NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH

Trương đức phi là chủ vị của Vĩnh Thọ cung, bên trong đã có bảy tám phi tần đến.

Bởi vì chủ nhân Trương đức phi chưa xuất hiện nên Vệ hiền phi lại đóng vai hiền hậu như phật, tiết mục miệng lưỡi sắc bén bắt đầu đúng giờ.

Mạnh tần là người mở miệng đầu tiên.

Nàng ta có một khuôn mặt dài, bởi vì gò má hơi cao, đôi môi vô thức mím chặt khiến nàng ta nhìn có chút cay nghiệt.

Cũng nói ra những lời nghe không hay lắm: “Nghe nói hôm qua Tĩnh tần phát bệnh tim? Đây là lần thứ tư trong tháng này rồi nhỉ?

Theo ta thấy, vẫn nên bẩm rõ với Đức phi nương nương và Hiền phi nương nương, đặc biệt mời một thái y có sở trường về tim phế đến chữa trị một phen mới phải, đây cũng không phải là bệnh vặt, nếu phát bệnh nặng sẽ giết chết người đó.”

Từ quý nhân có đôi mắt to tròn, cười lên khiến đôi lông mày như vầng trăng khuyết, còn có phần trực tiếp hơn, chanh chua, khắc nghiệt hừ nói: “Nếu chỉ dựa vào thần tiên toàn năng hay là thần y có thể hồi sinh người chết cũng đều không thể trị hết tật xấu thích cướp người trong cung người khác của Tĩnh tần nương nương đâu.”

“Phụt”, Ninh phi là mẫu phi của tam hoàng tử bật cười.

Nàng ta cầm khăn tay nhẹ nhàng nâng lên, chỉ chỉ vào Từ quý nhân, cười mắng: “Lời này của ngươi cũng đừng nói ngay trước mặt Tần quý nhân đó, cẩn thận nàng ta khóc mãi không ngừng, khóc đến ngập luôn cả Vĩnh Thọ cung của Đức phi nương nương.”

Cười xong, ngừng một lát rồi nàng ta lại thở dài vô cùng tiếc nuối.

“Hôm qua Tĩnh tần thỉnh hoàng thượng đi từ chỗ Chung Túy cung của Uyển tần nương nương nhỉ? Đáng tiếc Uyển tần nương nương lại là người có tính tình đoan trang, hiền lương giống y như Thần phi vậy, nhất định sẽ không đòi lại công đạo cho chính mình, chỉ sợ hôm nay không có kịch hay để xem rồi.”

Thần phi có tướng mạo đoan trang, nhàn nhã, đang cầm phật châu trong tay liếc nhìn Ninh phi một cái, hời hợt nói: “Đoan trang, hiền lương không tốt sao? Nếu không phải như vậy thì với tính khí chỉ sợ thiên hạ không loạn của ngươi, chúng ta không biết đã phá vỡ bao nhiêu lần rồi.”

“Tốt, dĩ nhiên là tốt, Thần phi muội muội đoan trang, hiền lương, ngay cả thái hậu nương nương cũng từng khen ngợi rồi, tỷ tỷ như ta nào dám chen mồm vào?”

Ninh phi nhíu mày, ngay sau đó thở dài một cái, tiếc thương cho nỗi bất hạnh mà cảm khái nói: “Chính là vì quá đoan trang, hiền lương nên mới phóng túng Tĩnh tần dám cướp cả người ở Vĩnh Hòa cung.”

Vĩnh Hòa cung chính là cung điện mà Thần phi làm chủ vị.

Thần phi không kiềm chế nổi siết chặt phật châu trong tay thêm mấy phần.

Nhắm mắt lại, chậm rãi hít thở mấy hơi, lúc này mới cười yếu ớt nói: “Chuyện này thì có là gì, thái hậu nương nương cũng đã nói là mưa móc đều dính mới là đạo để con cháu hưng thịnh sao.

