Bởi vì những mệnh phụ bên ngoài sau giờ ngọ mới có thể vào cung, Trang Minh Tâm ngủ chưa đủ, lại trở về Chung Túy cung để ngủ trưa, cho nên khéo léo từ chối bữa cơm Trịnh thái hậu ban cho.
Sau khi dùng xong bữa trưa, nàng đang đi bộ tiêu thực trong đông thứ gian, đột nhiên bên ngoài lại truyền tới giọng nói bén nhọn của thái giám: “Thánh chỉ đến!”
Trang Minh Tâm lấy làm kinh hãi, vội vàng đi ra ngoài nghênh tiếp thánh chỉ.
Vừa mới tới minh gian thì đã thấy chưởng viện của Hàn Lâm viện, đại học sĩ Đỗ Tử Ninh của Văn Uyên các và Hàn Lang tả thị lang lễ bộ một trước một sau đi tới.
Sau khi nhìn thấy nàng, đồng loạt khom người chắp tay: “Thần Đỗ Tử Ninh, thần Hàn Lang ra mắt gia quý phi nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Trang Minh Tâm: “…”
Biết Dục Cảnh đế gần đây sẽ đồng ý đổi sắc phong quý phi cho nàng, nhưng không ngờ hắn lại gấp gáp như vậy, mới mùng một đầu năm mà đã cho người đến ban chỉ thôi.
Những vị phi tần khác dù có tấn thăng thì đều do thái giám tổng quản đại nội Cao Xảo tới ban chỉ là đủ rồi, nhưng tứ phi thì lại không giống vậy.
Cần phải có hai vị trọng thần chia ra đảm nhiệm chính sử và phó sử, đi đến chỗ phi tần được tấn thăng để ban chỉ.
Đây chính là nguyên nhân mà Trang Minh Tâm nhìn thấy đại học sĩ Đỗ Tử Ninh của Văn Uyên các và tả thị lang Hàn Lang của lễ bộ trong cung của mình.
“Hai vị đại nhân không cần đa lễ.” Trang Minh Tâm cười một tiếng, nhanh chóng phân phó người bày hương án ra.
Sau khi sắp xết hết tất cả, lúc này nàng mới quỳ xuống.
Đại học sĩ Đỗ Tử Ninh của Văn Uyên các mở quyển trục màu vàng trong tay ra, cất cao giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Uyển phi Trang thị ôn lương hướng thiện, cần cù thục thận, trẫm khắc sâu trong lòng, đặc tiến phân vị quý phi, phong tước hiệu “Gia”, khâm thử.”
Trang Minh Tâm dập đầu một cái, miệng hô: “Thần thiếp tạ chủ long ân, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Sau đó đưa tay ra nhận lấy thánh chỉ, đưa cho Thôi Kiều, cũng nháy mắt với Quỳnh Phương.
Quỳnh Phương lặng lẽ lui xuống, một lát sau lấy ra hai hà bao tới.
Trang Minh Tâm kêu nàng ta phân cho Đỗ Tử Ninh và Hàn Lang mỗi người một bao, cười nói: “Làm phiền hai vị đại nhân đi chuyến này, cũng chẳng có gì đáng giá cả, cứ cho là một chút tiền thưởng đi.”
“Nương nương khách khí rồi.”
“Vi thần cung kính không bằng tuân lệnh.”
Bởi vì là thông lệ nên hai người cũng không từ chối, khách sáo một câu liền nhét vào trong tay áo.
Sau khi đưa hai người rời đi, chúng cung nhân rối rít chạy tới dập đầu chúc mừng: “Chúc mừng nương nương tấn thăng quý phi, quý phi nương nương cát tường an khang.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Đều có thưởng.”
Đợi sau khi phát đều tiền thưởng xong, nàng đuổi mọi người đi, chỉ để lại Tiểu Mãn, phân phó nói: “Đi hỏi thăm xem hoàng thượng nói như thế nào để thuyết phục triều thần đồng ý phong cho bổn cung phân vị quý phi.”
Tiểu Mãn cười nói: “Không cần nghe ngóng, mới vừa rồi đã có người báo lại cho nô tỳ rồi, nô tỳ đang muốn nói với nương nương đây.”
Trang Minh Tâm sa sầm mặt lại: “Vậy còn không mau nói?”
Tiểu Mãn vội nói: “Hôm nay sau khi hoàng thượng tiếp nhận các văn võ bá quan triều bái xong, gọi hơn mười vị đại thần đi đến Dưỡng Tâm điện với hắn.
Cho bọn họ nhìn phòng xi măng ở tây thứ gian, lại kêu người mang tới những khối xi măng và vũ khí đã khô, kêu mấy vị võ tướng đại nhân thử sự lợi hại của nó xem.
Mây vị võ tướng đại nhân cứ đập rồi lại chém mà cũng không thủng được, không làm gì được nó cả.
Lúc bấy giờ Vĩnh Xương Hậu lại khóc lên, không ngừng kêu “Thần tích”, nói nếu có thứ này thì biên ải sẽ được yên ổn rồi…”
Trang Minh Tâm: “…”
Vĩnh Xương Hậu Liêu Tấn nói câu này cũng quá là khoa trương rồi, chắc hẳn là trước đó Dục Cảnh đế cũng phải có chỉ thị để hát bè cho hắn đây mà.
Nhưng cho dù là không có chỉ thị thì Liêu Tấn coi như cũng là công công của thân “muội muội” Trang Tĩnh Uyển của nàng, cũng sẽ không làm trái ngược lại là được.
“Chỉ như vậy mà bọn họ liền không phản đối phong bổn cung làm quý phi nữa sao?” Trang Minh Tâm rõ ràng là không tin.
Tiểu Mãn cười nói: “Trên triều đường sao lại có thể không có luận điệu được chứ, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng sẽ có người nhảy ra phản đối, huống hồ là đại sự phong quý phi cho nương nương? Trần các lão và Trình các lão phản đối rất gay gắt, đáng tiếc là những võ tướng, huân quý lại không hề nhượng bộ, suýt chút nữa đã đánh những văn thần này tại chỗ thì không nói, lại còn tuyên bố muốn cho binh lính thủ hạ đến hoạt động chân tay ở cửa chính của nhà những văn thần này…”
Nói là hoạt động chân tay, thực ra là muốn dẫn binh bao vây nhà những văn thần này.
Trang Minh Tâm bật cười, cẩu hoàng đế đúng thật là biết khống chế lòng người, phơi bày ra tác dụng của xi măng trong quân sự, các võ tướng há lại không điên cuồng cho được?
Đánh giặc sẽ chết người, có nhà võ tướng nào mà chưa từng mất người thân trên chiến trường cơ chứ? Huống hồ, có ai lại không sợ chết sao?”
Hôm nay có “thần vật” xi măng có thể làm cho tường thanh đao thương bất nhập, chẳng lẽ các võ tướng lại không mừng rỡ như điên được sao?
Còn như làm ra xi măng rồi, từ nay về sau vẫn còn trông cậy vào Uyển phi nàng sẽ làm ra nhiều thứ tốt hơn, tất nhiên là phải có đi có lại, giúp nàng leo lên phân vị quý phi.
Tuy giữa các võ tướng sẽ có tranh đấu, nhưng lại ngay thẳng hơn nhiều những văn thần lục đục, lập bang kết phái với nhau kia.
Mắt nhìn thấy văn thần là võ tướng đã muốn đánh nhau ngay lập tức rồi, Dục Cảnh đế lại đứng ra ba phải, đánh mỗi bên năm đại bản, ổn định lại rắc rối, vậy coi như là xong chuyện.
Còn chuyện phong quý phi cho Trang Minh Tâm, dĩ nhiên là hợp lẽ rồi.
Trang Minh Tâm cười nói: “Xem ra phân vị quý phi này của bổn cung may mà được các võ tướng này hỗ trợ đó.”
Tiểu Mãn cười nói: “Bọn họ giúp nương nương cũng là việc nên làm, người làm ra xi măng, đã giúp bọn họ một việc lớn. Xây dựng tường thành không nói, nếu như quan đạo đổi thành đường xi măng, không chừng có thể rút ngắn một nửa thời gian vận chuyển quân nhu, quân dụng và lương thảo nữa đó, chuyện này là vô cùng quan trọng đối với việc đánh giặc.”
“Dùng binh quan trọng thần tốc mà.” Trang Minh Tâm cười nói.
Thật ra thì đối với văn thần mà nói, xi măng cũng có chỗ dùng rất quan trọng.
Tỷ như xây dựng đê đập, tuy là sửa xong không thể làm một mẻ khỏe cả đời được, nhưng cũng không cần phải tập trung lao dịch như hàng năm nữa, có thể giảm bớt rất nhiều nhân lực và tiền bạc. Hơn nữa, đê đập bằng xi măng có khả năng chống lũ tốt hơn bằng đất rất nhiều, có thể phòng ngừa thiên tai lũ lụt, giảm bớt thương vong nhân công rất hiệu quả.
Dù sao thì nàng cũng đã nói cho Dục Cảnh đế rồi, còn sau này hắn sẽ tự giao phó cho công bộ phụ trách, không cần nàng phải bận tâm nhiều.
…
Chung Túy cung đột nhiên có hai vị nam nhân ở bên ngoài tới, điện Đông, Tây Phối sớm đã bị kinh động rồi, cho nên sau khoảng thời gian chưa uống cạn một tuần trà mà Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn đã cùng nhau chạy tới.
Trình Hòa Mẫn mặt đầy hâm mộ nói: “Chúng ta là tiến cung cùng một ngày, nương nương cũng đã thăng lên quý phi rồi, vậy mà giờ tần thiếp vẫn còn là một quý nhân, thật đúng là so sánh làm người ta tức chết mà.”
Cùng là quý nhân, Trần Ngọc Thấm vào cung sớm hơn các nàng ba năm cảm giác bản thân bị châm chọc, lập tức liếc nhìn Trình Hòa Mẫn một cái, hừ nói: “Ngươi tới chúc mừng hay là tới để ghen tị hả?”
Bị Trần Ngọc Thấm nhắc nhở, Trình Hòa Mẫn bừng tỉnh hiểu ra, lập tức tiến lên phúc người với Trang Minh Tâm: “Chúc mừng Gia quý phi nương nương.”
Trần Ngọc Thấm cũng tiến lên một bước phúc người theo: “Chúc mừng nương nương tấn thăng quý phi.”
Trang Minh Tâm cười nói: “Đa tạ hai vị muội muội.”
Lại kêu Quỳnh Phương cho mỗi người một hà bao đựng một đôi nén vàng bạc trong đó.
Cũng may là lúc trước đã tính toán đến, đoán được là sẽ có một hồi như vậy nên đã kêu Quỳnh Phương dẫn theo mấy cung nữ làm nhiều hà bao, nếu không lúc này có thể phải luống cuống rồi.
Dẫu sao hôm nay trên dưới hậu cung phân vị của nàng cũng cao nhất, không chỉ có Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn tới chúc mừng, mà những phi tần khác cũng sẽ tới.
Người tới chúc mừng có thể đi tay không, nhưng nàng lại không thể không cho tiền thưởng.
Cũng may là phi tần hậu cung của Dục Cảnh đế cũng không coi là nhiều, cho dù toàn bộ đều tới thì cũng chỉ có hai mươi lăm người, tính tới tính lui thì cũng chỉ cần năm trăm năm mươi lượng bạc là đủ rồi.
Huống hồ còn có Trương đức phi và nàng không hợp nhau, còn có Tĩnh phi, Lương quý nhân và Ninh thường tại không thể nào ra ngoài.
Mà sự thật cũng đúng như nàng dự đoán, những phi tần ở cung Đông Lục rất nhanh đã nhận được tin tức, tới chúc mừng nàng.
Sau hơn nửa giờ thì phi tần ở Tây Lục cung cũng lục tục chạy tới.
Ngay cả Vệ hiền phi đang hoài thai cũng ngồi kiệu đi tới.
Dọa Trang Minh Tâm giật hết cả mình, vội vàng tiến lên đỡ nàng ta, tức giận nói: “Muội muội cũng quá là liều lĩnh rồi đó, ở xa như vậy chạy tới đây làm gì? Cho dù là có lòng chúc mừng ta thì phái công công Túc Hỉ hoặc là cô cô Túc An tới cũng được, cần gì phải làm khổ mình thế?”
Giữa các phi tần sẽ lấy phân vị cao thấp để bàn về tỷ muội, bây giờ nàng đã trở thành quý phi, dĩ nhiên Vệ hiền phi sẽ biến thành muội muội rồi.
Tứ phi theo thứ tự là quý thục đức hiền, lấy quý phi đứng đầu.
Nhưng ba phân vị sau thì chỉ có thể có một người, còn quý phi lại không quy định số lượng, thích phòng mấy người thì cứ phòng, hoàn toàn là theo ý thích của hoàng thượng.
Trừ phi là phong hậu, nếu không thì các triều thần sẽ không thể can thiệp vào chuyện thăng chức cho cung phi.
