NGỌA HỔ TÀNG LONG

Tôn Hàn nói một câu rất hời hợt, sau đó anh thấp giọng nói với Liễu Y Y: "Y Y, nếu đã bàn xong chuyện phòng thuê rồi thì chúng ta đi đi".





Liễu Y Y biết Tạ Viễn có ý với mình, nhưng cô chỉ cảm thấy chán ghét đối với tên Tạ Viễn này.






Advertisement



Hắn ta chơi bời lêu lổng, nghiện cờ bạc, còn ăn bám vào người mẹ đã sáu mươi tuổi là bà Vương.





Loại người này nói khó nghe một chút chính là đang lãng phí không khí, thế nên Liễu Y Y chẳng có ấn tượng gì tốt đối với hắn ta.





Cô liền gật đầu với Tôn Hàn: "Được, chúng ta đi thôi".





Tạ Viễn thấy mình bị coi thường, liền tức giận ra mặt. Hắn ta phẫn nộ chặn đường đi của Liễu Y Y, chỉ vào Tôn Hàn không hề khách sáo.



Advertisement






"Y Y, cái tên cậu ấm ăn chơi này chỉ lừa em thôi, em đừng để bị hắn lừa!"





"Hôm nay hắn có thể sắp xếp cho em một công việc nở mày nở mặt, có thể đưa em đi đến những nơi cao cấp, ngày mai có thể sẽ vứt bỏ em ngay!"





"Y Y, chỉ có anh là thật lòng thật dạ thích em thôi! Chỉ có anh mới đối xử tốt với em cả đời!"





Giọng Tạ Viễn rất to khiến rất nhiều người trong chợ đều để ý đến chỗ họ.





Nhưng ai nấy đều tỏ ra rất ghét bỏ, họ nghĩ rằng Tạ Viễn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, không hề tự hiểu rõ bản thân mình chút nào.





Liễu Y Y có thế nào thì cũng vô cùng xinh đẹp, họa có điên mới từ bỏ một cậu chủ có tiền có thế để chọn một tên đánh bạc qua ngày như Tạ Viễn.





Tiếng bàn tán châm chọc vang lên không ngớt không những không khiến Tạ Viễn biết khó mà lui, ngược lại còn kích thích thần kinh của hắn ta.





Hắn ta trừng Tôn Hàn, gào lên: "Tên họ Tôn kia, tao biết thừa ý đồ của mày đối với Y Y. Tao nói cho mày biết, đừng có mơ, Y Y không thèm công việc mày cho đâu! Y Y là bạn gái của tao, này cách xa cô ấy ra! Nếu không thì đừng có trách tao!"





Mặt Liễu Y Y đỏ bừng lên vì tức giận: "Tạ Viễn, anh bị điên à! Tôi là bạn gái anh lúc nào?!"





"Y Y, anh biết em thấy tên họ Tôn này có tiền nên động lòng, anh không trách em đâu! Nhưng hắn thực sự đang lừa em, chỉ có anh mới thật lòng với em! Anh biết em trách anh mê cờ bạc, anh bảo đảm với em, sau này anh không đánh bạc nữa! Chúng ta đừng chia tay có được không?"





Tạ Viễn cứ ăn nói lung tung, kiên quyết cho rằng Liễu Y Y là bạn gái hắn ta.





Bà Vương không thể nào ngờ chuyện sẽ đến nước này, vẻ mặt bà vô cùng lo lắng. Bà ấy lấy một cọc tiền trong hòm ra ném lên mặt Tạ Viễn.





"Tạ Viễn, mày đã hành hạ tao cả nửa đời người rồi, mày đừng có hại Y Y nữa! Cút đi, mày cầm tiền rồi cút cho tao!"





Tạ Viễn thậm chí không thèm nhìn đống tiền: "Mẹ, mẹ đừng nói gì hết! Hôm nay con phải khiến Y Y sáng mắt ra!"





Ngay sau đó hắn ta lập tức nhìn Tôn Hàn với ánh mắt thù hằn: "Tên họ Tôn kia, mày còn không mau cút đi! Tao nói rồi, Y Y thà ở lại chợ này bán cá cũng không cần công việc mày sắp xếp cho!"





Tạ Viễn tất nhiên không điên, hắn ta biết rất rõ Liễu Y Y có một công việc rất tốt, thế nên hắn ta không hề có cơ hội.





Thế nên hắn ta cố ý làm loạn để khiến Liễu Y Y mất đi công việc này, chỉ có thể quay về bán cá.



Chỉ có như thế hắn mới có cơ hội!

Bình luận

Truyện đang đọc