Chúng ta đều là những người đã làm mẫu thân, so đo với những tiểu cô nương chưa có kết quả như Tĩnh tần làm gì chứ?”

Chúng phi tần: “…”

Có tật giật mình.

Dục Cảnh đế mười bốn tuổi lên ngôi, mười sáu tuổi đại hôn, dựa theo quy củ mang theo một hậu hai phi vào cung.

Mười chín tuổi tuyển tú lần đầu, có mười hai tú nữ được giữ lại thẻ bài.

Năm nay hai mươi hai tuổi tuyển tú lần thứ hai, cũng chỉ có mười hai tú nữ trúng tuyển như cũ.

Ngoại trừ tiên hoàng hậu đã mất khó sinh nở ra, hậu cung tổng cộng chỉ có hai mươi sáu người, trong này còn có một bộ phận cho đến nay còn chưa được thị tẩm.

Vì vậy con cháu không dồi dào, dưới gối chỉ có ba hoàng tử một công chúa và bốn người con khác.

Thần phi đã ném ra một quả pháo, mắt thấy sắp trở thành đối tượng đả kích nên thông minh vội vàng chuyển đề tài.

“Theo như bổn cung thấy, Uyển tần đâu có chỗ nào đoan trang hiền lương, có người nào đoan trang hiền lương mà vừa mới vào cung, chân còn đứng chưa vững mà lại lập tức đi làm khổ mấy luống hoa, rồi lại còn xây phòng bếp nhỏ, còn liên tiếp cho lui hai lần trù tử mà nội thiện phòng phái tới…

Hôm qua còn lợi hại hơn nữa, trong giếng khô ở ngự hoa viên phát hiện người chết, chẳng những nàng không tránh mà lại còn đi lên nghiệm thi, còn nghĩ kế sách làm thế nào để lùng bắt hung thủ cho hoàng thượng nữa…”

Nói tới đây bỗng nhiên nàng ta dừng lại, nhìn một vòng quanh điện, gây chuyện nói: “Có phải trong này có liên quan đến ai trong số các ngươi không?”

Từ quý nhân “ha” một tiếng, phủi sạch quan hệ đầu tiên: “Nương nương nói đùa, tần thiếp đến giết gà cũng không đành lòng, làm sao có thể làm ra chuyện giết người được chứ?

Có cho tần thiếp mười lá gan tần thiếp cũng không dám đâu?”

Ninh phi “xì” một tiếng, khinh thường nói: “Trong cung không cho phép dùng tư hình, cung nhân phạm phải sai lầm thì đưa đến Thận Hình ti là được rồi, tội gì phải làm bẩn tay mình chứ? Trừ phi là có chuyện gì không thể bị người ngoài biết…

Bổn cung trong sạch, chuyện mà không thể để cho ai biết thì người ngoài khó mà nói được.”

Mạnh tần nghe vậy cũng vội vàng mở miệng phủi sạch bản thân: “Hôm qua thần thiếp nghe được chuyện này đã lập tức kêu người rà soát lại cung nhân trong Cảnh Dương cung, đều không có cung nữ nào mất tích, cũng chẳng có ai là có vết thương ở mặt hay cổ tay… Dù là có chuyện gì cũng không thể dính dáng đến Cảnh Dương cung chúng ta được.”

Trong lúc nhất thời, những phi tần ở đó cũng tranh nhau tỏ thái độ, rất sợ mở miệng chậm lại bị người ta đổ thừa là chột dạ.

“Tĩnh tần nương nương đến!”

Đang “náo nhiệt” không thể gỡ ra nổi thì bên ngoài truyền tới âm thanh thông báo của tiểu thái giám bên ngoài, nhất thời trong điện yên tĩnh lại.

Sau khi Tĩnh tần đi vào, thỉnh an từng phi tần có phân vị cao hơn nàng ta là Ninh phi, Thần phi và Huệ tần đang nuôi dưỡng đại hoàng tử, mẫu bằng tử quý, lúc này mới ngồi xuống vào vị trí của mình.