Mà sở dĩ chuyện phong quý phi cho nàng gây nên ầm ĩ trên tiền triều, là vì nàng là tôn nữ của nội các thủ phụ, vào cung vẫn chưa tới nửa năm mà đã thăng liền hai cấp, mà cũng chẳng hoài thai, quả thực là không hợp với lẽ thường.
Dĩ nhiên, bên trên đều là mượn cớ.
Chân tướng là tôn nữ của hai vị nội các thứ phụ đến nay vẫn chỉ là quý nhân, hai phái quan viên Trần, Trình sao có thể nhân nhượng chịu đựng tôn nữ của Trang Hi Thừa lấn át bọn họ quá nhiều được chứ? Tất nhiên là sẽ ra sức phản đối rồi.
Vệ hiền phi cười nói: “Tỷ tỷ vui mừng!”
Nàng ta nói vui mừng trước, lúc này mới cười nói: “Phái cung nhân tới chúc mừng không khỏi quá không thành tâm, làm sao so với ta đích thân tới được? Huống hồ hôm nay hình như thai của ta đã ổn định hơn nhiều rồi, ngẫu nhiên ra ngoài một lần cũng không có chuyện gì cả.”
Tuy là nói như vậy, nhưng Trang Minh Tâm vẫn thấp thỏm, vội vàng đỡ nàng ta vào đồng thứ gian.
Trong đông thứ gian còn có mấy vị phi tần đến chúc mừng đang ngồi đó, trong đó còn có Di tần trên mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện.
Thấy Trang Minh Tâm đỡ Vệ hiền phi đi tới, nàng ta “Chậc” một tiếng: “Đúng là quý phi nương nương mặt mũi lớn, ngay cả Vệ hiền phi đóng cửa dưỡng thai cũng vội vàng chạy tới chúc mừng.”
Vệ hiền phi ngồi lên đệm gấm trên noãn kháng ở phía tây, cười nói:”Quý phi nương nương dĩ nhiên là có mặt mũi nhất rồi, người ngoài mà muốn làm phiền bổn cung chỉ sợ là không thể được.”
Một câu nói đã làm cho Di tần trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nhưng Vệ hiền phi lại đang hoài thai, nàng ta không dám động đến.
Trang Minh Tâm sợ Di tần trình diễn võ thuật ở chỗ này của nàng, vội vàng cảnh cáo nói: “Di tần muội muội, tuy nói là hôm nay bổn cung tấn thăng phân vị, người hiếu kính bổn cung chút quà cũng là nên làm, nhưng da mặt bổn cung mỏng, không tiện lấy quá nhiều đồ của muội muội, cho nên muội muội vẫn nên dừng lại thì hơn.”
Di tần: “…”
Đồ vô lại, không dám tỷ thí thật với nàng ta, chơi ám chiêu thì cũng thôi đi, lại còn không thấy nhục, ngược lại còn cứ cho rằng là vinh quang, hở một chút là lại lôi chuyện gài bẫy lấy được đá quý ngự ban của nàng ta ra để nói, đúng là đáng ghét mà!
Từ quý nhân và Hạ tài nhân cũng ngồi ở bên dưới, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám dây vào chuyện này, rất sợ là trở thành chỗ trút giận của Di tần.
…
Thời gian một buổi trưa này Trang Minh Tâm đều dùng để xã giao với những phi tần tới chúc mừng, hoàn toàn không có cách nào ngủ bù.
Sau giờ ngọ lại chạy tới Từ Ninh cung.
Lúc đó là giờ thân chính khắc, trong đông thứ gian ở Từ Ninh cung đã có mấy vị cáo mệnh đang ngồi.
Trịnh thái hậu và Liêu thái phi đều không ở đây, phỏng chừng là dùng danh nghĩa lễ phật để tránh né rồi, đợi các cáo mệnh tới đủ rồi mới xuất hiện.
Trang Minh Tâm đi tới, tất cả đều đứng lên, hành lễ nói: “Thần thiếp thỉnh an Gia quý phi nương nương, nương nương cát tường an khang.”
“Chư vị phu nhân không cần đa lễ, mau đứng lên đi.” Trang Minh Tâm đưa tay lên một cái, xấu hổ cười nói: “Vừa mới ban thánh chỉ xong mà các ngươi đều đã biết hết rồi sao?”
Một vị phu nhân trong đó có phu gia là có một chút quan hệ với Trang gia mặt mang thiện ý cười nói: “Mới vừa rồi có người tới báo tin cho thái hậu nương nương, chúng ta đúng lúc nghe được.”
“Thì ra là như vậy.” Trang Minh Tâm hiểu rõ.
Vừa mới ngồi xuống, đã nghe bên ngoài có người thông báo nói: “Phu nhân thủ phụ đến! Phu nhân đại lý tự khanh đến!”
Trang Minh Tâm nhanh chóng bước chạy nhanh ra bên ngoài, kích động nói: “Tổ mẫu, mẫu thân!”
Trang lão phu nhân và Trang nhị phu nhân Bùi thị nhìn thấy Trang Minh Tâm, đầu tiên là vẻ vui mừng trên mặt, sau đó đồng loạt hành lễ nói: “Thỉnh an Gia quý phi nương nương, nương nương cát tường an khang.”
Trang Minh Tâm vội vàng tiến lên, mỗi tay đỡ một người, miệng nói: “Đừng có làm con tổn thọ mà.”
Trang Minh Tâm kéo hai người vào đông thứ gian, mấy vị phu nhân lại đứng lên.
Vị phu nhân mở miệng lúc trước kia cười nói với Bùi thị: “Chúc mừng nhị phu nhân! Cô nương nhà người được phong quý phi, nhị cô nương lại được gả cho nữ tế kim quy tiền đồ vô lượng, người đó, thật đúng là có phúc mà.”
“Nói đi đâu vậy chứ, làm sao có thể so với Lâm phu nhân người được, ba nhi tử ai ai cũng đều có tiền đồ, thật đúng là làm người ta phải ao ước.” Bùi thị tâng bốc dễ như trở bàn tay, khen đến Lâm phu nhân mặt mày hớn hở cả lên.
Trong lòng lại nghĩ, đúng là thế sự vô thường, bà ấy đã từng sinh hạ được không ít đứa trẻ, nhưng chỉ nuôi dưỡng được hai khuê nữ, mà khi sinh các nàng đã bị thương đến gốc rễ, không thể hoài thai nữa, trước kia không biết là có bao nhiêu người ngoài sáng trong tối đều cười nhạo bà ấy số mệnh không thể có nhi tử được, hôm nay hai khuê nữ cuối cùng cũng tốt lên, vậy mà bọn họ đã quay ra hâm mộ ngay được.
Trang Minh Tâm không để ý những thứ này, bởi vì đã gần nửa năm chưa gặp tổ mẫu rồi, nàng kéo tay tổ mẫu không buông, làm nũng nói: “Tôn nữ đã không gặp tổ mẫu gần nửa năm rồi, tôn nữ nhớ chết đi được.”
Trang lão phu nhân cẩn thận quan sát gương mặt và dáng người Trang Minh Tâm một phen, cau mày nói: “Tại sao còn gầy hơn cả khi ở nhà vậy? Có phải là cháu lại phạm vào tật xấu “Vừa bận rộn là lập tức không nhớ dùng bữa” có phải không?”
Nói xong còn trừng mắt nhìn Quỳnh Phương đang hầu hạ sau lưng Trang Minh Tâm: “Ngươi cũng không khuyên nương nương các ngươi sao?”
Trang Minh Tâm vỗ vỗ tay Trang lão phu nhân, trấn an nói: “Tổ mẫu yên tâm, cơ thể tôn nữ rất khỏe mạnh, mỗi ngày đều dắt Tướng Quân đi bộ, có muốn lười biếng cũng không được.”
Trang lão phu nhân cười lên: “Trái lại cũng đúng, có Tướng Quân ở đây, nếu cháu mà là lười biếng không dắt nó đi dạo, thể nào nó cũng sẽ cắn ống quần lôi cháu ra ngoài cho bằng được.”
Bởi vì có cáo mệnh đi vào không ngừng, mỗi một cáo mệnh đi vào đều phải hành lễ với Trang Minh Tâm, cho nên nàng cũng chỉ tán gẫu được mấy câu với tổ mẫu và mẫu thân lúc đầu, sau đó thì không để ý tới nữa.
Giờ thân bốn khắc, các cáo mệnh đã đến đông đủ, Trang Minh Tâm đích thân đi đến phật đường mời Trịnh thái hậu và Liêu thái phi ra ngoài.
Các cáo mệnh quỳ xuống dập đầu chúc tết Trịnh thái hậu.
Có không ít cáo mệnh có tư cách tiến cung chúc mừng, đầu người đông nghịt đang quỳ đầy đất, Trịnh thái hậu nhìn đến choáng váng, nói mấy câu khách sáo rồi cho người phát hà bao, sau đó vội vội vàng vàng đuổi hết mọi người đi.
