NGỌA HỔ TÀNG LONG

“Anh!”





Lục Hạo vô cùng kinh ngạc, lập tức đứng bật dậy.






Advertisement



Lúc này ông Lục mới nhận ra người vừa xuất hiện, “Tôn Hàn, sao cháu lại đến đây?”





“Cháu trở về lâu vậy rồi mà giờ mới đến thăm mọi người được, mong chú và dì không trách cháu ạ!”





“Không trách, không trách mà, cháu đến thăm là chú vui lắm rồi”.





Ông Lục vốn định rủ anh hôm nay ở lại ăn uống vui vẻ cùng mình, nhưng thấy thời điểm có vẻ không thích hợp lắm nên hơi khó xử, không biết phải nói sao.



Advertisement






Tôn Hàn cũng nhận ra bầu không khí hơi kỳ lạ, bèn liếc sang hai bố con Lâm Khai Hoài rồi lại đưa mắt nhìn Lục Hạo, “Lục Hạo, không giới thiệu à?”





“Anh à, chẳng có gì đáng để giới thiệu cả!”





Giờ phút này, Lục Hạo chỉ nhìn Lâm Đình Đình thôi đã thấy khó chịu rồi. Cô ta là bạn gái mà không hề nghĩ cho Lục Hạo một chút nào cả, thế là cậu ta bực mình nói, “Hai người còn ở đây làm gì, đã bảo là nhà chúng tôi không có năm trăm nghìn tiền sính lễ rồi, không với nổi nhà các người đâu! Đi, đi cả đi!!”





Hai bố con Lâm Khai Hoài bấy giờ mới sực tỉnh sau khi bàng hoàng nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz S kia, nhưng lúc này họ lại không nhúc nhích chân được nữa.





Họ hoàn toàn không ngờ, Lục Hạo lại có một người anh đi xe Mercedes-Benz S!





Lâm Khai Hoài đảo mắt, giọng điệu khách sáo hơn rất nhiều, “Lục Hạo à, cháu nói gì lạ thế, năm trăm nghìn thôi mà, cháu chỉ cần mượn anh cháu là được rồi”.





“Với quan hệ của cậu đây và Lục Hạo, tôi nghĩ chắc chắn là không để bụng khoản tiền này đâu”.





Tôn Hàn trầm ngâm, tuy rằng không rõ sự tình cụ thể thế nào nhưng cũng cảm giác được chuyện này không đơn giản, thế là bèn nói, “Với quan hệ của tôi và Lục Hạo thì tiền nong không phải vấn đề. Năm trăm nghìn, có ngay thôi. Nhưng Lục Hạo à, em nói cho anh biết rốt cuộc chuyện này là sao đi?”





Lục Hạo cáu kỉnh đáp, “Còn chuyện gì được nữa ạ? Có người nào đấy có em trai sắp kết hôn, cần năm trăm nghìn tiền sính lễ, thế là chạy đến đây để đòi em, muốn lừa tiền em!”





Nghe vậy, đừng nói là Tôn Hàn tối sầm mặt mũi lại, ngay cả Liễu Y Y đứng bên cạnh anh cũng thấy sững sờ.





Tuy rằng đưa sính lễ là chuyện đương nhiên, nhưng dù đôi bên yêu nhau thì cũng phải có chừng mực.





Đòi hẳn một số tiền như vậy là sao cơ chứ?





“Ha ha, loại người ngoài mặt gọi nhau là anh em nhưng thực chất thì keo kiệt bủn xỉn, tôi đây gặp nhiều rồi”.





“Gì mà tiền nong không phải vấn đề chứ, tôi thấy có người không nỡ bỏ tiền ra thì có”.





Thấy Tôn Hàn không có ý giúp đỡ về khoản sính lễ, Lâm Khai Hoài lập tức trở mặt, còn nở một nụ cười mỉa mai khó ưa.





Ông Lục không thích nghe những lời châm chọc chối tai ấy, bèn lên tiếng ngay, “Ông thông gia à, ông nói thế là không hay đâu, Tôn Hàn không phải là người như vậy!”





“Thôi xin, đừng gọi tôi là ông thông gia, tôi với không nổi đâu!”



Lâm Khai Hoài ngắt lời, cảm thấy đã hết hy vọng kiếm được món tiền sính lễ năm trăm nghìn kia nên cũng lười tỏ ra lịch sự nữa, “Con gái à, Lục Hạo chỉ là một thằng nghèo túng, con mà sống với nó thì cả đời này chỉ có chịu khổ thôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc