng đế Cao Tông còn tại thế coi ông ta như một người trong suốt vậy, sau khi tiên đế lên ngôi cũng lười để ý tới ông ta, chỉ coi như là không có ông ta mà thôi.
Sau khi Dục Cảnh đế kế vị, tuy là không khắt khe với người thúc thúc này, nhưng cũng lười để ý tới ông ta như tiên đế vậy, bằng không thì vì sao những lão vương gia khác đều có thể tới tham gia gia yến, mà chỉ có một mình ông ta bị gạt ra ngoài?
Phủ Sở vương xưa nay cũng luôn hành động khiêm tốn, không có những chuyện lớn nào thỉnh thoảng lại lọt ra ngoài như những vương phủ khác.
Không ngờ không xảy ra chuyện thì thôi, nhưng một khi xảy ra thì lại là chuyện rất lớn.
Hôm nay Hàn Lâm Viện đang sửa “Khôn Nguyên đại điển” của hoàng đế Cao Tông, Dục Cảnh đế cũng không quá tôn kính với phụ hoàng của hắn, nhưng lại kính trọng có thừa đối với người tổ phụ luôn vô cùng yêu thương khi hắn còn nhỏ, nếu như bị hỏa hoạn phá hủy công sức năm sáu năm cực khổ lúc trước, hắn có thể sẽ lột da Sở vương ra mất.
Tuy đạo lý là như vậy, nhưng thấy Trịnh thái hậu lo lắng như thế, Trang Minh Tâm vẫn phải trấn an một câu: “Thái hậu nương nương đừng quá lo lắng, hôm nay gió không quá lớn, binh mã ngũ thành ti cũng thường hay cứu hỏa, chắc hẳn là sẽ có thể khống chế được.”
Trịnh thái hậu thở dài nói: “Chỉ mong là như vậy thôi.”
Liêu thái phi cũng thở dài theo: “Bất luận là có khống chế được hay không thì vẫn đều cần thiết phải giải tán bách tính, nhưng hôm nay lại đúng dịp giao thừa, vốn dĩ nên toàn gia đoàn viên hoan hỉ vui mừng đón năm mới, bây giờ lại phải uống gió ở bên ngoài, thật là tạo nghiệt mà!”
“Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác.” Trang Minh Tâm bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Dừng lại một chút, nàng lại góp ý kiến với ý đồ riêng nói: “Chỉ là rốt cuộc thì bách tính cũng vô tội, nếu như không bồi thường một chút cho bọn họ, chỉ sợ sẽ có những lời oán thán. Mà bồi thường này thì phủ Sở vương nên bỏ ra, dẫu sao cũng là chuyện từ trong phủ bọn họ mà ra, nhưng cũng không biết là phủ Sở vương bị cháy như thế nào, nếu như cháy không quá nghiêm trọng thì cũng thôi đi, còn nếu như mà cháy rụi hết, tiền bạc để tu sửa lại toàn bộ vương phủ cũng đã không đủ rồi, nào có còn dư để bồi thường cho bách tính chứ?”
Trịnh thái hậu giương mắt nhìn nàng một cái, ngược lại cũng không nói câu nào về chuyện nữ nhân tham gia vào chuyện triều chính, chỉ nhàn nhạt nói: “Lời này của ngươi vẫn nên nói với hoàng thượng, còn nói với ai gia thì vô dụng thôi.”
Hành động này có thể thu mua lòng người giúp hoàng thất, nhưng Uyển phi này lại có chút hơi khác người, bà ta cũng chỉ coi như là không hiểu gì.
Chẳng qua là không phải do phủ Sở vương bỏ ra, mà là do hộ bộ bỏ ra, xưa nay hộ bộ lại luôn thích than nghèo, không thể không nói những lời sắc bén với hoàng đế được.
Con hồ ly giảo hoạt Uyển phi này, không nói với hoàng đế mà lại chạy tới nói với bà ta, chỉ sợ là muốn bà ta phải ra mặt.
Dẫu sao thì hộ bộ có thể bác bỏ ý kiến của hoàng đế, nhưng lại không tiện ngăn cản thái hậu từ bi ăn chay niệm phật đồng tình với bách tính, nếu không thì danh tiếng quan thanh liêm của người đó coi như mất rồi.
Trang Minh Tâm cười hì hì nói: “Hoàng thượng tuổi tác còn nhỏ, gặp chuyện sẽ rất dễ hấp tấp, nếu như mà nói chuyện này cho hoàng thượng, chỉ sợ lại không phải là san sẻ với hoàng thượng, mà là thành ra làm hắn ngột ngạt thêm. Cuối cùng vẫn là thái hậu nương nương trầm ổn bình tĩnh, thần thiếp có chuyện mà lại không đi nói với thái hậu nương nương, vậy còn có thể nói với ai khác sao? Có người nào có thể đáng tin cậy hơn nương nương nữa chứ?”
“Ngươi lại đi tâng bốc ai gia rồi.” Trịnh thái hậu hừ một tiếng, nhưng trong lòng cũng có chút vui mừng, nàng vòng vo tính toán bà ta, nói đến cùng không phải là vì nhi tử của bà ta sao? Chỉ cần nhi tử tốt, bà ta vất vả một chút thì có sao đâu chứ?
Sau đó lại âm thầm thở dài một hơi.
Bà ta vốn dĩ tưởng rằng Trang Tĩnh Uyển là người thông minh nhất trong số những quý nữ thế gia ở kinh thành, ai ngờ muội muội Trang Minh Tâm nổi tiếng nhờ nghiệm thi xử án này lại còn lợi hại hơn mấy phần.
Không sai, trải qua một phen dò xét Trang Tĩnh Uyển lúc gia yến ban nãy, đã xác nhận được Uyển phi chính là Trang Minh Tâm.
Còn nguyên nhân chuyện thay mận đổi đào này thì bà ta cũng đã đoán được, nhất định là Liêu Thanh Quân và Trang Tĩnh Uyển tự định chung thân, khi Trang gia biết được tin tức thì đã chẳng còn cách nào vãn hồi, không thể làm gì khác hơn là kêu Trang Minh Tâm vào cung thay thế Trang Tĩnh Uyển.
Nếu như người mà Trang Tĩnh Uyển tự định chung thân không phải là Liêu Thanh Quân con trai của đại trưởng công chúa An Nam, là ngoại tôn của bà ta, mà là người nào đó khác thì bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho đâu.
Bây giờ cũng chỉ có thể giả bộ không biết gì.
Nếu không khi làm rùm beng lên, không những đại trưởng công chúa An Nam bị mất mặt mà hoàng đế càng mất mặt hơn, dầu gì thì chuyện bị biểu đệ cắm sừng cũng không phải là chuyện vẻ vang gì cho cam.
Nghĩ tới đây, trên mặt bà ta bỗng chốc cứng đờ.
Năm nay hoàng đế phạm vào sát tinh gì vậy, lại bị cắm sừng liên tiếp!
Xem ra là không thể chỉ làm bộ làm tịch đọc mấy quyển kinh thư được, rảnh rỗi phải đích thân đi Từ An tự thắp hương bái phật, quyên chút tiền nhang khói, rồi lại cầu một cái phù chuyển vận mới được.
Lại nghĩ tới người gọi là Tĩnh phi này, nếu đem so sánh với Trang Minh Tâm, bất luận là tướng mạo hay là tính cách lại đều như bùn nhão vậy, thật là làm cho người ta phải sốt ruột mà.
Còn đang suy nghĩ miên man thì lại nghe Trang Minh Tâm cười nói: “Vậy cũng phải có phần thật trong đó mới được, nếu đổi lại là người khác, cho dù lưỡi thần thiếp có sáng như hoa sen thì cũng không thể khen tuyệt đối đến như vậy được, nếu không thì chẳng phải là bị coi thành châm biếm rồi sao?”
Trịnh thái hậu hồi thần, lộ ra vẻ bất đắc dĩ cười nói: “Thật là chẳng có cách nào với người cả. Thôi vậy, người đã nghĩ được kế này cho ai gia, vậy ai gia nhận là được rồi.”
Trang Minh Tâm lộ ra một nụ cười khoa trương, quay ra bên ngoài kêu Quỳnh Phương một tiếng, Quỳnh Phương nhanh chóng vén rèm đi vào, ôm một cái hộp gỗ trong ngực.
Nàng ta để hộp gỗ lên kháng trác bên cạnh Trịnh thái hậu, mở nắp hộp ra.
Trang Minh Tâm cười nói: “Thần thiếp há có thể để cho thái hậu nương nương làm không công được? Đây là quà cảm ơn thần thiếp tặng thái hậu nương nương thay cho hoàng thượng.”
Trịnh thái hậu “A” một tiếng, đưa tay lấy ra một quân mạt chược trong hộp, thấy được khắc chìm hai chữ “Tám vạn” ở một bên, lại còn được sơn màu đỏ lên nữa, cảm giác nhẵn nhụi, bóng loáng, lành lạnh, giống như là làm từ ngà voi vậy.
Bà ta cười nói: “Đây chính là mạt chược sao?”
Trịnh thái hậu cũng có nghe chút chút về chuyện Trang Minh Tâm thường xuyên mời Hân quý nhân, Hòa quý nhân và Dụ quý nhân tới chơi mạt chược.
“Đúng vậy.” Trang Minh Tâm gật đầu, nói với vẻ hơi tiếc nuối: “Vốn dĩ thần thiếp muốn hôm nay sẽ hiến tặng mạt chược ngà voi cho thái hậu nương nương, khi đón giao thừa thì hoàng thượng sẽ cùng đánh mạt chược với thái hậu nương nương và thái phi nương nương suốt một đêm, ai ngờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy phá hỏng tâm trạng, sợ là không thể nữa rồi.”
Dù là có dập tắt được lửa thì chỉ sợ cũng sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng, cho dù còn có tâm trạng để chơi đùa đi chăng nữa thì cũng phải kiêng kỵ bị đồn đại.
Liêu thái phi cười nói: “Hôm khác chơi cũng giống nhau, vẫn còn lâu mới hết năm mà.”
Qua tết nguyên tiêu mười lăm tháng giêng mới tính là hết năm, còn có khoảng nửa tháng nữa mà, cho dù có phải tiếp kiến những mệnh phụ bên ngoài đi nữa thì cùng lắm chỉ mất có một hai ngày, còn rất nhiều thời gian để vui chơi.
…
Tuy không tiện để ăn mừng, nhưng vẫn phải đón giao thừa.
Những phi tần khác dĩ nhiên là đón giao thừa trong cung của mình, nhưng Trang Minh Tâm lại phải ở Từ Ninh cung để hầu hạ Trịnh thái hậu.
Nói là hầu hạ, nhưng hoàn toàn không cần nàng phải làm gì cả, chỉ cần ngồi trên ghế uống trà, ăn điểm tâm, nói chuyện với Trịnh thái hậu và Liêu thái phi là được rồi.
Giờ tuất hai khắc Dục Cảnh đế tới.
Hắn cầm chung trà bên cạnh Trang Minh Tâm lên, “Ực ực ực” uống mấy ngụm, thỏa mãn thở phào một hơi xong, rồi mới lên tiếng: “Lửa đã được dập tắt rồi, đốt cháy khoảng một con đường, Diêu Toàn điều hơn một ngàn người từ binh mã ngũ thành ti, khó khăn lắm mới dập tắt được.”
Trang Minh Tâm lặng lẽ liếc hắn ở góc mà Trịnh thái hậu và Liêu thái phi không nhìn thấy được, khát thì nói một tiếng là sẽ tự có cung nhân dâng trà lên, dùng chung một chung trà với nàng làm gì? Để cho Trịnh thái hậu nhìn thấy thì thành ra thể thống gì nữa? Chỉ sợ là lại nhớ ghi thêm nàng một tội nữa rồi.
Trịnh thái hậu tự nhiên nhìn vào trong mắt, bà ta cũng chẳng phải là chưa từng trải qua thời tuổi trẻ, chẳng lẽ lại không biết được những tâm tư ngọt ngấy này của tuổi trẻ sao?
Bà ta cũng chẳng phải là cây gậy gỗ đánh uyên ương, để ý tới những thứ này làm gì?
Cho nên bà ta chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ làm như không thấy, chỉ ân cần nói: “Có thương vong gì không?”
