NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH

Qua mừng thọ của tổ phụ Trang Hi Thừa, chẳng mấy ngày nữa là đến trung thu.

Sau khi ăn trung thu xong là trời bắt đầu lạnh lên, rất nhanh là đến đông chí.

Đại Tề có tập tục “Đông chí giao thiên”, vào ngày đông chí, các đại thần hưu mộc, hoàng đế phải đi đến ngoại thành tế trời.

Hôm qua mới có một trận tuyết lớn dày như lông ngỗng, tuy tuyết đã ngừng rơi, nhưng mặt trời ló rạng là tuyết bắt đầu tan.

Tuyết rơi không lạnh, tuyết tan mới lạnh, nhiệt độ hôm nay thấp chưa từng có, có thể nói là trời lạnh đến thấu xương.

Trang Minh Tâm lấy ra áo len và quần len mà lúc trước đan làm quà sinh nhật cho Dục Cảnh đế từ trong tủ treo quần áo, hầu hạ hắn thay.

Lại lấy áo khoác mà trước đó vài ngày vừa mới chỉ huy Quỳnh Phương làm được, vừa khoác lên người hắn vừa cười nói: “Đây chính là chiếc áo khoác độc nhất trên toàn Đại Tề này, hoàng thượng mặc nó đúng là vô cùng có thể diện đó.”

Bởi vì thứ được nhét bên trong chính là lông tơ được nhổ từ trên thân vịt, không dễ dàng để thu gom được, nàng cũng không muốn vì thế mà cố ý cho người phất cờ gióng trống vơ vét vịt, cho nên phải mấy năm trôi qua mới lấy được số lông tơ của vịt vừa đủ để làm cho cả nhà ba người mỗi người một cái áo khoác.

Bởi vì cân nhắc đến chuyện “Đông chí giao thiên”, nàng đã cho người làm ra cho Dục Cảnh đế trước, của nàng và Niên Ca Nhi thì còn phải chờ thêm mấy ngày nữa.

Cái áo khoác này của Dục Cảnh đế được làm thành kiểu áo dài cổ tròn, dài tới mắt cá chân, sau khi hắn mặc vào, nhất thời cảm thấy trên người ấm áp đến xuýt xoa.

Đi thử trong sân một chút, phát hiện cái áo khoác này còn chắn gió nữa.

Hắn không kìm chế được giậm chân nói: “Lại có thứ tốt như vậy, tại sao Tử Đồng không sớm làm một cái cho trẫm hả?”

Trang Minh Tâm liếc mắt: “Thứ nhét trong này chính là lông tơ trên người con vịt, thu gom không dễ. Vả lại, cho dù có thu gom đủ lông vịt rồi, mà không có loại vải đặc biệt ở bên ngoài, lông vịt sẽ chui ra ngoài từ trong khe hở của vải, dính lên khắp nơi, rất mất mỹ quan.”

Làm ra loại vải để làm áo khoác là do Giang Ninh sau nhiều lần dệt kim thất bại xong mới thành công dệt được ra, vừa mới tiến công lên mấy ngày gần đây.

“Thì ra là như vậy, ngược lại là trẫm nghĩ đơn giản rồi.” Dục Cảnh đế đã hiểu rõ.

Nghĩ đến vừa nãy Trang Minh Tâm đã nói “Đây chính là chiếc áo khoác độc nhất trên toàn Đại Tề này”, hắn đưa tay kéo nàng vào trong ngực, cảm động nói: “Tử Đồng không gấp rút làm cho bản thân và Niên Ca Nhi, mà lại gấp rút làm cho trẫm trước, trẫm rất cảm động.”

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, nếu như làm ra áo khoác cho nàng và Niên Ca Nhi trước, bỏ qua hắn, chỉ sợ là hắn lại giãy nảy lên, làm ầm ĩ đến long trời lở đất.

Cũng đã là người bao lớn rồi mà còn rảnh rỗi đi ghen tuông với Niên Ca Nhi, thật là làm cho người ta dở khóc dở cười.

