NGỖ TÁC HOÀNG HẬU MỸ THỰC NHÂN SINH

Sau khi thỉnh an về từ cung Trường Xuân, Trang Minh Tâm kêu Lý Liên Ưng mang mấy nén vàng đến Tượng Tác Giám để thúc giục tiến độ làm mạt chược.

Sau nửa giờ, hắn ta mang về tin tức tốt của lượt giao hàng buổi chiều.

Lý Liên Ưng cười nói: “Công công quản sự nói vốn dĩ định dùng gốm để nung ra, nhưng lại có nhiều con mạt chược như vậy, phải nặn ra từng viên, từng viên một, lại còn phải khắc chữ, sau khi nung lại phải sơn lên, qua mười ngày cũng chưa chắc có thể làm ra được. Nhưng nương nương lại đang cần gấp, không thể làm gì khác hơn là dùng cây trúc để làm ra một bộ trước đã, thỉnh nương nương dùng tạm, đợi sau này mạt chược bằng gốm nung xong sẽ lại đưa tới cho nương nương.”

Trang Minh Tâm bất đắc dĩ cười một tiếng: “Bổn cung thì có thể chờ, nhưng hai vị ở Đông, Tây Phối điện kia lại không chờ được, cũng chỉ có thể dùng tạm mạt chược bằng trúc trước vậy.”

Sau đó lại hỏi hắn về tiến độ làm khuôn xà phòng thơm và những thứ khác đến đâu rồi.

Lý Liên Ưng cười nói: “Chuyến đi này của nô tài đã tiêu mất hai mươi lượng bạc, tất nhiên là không thể chỉ có mỗi chuyện thúc giục làm mạt chược được, cũng đã thúc giục làm những thứ khác giúp nương nương rồi, còn thúc giục đến nỗi công công quản sự thấy phiền, nổi khùng nói sau này sẽ giao hàng cho nương nương.”

Trang Minh Tâm hài lòng gật đầu một cái.

Nguyên liệu cũng gom xong hết rồi, có vài thứ chưa gom được cũng không cần gấp, chờ sau này khi có công cụ rồi, có thể làm ra một mẻ xà phòng thơm trước, tiếp theo sẽ chầm chậm tăng thêm là được.

Nàng kêu Quỳnh Phương lấy hai nén bạc cho Lý Liên Ưng, cười nói: “Mấy ngày nay ngươi khổ cực rồi, chờ sau này khi giao xà phòng thơm, bổn cung lại cho người một món tiền thưởng lớn nữa.”

Bây giờ có tiền thưởng để cầm, sau này còn có món tiền thưởng lớn có thể cầm, Lý Liên Ưng bỗng chốc vui mừng cười ngoác miệng đến mang tai.

Cho Lý Liên Ưng lui xuống, Trang Minh Tâm lại rảnh rỗi, nghĩ đến cái khung thêu hoa đã bị ném ra sau đầu rất lâu, chuẩn bị thêu mấy kim.

Không ngờ vừa mới cầm kim lên, Thôi Kiều đã đi vào bẩm báo, nói là Cao Xảo cầu kiến.

Bây giờ Dục Cảnh đế cũng chỉ mới hạ triều, hơn phân nửa là đang nghị sự với các trọng thần ở Dưỡng Tâm điện, Cao Xảo nên hầu hạ ở bên cạnh mới đúng chứ.

Nhưng sao lại chạy tới cầu kiến nàng, chẳng lẽ là có chuyện quan trọng gì hả?

Trang Minh Tâm cau mày lại, phân phó Thôi Kiều mời người vào.

Cao Xảo đi theo Thôi Kiều vào đông thứ gian, sau khi hành lễ với Trang Minh Tâm, cười hì hì nói: “Hoàng thượng phái nô tài tới mời nương nương đến Dưỡng Tâm điện để bạn giá.”

Trang Minh Tâm: “…”

Nếu như là đổi thành chạng vạng thì có lẽ nàng còn không cảm thấy kỳ lạ, cái gọi là bạn giá cũng chỉ là cách gọi khác của thị tẩm thôi, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại đón nàng đi bạn giá để làm gì?

Học theo tiết mục hồng tụ thiêm hương trong thoại bản sao?

Trong lòng oán thầm không dứt, nhưng lại chẳng thể nào kháng chỉ, nàng cười nói: “Bổn cung biết rồi, làm phiền công công đi chuyến này, bổn cung sẽ sửa soạn một chút, sau đó sẽ đến Dưỡng Tâm điện ngay.”

Đang định kêu Quỳnh Phương khen thưởng đã nghe Cao Xảo thúc giục: “Ngự liễn đã chờ ở cửa rồi, xin nương nương mau lên, hoàng thượng đang đợi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Trò vui gì đây, ngay cả thời gian thay quần áo trang điểm lại cũng không cho sao?

Cũng may là sau khi nàng thỉnh an về xong vẫn chưa kịp thay quần áo thường, nếu không thì nàng mặc bộ xiêm áo thường ngày nửa mới nửa cũ trên người xuất hiện bên cạnh Dục Cảnh đế, lại bị cẩu hoàng đế chê cười cho coi.

Nàng không thể làm gì khác hơn là bỏ khung thêu xuống, ngồi lên ngự liễn đi đến Dưỡng Tâm điện.

Kỳ lạ chính là ngự liễn lại không đi vào cửa chính Dưỡng Tâm điện, mà là đi vào từ cửa sau.

Sau khi tiến vào cửa sau, Cao Xảo đưa ngón tay lên miệng “Suỵt” một tiếng, sau đó dẫn nàng rón rén đi vào sau vách ngăn ở đông thứ gian.

Sau đó lại rón rén lui ra ngoài, chỉ để lại một mình nàng ở bên trong.

Trang Minh Tâm: “…”

Chuyện yêu đương vụng trộm này là sao đây?

Cho dù nàng là tiểu thiếp, nhưng cũng là tiểu thiếp được tuyển tú vào cung quang minh chính đại, lại còn có tước hiệu, tại sao không thể gặp người khác chứ?

Nàng đang định nổi giận thì nghe thấy giọng nói của cẩu hoàng đế vang lên ở phía trước vách ngăn: “Chư vị trọng thần đều ở đây, Tôn viện phán, ngươi tới nói cho bọn họ nghe về chuyện tiêm chủng trâu đậu đi.”

Trang Minh Tâm bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra bạn giá là giả, mời nàng tới là để nàng nghe tình hình tiêm chủng trâu đậu.

“Dạ.” Tôn viện phán đáp một tiếng, sau đó là một loạt âm thanh vén tay áo xoạt xoạt, tiếp theo ông ta nói: “Như chư vị đã thấy, hạ quan đã tiêm chủng trâu đậu rồi.

Phương pháp chính là nặn lấy huyết thanh từ những vết đậu mùa sắp kết vảy trên cơ thể con trâu bị nhiễm bệnh đậu mùa, sau đó bôi vết rách trên cánh tay của hạ quan.

Bốn năm ngày sau chỗ vết thương bắt đầu xuất hiện những vết mủ tương tự như bệnh đậu mùa, đồng thời cũng bắt đầu lên cơn sốt, nhưng cũng chỉ hơi nóng, không hề nghiêm trọng.

Sau nửa tháng, vết mủ kết vảy, tiêm chủng thành công.”

Một người khác chất vấn: “Tôn viện phán sao có thể kết luận được phương pháp này có thể khắc chế được bệnh đậu mùa?”

Giọng nói của người này quen thuộc, Trang Minh Tâm nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng chắc chắn người này chính là tổ phụ Trần Thế Lễ của Trần Ngọc Thấm.

Trần Thế Lễ vừa mở miệng, lập tức có mấy người mồm năm miệng mười phụ họa theo.

Đám lão già nội các này, đều là phái bảo thủ, chỉ sợ sẽ bắt đầu tranh cãi về chuyện này rồi.

Trang Minh Tâm nhìn quanh bên trong vách ngăn, nhìn thấy một cái ghế quan mạo ở góc phía tây bắc, vì vậy nàng rón rén đi tới, ôm cái ghế quan mạo lên, sau đó lại rón rén trở về, ôm ghế quan mạo đặt vào bên trong vách ngăn, rồi nàng thận trọng ngồi lên.

Tôn viện phán không nhanh không chậm nói: “Bây giờ bệnh đậu mùa tại Thôn Vạn Gia ở Thông Châu Tây Giao đang hoành hành, sau khi hạ quan tiêm chủng trâu đậu thành công, từng đến thôn Vạn Gia đợi bảy ngày, mỗi ngày sẽ cùng ăn cùng ở với bệnh nhân đậu mùa… Như vậy chư vị đại nhân đã thấy, hạ quan cũng không hề bị lây bệnh đậu mùa.”

Vừa dứt lời đã nghe thấy một hồi tiếng bước chân hỗn loạn trong điện.

Trang Minh Tâm dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, đây là mọi người đang sợ bị lây bệnh đậu mùa, rối rít cách xa Tôn viện phán.

Sau đó đã nghe Dục Cảnh đế cười lạnh một tiếng: “Trẫm vẫn còn chưa tránh đâu, vậy mà các ngươi đã tránh né rồi, chẳng lẽ các ngươi còn sợ chết hơn cả trẫm hay sao?”

Mọi người lập tức ào ào quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội.”

“Tất cả đứng lên đi.” Dục Cảnh đế cho mọi người đứng dậy, lại hừ lạnh một tiếng: “Trẫm kêu các ngươi tới là để cho các ngươi nghe về chuyện tiêm chủng trâu đậu, hiến kế cho trẫm xem nên làm thế nào để phổ biến rộng rãi chuyện tiêm chủng trâu đậu, không phải là kêu các ngươi tới để thỉnh tội.”

Sau đó hắn nói với Tôn viện phán: “Ngươi nói tiếp đi.”

“Dạ.” Tôn viện phán đáp một tiếng, tiếp tục nói: “Phương pháp tiêm chủng trâu đậu này đã thí nghiệm trên toàn thể thái y trong thái y viện rồi, ngoại trừ Tằng lão thái y và Hàn lão thái y tuổi đã gần bảy mươi sốt cao không lùi suýt bỏ mạng ra, còn lại mọi người cũng gặp nguy hiểm gì quá lớn.”

Tổ phụ của Trình Hòa Mẫn Trình Kính hừ một tiếng: “Nói như vậy thì những lão già như chúng ta tiêm chủng chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Tôn viện phán trả lời: “Dạ, không chỉ người già, mà cả trẻ em cũng vậy, cả những người có thể chất yếu ớt cũng đều có nguy hiểm.”

Trang Minh Tâm nhếch môi một cái, vấn đề này cũng không phải là không có cách nào, lấy huyết thanh bệnh đậu mùa trên trâu trưởng thành rồi dẫn vào người nghé con, để cho nghé con phát bệnh, rồi lại lấy huyết thanh từ trên cơ thể của nghé con, độc tính sẽ giảm xuống rất thấp, ưu tiên dùng cho những người già, trẻ con và những người có thể chất yếu ớt đều được.

Dừng một chút ông ta lại nói: “Có lẽ còn có cách khác, bọn ta sẽ tiếp tục thí nghiệm nhiều cách để có thể tìm được phương pháp để tiêm chủng cho người già, trẻ con và những người có thể chất yếu ớt. Hoặc là, nếu như hoàng thượng có thể tìm được vị thần y đã đề xuất phương pháp tiêm chủng trâu đậu, hỏi ông ta xem có cách nào giải quyết không?”

Dục Cảnh đế gật đầu: “Trẫm sẽ tìm cách để cho người tìm tung tích của thần y, nhưng có thể tìm được hay không cũng khó mà nói rõ.”

Trong đầu lại nghĩ, cái gọi là “thần y” đang ở ngay trong vách ngăn sau lưng các ngươi kia kìa, chỉ là nàng có cách nào tốt hay không thì còn khó mà nói được.

Tôn viện phán lại mở miệng nói: “Việc cấp bách trước mắt là mau chóng tập hợp lại tất cả những con trâu bị bệnh đậu mùa và người, đây cũng không phải là chuyện dễ, chỉ dựa vào thái y viện thì không thể nào làm được, thỉnh chư vị đại nhân hỗ trợ suy nghĩ phương pháp.”

Dục Cảnh đế cũng mở miệng hỏi: “Chúng ái khanh đã nghĩ được biện pháp nào hay chưa?”

Trần Thế Lễ đầu tàu gương mẫu mở miệng nói: “Thần cho rằng chuyện này nên giao cho quan lại địa phương tới phụ trách.”

