NGỌA HỔ TÀNG LONG

Nhanh như chớp, chính là từ mô tả chuẩn xác nhất.





Tốc độ một trăm yard gần như là tốc độ cực hạn khi lái ở một nơi đầy rẫy khúc cua như núi Vân Bàn.






Advertisement



Tất nhiên, nếu là tuyển thủ chuyên nghiệp, tăng thêm bốn mươi, năm mươi yard nữa thì vẫn điểu khiển được xe thôi.





Nhưng đối với dân nghiệp dư, tốc độ này thực sự đã rất nguy hiểm rồi.





Liễu Y Y bám sát phía sau còn đỡ, có sẵn xe phía trước mở đường nên dễ lái hơn rất nhiều.





Nhưng còn Đường Mân đang lái ngay phía trước thì cực kỳ khó chịu. Lúc này họ đã xuống núi Vân Bàn và đi từ một giao lộ khác để vòng ngược lên núi.



Advertisement






Dọc đường đi, gã đã đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với chiếc 488. Nhưng vấn đề là dù Đường Mân có tăng tốc nhanh hay bẻ cua thế nào thì đối phương vẫn có thể theo sát gã.





Chưa hết, rõ ràng người ta có cơ hội lái vượt lên nhưng lại không hề có ý muốn vượt, làm gã có cảm giác như mình đang bị trêu đùa vậy.





“Mẹ kiếp, nhỡ mà thua dưới tay phụ nữ rồi bị đồn đãi khắp Ma Đô thì ông không ngóc đầu dậy trong cái giới này được nữa mất!”





Đường Mân trở nên nóng nảy, bèn nghiến răng đạp mạnh chân phải lên chân ga, xuống gần hai phần năm độ sâu.





Ầm ầm ầm!!





Động cơ của chiếc xe thể thao Lamborghini gầm lên dữ dội, và tốc độ của xe lại được tăng lên.





Một trăm hai mươi, một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi…





Đến khi đã tăng tốc lên một trăm năm mươi lăm yard, Đường Mân cảm thấy con đường đã bắt đầu trở nên mơ hồ, thần kinh căng thẳng cực độ, vừa rồi cũng không tiếp tục nhấn ga nữa.





Đây là đã cực hạn của cực hạn của gã trên con đường này rồi.





Chỉ trong vài giây, chiếc 488 phía sau đã bị bỏ xa cả trăm mét, khoảng cách vẫn đang được nới rộng.





Liễu Y Y hơi hoảng hốt, “Hơn một trăm năm mươi yard, gã muốn chết đấy à?!”





“Điều này chứng minh cảm xúc của Đường Mân đang rất rối loạn, đây chính là cơ hội. Bám sát thêm chút nữa, gã không sợ, em cần gì phải sợ”, khóe miệng Tôn Hàn chợt nhếch lên.





Tôn Hàn không rành về đua xe, nhưng lại nắm khá rõ tâm lý người khác.





Bây giờ Đường Mân giống như một con bạc đã đánh đến đỏ mắt, trạng thái này chính là lúc dễ mắc sai lầm nhất.





“Nhưng… ngộ nhỡ lật xe thì có thể sẽ xảy ra án mạng đấy!”





Liễu Y Y có đôi chút không đành lòng.





Vào buổi tối, tầm nhìn của xe sau chắc chắn tốt hơn tầm nhìn của xe trước, công việc dò đường đã có Đường Mân làm rồi. Nếu Đường Mân dám tăng tốc lên một trăm năm mươi yard thì Liễu Y Y cũng dám tăng đến mức ấy.





Vấn đề là nếu cô còn ép nữa thì e rằng chiếc Lamborghini phía trước sẽ gặp bất trắc.





“Với hạng cậu ấm không hiểu lý lẽ như Đường Mân thì em không cần lo cho gã làm gì. Hơn nữa, xe thể thao có giá hàng chục tệ có độ an toàn mà, không dễ xảy ra bất trắc đâu”, Tôn Hàn cất tiếng.



Chuyện này…

Bình luận

Truyện đang đọc