NGỐC!

*cốc cốc* tiếng gõ cửa vang lên dồn dập

- Kỳ à, mở cửa... em không sao chứ? – Khải lên tiếng gọi Kỳ, tâm trạng đầy lo lắng. Anh là đợi Kỳ... í mà không phải... là ngồi cùng Na Na trong quán uống nước, tâm sự giờ này mới nhớ đến Kỳ

- Gì vậy? Hơn 2h sáng rồi... không để cho tôi ngủ, đập của la hét om sòm vậy? – Kỳ hé cửa, thò đầu ra hỏi

- Em... không sao chứ? Tôi tưởng... à, hẹn tôi ra quán KYO gặp mà sao không thấy? – Khải nhíu mày hỏi

- Tôi đau bụng... sau đó đi WC... vì còn mệt nên ngủ quên đến giờ... xin lỗi anh nha – Kỳ cười hòa

- Hả? Vậy... em còn đau không? – Khải lo lắng

- Không sao. Thải hết những gì cần thải nên ổn rồi. Hehe – Nói đoạn Kỳ vỗ vỗ cái bụng

Khải bật cười trước cái vẻ trẻ con ấy

- Ừm... không sao là tốt rồi... à mà em bảo có chuyện muốn nói, bây giờ nói được không? Mà em thay số rồi sao?


- Không phải! Lúc đó máy hết tiền, mượn tạm máy chị dọn phòng nhắn cho anh... còn chuyện tôi định nói là... quên rồi – Kỳ cười toe toét

- Ờ... vậy thôi... Ngủ nha... mai còn lên đường sớm – Khải gãi đầu bối rối

- Ờm... về phòng ngủ đi..

*rầm* Kỳ đóng sập cửa lại

Nét mặt ưu tư quay lại, cô nhắm mắt khẽ thở dài. Rồi ngồi thụp xuống đất và... ngủ thiếp đi. Hôm nay quả thật là một ngày mệt mỏi đói với cô

***

Chiếc xe chở Kỳ và Khải đang trên đường về thành phố. Cũng như lần trước, Kỳ dựa đầu vào vai Khải ngủ ngon lành khiến nhiều người phải ghen tị.

Bỗng *bùm* chiếc xe hơi lảo đảo

Thấy chấn động mạnh, Kỳ mở mắt

- Gì vậy? – Kỳ mơ màng hỏi

- Hình như bể bánh rồi – Khải nhăn mặt nói

Chiếc xe dừng lại, cả lớp xuống xe trong khi bác tài xế thay bánh sau. Kỳ như tỉnh hẳn, cô hít một hơi thật sâu, vì chỉ mới đi được khoảng 1 tiếng nên xung quanh vẫn còn là rừng. Kỳ lén lấy một cái máy ảnh đi và rừng chụp hình. Cô chỉ đi một mình vì cô muốn yên tĩnh với lại cô đi không xa nên nếu có ai kêu cô thì chắc cô sẽ nghe được thôi


Bỗng *soạt*

Trong 1 giây, Kỳ chợt thấy đau khắp người. Từ từ mở mắt, Kỳ thấy mình đang nằm dưới 1 cái hố chừng 2m. 2m không cao, Kỳ có thể dễ dàng leo lên. Nhưng... chân cô đau quá, cô không thể đứng lên. Với lại hình như cột sống Kỳ bị gì rồi thì phải, cô không thể ngồi dậy được.

- Aishh! Gì vậy nè? Bà nó! Đứa nào chơi ngu! Đào hố giữa đường như vậy? A, đau quá! Trời ơi, làm sao đây? – Kỳ khổ sở (hố đâu mà hố. Bẫy thú rừng đó chị hai à )

Kỳ chỉ biết nằm im cho tới khi ngồi dậy được.

- Có ai không? Hạ Mỹ Kỳ dễ thương đang ở đây nè! Có ai không? (sặc! Chết đến nơi rồi mà còn tự luyến)

Rồi Kỳ ngồi xuống. Chắc là khi không thấy Kỳ Khải sẽ đi tìm thôi. Khoan! Sao lại nghĩ tới Khải? Sao không nghĩa là cả lớp sẽ tìm cô? Kỳ ôm đầu gối. Cô nhìn cái đồng hồ màu đỏ san hô trên tay


- Aishh. Tên đáng ghét, tôi lại làm phiền anh nữa rồi. Tới đây đi. Làm ơn! – Kỳ nhắm mắt lại nói khẽ

*ầm* Một tiếng sấm vang lên

Kỳ sợ hãi, co ro ngồi khép lại. Cô mong trời đừng mưa. ở đây không hề có chỗ cho cô trú mưa. Nhưng... mọi việc lại khác bởi... một giọt rồi hai giọt mưa rơi xuống. Rồi làn mưa rơi xuống. Lạnh! Kỳ run lên, ôm đầu gối chặt hơn.

***

Cả lớp khi thấy trời mưa liền lên xe trú mưa

- Thấy Kỳ đâu không? – Khải lo lắng hỏi một người bạn của Kỳ

Hồi nãy vì do giúp bác tài xế sửa xe nên Khải quên để ý Kỳ. Bây giờ, xung quanh là rừng. Trời lại mưa, Khải càng lo hơn.

Nhận được cái lắc đầu của người bạn ấy, Khải liền lao xuống xe, chạy thẳng vào rừng. Cơn mưa nhanh chóng làm ướt áo Khải, anh thấy hơi lạnh. Khải lo cho Kỳ, cả anh còn thấy lạnh thì cô ấy sẽ như thế nào đây?
Khải nhíu mày, cố gắng nhìn trong màn mưa dày đặc tìm Kỳ. Khải sợ hãi, sợ hãi thực sự. Tim Khải như có ai thắt lại, anh như khó thở. Lỡ Kỳ bị gì... anh liền gạt đi cái suy nghĩ xui xẻo đó.

- Tiểu Kỳ! – Khải gọi lớn.

Trả lời lại Khải chỉ là tiếng của mưa. Nếu trời không mưa thì sẽ thấy... trên mặt Khải...những giọt nước mắt đang rơi...

- Làm ơn! Đừng chơi trốn tìm với anh! Tiểu Kỳ! Em ở đâu? Tiểu Kỳ à! – Khải tiếp tục hét lớn trong mưa

Kỳ cố gắng thu nhỏ người lại, mong tìm được bất kì hơi ấm nào. Kỳ lạnh quá.

- Hức! Đáng ghét ơi. Biết kiểu này tôi không có đi chụp hình đâu. Đáng ghét ơi, đừng tìm tôi nha. Trời mưa lạnh lắm. Hức – Kỳ co ro, nói một mình

Kỳ rất muốn Khải bên cạnh ngay lúc này... nhưng trời lại rất là lạnh. Cô không muốn Khải cứ hi sinh vì vô như vậy. Kỳ... không muốn thấy... người mình thích dầm mưa vì cô
"Tiểu Kỳ" bỗng tiếng của Khải vang tới tai Kỳ

Đôi mắt Kỳ sáng lên

- Tôi ở đây! – Cô nói vọng ra

"Tiểu Kỳ!" cô nghe tiếng nói xa dần

- Tôi ở đây. Đáng ghét, tôi ở đây! – Hoảng loạn, Kỳ mặc cho cái chân đang đau, vịn vào đất đứng dậy.

"Tiểu Kỳ!" Khải vẫn không nghe thấy tiếng cô

- Tôi... ở đây! – Kỳ mệt mỏi

"Tiều Kỳ à, Tiểu Kỳ" Nước mắt Kỳ tuôn ra. Tiếng Khải xa dần rồi biến mất. Cô thất vọng, ngồi thụp xuống khóc

- Hic! Cái đồ đáng ghét. Rõ ràng sắp tới rồi vậy mà... hic hic! Huhu! Đáng ghét ơi! Huhu – Kỳ khóc như một đứa con nít 3 tuổi lạc mất người thân,

Chợt... một bóng người in xuống mặt đất. Kỳ ngước mặt lên. Nước mắt thi nhau chảy xuống gương mặt cô. Vì... Khải đang đứng trước mặt Kỳ. Nhìn thấy Kỳ khóc. Tim Khải thắt lại, anh nhảy xuống, cới chiếc áo sơ mi khoác lên cho cô. Mặc dù cái áo cũng đang ướt, nhưng ít nhất ở đó vẫn còn hơi ấm của Khải. Khải ôm Kỳ vào lòng, ôm thật chặt. Anh thấy cô đang run lên vì lạnh
- Sao em ngốc quá vậy?

- Híc..tôi... tôi..

- Làm ơn! Đừng làm vậy với anh nữa. Đừng chơi trò trốn tìm với anh nữa! Làm ơn, đau lòng lắm khi thấy em như vậy! Làm ơn! – Khải siết Kỳ chặt hơn

Kỳ không nói gì, chỉ để những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Rồi cô cũng thiếp đi trong vòng tay ấm áp đó. Kì lạ! Bỗng dưng Kỳ thấy hạnh phúc.

***

Trong cơn mơ màng, Kỳ mơ hồ cảm thấy như người được nâng lên. Rồi như tiếng thầy Tín đầy lo lắng, rồi cảm giác như mặt đất đang di chuyển rất nhanh, lâu lâu rung lên dữ dội. Rồi... Kỳ thấy hơi thở của Khải phả vào mặt mình, ấm áp và an toàn là điều cô cảm nhận được. Thật yên bình!

***

Ánh sáng rọi vào mặt Kỳ khiến cô khó chịu, cô khổ sở mở mắt ra. Kỳ đang ở trong bệnh viện. Mùi thuốc nồng nặc. Kỳ nhìn lên cái đồng hồ ở trên tường trắng xóa. 1h sáng rồi... sao Kỳ thấy nhức đầu quá, người cô nóng ran. Còn chân cô cũng đau nữa.
*cạch* Khải mở cửa bước vào, gương mặt mừng rỡ khi thấy Kỳ tỉnh lại.

- nè! Sao tôi vào đây nữa vậy? Tôi có bị gì đâu! – Kỳ ngơ ngác hỏi Khải

- Không bị gì à? Em bị sốt cao, rồi cái chân bị trật nữa! Không sao à? – Khải nói, đôi phần châm chọc Kỳ. Cô xụ mặt xuống xấu hổ - Nhưng em tỉnh dậy là hay rồi – Khải cười, cúi xuống hôn lên trán Kỳ.

*ọt ọt* bụng Kỳ biểu tình

Cô lấy tay xoa bụng, giương đôi mắt cún con nhìn Khải

- Tôi đói.

Khải cười tươi trước cái biểu hiện đó của Kỳ. Anh xoa đầu cô một cái rồi nhanh chóng ra ngoài mua đồ ăn cho Kỳ.

END CHƯƠNG 18

Bình luận

Truyện đang đọc