Dục Cảnh đế dừng lại một chút, thở dài nói: “Sở vương thúc ngược lại khá tốt, chỉ là bị kinh sợ đôi chút thôi, thái y đã kê phương thuốc an thần rồi, uống mấy thang là sẽ không sao. Chỉ là hoàng huynh thế tử uống nhiều rượu, chạy tới thư phòng đã lâu không được sử dụng để nghỉ ngơi, lúc mọi người trong phủ chạy thoát thân, hoàn toàn không tìm được hắn ta, cho nên…”
“Vậy…” Trịnh thái hậu kinh hãi.
Liêu thái phi không hiểu nói: “Đường đường là thế tử vương phủ mà bên người lại hoàn toàn không có một ai đi theo hầu sao? Phàm là có một gã sai vặt, đầy tớ nào đi theo thì cũng sẽ không đến nỗi mà cứ bị thiêu chết như vậy chứ?”
Dục Cảnh đế lắc lắc đầu: “Diêu Toàn bận rộn chỉ huy người dập lửa, lại phải cho người giúp giải tán những bách tính đang chạy thoát thân, bận đến hận không thể phân thân nên cũng chẳng còn cách nào khác, nội tình cụ thể như thế nào thì hắn ta cũng không nói rõ hết được.”
Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Bây giờ đêm đã khuya nên không đi qua đi lại nữa, sáng sớm ngày mai trẫm sẽ phái người đi thăm dò.”
Nếu chỉ có phủ Sở vương bị cháy, phủ Sở vương tình nguyện tra thì hắn sẽ lập tức phái Cẩm Y Vệ qua đó điều tra, không muốn tra thì hắn cũng chẳng thèm để ý, dù sao chi phí tu sửa vương phủ cũng là bọn họ tự bỏ ra, thích đốt thì cứ đốt đi.
Nhưng mà không chỉ có mỗi mình phủ Sở vương bị thiêu rụi, mà còn liên lụy đến những nhà trên cả con phố đó nữa, những ngôi nhà này đều là nhà của người làm quan, trong đó còn có vương phủ của Tần vương thúc, là huynh đệ cùng một mẫu với phụ hoàng của hắn nữa, nếu như không tra rõ chân tướng thì không có cách nào để ăn nói.
Gay go hơn là sau khi xây lại thì chi phí là do ai trả đây? Phủ Sở vương thì hiển nhiên là không thể nào lấy ra nhiều bạc như vậy rồi, nếu như là lấy từ quốc khố, tất nhiên hộ bộ sẽ phản đối, chỉ sợ là sẽ có tranh cãi.
Đúng là vừa nghĩ đến là nhức đầu.
Trịnh thái hậu thấy hắn cau mày, dáng vẻ vô cùng phiền não, bà ta cười nói: “Hoàng đế đang rầu rĩ vì chuyện chi phí xây dựng lại sau chuyện này hả?”
Không đợi Dục Cảnh đế trả lời, bà ta đã tự mình nói: “Đây là chuyện mà hoàng thượng phải lo nghĩ, không liên quan gì đến ai gia, nhưng mà ai gia ăn chay niệm phật lâu, không thể nào nhìn nổi cảnh dân chúng phải chịu khổ, ăn tết mà lại phải kéo cả nhà chạy thoát thân, đứng trong gió rét mấy giờ liền, tuy nhà ở không bị dính líu gì, nhưng người đã chịu khổ rồi, há lại không có lời giải thích sao? Ngày mai truyền ý chỉ của ai gia, kêu hộ bộ cho mỗi hộ mười lượng bạc để an ủi bọn họ.”
Mỗi hộ mười lượng, nhà ở trên những con phố lân cận, nhiều nhất cũng sẽ phải tốn đến một ngàn hai trăm lượng, so với chi phí mấy chục ngàn chi phí xây lại vương phủ, đúng thật là chẳng thấm vào đâu cả.
Hộ bộ dù có như thế nào cũng sẽ không vì chuyện tiền bạc này mà làm thái hậu mất mặt.
Dục Cảnh đế vội nói: “Mẫu hậu lòng dạ bồ tát, hộ bộ mà dám không vâng lệnh, nhi tử nhất định sẽ trị tội bọn họ.”
Trang Minh Tâm cười chen miệng vào: “Ngày tết mà lại nói trị tội với không trị tội, đây vốn dĩ là ý tốt của thái hậu nương nương, nếu như hộ bộ có chỗ khó xử thì cứ kêu hộ bộ thượng thư và tả, hữu thị lang đích thân tới gặp thái hậu nương nương, rồi giải thích với thái hậu nương nương cũng được.”