Mạnh tần lập tức làm khó dễ nàng ta: “Nghe nói hôm qua Tĩnh tần muội muội phát bệnh tim, bệnh nặng đến nỗi phải phái người đi đến chỗ của Uyển tần muội muội mời hoàng thượng, nhưng bây giờ lại nét mặt đỏ thắm, bước chân nhẹ nhàng, nhìn còn khỏe mạnh hơn cả người mấy năm nay chưa từng bị bệnh như ta đây, đâu có một chút dáng vẻ bị bệnh nào?”

“Mạnh tần tỷ đang muốn bất bình thay cho Uyển tần muội muội sao? Ta không trách Mạnh tần tỷ, phụ thân của Mạnh tần tỷ là môn sinh của tổ phụ Uyển tần muội muội, về tình về lý đều phải quan tâm đôi chút đến Uyển tần muội muội.” Tĩnh tần cẩm khăn lụa lên che miệng, ho khan một tiếng, nhất thời hốc mắt liền ẩm ướt.

Tủi thân biện giải.

“Vốn dĩ ta cũng không muốn quấy rầy Uyển tần muội muội, thế nhưng hoàng thượng đã nói, nếu có không khỏe thì nhất định phải phái người đi mời hắn, ta chỉ là một người thấp kém không lên nổi mặt bàn, nào dám cãi lại thánh mệnh?

Đều là do cơ thể này của ta không chịu thua kém, sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại bệnh đúng lúc hoàng thượng lật thẻ bài của Uyển tần muội muội…”

Ý là tổ phụ Uyển tần là nội các thủ phụ quyền cao chức trọng, nàng ta không thể đắc tội nổi, còn những người khác không có gia tộc quyền thế như Uyển tần thì có thể đắc tội sao?

Câu nói đầu tiên của Tĩnh tần đã dấy lên oán hận của tất cả mọi người, thậm chí còn có thể kéo nỗi oán hận lên người Trang Minh Tâm, thầm châm biếm Trang Hi Thừa kết bè kết đảng.

Mạnh tần vừa muốn mở miệng phản kích bên ngoài đã vang lên âm thanh thông báo của tiểu thái giám: “Uyển tần nương nương đến.”

Trang Minh Tâm mặc hán phục bằng vải hoa lan màu vàng nhạt, yếm trong màu đỏ, váy xếp ly màu xanh lục mặc trong mùa thu, phe phẩy chiếc quạt tròn bằng gấm Tô Châu đi tới.

Trước tiên nàng hành lễ với những phi tần có phân vị cao theo lễ nghi, sau đó đi tới chỗ ghế thái sư ở giữa rồi ngồi xuống.

Những phi tần có phân vị quý nhân trở lên mới có tư cách thỉnh an, phi tần phân vị thấp thì chỉ có thể xuất hiện ở nơi này vào ngày hôm sau của ngày được thị tẩm để lắng nghe răn dạy của Trương đức phi và Vệ hiền phi đang thay mặt chưởng quản phượng ấn.

Từ quý nhân chủ động đáp lời Trang Minh Tâm, cười hì hì nói: “Uyển tần nương nương, ngươi đã tới rồi, mới vừa rồi mọi người còn đang nói đến ngươi đó.”

Trang Minh Tâm nhíu mày, tỏ ra vẻ bất ngờ, ngay sau đó đã cười híp mắt nói: “Ồ? Nói gì về ta vậy? Không phải là lời khen thì ta không nghe đâu.”

“Uyển tần muội muội nói đùa rồi, muội muội là người tài giỏi như vậy, mọi người khen còn không kịp đây này, ai lại dám nói ngươi không phải?” Huệ tần có dáng người hơi mập, gương mặt phúc hậu cười, lắc lắc đầu.