Nàng tự dát vàng lên mặt mình nói: “Hoàng thượng là chỗ dựa của thần thiếp và Niên Ca Nhi, có đồ giữ ấm tốt, tất nhiên là phải gấp rút làm cho hoàng thượng trước, không thể nào để hoàng thượng chịu lạnh được.”

Dục Cảnh đế cảm động không thôi, một tay đỡ sau gáy nàng, một tay nắm lấy cằm nàng, miệng ngậm lấy đôi môi son đỏ của nàng, hôn một cách thâm tình.

Làm cung nhân đang hầu hạ ở đông thứ gian bị dọa lui ra ngoài liên tục không ngừng.

Hôn một hồi lâu, cho đến khi nàng giãy giụa, lúc này hắn mới lưu luyến không nỡ mà buông nàng ra.

Trang Minh Tâm cầm khăn lau lau đôi môi ẩm ướt, sẵng giọng: “Cao công công cũng đã thúc giục đến lần thứ ba rồi đó, người mau đi ra đi, cẩn thận làm lỡ giờ cúng tế.”

Dục Cảnh đế không thể nào lề mề được nữa, ngồi ngự liễn ra khỏi cung Khôn Ninh, sau đó đổi thành xe ngựa ở Thần Vũ Môn đi đến ngoại ô.

Mà Trang Minh Tâm lại đi đến Giáng Tuyết hiên tọa ban lí sự.



Bởi vì ngày đông chí có tập tục ăn sủi cảo, sau khi Trang Minh Tâm bận rộn cung vụ xong, đột nhiên lại nổi lên hứng thú, gấp gáp kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị nhân sủi cảo và vỏ sủi cảo, nàng muốn đích thân tự tay gói sủi cảo.

Phòng bếp nhỏ cũng đã chuẩn bị gói sủi cảo nên đồ đều có sẵn, rất nhanh đã chuẩn bị thỏa đáng, trình lên.

Nàng vừa mới chuẩn bị bắt tay vào làm thì Dục Cảnh đế trở về.

Thấy tình cảnh này, hắn kinh ngạc nói: “Yo, Tử Đồng đích thân ra tay gói sủi cảo sao? Vậy hôm nay được ăn sủi cảo hay là uống súp sủi cảo vậy?”

Đây là đang cười nhạo năng lực làm việc của Trang Minh Tâm đây mà.

Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, hừ nói: “Người giỏi thì người làm đi!”

“Trẫm giỏi thật mà!” Dục Cảnh đế đưa tay ra, để cho Cao Xảo cởi áo khoác xuống cho hắn, giúp hắn thay áo dài cổ tròn tay kiếm hay mặc ở nhà ra.

Hắn vén tay áo lên nói: “Những chuyện khác thì trẫm không biết, nhưng lại biết gói sủi cảo đó.”

Trước đây khi tiên đế vẫn còn tại thế, ngày lễ tết thái hậu sẽ tự mình ra tay gói sủi cảo, cũng không ngăn cản hắn lúc đó còn nhỏ nghịch bột mì.

Hắn cứ nghịch nghịch rồi học được cách gói sủi cảo luôn.

Quỳnh Phương vội vàng kêu người bưng chậu nước rửa tay tới.

Sau khi Dục Cảnh đế rửa tay xong, ngồi lên ghế gấm đối diện Trang Minh Tâm, phân phó Quỳnh Phương: “Nhanh chóng cán vỏ đi, để trẫm biểu diễn một phen cái gì gọi là gói sủi cảo cho các ngươi xem.”

Trang Minh Tâm chỉ biết cách gói loại sủi cảo đơn giản nhất, tức là lấy vỏ sủi cảo rồi cho nhân vào, gấp đôi lại, sau đó nắm chặt hai tay lại là coi như hoàn thành rồi.

Dục Cảnh đế gói sủi cảo chính quy hơn nhiều, gấp nếp rồi lại gấp nếp, sau khi gói xong để trên xửng hấp, đứng vững vàng chắc chắn.

Không giống sủi cảo mà Trang Minh Tâm gói, mềm oặt nằm xiên xẹo ở chỗ đó, chẳng có một chút khí phách nào.