Liêu thái phi bật cười: “Trước kia tỷ tỷ là một người rất yêu thích náo nhiệt mà, thích nhất là cảnh tượng cao cao tại thượng được vạn người triều bái, sao hôm nay ngược lại còn trốn nhanh hơn bất kỳ ai thế.”
Trịnh thái hậu liếc mắt nhìn bà ta, hừ nói: “Trước kia ai gia vẫn còn đang độ tuổi xuân thì như Gia quý phi vậy, tất nhiên là muốn khoe khoang đôi chút rồi, nhưng bây giờ đã là một lão thái bà, vẫn nên sống cuộc sống thanh tịnh thì hơn.”
Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, Trịnh thái hậu khác hẳn với những lão thái thái khác.
Những lão thái thái khác thích náo nhiệt, thích nhất là bọn tiểu bối vây quanh mình, nhưng bà ta thì lại khác hẳn, chỉ có mùng một, mười lăm mới cho người tới thỉnh an.
Cho dù là thỉnh an cũng sẽ không giữ lại quá lâu, cùng lắm là chỉ hai khắc đã kêu giải tán rồi.
Vậy cũng tốt, đối xử lạnh nhạt với cáo mệnh, dập đầu xong liền đuổi đi, ngay cả cơ hội ở lại nói chuyện cũng không cho.
Nhưng cho dù có là người không thích náo nhiệt hơn nữa, chỉ sợ là cũng rất khó có thể cưỡng lại được mị lực của mạt chược.
Đúng lúc bây giờ cũng không có việc gì làm, Trang Minh Tâm kêu cung nữ Chúc Tâm của Trịnh thái hậu lấy bộ mạt chược hôm qua nàng đưa tới ra, lại kêu bọn thái giám dọn ra một cái bàn bát tiên, nói với Trịnh thái hậu: “Bây giờ đang rảnh rỗi, không bằng thần thiếp chơi thử mạt chược với thái hậu nương nương?”
Trịnh thái hậu hứng thú gọi Liêu thái phi tới, chia ra ngồi xuống bàn bát tiên, lại kêu Trương ma am ngồi xuống một bên còn thừa ra cho đủ số lượng.
Trang Minh Tâm nói những nét chính của quy tắc, sau đó bên thực hành bên tỉ mỉ giải thích.
Trịnh thái hậu và Liêu thái phi là người có đầu óc thông minh, mới đánh một vòng mà đã nắm được cơ bản, Trương ma ma thì kém hơn một chút, khi vòng thứ hai kết thúc mới miễn cưỡng có thể không phạm lỗi.
Trịnh thái hậu xoa tay: “Vậy bắt đầu chơi tiền đi, các ngươi phải cẩn thận đó, ai gia cũng sẽ không nương tay đâu, chắc chắn sẽ phải giết các ngươi không chừa một manh giáp mới được.”
Liêu thái phi cười nói: “Giết ta đến không chừa manh giáp thì dễ thôi, nhưng mà muốn giết Gia quý phi không chừa manh giáp thì chỉ sợ là rất khó đấy. Tuy nàng đánh mạt chược không giỏi, nhưng nàng có nhiều bạc lắm.”
Trang Minh Tâm: “…”
Biết là Từ Ninh cung có nội gián nằm vùng ở Chung Túy cung, nhưng dầu gì thì mấy người cũng phải che giấu chút đi, không cần thiết phải gào thét một cách trắng trợn như vậy chứ?
Nàng có nên giả ngu hay không đây?
Lại còn cái gì mà “tuy đánh mạt chược không giỏi” nữa chứ, làm nhục nàng thì được, nhưng không thể làm sỉ nhục kỹ thuật mạt chược của nàng được.
Là do kỹ thuật chơi mạt chược của nàng không tốt sao? Dĩ nhiên là không phải rồi, chẳng qua là vận may của nàng không tốt thôi.
Nàng không chịu thua lầm bầm nói: “Kỹ thuật chơi mạt chược của thần thiếp kém ư? Hừ, hôm nay sẽ cho mấy người chiêm ngưỡng xem cái gì gọi là kỹ thuật chơi mạt chược chân chính.”
Sau đó đã bị vả mặt thảm thương.
Mới đánh một vòng mà nàng đã mất ba mươi lượng rồi.
Lại đánh thêm một vòng nữa, nàng lại thua thêm hai mươi lượng.
Thua đến nỗi mặt Quỳnh Phương cũng biến thành màu xanh luôn.
Ngay khi Trang Minh Tâm đang do dự xem là có nên tìm cớ chạy trốn hay không thì cứu tinh đã tới.
Giọng nói của Cao Xảo ở bên ngoài vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Trang Minh Tâm mừng rỡ trong bụng, có Dục Cảnh đế kỹ thuật và vận may còn kém hơn của nàng ở đây, cuối cùng thì nàng cũng không cần tiếp tục thua nữa rồi.
…
Sau khi Dục Cảnh đế đi vào đã thỉnh an Trịnh thái hậu và Liêu thái phi trước.
Thấy mọi người đang đánh mạt chược, lập tức xắn tay áo nói: “Các ngươi đang đánh mạt chược sao? Trẫm cũng chơi.”
Trang Minh Tâm đứng dậy thỉnh an Dục Cảnh đế, cười nói: “Hoàng thượng đã hết bận rồi sao?”
Dục Cảnh đế “Ừ” một tiếng, ngồi lên ghế thái sư Trương ma ma nhường ra, nói: “Bị đám võ tướng kia quấn lấy không buông, khó khăn lắm mới tống được bọn họ đi.”
Hai tay Trịnh thái hậu xáo bài liên tục, miệng nói: “Hoàng đế không phải là đã quyết tâm muốn đày Đỗ Tử Ninh đến Tây Ninh ăn cát rồi hả, tại sao lại cho ông ta đi tuyên chỉ cho Gia quý phi vậy? Không sợ xui xẻo sao?”
Dục Cảnh đế nghe vậy ngừng một lát, ngay sau đó cười nói: “Nhi tử giận lẫy thôi, Đỗ Tử Ninh tuy là có hơi cố chấp, nhưng rốt cuộc thì cũng có chút chân tài thực học, còn phải trông cậy vào ông ta sửa “đại điển Khôn Nguyên” cho hoàng tổ phụ nữa mà, làm sao có thể nói đày đi Tây Ninh là đày đi Tây Ninh được chứ?”
Trịnh thái hậu gật đầu, hài lòng nói: “Đây mới là tư thái mà hoàng đế nên có, thế gian nào có người nào hoàn mỹ không có thiếu sót chứ, bất quá chỉ tìm chỗ tốt mà nhìn thôi.”
Trang Minh Tâm vừa xếp mạt chược vừa xem thái hậu dạy con, trong lòng lại nghĩ chẳng trách tâm tính và năng lực của cẩu hoàng đế cũng coi như là không tệ, có mẫu hậu lợi hại như Trịnh thái hậu đây, nếu không muốn thành tài cũng khó.
Sau đó lại bắt đầu lo lắng cho tương lai của nhi tử không biết là có thể có hay không, đi theo nàng, sẽ không phải là trở thành một người đam mê ăn uống chứ?
Những nghĩ lại thì Dục Cảnh đế cũng là một người đam mê ăn uống, nhưng vẫn làm một hoàng đế đàng hoàng nghiêm chỉnh, hình như cũng chẳng có trở ngại… gì nhỉ?
Bốn người cùng nhau chơi ba vòng, Trang Minh Tâm thua năm mươi lượng, cuối cùng cũng lấy lại được ba mươi lượng, mà Dục Cảnh đế thua mất khoảng một trăm lượng.
Đây cũng đã coi như là hắn phát huy vượt xa bình thường rồi, nếu không thì dựa theo tiêu chuẩn bình thường của hắn, chỉ sợ là hai trăm lượng cũng không đủ cho hắn thua mất.
Thân là người thắng nhiều nhất, Trịnh thái hậu đắc ý cười nói: “Đa tạ hai ngươi đã hiếu kính, vậy ai gia sẽ nhận hết.”
Cũng chỉ là một trăm tám mươi lượng bạc mà thôi, chỉ cần mua vào một “con gà mẹ biết đẻ trứng vàng”, ít hôm nữa là sẽ có thể nhập sổ được một khoản lớn, vậy nên lần này Dục Cảnh đế hoàn toàn chẳng coi ra gì, cười nói:”Mẫu hậu vui vẻ là được rồi.”
Sau đó hai người cáo lui ra ngoài.
Trang Minh Tâm liếc nhìn hắn, nói: “Hôm qua thần thiếp mệt mỏi cả một ngày, hôm nay lại mệt thêm một ngày nữa, rất cần một giấc ngủ yên, hoàng thượng vẫn nên trở về Càn Thanh cung đi.”
Dục Cảnh đế dựa lên người nàng, cà cà mặt lên cô nàng, nói nhỏ: “Trẫm cũng cần một giấc ngủ yên, đừng đuổi trẫm đi mà, trẫm đảm bảo sẽ không làm gì nàng là được chứ gì.”
Những chuyện mà cẩu hoàng đế đã cam kết, nàng vô cùng tin tưởng, không hề nghi ngờ, nhưng mà chuyện có liên quan đến việc kia thì nửa chữ nàng cũng không tin.
Chỉ là hắn đã bận bịu trước sau vì chuyện tấn thăng quý phi của nàng, nếu mà mặt lạnh đuổi người đi thì hình như có chút vong ân phụ nghĩa nhỉ, cho nên cũng chỉ có thể để mặc hắn đi theo đến Chung Túy cung thôi.
Mùng một đầu năm không thể chiên rán hầm xào, nên bữa tối Trang Minh Tâm cho người cắt ba loại lạp xưởng thành một đĩa, cùng một đĩa trứng bắc thảo sốt gừng, một đĩa trứng vịt muối, cùng với mấy món rau trộn, phối hợp với mấy món chế biến bằng bột mì đã hấp xong lúc trước rồi cho vào lồng hấp làm nóng lại, chắp vá lại với nhau.
Người đam mê ăn uống như Dục Cảnh đế, không ngoài dự đoán lại ăn no căng cả bụng, đang chắp tay sau lưng đi bộ ở chỗ trống trong đông thứ gian.
Trang Minh Tâm thì nghiêng người trên noãn kháng xem danh mục quà tặng Thôi Kiều trình lên.
Có một vài phi tần tới thì trực tiếp mang theo quà tặng, lại có những phi tần tới mà không chuẩn bị lễ, sau đó mới phái người đưa lễ tới.
Dục Cảnh đế đột nhiên mở miệng: “Chuyện chế tạo ra loại mầm đậu có độc tính thấp trên nghé con, thái y viện đã có thành quả rất tốt, năm sau khi khai ấn là có thể tiêm chủng trâu đậu cho các chủ tử trong cung rồi, đến lúc đó nàng phải phí nhiều tâm tư rồi, quản lý tốt chúng phi tần, đừng có làm loạn gây chuyện.”
Trang Minh Tâm suy nghĩ một lát, ngấm ngầm tố cáo Trương đức phi: “Chúng phi tần đã là người lớn rồi, cũng chẳng sợ chút chuyện này. Còn về những tiểu hài tử, tam hoàng tử đi theo Đoan phi muội muội, dĩ nhiên là sẽ không sao, chỉ là bên đại công chúa, chỉ sợ chưa chắc đức phi muội muội sẽ đồng ý đâu.”
Lời này của nàng gọi là tiểu nhân trước quân tử sau.
Trương đức phi không đến chúc mừng nàng, Trang Minh Tâm cũng không để trong lòng, chỉ là vài câu không vừa ý cũng không đến nỗi làm nàng ngột ngạt.
Nàng là sợ Trương đức phi gây rối, cố ý đối nghịch với nàng, không chịu cho đại công chúa tiêm chủng trâu đậu.
Nhưng Trang Minh Tâm lại không thể cưỡng ép nàng ta cúi đầu, dẫu sao tuy mầm đậu được dẫn lên cơ thể nghé con có độc tính thấp, nhưng xác suất chết người vẫn có, lỡ như lại trùng hợp là đại công chúa vậy thì chẳng phải là xui xẻo sao?
Đến lúc đó tội danh mưu hại công chúa sẽ bị chụp lên đầu nàng, vậy có phải oan uổng hay không?
Dục Cảnh đế nhíu mày lại, ngay sau đó lạnh lùng nói: “Nàng không cần quan tâm, trở về trẫm sẽ cho Cao Xảo đi báo cho Đoan phi và đức phi, bảo các nàng ta không được ngăn cản thái y tiêm chủng trâu đậu cho tam hoàng tử đại công chúa.”
Trang Minh Tâm nhất thời hài lòng: “Như vậy thì thần thiếp an tâm rồi.”
Dục Cảnh đế đi tới bên cạnh nàng, cúi người hôn lên môi nàng một cái, cười nói: “Có trẫm ở đây, mọi việc nàng cứ yên tâm đi.”