Ngay sau đó mặt đầy hứng thú hỏi: “Nghe nói phòng bếp nhỏ của muội muội hôm qua đã làm ra được một món ăn tên là “thủy tinh lương bì”, được hoàng thượng vô cùng yêu thích, ta là một người đam mê ăn uống, không biết là muội muội có thể cho ta một bát, cũng để cho ta được nếm thử một chút món ăn hiếm lạ này.”

Chẳng cần quan tâm nàng ta thật sự có đam mê ăn uống hay là có mục đích khác, nàng ta đã dám mở miệng thì Trang Minh Tâm cũng dám cho.

Cho nên nàng cười nói: “Không có gì đáng giá cả, nhưng hôm nay thì chỉ sợ là không còn kịp rồi, chờ ngày mai ta sẽ phái người đưa cho tỷ tỷ một chút.”

Huệ tần vui mừng, mặt mày hớn hở: “Muội muội quả nhiên hào phóng, vậy thì ta sẽ chờ.

Nhưng mà ta cũng không muốn lấy không của muội, chỗ này của ta có hai cuốn vải màu sắc tươi sáng, sẽ làm tôn lên làn da trắng như tuyết của muội muội, trở về ta sẽ phái người đưa qua cho muội.”

“Cũng sắp mập thành cái bánh bao gạo nếp rồi mà còn cứ mãi nhớ nhung ăn uống!” Ninh phi trêu ghẹo Huệ tần một câu.

Lại nói với Trang Minh Tâm bằng giọng điệu hâm mộ: “Muội muội đã đuổi hai tốp trù tử liên tiếp, xem ra tốp thứ ba này hẳn là có chút bản lĩnh, rất nhanh đã giúp muội muội sáng tạo ra những chiêu trò hay ho rồi.”

Từ quý nhân “mặt đầy ngây thơ” cười nói: “Xem Ninh phi nương nương nói kìa, trù tử còn chẳng phải là nghe lời chủ tử sao? Không phải là đầu bếp có bản lĩnh, mà rõ ràng là Uyển tần nương nương có bản lĩnh!

Nói đến thì cũng thật là hâm mộ Uyển tần nương nương, chẳng những cầm kỳ thư họa, trù nghệ, nữ hồng vô cùng xuất sắc, mà lại còn học được nghiệm thi, xử án cùng Trang nhị cô nương nữa chứ, đúng thật là giỏi giang mọi thứ, vốn dĩ tần thiếp còn cảm thấy bản thân là một người hiếm thấy rồi, nhưng khi so sánh với người thì lại chẳng bằng một góc.”

Phụ thân của Từ quý nhân là cùng một phe với tổ phụ Trình Kính của Trình Hòa Mẫn, tiểu nha đầu này tuổi không lớn lắm, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, nhưng bản lĩnh thêm củi góp lửa thay người khác lại không hề nhỏ.

“Chỉ tại ta trẻ tuổi, quá ngông cuồng, nghe được mấy câu hướng dẫn từ muội muội, lại xem mấy quyển sách về khám nghiệm tử thi nên tự cho mình là Bao Chửng sống lại, nói bậy nói bạ một trận bên cạnh hoàng thượng…” Trang Minh Tâm làm ra vẻ xấu hổ.

Cầm khăn tay che mặt, kêu than một hồi: “Bây giờ còn chưa bắt được người, chư vị nương nương chủ tử tạm thời tha một mạng, đừng có giễu cợt ta nữa, nếu không ta xấu hổ đến chỉ có thể tìm một khe hở dưới đất mà chui vào thôi.”

“Muội muội muốn nghe nhiều thêm mấy câu chỉ dẫn của Trang nhị cô nương cũng không có gì khó cả, bổn cung sẽ phê chuẩn thiệp cho nàng ta tiền cung là được rồi.”

Nội điện đột nhiên có giọng nói truyền tới, ngay sau đó Trương đức phi mặc hán phục màu đỏ dài đến mắt cá chân trên người được cung nữ đỡ tay đi ra.