Trịnh thái hậu bây giờ đã an hưởng tôn vinh, không quan tâm đến chuyện của tiền triều, nhưng uy danh trước kia của bà ta thì vẫn còn đó, mấy vị đại nhân ở hộ bộ cũng chẳng dám chạy đến bên cạnh Trịnh thái hậu mà giở thói ngang ngược.
Liêu thái phi bật cười “Phụt” một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh thái hậu, cười nói: “Đứa nhỏ Uyển phi này, thật là đủ ranh mãnh.”
Trong lòng lại Trịnh thái hậu cảm thấy vô cùng thoải mái, giải thích theo những lời trong thoại bản thì chính là tuy bà ta không còn trên giang hồ nữa, nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết lưu truyền, làm sao mà bà ta không đắc ý cho được?
Mấy câu trước thì còn ngươi tới ta đi, cũng có mấy lời có thể trò chuyện, nhưng cho dù có nói chuyện gì đi chăng nữa thì nói hơn một giờ cũng không khỏi có chút mệt mỏi.
Vì vậy biến thành câu được câu chăng.
Khó khăn lắm mới chống chọi được tới giờ tý, Trang Minh Tâm tuy mắt vẫn mở, nhưng hồn đã sớm mê mang rồi, nhanh chóng cáo lui không ngừng.
Dục Cảnh đế rời đi cùng nàng, dùng ngự liễn đưa nàng về cung Chúng Túy, sau đó tự mình đi Dưỡng Tâm điện để tế thần.
Trang Minh Tâm quay về Chung Túy cung, sau khi rửa sạch hết son phấn trên mặt, ngay cả lễ mà đại trưởng công chúa An Ninh đưa tới cũng không thèm nhìn đã trực tiếp nhào lên giường ở đông tiếu gian ngủ mê man.
Chỉ là vừa mới ngủ không được bao lâu thì bên ngoài lại vàng lên những tiếng pháo hoa đùng đùng.
Giống như là tiếng đốt dây dẫn lửa, tiếng pháo dần dần vang dội, rất nhanh đã nổ vang liên hồi.
Chỉ là nàng quả thực vô cùng buồn ngủ, tuy là bị đánh thức, nhưng cũng chỉ trong chốc lát đã ngủ lại lần nữa.
Nửa đêm đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy cơ thể ngã vào trong một lồng ngực ấm áp.
Khí tức quen thuộc của người sau lưng, làm cho nàng lập tức nhận ra là Dục Cảnh đế, nàng mơ mơ màng màng nói: “Tại sao không ở Càn Thanh cung nghỉ ngơi đi, hơn nửa đêm còn chạy tới đây, không sợ gặp phải thứ gì sao?”
Kiếp trước, trong đêm ba mươi, tuy phụ thân mẫu thân không cho phép nàng ra khỏi cửa, nói là sẽ có thần tiên đi lại, lỡ như mà đụng phải bọn họ, nhẹ thì bệnh nặng một trận, còn nặng thì khó giữ được mạng nhỏ.
Dục Cảnh đế kéo nàng vào trong ngực, hừ nói: “Trẫm là chân long thiên tử, chỉ có bọn họ đụng vào trẫm chứ không có trẫm đụng vào…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Trang Minh Tâm bịt miệng lại.
Nàng tức giận nói: “Không được nói về những thứ ma quái này nữa.”
Dục Cảnh đế hôn lên lòng bàn tay nàng một cái, cười nói: “Được được, trẫm nghe ái phi, không nói.”
Trang Minh Tâm hài lòng, vòng tay ôm ngực hắn, nói: “Mau ngủ đi, ngày mai người còn phải tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan nữa đó.”
…
Ngày hôm sau còn chưa sáng hẳn, Trang Minh Tâm đã bị Quỳnh Phương gọi dậy, bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng Dục Cảnh đế nữa.
Ngủ chưa đủ, dưới mắt nàng hiện lên quầng thâm đen, phải bôi một lớp phấn hoa nhài tím dày hơn ngày thường, lúc này mới có thể khó khăn che kín được.