Trình Kính Xương phản bác: “Quan lại địa phương tập hợp trâu và người cũng dễ dàng, nhưng lại hiềm một nỗi trâu là vốn gốc của nông dân, lấy mất trâu thì làm sao thu hoạch trồng trọt được đây? Thứ hai là vận chuyển trâu và người ngàn dặm xa xôi vào kinh, chưa nói đến chi phí ăn ở không rẻ, đến khi vào kinh cũng đã là chuyện của mấy tháng sau rồi, lúc đó ai có thể đảm bảo đậu mùa trên trâu không biến mất?”

Một quan viên khác mà Trang Minh Tâm không nhận ra giọng nói: “Trái lại thần có ý kiến hay, không bằng kêu các thái y ở thái y viện mau chóng học phương pháp tiêm chủng trâu đậu, sau đó phái bọn họ đi khắp các châu phủ.

Cùng lúc đó, hoàng thượng hạ chỉ kêu các quan viên ở châu phủ mau chóng tập hợp những con trâu bị đậu mùa và người lại, để sau khi thái y viện tới thì lập tức bắt tay vào làm công việc tiêm chủng.”

Lại có một quan viên khác nói: “Thần cho rằng tạm thời không thích hợp để phô trương quá lớn, không bằng phổ biến tiêm chủng rộng rãi ở kinh thành và những vùng xung quanh, nếu như bách tính có phản ứng không tệ thì lại phổ biến rộng rãi sau cũng không muộn.”

Dục Cảnh đế “Ừm” một tiếng: “Ái khanh nói có lý.”

Sau đó phân phó Cao Xảo đã lặng lẽ trở lại trong điện: “Tuyên phủ doãn Thuận Thiên.”

Nha môn phủ Thuận Thiên cách hoàng thành một bức tường, chỉ mất hai khắc thời gian là phủ doãn Thuận Thiên đã chạy chậm một đường đi vào, trong miệng thở gấp “Hồng hộc hồng hộc”: “Thần, phủ doãn Thuận Thiên Doãn Minh Thuyên khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Đứng lên đi.” Dục Cảnh đế cho đứng dậy, sau đó phân phó nói: “Trẫm muốn phổ biến rộng rãi phương pháp tiêm chủng trâu đậu ở kinh thành và mấy huyện xung quanh, ngươi mau chóng cho người tập hợp những con trâu bị đậu mùa và người lại, để cho các thái y ở thái y viện lấy huyết thanh đậu mùa.”

Dừng một chút, hắn lại giảo hoạt cười một tiếng: “Lần này ái khanh cực khổ rồi, liền thưởng cho ái khanh là người thứ nhất tiêm chủng trâu đậu đi.”

Doãn Minh Thuyên: “…”

Chuyện thái y viện đang thử nghiệm tiêm chủng trâu đậu hắn ta có nghe nói rồi, nhưng làm đến trình độ nào thì hắn ta không biết, nghe vậy thì bị dọa sợ đến nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

Sợ hãi nói: “Vi thần, vi thần…”

Sấm chớp mưa móc đều là quân ân, hắn ta nào dám cự tuyệt? Huống chi hắn ta còn tự nhận tuy bản thân không phải là vị quan tốt gì, nhưng vẫn còn cách cẩu quan một khoảng cách, hoàng thượng đáng lẽ ra cũng không đến nỗi mượn cơ hội này giết hắn ta mới phải chứ.

Vì vậy mà “cảm động” nước mắt rào rào dập đầu nói: “Tạ chủ long ân.”…



Đợi chư vị đại thần lui ra khỏi Dưỡng Tâm điện xong, Dục Cảnh đế gọi một tiếng về hướng vách ngăn: “Đi ra đi.”

Trang Minh Tâm đứng dậy từ trên ghế quan mạo, vòng qua vách ngăn, đi ra, quỳ xuống hành lễ nói: “Cung thỉnh thánh an.”

“Thánh cung an.” Dục Cảnh đế đáp một tiếng, đưa tay về phía nàng.

Trang Minh Tâm đi lên trước, bị hắn bất ngờ kéo đến bên cạnh, sau đó ngồi lên đùi hắn.

Nàng sẵng giọng: “Đừng có làm bậy, cẩn thận ngồi nhăn long bào của người bây giờ.”

Ngồi nhăn hết long bào của hắn xem lát nữa hắn làm sao mà tiếp kiến các đại thần.

Dục Cảnh đế tiến tới bên tai nàng, gặm lên tai một cái, mờ ám nói: “Những thứ khác trẫm không có nhiều, nhưng long bào thì ngược lại rất nhiều, ái phi muốn làm động tác gì thì cứ làm đi.”

Trang Minh Tâm liếc hắn một cái, tức giận nói: “Còn tưởng rằng người tìm thần thiếp tới nói chính sự nữa đó, sớm biết người không đứng đắn như vậy thì thần thiếp đã không tới rồi.”

Dục Cảnh đế vội thu lại vẻ mặt, nghiêm trang hỏi: “Mới vừa rồi nàng ở phía sau đều nghe hết rồi chứ? Cảm thấy như thế nào?”

“Chư vị đại thần kiến thức sâu rộng, lại có hoàng thượng kiểm định quyết đoán, dĩ nhiên là sẽ vô cùng thỏa đáng rồi.” Trang Minh Tâm cười một tiếng.

Dục Cảnh đế được tâng bốc một hồi, đắc ý mím môi một cái, rồi lại thở dài nói: “Đáng tiếc là không dùng được trên người già, trẻ nhỏ và những người có thể chất yếu ớt, thế nhưng bình thường bệnh đậu mùa lại gây nguy hiểm ở những người này nhất.”

Trang Minh Tâm nhếch môi một cái, muốn hỏi nàng phương pháp thì cứ trực tiếp hỏi đi, lại còn rên rỉ than thở rồi vòng vo, chẳng dứt khoát chút nào cả.

Nàng hừ nói: “Ai nói không thể dùng?”

Năm đó nàng thấy trâu đậu đã rất kích động cho nên mới lỗ mãng, nếu như dùng nghé con để nuôi cấy vắc xin đậu mùa tốt rồi mới tiêm chủng thì cũng chẳng mạo hiểm như vậy.

“Nàng có cách sao?” Hai mắt Dục Cảnh đế sáng chưng lên ngay lập tức.

Nếu như có cách, vậy đại công chúa và tam hoàng tử có thể tiêm chủng trâu đậu rồi, từ đó sẽ không cần sợ xuất hiện đậu mùa trong cung nữa.

“Có.” Nàng gật đầu một cái, cũng không vòng vo mà nói thẳng: “Dùng phương pháp tiêm chủng trâu đậu, đưa huyết thanh từ trên cơ thể trâu trưởng thành dẫn lên người nghé con, rồi lại lấy huyết thanh từ trên nghé con thì độc tính sẽ giảm bớt, khi tiêm chủng phản ứng sẽ tương đối ôn hòa, thích hợp dùng cho người già, trẻ nhỏ và những người có thể chất yếu.”

Dục Cảnh đế vỗ tay cười to: “Tốt quá rồi!”

Sau đó phân phó Cao Xảo nói: “Mau, viết những lời Uyển phi vừa nói ra, ba ngày sau đưa tới thái y viện giao cho Tôn viện phán.”

Bởi vì hắn đã nói với bên ngoài là có một thần y nào đó không muốn tiết lộ danh tính truyền thụ lại phương pháp tiêm chủng trâu đậu, mới vừa rồi còn phái người đi tìm thần y, tất nhiên là không thể lập tức lấy phương pháp trả lời ra được, nếu không thì thân phận “thần y” của Trang Minh Tâm này coi như là không lừa gạt được nữa rồi.

Cao Xảo đáp lời, lập tức múa bút vẩy mực ở bên cạnh.

Trang Minh Tâm nghĩ tới tiêm chủng trâu đậu thì lại nhớ đến nguyên nhân mà bỗng nhiên trong cung xuất hiện đậu mùa, hỏi Dục Cảnh đế: “Đại hoàng tử và nhị hoàng tử đột ngột bị nhiễm đậu mùa cùng một lúc, bên Cẩm Y Vệ tra được gì rồi?”

Nàng không đề cập tới chuyện này thì thôi, vừa nhắc tới đã làm vẻ mặt Dục Cảnh đế lập tức tối xuống.

Hắn lạnh lùng nói: “Đã có chút đầu mối rồi.”

Trang Minh Tâm đang chờ hắn nói tiếp, cuối cùng đợi một hồi lâu cũng không chờ được.

Tình huống gì đây?

Chẳng lẽ thật sự có liên quan đến vị phi tần nào trong cung kia sao?