Quỳnh Phương cười nói: “Thật kinh ngạc, nương nương lại không sánh bằng hoàng thượng.”

Trang Minh Tâm không cho là nhục, ngược lại còn coi như vinh hạnh, cười nói: “Sở trường của bổn cung không nằm ở mảng này, kém hơn thì cứ kém hơn thôi, có gì quan trọng đâu chứ? Đúng lúc bổn cung cũng hưởng thụ một lần.”

“Cũng được, hôm nay trẫm sẽ hầu hạ hoàng hậu nương nương một lần vậy.” Dục Cảnh đế mặt đầy thâm tình đối mặt với Trang Minh Tâm trong chốc lát, lúc này mới lại lấy thêm một cái vỏ sủi cảo nữa.

Trang Minh Tâm cho người bưng chậu nước rửa tay tới, nàng rửa sạch bột mì trên tay đi, rồi cầm khăn lau khô.

Sau đó chống cằm, chuyện tâm quan sát Dục Cảnh đế gói sủi cảo.

Chẳng trách người ta nói nam nhân biết nấu ăn là đẹp trai nhất, lúc này Dục Cảnh đế hơi cúi đầu, ngón tay linh hoạt bóp nặn, khóe miệng hơi chúm chím, trên mặt là vẻ chuyện chú.

Hoàn toàn khác biệt với đế vương cao cao tại thượng thường ngày.

Bỗng dưng tăng thêm một luồng khí tức của nam nhân tốt ở nhà.

Nàng nhìn một hồi liền cảm thấy năm tháng yên lành, chỉ muốn sống hết một đời như vậy thôi.

Trong nháy mắt này nàng đột nhiên liền hiểu hàm nghĩa chân chính trong câu “Nắm lấy tay nhau, cùng nhau bạc đầu.”

Hốc mắt không khỏi ươn ướt.

Dục Cảnh đế bật cười “Phụt” một tiếng: “Sao Tử Đồng lại khóc vậy? Chẳng lẽ là thèm ăn sủi cảo đến khóc sao?”

Trang Minh Tâm: “…”

Cảm động gì đó cũng bỗng chốc tan biến hết.

Ban nãy nàng vừa mới cảm động đến phát khóc bởi trò khôi hài này sao? Thật là không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đầu óc nàng có vấn đề rồi sao?

Vội vàng cầm khăn tay lau lau khóe mắt, nàng nói dối: “Ai thèm ăn sủi cảo? Chỉ là hình như có bột mì bay vào trong mắt làm cho hoảng, nên lúc này mới chảy chút nước mắt thôi.”

Dục Cảnh đế nhìn nàng chăm chăm, cười rất đắc ý: “Đừng có giả vờ nữa, trẫm thông minh như vậy, há lại không nhìn ra Tử Đồng bị hành vi gói sủi cảo của trẫm làm cho cảm động đến khóc sao?”

Không đợi Trang Minh Tâm đáp lại, hắn đã cười nói: “Muốn khóc thì cứ khóc, trẫm cũng sẽ không cười nhạo nàng.”

Trang Minh Tâm: “…”

Tin cái quỷ nhà ngươi ấy!

Miệng đàn ông đều là quỷ gạt người, nếu như nàng thật sự tin vào lời hắn, trắng trợn khóc lên, chắc là hắn có thể chế nhạo nàng cả đời đó.

Nàng tức giận nói: “Thần thiếp là người dễ dàng khóc vì cảm động thế sao? Chỉ là gói sủi cảo thôi mà, đông chí hàng năm phụ thân của thần thiếp cũng sẽ gói sủi cảo cho tỷ muội thần thiếp nữa đó, có cái gì hay mà cảm động?”

Động tác trong tay Dục Cảnh đế không ngừng lại, nghiêm trang cam kết: “Trước kia là trẫm sơ ý, nhưng từ năm nay trở đi, đông chí năm nào trẫm cũng sẽ gói sủi cảo cho Tử Đồng, cho đến khi trẫm già không thể gói nổi sủi cảo nữa thì mới thôi.”