Sau khi dùng bữa sáng xong, nàng ngồi kiệu đi đến Từ Ninh cung.
Buổi sáng hôm nay các mệnh phụ sẽ vào cung để chúc mừng.
Những phi tần như các nàng cũng được coi là ở bên trong mệnh phụ, cho nên toàn bộ phi tần đều phải đến đông đủ, sau đó cùng nhau đập dầu chúc tết Trịnh thái hậu.
Trịnh thái hậu khen thưởng, mỗi người một hà bao, bên trong có một đôi nén vàng và bạc.
Tuy không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đây chính là thứ đại diện cho may mắn.
Sau đó là các tông thân đi vào chúc mừng.
Bởi vì chuyện phủ Sở vương bị cháy, những người của phủ Sở vương và phủ Tần vương ai ai cũng đều rất nhếch nhác, còn không mặc cả triều phục, chẳng biết là mặc những bộ xiêm áo mượn từ đâu mà không hề vừa người, thê thảm đến không nỡ nhìn.
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, đây rõ ràng là giả bộ.
Có vương phủ nào mà không có mấy biệt viện, thôn trang chứ, chẳng lẽ là trong mấy biệt viện, thôn trang lại không dự trữ sẵn xiêm áo để chủ nhân thay hả? Làm sao lại đến nỗi không tìm nổi một bộ xiêm áo vừa người chứ?
Tần vương phi cầm khăn lau nước mắt, khóc lóc kể lể với Trịnh thái hậu: “Tẩu tử, người phải làm chủ cho chúng ta đó, năm mới mà lại gặp tai bay vạ gió như vậy, đốt hết sạch bao nhiêu của cải tích cóp nhiều năm, vậy thì từ nay về sau bảo chúng ta làm sao mà sống đây?”
Tiên đế và Tần vương là cùng chung một mẫu, sau khi kế vị cũng rất quan tâm đến người đệ đệ Tần vương này, cho nên Tần vương nhà lớn, nhiều của cải, là người giàu có nhất trong số tất cả các vương gia, không thể nào không lấy ra nổi tiền để trùng tu lại phủ Tần vương.
Nhưng có thể lấy ra một chuyện, còn có tình nguyện lấy ra hay không thì lại là một chuyện khác.
Không đợi Trịnh thái hậu mở miệng, thế tử phi Sở vương đã quỳ “Phịch” một tiếng xuống bên cạnh Trịnh thái hậu, khóc lóc nói: “Thái hậu nương nương, thế tử gia chết một cách kỳ lạ, xin thái hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp…”
“Xem đứa nhỏ này, có lời gì thì cứ từ từ nói, tại sao lại khóc lóc đầy mặt thế kia?” Trịnh thái hậu kêu Trương ma ma dẫn thế tử phi Sở vương đi, trên danh nghĩa là rửa mặt chỉnh trang lại cho nàng ta, thực ra là để tránh mọi người, chờ lát nữa sẽ hỏi kỹ càng.
Sau đó bà ta nói với Tần vương phi: “Đệ muội chớ vội, hôm nay tất cả các nha môn đều phong ấn rồi, nếu muốn có lời giải đáp cho chuyện hỏa hoạn này thì chỉ sợ cũng phải đợi đến mười sáu tháng giêng, sau khi nha môn khai ấn thì mới được.”
Huống hồ đây vốn dĩ cũng là chuyện mà hoàng đế và các đại thần phải thương nghị, nói với bà ta cũng vô dụng.
Tần vương phi nghe những lời này, lại nghĩ đến những lời nói của thế tử phi sở vương ban nãy, trong lòng dù biết là trong chuyện này sợ là có kỳ lạ, nhưng cũng không dây dưa nữa, nói: “Dạ, ta nghe theo tẩu tử.”
Trịnh thái hậu muốn nói chuyện với thế tử phi Sở vương, khách sáo mấy câu với mấy mệnh phục rồi đuổi mọi người về.
Chỉ chừa lại Liêu thái phi và Trang Minh Tâm trong phòng.
Sau đó bà ta cho người mời thế tử phi Sở vương vào.
Bà ta lạnh lùng nói: “Thế tử không phải là bị thiêu chết hả? Tại sao cái chết lại kỳ lạ? Ngươi cẩn thận nói lại xem.”
