NGỌA HỔ TÀNG LONG

Trong đám người này, gia cảnh của Ôn Phương Phương là tốt nhất. Ai có thể đảm bảo khi chưa xin xỏ được gì từ Ôn Phương Phương, đám bạn này không nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để nịnh bợ Ôn Phương Phương, hùa vào nói xấu Liễu Y Y.





“Liễu Y Y là loại gì chứ, hoa tường liễu ngõ thì tìm đâu ra bạn trai giàu có?”





“Có người yêu là đã được lắm rồi”.



Advertisement






“Mình nói chứ, cũng may Lưu Quân năm đó ở bên Phương Phương, nếu không sao anh ấy có được ngày hôm nay?”





“Ngưỡng mộ Lưu Quân thật đấy, có thể kiếm được một cô bạn gái hiền lành như Phương Phương. Bây giờ anh ấy lên đến chức trưởng phòng. Nhìn lại bọn mình xem, vẫn còn đang lo lắng cho cuộc sống đây!”





Vẻ mặt của Lưu Quân có phần ngán ngẩm, đám bạn học của Ôn Phương Phương thực sự cho rằng anh ta là dạng núp váy vợ.





Anh ta khó chịu: “Tôi có thể làm giám đốc ở công ty công nghiệp Phú Khang là dựa vào thực lực”.





Ôn Phương Phương lại chẳng giữ thể diện cho anh ta: “Cũng may là bố em nâng đỡ anh. Lưu Quân, nếu năm đó anh vẫn lựa chọn ở bên Liễu Y Y, liệu anh có được thành công như ngày hôm nay?”



Advertisement






Bị làm cho bẽ mặt, Lưu Quân có phần ngượng nghịu.





Ôn Phương Phương chẳng quan tâm đến chuyện này, tiếp tục đắc ý nói: “Lẽ nào em nói sai hả? Sinh viên đại học có năng lực đầy ra đấy, có vài sinh viên năm ba, năm tư đã làm trưởng phòng các công ty lớn rồi!”





“Lưu Quân, anh tự hỏi lòng mình xem, có phải anh được như ngày hôm nay là do ở bên cạnh em không?”





“Đúng, đều là nhờ bố chúng ta nâng đỡ anh! Có thể ở cạnh Phương Phương là phúc phần mấy đời nhà anh!”





Khó khăn lắm Lưu Quân mới nhờ được vào bố của Ôn Phương Phương để ngồi vào chức trưởng phòng với mức lương vài trăm ngàn/năm. Dù anh ta có bất mãn tới mức nào cũng không dám cãi lời Ôn Phương Phương.





Thấy vậy, đám bạn học không nhịn cười nổi, rõ ràng Lưu Quân bám váy Ôn Phương Phương vậy mà còn cố gắng nhắc đến thực lực, đúng là tấu hề.





Tuy ánh mắt của mọi người không quá rõ ràng nhưng ít nhiều vẫn có sự khinh thường.





Lưu Quân có khó chịu đến đâu cũng chỉ dám giấu trong lòng.





“Vậy còn tạm được!”





Ôn Phương Phương chẳng quan tâm đến thể diện của Lưu Quân, cô ta có thể diện là được rồi. Nhìn xung quanh một lượt, Ôn Phương Phương xua tay.





“Bỏ đi, xem ra Liễu Y Y không có mặt mũi tới đây đâu, chúng ta không đợi cô ta nữa!”





“Aiz, Liễu Y Y còn chưa tốt nghiệp đại học, chẳng qua hiện giờ bán cá ở ngoài chợ, không cùng thân phận với chúng ta, nhớ nhung gì cậu ta chứ!”





Đám bạn học cũng hùa vào.





“Chẳng phải sao, Liễu Y Y đâu thể so với Phương Phương chứ!”





“Ăn cơm chung với Liễu Y Y, mình còn sợ nuốt không trôi. Cậu không biết mùi tanh của cá ám lên người thực sự rất khó ngửi”.





Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng động cơ xe thể thao.





Mọi người lập tức đưa mắt nhìn qua, trông thấy một chiếc xe thể thao sang trọng đang chạy về phía khách sạn Thiên Tế





“Aston Martin DBS!!”





Có người nhận ra hiệu xe, kinh ngạc hét lên.





“Đắt lắm sao?”





“Nếu là loại cao cấp, tính cả giá lăn bánh cũng khoảng bảy triệu tệ!”





“Wow…”





Bỗng chốc, những người đứng ngoài khách sạn càng trở nên nghiêm túc nhìn chiếc xe thể thao dừng ở đó.





Chiếc xe tính cả giá lăn bánh là bảy triệu tệ, đúng là nhìn thôi cũng sướng.





Ôn Phương Phương cũng nhìn chiếc xe, cảm thấy đỏ mắt. Nếu cô ta cũng được ngồi trên chiếc xe ấy thì còn cần Lưu Quân làm gì nữa!



Vậy nhưng miệng cô ta lại nói ra mấy câu như chẳng có gì: “Xe sang thôi mà, Giang Châu đầy ra đấy, mình xem xem, biết đâu lại là người quen”.

Bình luận

Truyện đang đọc