Trang Minh Tâm vừa mới dừng được cơn khóc, bỗng chốc lại dâng lên.

Hôm nay nàng làm sao vậy kìa, sao lại đa sầu đa cảm như thế chứ?

Hít sâu mấy hơi, lại khịt mũi một cái, nàng nói nhỏ: “Người phải giữ lời đó, nếu như dám lừa thần thiếp, thần thiếp sẽ không tha cho đâu.”

Dục Cảnh đế cười nói: “Trẫm có lừa gạt ai cũng không dám lừa Tử Đồng đâu, vậy không phải là tự tìm đường chết hả?”

“Người biết là tốt rồi.” Trang Minh Tâm kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng.

Một nhà ba người ăn một bữa sủi cảo nóng hổi thơm ngon, ban đêm khi đi ngủ, phía dưới bất ngờ chảy ra một dòng chất lỏng mãnh liệt, làm cho nàng đã lập tức hiểu được vì sao hôm nay mình lại đa sầu đa cảm như vậy.

Hóa ra là vì quỳ thủy đến.

Nàng nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay lục lọi băng vệ sinh bên trong giỏ đựng đồ ở tủ đầu giường.

Dục Cảnh đế vừa thấy nàng với tay lấy thứ đồ chuyên dùng cho quỳ thủy trong giỏ đựng đồ, liền biết là quỳ thủy của nàng tới, vội vàng duỗi tay ra, với lấy giỏ đựng đồ.

Hắn lấy một cái băng vệ sinh mới làm từ bông và vải dạ, nhét vào trong tay nàng, ôn nhu nói: “Nhanh thay vào đi.”

Trang Minh Tâm tránh vào phía sau vách ngăn, thay quần áo ngủ bị bẩn ra, nhét băng vệ sinh vào bên trong quần lót màu đỏ.

Khi nằm lại xuống noãn kháng, Dục Cảnh đế đã cho người lấy một túi nước nóng tới, nhanh chóng để lên cái bụng nhỏ của nàng.

Sau đó hắn lại ôm lấy bàn chân lạnh như băng của nàng vào trong ngực, dùng bụng làm ấm chân cho nàng.

Trang Minh Tâm thoải thái thở dài một hơi: “Ưm…”

Hắn liếc mắt nhìn nàng, nhếch môi đắc ý nói: “Biết được chỗ tốt của trẫm chưa? Nếu như không có trẫm thì ai gói sủi cảo cho nàng ăn? Ai làm ấm chân cho nàng khi quỳ thủy tới hả?”

Trang Minh Tâm muốn nói, cho dù không có ngươi thì cũng tự có cung nhân sẽ làm những công việc này.

Nhưng cung nhân cũng chỉ là thực hiện chức trách, không thể so với người đầy ắp tình cảm như hắn được.

Nàng lấy đầu cọ cọ vào trong ngực hắn, khoa trương nói: “Hoàng thượng tốt với thần thiếp nhất, thần thiếp không thể nào rời xa hoàng thượng dù chỉ là nửa khắc.”

Lời này làm cho toàn thân Dục Cảnh đế đều thoải mái, miệng cười sắp ngoác đến tận mang tai: “Trẫm cũng thể nào rời xa Tử Đồng dù chỉ là nửa khắc, chúng ta phải ở bên nhau cả một đời này.”

Dừng lại một chút, lại bá đạo nói: “Không, không chỉ có một đời, mà phải suốt đời suốt kiếp đều ở bên nhau.”

Trang Minh Tâm đã từng trải qua chuyện chuyển kiếp, rất xem thường lời nói này.

Ai có thể biết được chuyện của đời sau chứ?

Cũng giống như nàng ở đời trước vậy, chưa bao giờ nghĩ tới sau khi chết nàng sẽ xuyên đến cổ đại.

Nhưng người sống phải có hy vọng, lỡ như thành hiện thực được thì sao?

Cho nên nàng cười nói: “Phải, thần thiếp và hoàng thượng phải suốt đời suốt kiếp đều ở bên nhau, làm phu thê đời đời kiếp kiếp.”

Hoàn chính văn

Bình luận

Truyện đang đọc