Thế tử phi Sở vương gạt lệ nói: “Thế tử gia uống nhiều rượu, lại đột nhiên nhớ tới trưởng tử Phong Ca mất sớm của thần thiếp, cho nên không cho phép ai đi theo cả, tự mình đi đến thư phòng của Phong Ca… Thế tử gia xảy ra chuyện, thần thiếp vốn tưởng chỉ là bất ngờ, cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng khi tiểu nha hoàn của thần thiếp nô đùa với Tiểu Vinh Ca là tôn tử của nhị thúc, đã tình cờ nghe được nó nói một câu, cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng, báo lại với thần thiếp, lúc đó thần thiếp mới bắt đầu có nghi ngờ.”
Trịnh thái hậu hỏi: “Nói cái gì? Mau nói ra.”
Thầm mắng thế tử phi Sở vương thật là tốn thời gian, nói một nửa, giữ lại một nửa, cắt chương còn tốt hơn cả những tiên sinh kể chuyện.
Thế tử phi Sở vương vội nói: “Tiểu Vinh Ca nói hôm qua tổ phụ không chịu chơi trò nâng lên cao với nó, vội vã đi đến góc tây nam, nó không cam lòng nên len lén đi theo, thấy tổ phụ vào thư phòng của đại bá… Nghĩ đến nhũ mẫu nói với nó là trong thư phòng của đại bá có ma, không dám đi theo vào, sợ hãi chạy về.”
Trịnh thái hậu yên lặng chốc lát, nhướng mày nói: “Ý ngươi nói là cái chết của thế tử có liên quan đến tiểu thúc tử của ngươi? Là hắn ta hại chết thế tử, sao đó lại đốt lửa hủy xác, xóa sạch dấu vết?”
Nói xong, không đợi thế tử phi Sở vương trả lời, bà ta đã bật cười: “Hắn ta mưu đồ chuyện gì chứ? Ngươi và thế tử có nhi tử, cũng có tôn tử, cho dù hắn ta có hại chết thế tử thì tước vị phủ Sở vương cũng chẳng thể rơi lên đầu hắn ta được.”
Thế tử phi Sở vương ra vẻ thông thạo nói: “Tuy đạo lý là như vậy, nhưng nhị thúc lại đi đến thư phòng của Phong Ca, sau chuyện này thiếp đã hỏi hắn ta, hắn ta lại chối bỏ, nói Tiểu Vinh Ca còn nhỏ nên nói bậy bạ… Nếu như quả thật là không liên quan đến hắn ta, vậy vì sao lại phải chối bỏ chuyện đi đến thư phòng của Phong Ca?”
Trịnh thái hậu nhíu mày lại, sau đó nhìn về phía Trang Minh Tâm, hỏi: “Uyển phi thấy thế nào?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Thái hậu nương nương hỏi thần thiếp cũng chẳng có tác dụng gì, chưa khám xét hiện trường hỏa hoạn và khám nghiệm thi thể người chết thì thần thiếp không dám nói bậy?”
Dừng lại một chút, nàng lại nhìn về phía thế tử phi Sở vương, nói: “Khám xét hiện trường hỏa hoạn thì dễ rồi, nhưng nếu như muốn khám nghiệm thi thể của thế tử gia, sợ là chỉ mình thế tử phi nói thì không được, còn phải có sự đồng ý của Sở vương và Sở vương phi mới được. Nếu chuyện này quả thật có liên quan đến nhị gia của quý phủ, Sở vương và Sở vương phi chỉ sợ là sẽ không đồng ý nghiệm thi đâu.”
Sở vương và Sở vương phi tổng cộng có hai nhi tử, một người đã mất, không thể lại mất thêm một người nữa được.
Cuối cùng thì thế tử phi Sở vương cũng có chút ngớ người, đáng ra là không nên hỏi tiểu thúc để rồi bứt dây động rừng, bằng không thì cứ nói dối là có người hầu giở trò, nói không chừng là có thể lừa Sở vương và Sở vương phi đồng ý nghiệm thi.
Đây cũng là nguyên nhân hôm nay nàng ta đến chỗ Trịnh thái hậu để cầu xin, nếu như Trịnh thái hậu mà lên tiếng, Sở vương và Sở vương phi có không đồng ý nghiệm thi cũng sẽ không được.
