NGỌA HỔ TÀNG LONG

Tất nhiên Tôn Hàn đang ám chỉ chuyện năm trăm nghìn tiền sính lễ kia.





Lục Hạo vừa cười vừa lắc đầu, “Anh à, em không thể gặp phải chuyện gì cũng nhờ vả anh được”.





Đương nhiên cậu ta biết chỉ cần mình lên tiếng nhờ, dù số tiền là bao nhiêu đi nữa thì anh cũng có cách xoay được. Nhưng cậu thực sự không thể mở lời.



Advertisement






“Anh vẫn thường nói, là anh em với nhau thì không cần phải ngại gì cả. Dù em có ra sao thì cũng còn người anh trai này. Đừng giữ mọi chuyện trong lòng. Lần sau, không được như vậy nữa đâu đấy”.





“Vâng”.





Ăn xong bữa trưa, Tôn Hàn và Liễu Y Y lái xe trở về.





Ngồi trên xe, Liễu Y Y nghiêm túc nhìn mặt Tôn Hàn với vẻ đánh giá. Đẹp trai hay không là một chuyện khác, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với anh khiến trong lòng cô nảy sinh một cảm giác đầy nghi hoặc.






Advertisement



Cách hành xử của Tôn Hàn rất bá đạo, nhưng cũng khá ngay thẳng.





Thế tại sao năm xưa, anh lại làm chuyện như vậy với cô chứ?





Chẳng lẽ đây chính thứ gọi là “biết người, biết mặt, không biết lòng”?





“Nhìn anh gì thế?” Tôn Hàn điềm tĩnh hỏi.





“Anh thì có gì đáng nhìn đâu. Tôi đang nghĩ, khi nào anh mới chịu giúp tôi tìm con gái!”, Liễu Y Y không nhìn anh nữa.





Nói thì nói vậy thôi, thực chất trong lòng cô đã chẳng còn ôm hy vọng.





Đã hơn năm năm, thời gian đã quá lâu rồi.





Làm sao có thể tìm lại đứa con gái số khổ của cô đây?





Tâm trạng của Tôn Hàn cũng dần trở nên ảm đạm. Liễu Y Y không hề hay rằng Tôn Hàn đã biết chuyện đứa con gái bị bọn buôn người bắt đi của cô chính là con của anh.





Tất nhiên cô cũng không biết, Tôn Hàn có thái độ thế nào về việc tìm được con gái.





Dù có phải lật ngược cả đất nước này, anh cũng phải tìm lại con gái mình!











"Có lẽ sẽ có tin tức rất nhanh thôi", Tôn Hàn thấp giọng nói.





Cả Thiên Cửu môn đều đang dốc sức đi tìm kiếm, cho dù là đáp án như thế nào thì có lẽ sẽ có kết quả rất nhanh.





Liễu Y Y chỉ nghĩ là Tôn Hàn đang an ủi mình, thế nên thốt ra một câu không thật lòng: "Ừ".





.....





Hai ngày trôi qua, đã đến kỳ hạn ba ngày mà Lý Tông Đạo cho Tôn Hàn. Nếu không thể lấy được hợp đồng mười triệu tệ với công ty bách hóa Near về thì anh phải rời khỏi cái ghế Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy.





Mới sáng sớm, Tôn Hàn và Liễu Y Y đã đến công ty.





Nhưng trong công ty, tất cả ánh mắt nhìn họ đều tràn đầy thương hại.





Ba ngày đã trôi qua, nhưng bên công ty bách hóa Near vẫn chưa có tin tức gì có vẻ là muốn tiếp tục ký hợp đồng với công ty thời trang Sâm Uy.





Nhưng lại có tin tức lờ mờ rằng Tổng giám đốc của công ty bách hóa Near không hề có ý muốn hợp tác với Tôn Hàn.



Theo như nguồn tin cho biết, chắc chắn Vương Bách Xuyên phải nhậm chức Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy thì bên công ty bách hóa Near mới đồng ý tiếp tục ký hợp đồng.

Bình luận

Truyện đang đọc