Chúng phi tần, bao gồm cả Vệ hiền phi vẫn luôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng đều đứng lên khom người hành lễ.

Trương đức phi xuất thân từ phủ Vĩnh Bình Hầu có tước vị cha truyền con nối, luôn được sống trong nhung lụa, nàng ta và Vệ hiền phi đều là một trong hai phi được cùng tiến cung với tiên hoàng hậu, có phân vị cao nhất trong cung.

Tuy đã noi theo tiên hoàng hậu, cố tỏ ra mình là một người có tấm lòng rộng lượng, bao dung, nhưng thực ra là người không dễ sống chung, nếu không thì chúng cung phi cũng không đến nỗi không dám mặc những bộ quần áo màu đỏ.

Đợi Trương đức phi ngồi lên ghế chủ vị, lúc này Trang Minh Tâm mới lên tiếng dò hỏi: “Dám hỏi nương nương có đúng thật là muội muội Trang Minh Tâm của thần thiếp đã đưa thiệp muốn vào cung không?”

Nàng có chút giật mình, thiệp có thể đến được tay của Trương đức phi, tất nhiên là Dục Cảnh đế đã ngầm cho phép rồi, Dục Cảnh đế có thể đồng ý thì cũng chẳng lạ gì, hắn biết với sự thông minh và tài trí của nàng sẽ không thể nào ngu xuẩn mà làm ra chuyện thay mận đổi đào được.

Nàng thấy lạ chính là Trang Tĩnh Uyển lại dám tới gặp mình, sẽ không sợ nàng tát nàng ta ngay tại chỗ hay sao?

“Đúng vậy.” Trương đức phi gật đầu một cái, cười hỏi: “Ngươi có muốn gặp nàng ta không? Nếu muốn thì bổn cung sẽ phê chuẩn cho nàng ta vào cung ngay.”

Gặp một chút cũng được, đúng lúc trong lòng nàng cũng có nhiều nghi vấn cần Trang Tĩnh Uyển giải đáp, nếu như không hiểu rõ, cứ mơ hồ mà bị lọt hố tiến cung như vậy, nàng cũng không cam tâm.

Thế là nàng đứng dậy, hơi khom người về phía Trương đức phi, cảm kích nói: “Đa tạ nương nương đồng tình, thần thiếp vừa mới rời nhà, mấy ngày nay vẫn chưa được tự nhiên, có thể trò chuyện với muội muội thì không còn gì tốt hơn nữa.”

Huệ tần còn băn khoăn về món lương bì của Trang Minh Tâm, góp vui nói: “Tần thiếp cũng đã nghe thấy đại danh của Trang nhị cô nương rồi, bản lĩnh nghiệm thì còn mạnh hơn cả những ngỗ tác lâu năm nữa.

Nghe nói công phu quyền cước cũng lợi hại, mười nam nhân cường tráng cũng không làm gì được nàng, thật là một kỳ nữ tử…

Khó trách Đức phi nương nương lại phá lệ, ngay cả người không có kiến thức như ta mà còn cảm thấy khâm phục không dứt nữa là.”

Nếu đổi lại là người khác thì Trương đức phi cũng không dễ nói chuyện như vậy.

Chẳng qua là đệ đệ ruột của nàng ta tháng trước đã vào cẩm y vệ Bắc Trấn phủ ty của Vĩnh Xương Hậu thế tử Liêu Thanh Quân.

Phía sau còn muốn nhờ cậy Liêu Thanh Quân cất nhắc, vậy là đang muốn lấy lòng vị hôn thê Trang Minh Tâm của Liêu Thanh Quân sao?

Trương đức phi cười nhạt nói: “Bản lĩnh của Trang nhị cô nương đến hoàng thượng cũng thường xuyên tán dương, tất nhiên là không giống với người khác rồi.”

Cẩu hoàng đế thường xuyên tán dương mình? Hay là tán dương mình ngay trước mặt Trương đức phi người đứng đầu hậu cung?