Trịnh thái hậu gật đầu nói: “Uyển phi nói có lý, tuy người là chính thê của thế tử, nhưng trên hắn ta vẫn còn có phụ mẫu khỏe mạnh, nếu muốn nghiệm thì thì tất nhiên là bọn họ phải đồng ý mới được.”
Thế tử phi Sở vương thấy Trịnh thái hậu không chịu làm chủ cho nàng ta, không thể làm gì khác hơn là nói rõ: “Vương gia và vương phi vì thương con nên nóng lòng, không muốn thi thể của thế tử bị tổn hại, nhưng so với việc thi thể bị tổn hại thì việc tra rõ chân tướng tướng tránh cho chết không nhắm mắt quan trọng hơn. Thần thiếp khẩn cầu thái hậu nương nương làm chủ cho thần thiếp, nếu có người lên tiếng, vương gia và vương phi không đồng ý cũng không được.”
Trịnh thái hậu bật cười: “Đứa nhỏ nhà ngươi này, đúng là quá ngây thơ rồi, chuyện này cũng chẳng phải là quốc sự, mà là chuyện nhà của phủ Sở vương, ai gia nào dám nhúng tay vào chuyện nhà của phủ Sở Vương?”
Thế tử phi Sở vương uể oải nằm trên đất, gào khóc nói: “Chẳng lẽ thế tử gia cứ chết oan như vậy sao?”
Trang Minh Tâm có chút không đành, khuyên nhủ: “Không bằng thế tử phi trở về đặc biệt khuyên nhủ Sở vương và Sở vương phi một phen xem sao, có thể là khi bọn họ nhìn thấy thế tử phi một lòng muốn minh oan cho thế tử gia mà sẽ đồng ý nghiệm thi không chừng.”
Dẫu sao thì còn phải dựa vào Uyển phi tới nghiệm thi, cho nên thế tử phi Sở vương tuy không đồng ý với cách nói của nàng, nhưng vẫn hòa nhã nói cảm ơn: “Đa tạ Uyển phi nương nương nhắc nhở, ta sẽ thử một chút.”
Trịnh thái hậu thấy vậy thì nói tiễn khách: “Trong phủ các ngươi bị thiêu rụi như vậy, lại có nhiều chuyện cần phải thu xếp, chắc hẳn có rất nhiều chuyện chờ ngươi về để lo liệu, ai gia cũng không giữ ngươi lại lâu nữa, ngươi về đi.”
Thế tử phi Sở vương không thể làm gì khác hơn là cáo lui.
Sau khi đưa thế tử phi Sở vương đi, Trịnh thái hậu nhìn Trang Minh Tâm, hỏi lần nữa: “Ngươi thấy thế nào?”
Trang Minh Tâm cười nói: “Trẻ nhỏ nói năng không kiêng dè gì, chỉ sợ những lời Tiểu Vinh Ca nói là sự thật.”
Thật ra trong lòng Trịnh thái hậu cũng đã nhận định là chuyện này có điểm đáng nghi rồi, nhưng đúng như những lời bà ta nói ban nãy, đây là chuyện nhà của phủ Sở vương, bà ta quả thực là không tiện can thiệp vào.
Trang Minh Tâm mặt đầy thâm ý cười nói: “Là chuyện nhà của phủ Sở vương, nhưng cũng không phải hoàn toàn là chuyện nhà của phủ Sở vương. Chỗ hoàng thượng còn đang kêu Cẩm Y Vệ điều tra nguyên nhân hỏa hoạn nữa mà, có lẽ sẽ có thể tra được dấu vết gì đó còn chưa biết chừng.”
Nếu không thể làm trực tiếp thì đi đường vòng vậy.
“Ngươi nói đúng, là ai gia mờ mắt rồi.” Trịnh thái hậu bừng tỉnh hiểu ra, tuy không thể nghiệm thi, nhưng Cẩm Y Vệ có thể điều tra, nếu như tra ra được căn nguyên hỏa hoạn có liên quan đến thế tử Sở vương, thì Sở vương và Sở vương phi căn bản là không có cách nào để cự tuyệt nghiệm thi cả.
Nếu không, há chẳng phải là nói lên bản thân có điểm đáng ngờ sao?