Nếu không thì hắn cần gì phải có phản ứng lớn như vậy? Thậm chí còn không nói tường tận cho nàng nghe.

Cũng được, không nói thì thôi, nàng cũng không nhất định không biết không được, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng cả.

Dựa theo nguyên tắc ai là người được lợi lớn nhất thì có hiềm nghi lớn nhất, mũi dùi tất nhiên sẽ chỉ về hướng mẫu phi Ninh phi của tam hoàng tử.

Nếu như đại hoàng tử và nhị hoàng tử đều chết vì đậu mùa, tam hoàng tử có thể sẽ là hoàng tử duy nhất, cách ngôi vị hoàng đế chỉ còn một bước nữa thôi.

Nhưng nếu chuyện gì cũng đơn giản như vậy thì cũng không có nhiều án chưa giải quyết như thế.

Nàng cũng lười suy đoán, dù sao cũng có Cẩm Y Vệ rồi.

Bởi vì Dục Cảnh đế còn phải phê duyệt tấu chương, cũng không giữ nàng lại lâu, để cho ngự liễn đưa nàng về.



Xuống ngự liễn, vừa mới đi vào cửa Chung Túy cung đã thấy Trần Ngọc Thấm mặc áo lập lĩnh màu tím nhạt như màu nho có hoa văn tối màu, vạt áo lệch, áo khoác ngoài bằng gấm đang dắt Tướng Quân trong tay, đi dạo trong sân.

Khi di chuyển làm lộ ra chiếc váy xếp ly dệt kim màu đỏ lựu, dáng vẻ như một đại gia khuê tú trinh tĩnh ôn uyển.

Nhưng lời nói ra lại vô cùng ngang ngược.

Trần Ngọc Thấm hừ nói: “Còn tưởng rằng ngươi sẽ ở lại Dưỡng Tâm điện cả một ngày nữa chứ, vậy nên mới thừa dịp ngươi không ở đây len lén chơi đùa con chó của ngươi một chút, không ngờ ngươi lại trở về nhanh như vậy, thật đúng là trời không chiều lòng người mà.”

Trang Minh Tâm cười mắng: “Ngươi trộm chơi chó của bổn cung mà còn lý luận?”

Sau đó lại mắng Tướng Quân: “Ai cũng tùy tiện cho dắt, cẩn thận ngày nào đó lại bị người xấu bắt đi làm bánh bao nhân thịt chó đó.”

Tướng Quân lập tức “Gâu gâu” hai tiếng, xoay người, hướng cái mông về phía nàng.

Trang Minh Tâm đi tới, nhấc chân muốn đạp lên mông nó, cười mắng: “Bản lĩnh của ngươi lớn lắm, không phải mới chỉ nói ngươi một câu thôi sao, vậy mà lại dám quay mông về phía ta.”

Trần Ngọc Thấm lập tức cản lại: “Ngươi bắt nạt con chó làm gì, nó cũng chẳng hiểu chuyện, ngươi tức giận thì cứ trút lên ta này.”

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, Tướng Quân còn hiểu chuyện hơn cả ngươi nữa đó.

Nàng “Chậc” một tiếng, giơ tay lên sờ vào cái đầu chó của Tướng Quân, giảo hoạt cười một tiếng với Trần Ngọc Thấm: “Ngươi muốn dắt chó thì cứ dắt đi, đúng lúc bổn cung cũng đang lười. Dắt nó đi dạo xong nhớ cho ăn một chậu xương, nó thích nhất là xương sườn, đừng lấy xương ống ra để qua loa lấy lệ nó, cẩn thận nó cắn ngươi đó.”

Trần Ngọc Thấm là một chủ nhân không thiếu tiền bạc, nghe vậy khinh bỉ trợn mắt nhìn nàng một cái: “Ta mới không hẹp hòi như vậy đâu.”

“Không lớn không nhỏ gì cả.” Trang Minh Tâm dùng ngón tay út đeo hộ giáp dài chỉ chỉ vào Trần Ngọc Thấm, cũng không so đó chuyện nàng ta xưng “Ta” một tiếng lại một tiếng, tự mình đi đến chính điện.

Hôm nay còn chưa thêu được mũi nào đâu, ít nhất phải thêu được mười mấy, hai mươi mũi, để khi cẩu hoàng đế hỏi tới nàng còn có thể trả lời được, đúng không?

Bình luận

Truyện đang đọc