Như vậy cũng giống như là một người con trai tán dương sự thông minh lanh lợi, nghiệp vụ xuất chúng của đồng nghiệp nữ ngay trước mặt bạn gái mình ở hiện đại vậy, thật đúng là làm cho người ta tức đến nghẹt thở.

Nàng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng dậy, biểu cảm “chân thành” cảm ơn Đức phi nương nương yêu thích.

Vừa mới ngồi xuống thì chợt nghe Tĩnh tần “hu hu hu” khóc lên.

“Thần thiếp cũng nhớ nhà, đáng tiếc là phụ thân của thần thiếp đã đến Thục Xuyên, còn mẫu thân lại ở quê nhà Tô Châu hầu hạ tổ phụ mẫu, cũng không có muội muội có thể ra vào tự do, không bị trong nhà hạn chế…”

Đây là châm chọc Trang Minh Tâm xuất đầu lộ diện, nàng vừa muốn phản kích thì đã nghe thấy Mạnh tần “ai yo” một tiếng, làm giúp nàng.

“Trang nhị cô nương là một muội muội tài giỏi như vậy, đâu phải ai tùy tiện cũng có thể có được? Phủ Vĩnh Xương Hậu là nhà quyền quý như vậy, bao nhiêu cô nương có nằm mơ cũng muốn vào cửa nhà hắn ta mà người ta còn không coi trọng, cứ một mực chạy đến cầu thân Trang nhị cô nương.

Ngay cả hoàng thượng còn cảm thấy xứng đôi, đích thân hạ thánh chỉ tứ hôn, muội muội của Tĩnh tần nói linh tinh như vậy cũng không hay đâu, nếu không muội muội của Uyển tần còn chưa tức giận thì Liêu thái phi đã nổi giận trước rồi.”

Liêu thái phi là cô mẫu của Vĩnh Xương Hầu Liêu Tấn Ngôn, từ xưa đến nay dựa vào Trịnh thái hậu mà như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuy dưới gối không có người con nào, nhưng bây giờ Trịnh thái hậu đang sống ở Từ Ninh Cung.

Cũng là bà ta thuyết phục Trịnh thái hậu gả con gái ruột của thái hoàng thái hậu là đại trưởng công chúa An Nam cho cháu trai Liêu Tấn Ngôn của mình, có thể thấy là một người có năng lực.

Tiếng khóc của Tĩnh tần vẫn vang lên, ngay sau đó “hu hu hu” càng dữ dội hơn: “Mạnh tần tỷ tỷ chớ có vu oan cho người tốt, ta chỉ là cảm khái bản thân không có người thân ở kinh thành thôi, chưa từng dính dáng gì đến Trang nhị cô nương cả.”

Trang Minh Tâm bị tiếng “hu hu hu” của nàng ta làm cho đau hết cả đầu.

Nếu nàng ta lớn lên mà có dáng vẻ như Bạch Liên Hoa, gương mặt trái xoan, cặp mắt hoa đào, sống mũi cao thẳng, nước mắt rơi mà như hoa rung rinh trong gió thì có thể còn khiến người ta cảm thấy thương xót.

Thế nhưng lại có dáng người cao, đầy đặn, khuôn mặt tròn, đôi môi dày, còn thích làm ra vẻ nhu nhược, thỉnh thoảng lại lấy cái khăn che lại rồi ho một tiếng, thật là chẳng ra làm sao cả.

Trương Đức phi cũng có chút không thể chịu đựng nổi bộ dáng này của Tĩnh tần nữa, quay qua hỏi Vệ hiền phi: “Hiền phi muội muội còn muốn nói gì không?”

Vệ hiền phi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Hồi tỷ tỷ, ta không có việc gì cả.”

Trịnh Thái hậu không thích ồn ào, chỉ có những ngày mồng một và mười lăm thì chúng phi tần mới có thể đi thỉnh an.

Cho nên Trương Đức phi dứt khoát nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tất cả giải tán đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc